Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 58: Tần Quyết & Dương Tình Thiên (Phiên ngoại 4)



Edit: Nhã Ý | Beta: Lynn

Tần Quyết vừa nói chuyện qua video với Tuế Tuế, kết thúc cuộc gọi, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cho tới khi ánh sáng màn hình tắt đi, anh mới quẳng điện thoại sang một bên.

Căn phòng lớn như vậy, từ sau khi Tuế Tuế trở về nhà Chu Diệc Mạch tới nay cũng chỉ có anh sống một mình.

Anh day day trán, ngả người trên sopha, tay anh thò vào túi áo, lấy ra một bao thuốc lá cùng bật lửa.

Anh đi về phía tủ, rót cho mình một ly rượu rồi lại nằm trên sopha.

Nhấp một ngụm rượu, rít mấy hơi thuốc, thói quen của anh từ trước tới nay rượu và thuốc lá chưa từng rời thân.

Hút xong điếu thuốc, anh dụi đầu lọc vào gạt tàn, cầm chén rượu đi về phía tủ sách. Trên tủ chẳng có quyển sách nào, chỉ để rất nhiều bức ảnh, đều là ảnh gia đình.

“Đại ca” Một tên đàn em lên tiếng gọi anh.

Tần Quyết vẫn dán mắt vào những tấm ảnh, miệng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh có muốn đón tiểu thư trở về không?” Thằng nhóc này nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Tần Quyết, cảm thấy thương xót cho anh, hắn biết những lúc tiểu thư ở đây, đại ca sẽ thường cười rất vui vẻ.  

Tần Quyết liếc mắt nhìn hắn rồi đáp: “Không cần.”

Tên đàn em cũng chỉ thở dài, không nói gì thêm.

Tần Quyết cầm lên một tấm ảnh, rồi lại ngồi trên sopha.

“Vân Thiên à” Anh lên tiếng gọi tên đàn em.

Hắn lập tức trả lời: “Đại ca, sao vậy?”

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười hiếm hoi rồi hỏi: “Có bạn gái rồi sao?”

Hắn đỏ mặt vì ngượng, lắc đầu quầy quậy, nói: “Không có, người như em làm gì có cô gái nào chịu theo chứ.”

Tần Quyết nghe xong thì gật đầu: “Mau tìm một cô đi.”

Hắn ngập ngừng đáp: “Chuyện này cũng phải tuỳ duyên.”

Tần Quyết nghe xong những lời này, mắt lại nhìn về phía tấm ảnh chụp người con gái kia, thầm nghĩ đúng là phải tuỳ duyên phận.

Tên đàn em cũng lén liếc mắt nhìn người con gái trong tấm ảnh, do dự một hồi rồi tò mò hỏi: “Đại ca, anh và chị dâu quen nhau như thế nào?”

Tần Quyết nhìn hắn ta có chút hung dữ nhưng ngay sau đó liền dịu xuống rồi nói: “Tò mò sao?”

Hắn gật đầu.

* * * * *

Bảy năm trước.

Dương Tình Thiên mới vừa chia tay Chu Diệc Mạch, đang ngồi trong công viên khóc nức nở. Chỗ này cũng không có ai, cô có thể thoải mái khóc một mình từ chiều tới tối.

Ngay lúc cô đang thu dọn đồ đạc để đi về thì phía sau lùm cây phát ra tiếng người kêu yếu ớt.

Dương Tình Thiên cũng lớn gan, nuốt nước bọt lấy tinh thần rồi đi về phía sau, nhờ vào ánh trăng xem xét tình hình. Cô thấy một người đang tựa vào cây, tiến lại gần nhìn kỹ mới phát hiện trên người người kia toàn là máu.

Tay cô run rẩy, lấy ra điện thoại từ trong túi xách, định gọi xe cấp cứu. Ai ngờ người kia đột nhiên đứng vụt dậy, một tay cầm dao dí vào cổ cô, một tay bịt miệng cô không cho kêu cứu.

Giọng nói của Tần Quyết dù có hơi yếu ớt nhưng vẫn ngập tràn sát ý. Anh ghé vào tai Dương Tình Thiên nói nhỏ: “Đừng kêu lên… Cũng đừng gọi cấp cứu… Nếu không tôi…”

Còn chưa nói dứt lời, Tần Quyết đã ngã sõng soài trên mặt đất.

Dương Tình Thiên sợ hãi tới mức lập tức bỏ chạy, chạy được một quãng cô mới phát hiện điện thoại đã bị rơi ở chỗ đó.

Do dự một hồi, cô vẫn quyết định quay lại lấy điện thoại.

Quay lại chỗ cũ, người kia vẫn nằm đó, điện thoại của Dương Tình Thiên bị đè dưới cánh tay người kia. Cô chậm rãi tới gần, cẩn thận cất điện thoại lại vào trong túi.

Trước khi bỏ đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt Tần Quyết.

Khoảnh khắc này cô thực sự ai oán Đức thánh mẫu Maria, ai bảo cô là người học y, giờ rơi vào tình cảnh này, nếu cô bỏ mặc người này ở đây, hắn sẽ chết, như vậy cô không phải là thấy chết không cứu hay sao.

Cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm cùng sức lực, tự dưng có thể cõng Tần Quyết về căn hộ rách nát của mình.

Cô chạy ra ngoài hàng thuốc mua đồ, sau khi về nhà liền cẩn thận cắt bỏ quần áo của người lạ kia, tới khi cơ thể Tần Quyết lộ ra trước mắt, cô lập tức sợ ngây người.

