Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng (Hào Môn Cha Mẹ Cùng Đỉnh Lưu Ca Ca Rốt Cuộc Tìm Được Ta)

Chương 13: Đánh nhau. 🍊



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Rốt cuộc Lục Vãn tỉnh bơ, nhìn thì nhìn đi, có câu "Pháp luật không trị được nhiều người", cô cũng không thể xông lên phân bua với tất cả mọi người.

*'法不责众: Là pháp luật sẽ trừng trị hành vi phạm tội, nhưng nhiều người làm thì không dễ trừng trị nữa.

Lục Vãn dần dần bình tỉnh lại trước những ánh mắt trên đường.

Trên thế giới này ít đi một người vui vẻ là cô nhưng lại nhiều hơn một đám người đang vui vẻ.

Coi như giải trí cho mọi người vậy.

Phần bình luận của bài đăng Lục Vãn là nữ hôm qua bắt đầu tăng lên.

Mười mấy phút trước mọi người còn đang bàn tán chuyện này sẽ phát triển thế nào, rất nhiều nữ sinh đã vì vậy mà thất tình.

Phải biết là đám con gái dám buông bỏ quá khứ rất đáng sợ!

Ai ngờ đương sự lại mặc váy đi học... Quan trọng là còn mặc đẹp vậy nữa chớ???

Sư phụ đừng mở đèn, là bần tăng: "Anh Vãn của tao có thể mặn cũng có thể ngọt, đẹp hú hồn, có cậu ấy rồi thì suy nghĩ tới đám đực rựa làm gì?!!! Tao lại yêu nữa, hồi trước anh Vãn mặc váy, cậu ấy là bạn gái tao, tụi con trai hâm mộ chết tụi bây đi! Còn sau này anh Văn mặc quần, tao là bạn gái cậu ấy, để đám con gái nhìn lòi mắt!"

Ngã xuống ở đâu, ngồi chơi ở đó: "Má ơi chân siêu dài, tao lại được nữa rồi, tao vẫn phải cua Lục Vãn."

Đồng cỏ xanh lè: "Hồi nãy em cũng nhìn thấy! Suýt nữa là cong luôn, nếu cậu ấy muốn em làm bạn gái thì em là yêu tinh nhang chống muỗi đó."

2333: "Chân dài 2m8, khí thế 3m!"

Hở chút là mập: "Đám đực rựa tụi em bày tỏ là tụi em được nha!"

Mỗi ngày ngủ không tỉnh: "Hiện trường cong tập thể à? Nãy còn chửi người ta lừa tình, á à, lũ con gái dễ thay đổi."

Pháo hoa: "Giờ lòng người hiểm ác, con trai cũng không an toàn, em muốn được chị chân dài chăm sóc bảo vệ huhu."

Sau đó còn có người comment hình.

Một đám điên khùng chụp hình phi pháp, bấp chất nguy cơ sẽ bị cô thấy mà thô bỉ chụp lại.

Là hình đôi chân!

Dù góc chụp kỳ cục, ống kính hơi mờ... Nhưng đôi chân dài trong mỗi tấm vẫn cực kỳ nổi bật.

Dài cũng thôi đi, còn trắng còn thẳng!

Đây chính là hình không cần filter gì hết! Người thật còn đẹp cỡ nào nữa!

Cái chân này quá phạm quy, Lục Vãn quá thủ đoạn... Nhưng có thể làm gì giờ, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô rồi!

Triệu Yên tức muốn xỉu, buổi sáng cô ta cố ý dẫn dắt phần bình luận.

Xúi giục mọi người chống lại Lục Vãn.

Vất vả lắm mới có hiệu quả... Sao tự dưng thành ra vậy rồi?

Không không không! Đây không phải là hiệu quả cô ta muốn.

Sao Lục Vãn có thể mặc váy tới trường? Thật sự muốn lấy rèm cửa sổ bao lại cặp chân kia quá.

Bình thường Lục Vãn hay giả vờ thờ ơ hờ hững, chắc chắn là cô cố ý.

...

Lục Vãn đến lớp học, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

...Hình như còn sai sai.

Chỗ ngồi của Lục Vãn ở cuối lớp, cô đứng ngay cửa sổ ngoài hành lang rồi nhìn vào lớp, nhìn luôn chỗ ngồi của mình.

