Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 57: Trương Tuần & Hứa Doanh (Phiên ngoại 3)



Edit: Mai Trang | Beta: Lynn

Trong ngày cưới Chu Hinh, khi cô được Thẩm Trạch ôm bước đi trên thảm đỏ, Trương Tuần đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn, không ai biết mối tình đầu của Trương Tuần thật ra là Chu Hinh, cũng không thể nói là mối tình đầu, phải nói là đối tượng thầm mến đầu tiên.

Có điều chuyện này có một người biết.

“Mối tình đầu của anh đã kết hôn.” Chẳng biết lúc nào Hứa Doanh đã đi tới bên cạnh Trương Tuần, chọt vào cánh tay của anh rồi nói.

Trương Tuần cười yếu ớt, “Đều đã qua bao nhiêu năm.”

Trương Tuần cảm thấy sự khác biệt lớn nhất của anh và Thẩm Trạch chính là khi Chu Hinh ngồi xe lăn, Thẩm Trạch có thể buông hết tôn nghiêm đi đến bên người chị, mặc chị đánh, mặc chị mắng vẫn đi theo chị.

Mà anh, thì lại bởi vì lòng tự trọng của mình, dậm chân tại chỗ dõi theo bóng lưng của Chu Hinh.

Vì vậy, giai đoạn thầm mến này của anh kết thúc rất sớm.

“Á, A Tuần, anh nói anh thích Noãn Noãn, không phải là bởi vì cậu ấy cùng chị Hinh trông giống nhau chứ.” Đột nhiên Hứa Doanh có suy nghĩ như vậy.

Trương Tuần tay đút túi quần bật cười, “Hai người họ đâu có giống nhau, khi đó tôi thích Noãn Noãn là bởi vì…”

Trương Tuần không nói tiếp, thực ra anh đối với Chu Noãn là đồng cảm và đền bù nhiều hơn là cảm tình, đương nhiên trong đó hơi lẫn lộn chút yêu thích. Khi biết Chu Noãn gả cho Chu Diệc Mạch, anh bộc phát ý muốn sở hữu, loại cảm giác cải trắng mà chính mình chăm sóc nhiều năm bị con lợn vây quanh. Thế nhưng bây giờ lại không có cảm xúc gì.

“Anh thật là một tên củ cải hoa tâm*, vậy sao anh không thích em.” Vốn là Hứa Doanh nói đùa, kết quả nói xong câu đó mới có chút hối hận, chuyện này tốt hơn hết là đứng lấy ra nói đùa.

*Chú thích:

Củ cải hoa tâm: chỉ mấy anh chàng đào hoa, lăng nhăng.

Cô quay mặt lại, quả nhiên phát hiện Trương Tuần đang nhìn mình.

“Em đùa thôi.” Hứa Doanh vung tay nói.

Lúc này Trương Tuần mới dời tầm mắt đi.

Ngày Chu Hinh cưới, mọi người vui vẻ, ai cũng uống nhiều, trong đó có Hứa Doanh và Trương Tuần.

Có một câu nói là say rượu mất lý trí, vừa vặn, chuyện như vậy xảy ra trên người Trương Tuần và Hứa Doanh.

Hai người uống rượu say, thuê hai phòng khách sạn nơi tổ chức lễ cưới, hai người dìu nhau đi thang máy lên lầu, đến gian phòng ở tầng kia, trước tiên Hứa Doanh cầm thẻ mở cửa phòng, hai người lảo đảo đi vào.

Nhìn thấy giường liền ngã xuống.

Hứa Doanh đỏ mặt nghiêng đầu, hàm hồ nói: “A…. Lấy được thẻ phòng… Em trở về mở cửa…”

Trương Tuần híp mắt, thẻ phòng mà Hứa Doanh cầm trên tay hiện ra nhiều hình ảnh chồng lên nhau, Trương Tuần khua tay mấy lần mới cầm lấy thẻ phòng, đồng thời bắt được tay Hứa Doanh, hai tay nắm lại đặt xuống.

Dưới tác dụng của cồn, hai người đỏ mặt, ngơ ngác đối mặt nhau, trong phòng ánh sáng mờ tối chiếu lên khuôn mặt có chút dịu dàng, Hứa Doanh cười khúc khích, môi đỏ, rất mê người.

Trương Tuần nuốt một ngụm nước bọt, càng lúc càng gần hơn, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Hứa Doanh thở ra, kéo kéo áo quần của chính mình, miệng lẩm bẩm: “Nóng quá…”

Trương Tuần nheo mắt, nhìn kỹ cô.

Sau đó, anh có chút mệt, liền dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Mơ mơ hồ hồ, anh cảm giác có người nắm lấy carvat của mình, anh mở hai mắt, khuôn mặt của Hứa Doanh phóng to, cô há miệng cắn lên môi anh.

Sự ướt át của đôi môi và cảm giác của rượu khiến anh không khống chế được, hai tay nâng mặt của cô lên hôn sâu.

Hứa Doanh mạnh dạn hơn anh, đầu lưỡi mềm mại trực tiếp thăm dò trong miệng anh, đoạt lấy hơi thở của anh.