Cả người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ do bị đâm chém.

Dương Tình Thiên giúp anh cầm máu trước, sau đó chăm chú nhìn vết thương trên cánh tay anh. Đột nhiên, hai mắt cô mở lớn, cả người ngã ngửa ra sau.

Anh ta bị trúng đạn.

Tuy rằng chưa từng xử lý vết thương do trúng đạn nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết.

Cô chửi thầm trong lòng một tiếng “Chết rồi!”, tay cầm điện thoại run bần bật, không biết có nên báo cảnh sát hay không.

Trong lúc cô còn đang rối rắm, Tần Quyết đã tỉnh lại.

Dương Tình Thiên sợ tới mức đứng sát vào vách tường, không nhúc nhích nổi, miệng lắp bắp: “Anh… Anh… Thế nào rồi…”

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn cô, lại thử giơ tay lên, phát hiện những vết thương trên người đều đã được băng bó.

Anh vừa ngồi dậy, Dương Tình Thiên đã vội vàng nói: “Anh đừng cử động… Vết thương sẽ bị rách…”

Tần Quyết lại nhìn cô nở nụ cười.

Nụ cười vừa đứng đắn lại có phần gian manh.

Dương Tình Thiên nuốt nước miếng, trong lòng kêu gào sao một tên đại gian ác lại đẹp trai thế chứ.

“Cô đã cứu tôi?” Giọng anh khàn khàn, lên tiếng hỏi.

Dương Tình Thiên mím môi gật đầu.

Tần Quyết đứng dậy, chậm rãi tới gần cô, hỏi: “Cô tên gì?”

Dương Tình Thiên cắn răng, lắc đầu không chịu nói.

“Không nói cho tôi biết sao?” Tần Quyết thử hỏi.

Dương Tình Thiên trừng mắt nhìn anh ta, không nói lời nào. Thầm nghĩ trong đầu: “Mẹ nó chứ, ai ngu mà đi nói tên mình cho một tên gian ác như vậy.”

Tần Quyết chống tay bên vai Dương Tình Thiên, mặt cô lập tức méo xệch.

“Cô có phải cái người hôm nay đã ngồi trên ghế công viên khóc lóc cả buổi chiều không thế?” Tần Quyết nhướng mày hỏi.

Khi đó anh vì phải chạy trốn những kẻ truy đuổi mà mệt tới độ không nhúc nhích nổi, vất vả lắm mới tìm được một chỗ không người, ai ngờ mới nghỉ ngơi được một lúc đã nghe tiếng khóc của một cô gái, khóc lóc om sòm cả một buổi, vừa khóc còn vừa mắng chửi người ta, thực sự khiến anh đau đầu nhức óc nhưng khi đó không thể bắt cô ta câm miệng, nếu không anh sẽ bị lộ.

Lúc này Dương Tình Thiên chỉ ước người đàn ông trước mặt này chết quách đi cho rồi, vẫn dán người vào vách tường, cô lắc đầu quầy quậy: “Không phải tôi, không phải.”

Tần Quyết tảng lờ mấy câu phủ nhận này, lại hỏi: “Sao lại khóc?”

Dương Tình Thiên nhìn sang chỗ khác, không thèm đáp lời.

“Chia tay bạn trai hả?” Tần Quyết lại dai dẳng không tha.

“Liên quan gì tới anh!” Bị chọc đúng chỗ đau, Dương Tình Thiên lập tức vặc lại.

Cô cố ý đánh vào vết thương trên người Tần Quyết, không ngờ anh lại chẳng hề tránh né, cứ để mặc cho cô đánh, vết thương vốn đã được băng bó nay lại chảy máu, Dương Tình Thiên hoảng hốt ngừng tay.

“Chuyện của tôi đâu có liên quan gì tới anh đâu…” Cô rầu rĩ nói, mắt nhìn về phía vết thương đang rỉ máu, trong lòng có chút áy náy.

Tần Quyết khẽ nâng cằm cô, khoé miêng cười gian và nói: “Vì tôi quan tâm tới cô.”

Dương Tình Thiên thật muốn đâm đầu vào tường luôn cho rồi, quan tâm cái đầu nhà anh, miệng cãi lại: “Anh quan tâm tôi làm cái gì?”

“Cô có từng nghe chuyện ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa’?”

Dương Tình Thiên nhìn đôi mắt đang ánh lên ý cười biếng nhác kia, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.

Nghiệt duyên giữa hai người cũng bắt đầu từ đó, nhưng cô lại chưa từng cảm thấy hối hận.

* * * * *

“Đại ca?” Tên đàn em lên tiếng gọi Tần Quyết đang ngẩn người.

Tần Quyết đứng dậy, nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi để lại vào chỗ cũ, quay người nói với tên đàn em: “Có tò mò cũng không nói cho cậụ, còn nữa, mau đi tìm bạn gái đi.”

Nói xong, Tần Quyết bỏ lên lầu.

Tên đàn em ức chế trong lòng, cũng tự hỏi sao hôm nay đại ca lại nói nhiều chuyện với hắn như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, chỉ có lúc đau lòng lão đại mới có thể nói nhiều đến thế.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, ánh mắt chạm đến dòng ngày tháng hôm nay, mới sững người hiểu ra — hôm nay là ngày giỗ của chị dâu.

Hắn lại nhìn về hướng lầu trên, bóng dáng Tần Quyết vẫn luôn cô độc và bi thương. Mấy năm nay, bên người anh chưa từng có người phụ nữ nào.

Hắn lại thở dài, tình yêu thật là khó hiểu.