Chưa tới năm phút, mười mấy người liên tục... Đứng kế cửa sổ.

Lục Vãn hơi im lặng, cô đi tới, nửa thật nửa giá cảnh cáo: "Đủ rồi nha, đi mau, nhìn nữa tôi thu phí đấy!"

"Cậu giỏi thì cậu thu đi! Đưa mã wechat đây tôi chuyển tiền liền!" Nữ sinh lấy điện thoại ra.

"Tôi xin làm hội viên thường niên nha." Nam sinh cũng không chịu thua.

"Wechat là gì, tôi gửi tiền cho cậu, sau này mua đồ thì dùng tiền tôi!"

"Ê, mày thủ đoạn vừa thôi, thừa cơ xin wechat!"

Lục Vãn: "..."

Được rồi, mấy người có tiền mấy người ghê gớm.

Cô im lăng quay về chỗ ngồi của mình, không chọc nổi đám cô chiêu cậu ấm dư dả này.

Cáp Lợi coi hình trên đường, cậu ta vừa tới trường là lập tức vọt đến lớp.

Cậu đi vòng vòng Lục Vãn một hồi, lúc này mới sâu xa nói: "Đồ yêu tinh cờ-lê! Suýt nữa bẻ thẳng tui chưa nói, giờ còn muốn bẻ cong người khác nữa đúng không?"

Lục Vãn: "..."

Được rồi, mấy người giàu mấy người giỏi.

Lục Vãn: "Cậu đang nói gì đó?"

Gương mặt Cáp Lợi đầy tiếc rẻ: "Sao lại đối xử với một bé gấu trúc đáng yêu như con vậy hả ông trời ơi."

Lục Vãn mặc kệ cậu ta đang đấm ngực dậm chân mà hỏi: "Máy người đó đang cười vô mặt tôi đó à?"

Cáp Lợi: "Hả? Bạn yêu, mời bà tự coi lại sức quyến rũ của mình."

"..."

Sau khi được Cáp Lợi ba hoa một phen, Lục Vãn tạm thời hiểu được xảy ra chuyện gì.

Cô giơ chân dưới bàn học ra ngoài, nói với mấy người ngoài hành lang: "Không có gì hết, chân hơi dài chút thôi mà."

Song đám bạn xung quanh hít vào một hơi, này còn bảo không có gì?

Nam sinh ngồi trước không nhịn được liền quay đầu nói: "Cậu không muốn thì có thể cho tôi sờ một cái không?"

Lục Vãn: "Được thôi, nhưng sờ xong, cậu cho tôi đập cậu một trận nhé."

"Vậy à, tôi giỡn xíu." Nam sinh quành ngược đầu về, quên luôn đề nghị lúc nãy.

Lúc Tô Nhiêu đọc tin thì kinh ngạc, cô ấy không tin cho tới khi Lục Vãn mặc váy.

Hồi đầu cô ấy chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mới nhớ mãi không quên.

Nhưng sau khi chung đụng thì cô ấy rất thích Lục Vãn.

Tô Nhiêu nhớ lại chi tiết khi hai người ở cạnh nhau, wechat của Lục Vãn là "Nữ", thật ra nói chuyện cũng có manh mối nữa.

Quan trọng là sẽ không có nam sinh nào vừa quan tâm và bao dung, vừa không có tính hiếu chiến như vậy.

Tô Nhiêu thấy Lục Vãn gửi tin nhắn tới hỏi cô ấy rằng bản thân là người mới thì nên mua ván trượt gì, tâm trạng cô ấy còn phức tạp hơn.

Tô Nhiêu nằm bò trên bàn vẫn chưa trả lời lại, dù biết không thể trách Lục Vãn, chuyện này thật vô lý.

Nhưng... Trong lòng vẫn hơi khó chịu, cần chút thời gian để bình thường trở lại.

...

Lúc trước Lục Vãn chưa từng mặc váy nên vô cùng chờ mong.

Nhưng sau khi mặc thì... Hình như cũng không thoải mái lắm.

Đi bộ trong trường cũng có người nhìn chằm chằm chân cô, chả hiểu gì cả, cứ là lạ thế nào.