Trương Tuần xoay người một cái đè lên, quần áo đang vướng víu giữa hai người gần như bị xé toạc ra, chuyện khác cũng đã xảy ra một cách tự nhiên.

Ngày hôm sau, Trương Tuần tỉnh dậy sớm hơn, nhìn thấy bên người là tấm lưng của Hứa Doanh, phía trên còn có không ít dấu vết, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, chửi rủa một tiếng, rời giường tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi mặc quần áo tử tế, anh không hề rời đi mà là ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài mặt trời đang dần lên, chờ Hứa Doanh tỉnh lại.

Anh cứ chờ như thế đến sáu, bảy tiếng sau, lúc Hứa Doanh tỉnh lại đã là mười giờ sáng.

Cô chống tay đỡ thân mình ngồi dậy, chăn mềm trên người rơi xuống, cúi đầu nhìn thấy dấu vết trên người, cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cùng ai đây?

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, phát hiện Trương Tuần đang ở bên cửa sổ nhìn cô thật sâu.

Cô há miệng không biết nói gì, nắm lấy chăn che lên thân thể mình, cô buông mắt xuống, cắn cắn môi: “A Tuần, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi…”

Hứa Doanh bọc chăn đi tới phòng tắm.

Cô mở vòi hoa sen, đứng bên dưới vòi, để nước lạnh xối vào thân thể của cô, cả người mới tỉnh táo lại, đau đớn trên người cùng chua xót nhắc nhở cô một sự thật.

Cô lên giường cùng Trương Tuần.

Hứa Doanh ôm lấy cánh tay chậm rãi ngồi xổm xuống, đậu tựa vào giữa đầu gối khóc lên.

Chờ khi cô đỏ mắt từ phòng tắm đi ra, Trương Tuần vẫn đứng yên ở chỗ này.

Cô đứng, anh ngồi, cô bình tĩnh hỏi: “Còn không đi sao?”

“Em nghĩ anh nên đi?” Trương Tuần hỏi ngược lại cô.

Hứa Doanh thử ra một hơi, “Em không cần anh chịu trách nhiệm, đi đi.” Rất ngay thẳng quyết đoán.

Trương Tuần nhìn xuống, đứng lên, cầm lấy áo khoác tây trang, lướt qua bên người Hứa Doanh.

“A Tuần.” Trước khi Trương Tuần mở cửa, Hứa Doanh gọi anh lại.

“Ừ.”

“Chúng ta vẫn như trước đây được không?” Hứa Doanh cắn chặt môi nói.

“Được.”

Sau một tiếng này, Trương Tuần mở cửa rời đi.

Trương Tuần đi rồi, Hứa Doanh tới hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, nhân viên hiệu thuốc thấy cô gầy như vậy liền nói với cô rằng sau này nên để chồng dùng bao cao su để tránh thai thì tốt hơn, uống nhiều thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể người phụ nữ.

Hứa Doanh chỉ cười nhạt, không nói gì.

Cô tới cửa hàng tiện lợi mua chai nước, sau đó đem thuốc ngậm trong miệng, để nó lẫn vào nước lạnh nuốt xuống, cô muốn ngăn chặn tất cả các khả năng bất ngờ sẽ xảy ra.

Sau chuyện đó, lúc mọi người hẹn nhau cùng đi chơi như bình thường, cô đều ngồi rất xa Trương Tuần, cô cảm thấy không được tự nhiên khi ở cùng một chỗ.

Hứa Doanh không chịu được, không bao lâu sau, liền trực tiếp mua vé máy bay ra nước ngoài.

Cô đi du lịch một mình nên cảm thấy hơi cô đơn.

Trong một quán bar ở thị trấn nhỏ ở Đức, cô tự mình uống rượu, uống đến muốn nôn, cô bỏ chạy ra ngoài đường nôn, nôn đến mật xanh mật vàng.

Phía sau có tiếng giày da vang lên, ở bên cạnh dịu dàng vỗ lưng cô.

Nghiêng đầu qua thấy rõ người tới, cô lau miệng, lau tay, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Khóe miệng Trương Tuần giương lên, trong mắt rõ ràng có tức giận.

Anh chạm vào túi của mình, rạng sáng trên con đường lớn không có người, anh quỳ gối trong tay cầm một chiếc nhẫn, nói: “Gả cho anh.”

Hứa Doanh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lầu, cười lạnh: “Cút!”

Cô nói một câu này, sau đó đạp giày cao gót rời đi.

Phía sau truyền tới giọng nói của Trương Tuần: “Chân không tốt, sau này đừng mang giày cao gót nữa.”

Hứa Doanh phảng phất như không nghe thấy, thẳng tắp đi về phía trước.

Co cho rằng sự tình như vậy là kết thúc.

Ai ngờ rằng màn cầu hôn như vậy lại giằng co tới năm năm.

Mặc kệ Hứa Doanh ở nơi nào, Trương Tuần đều sẽ như tình cờ bước tới, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều quỳ gối, cầu hôn cô.

Lúc vừa bắt đầu cô còn có thể bị kinh sợ, sau này thì bắt đầu miễn dịch.

Năm năm qua, tổng cộng Trương Tuần cầu hôn cô 326 lần, bình quân khoảng một năm cầu hôn 65 lần, nhưng mỗi lần đều là Hứa Doanh từ chối một cách vô tình.

Italy.

Đầu thu, Hứa Doanh quấn một tấm chăn tản bộ ở hồ Garda. Nơi này nằm ở phía bắc nước Ý, ở giữa Venice và Milan, phía nam là dãy núi Alps. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ trong xanh, có thể nhìn thấy đáy.

Cô nghe thấy phía sau lại truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, cô dừng lại, hít sâu một hơi, nói với Trương Tuần: “A Tuần, được rồi.”

Trương Tuần nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Thực ra ngày đó anh chưa rời đi, anh vẫn đi theo em, nhìn thấy em mua thuốc tránh thai.”

Tay cầm tấm chăn của Hứa Doanh có phần khẩn trương.

“Nhìn thấy em uống thuốc tránh thai, anh mới biết em không muốn phá hoại cảm tình của chúng ta trước đây.” Trương Tuần không nhanh không chậm nói.

“Thế nhưng sau đó, anh lại nghĩ rất lâu, nếu như cho anh lại một cơ hội, anh chắc chắn sẽ không để em uống viên thuốc này. Thậm chí anh còn nghĩ, lúc đó em mang thai con của anh thực ra cũng rất tốt.” Khóe miệng Trương Tuần nở một nụ cười khổ.

Hứa Doanh đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe anh nói.

“Tiểu Doanh… Anh muốn kết hôn.”

Sau câu nói này, Trương Tuần lại lần nữa lấy chiếc nhẫn kia ra từ túi, quỳ gối, ở bên hồ Garda cầu hôn.

Hứa Doanh sững sờ tại chỗ, vẻ mặt của Trương Tuần vẫn nghiêm túc như năm năm trước đây.

Không phải câu “Gả cho anh” mà là “Anh muốn kết hôn.”

Hứa Doanh suy nghĩ nói: “Anh muốn kết hôn, em phải gả cho anh sao?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo lại tấm chăn trên người mình, “A Tuần, anh nên rõ ràng như em, cảm xúc của anh với em nghiêng về tình thân nhiều hơn là tình yêu.”

Trương Tuần đứng lên, nắm lấy tay cô, mặc kệ Hứa Doanh giãy dụa, đưa bàn tay cô đặt lên ngực mình, kiên quyết nói: “Đúng thì thế nào, hiện tại nơi này đập mạnh như vậy đều là bởi vì em. Em dám nói, nhiều năm như vậy, em vẫn không có một chút tình cảm nào đối với anh sao?”

Hứa Doanh: “Em…”

Một câu của Trương Tuần làm cho cô nói không nên lời.

Làm sao mà cô không có trái tim được, cô cũng từng nghĩ tới, trực tiếp đáp ứng lời cầu hôn của anh, không phải là sống hết đời sao, không có gì ghê gớm. Nếu như không vượt qua nổi thì ly hôn là được. Thế nhưng qua nhiều năm như vậy, đến cuối cùng cô vẫn không đồng ý.

“Không có tình yêu thì thế nào, không có ai bắt buộc phải có tình yêu mới ở cùng nhau, có thể hiểu nhau là được rồi.” Trương Tuần nói tiếp.

Giọng nói của Hứa Doanh yếu đi: “Đợi thêm mấy năm nữa….. Đợi thêm mấy năm nữa em có thể…”

Trương Tuần cắt đứt lời nói của cô: “Tiểu Doanh, anh không thể đợi đến năm 70, 80 tuổi, hiện tại đi đăng ký kết hôn ngay. Em muốn kéo dài, kết hôn xong sẽ bàn tiếp.”

Có thể là cũng bởi vì một khắc bá đạo đó trong mắt Trương Tuần, cuối cùng Hứa Doanh mỉm cười gật đầu. Khoảnh khắc mang nhẫn, mới cảm thấy tất cả chân thực.

Tình yêu, có lúc không cần giải thích, bá đạo một chút, mạnh mẽ một chút, lại tốt hơn.

Sau khi kết hôn, Hứa Doanh mới nghĩ rõ ràng, cô cùng Trương Tuần trong lúc đó, hẳn là có tình yêu, chỉ là phần tình yêu này bị phần tình thân giống như tình bạn áp chế. Đồng ý một cách liều lĩnh, mới phát hiện muốn vượt qua ranh giới kia thực ra rất đơn giản.
HẾT CHƯƠNG 47

Vài lời của editor – Mai Trang: Thực ra là em không biết nói gì cả, nên là tung bông chúc mừng vợ chồng nhà họ Chu cùng anh chị em bạn bè đã đi tới hồi kết. Tất cả đều có người ở bên, tất cả đều đẹp đẽ và ấm áp như bầu trời đầy nắng sau cơn mưa. Cũng chúc tất cả mọi người đều sẽ có một ai đó nắm tay đi hết cuộc đời đầy giông bão này.