Trước giờ học thể dục còn phải thay quần, rườm rà.

Khi Lục Vãn đi bộ, cô sải bước dài... Váy luôn luôn bị tốc lên, cô không thể không cố gắng đi chậm lại.

Thời gian đi từ cổng trường tới lớp khi mặc váy phải tốn thêm 4 phút so với bình thường.

Mới trôi qua 3 ngày, cảm giác mới mẻ cũng hết, Lục Vãn đã thấy phiền.

Chiều qua cô ngồi tàu điện ngầm về nhà lại bị người ta sờ đùi.

Đối phương còn to gan sờ 2 cái.

Lục Vãn thật sự không tin nổi, vậy mà có ngày mình lại gặp phải tình huống như vậy.

Cút mẹ mày đi.

Cô quay đầu lại, mỉm cười giơ tay rồi nhéo bắp đùi người đó.

Người đàn ông lập tức phát ra tiếng thét chói tai như giết heo.

Lục Vãn lôi gã đi tìm cảnh sát ở tàu điện ngầm, cánh tay của kẻ quấy rối bị cô vặn gãy, miệng còn la "Thịt trên chân tao rớt xuống rồi."

Sau đó công dân tốt của thành phố - Lục vãn đã đi, cảnh sát mới thấy nghi phạm la hét thảm thương quá, ông sợ xảy ra chuyện nên kiểm tra thử.

Cảnh sát phát hiện thịt trên đùi đối phương bị bóp từ xanh thành đen.

Hẳn là rất đau, dù đáng đời nhưng khó tưởng tượng được đây được tạo ra bởi tay không.

Hôm nay là ngày họp câu lạc bộ.

Mấy ngày nay Lục Vãn không gặp Tô Nhiêu, tận hôm nay mới thấy cô ấy.

Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, có lẽ đối phương bề bộn công việc, dù sau chuyện cần làm rất nhiều.

Tuần này có cực kỳ nhiều bạn mới tới đăng ký tham gia câu lạc bộ Ván trượt, từ trước đến giờ mấy cái kệ để thành viên bỏ đồ lên cũng không đủ xài.

Trưởng câu lạc bộ và phó câu lạc bộ bàn bạc, không thì xin nhà trường tài trợ vậy.

Nhưng quá trình xét duyện rất lâu, khoảng cuối kỳ mới có thể xong xuôi.

Lục Vãn: "Thật ra cũng không cần đâu, không phải còn vài cái không để được sao? Sửa chút là được."

Bên cạnh có hai cái kệ vì ô quá nhỏ nên không để vừa ván trượt, chỉ có thể bỏ mấy đồ lặt vặt, không có ích gì vào.

"Sửa chút? Này sửa như thế nào? Phiền phức lắm." Trưởng câu lạc bộ nghi ngờ.

Lục Vãn: "Tôi sẽ sửa, không phiền lắm đâu. Làm kệ khá dễ, tôi dành vài buổi trưa là xong, nếu tìm hậu cần mượn dụng cụ như cưa điện sẽ nhanh hơn."

"...Cậu đang nói đùa đó hả?" Trưởng câu lạc bộ cảm thấy quá ảo lòi.

Lục Vãn: "Tất nhiên là không rồi, tôi nghiêm túc."

Tất cả mọi người: "!!!"

Mẹ nó, Lục Vãn biết làm mộc hả?

Có nữ sinh cười bảo: "Oa, cậu đỉnh thiệt á Lục Vãn, cậu còn biết làm gì nữa?"

"Tôi biết sửa tai nghe với ổ cắm, à còn biết sửa sương sương điện thoại với máy tính."

Mọi người: "..."

Hơi đỉnh luôn á.

Tô Nhiêu thấy Lục Vãn được mọi người vây quanh thì tâm trạng rất tế nhị.

Rốt cuộc cô có biết là trong thành viên mới của câu lạc bộ, cực nhiều người có động cơ không trong sáng không vậy.

Lục Vãn thuận miệng nói là sẽ sửa đồ điện, buổi chiều lập tức nhận được mười mấy cái tai nghe, hai cái điện thoại di động.

Những bạn học đó nói cô cứ sửa từ từ, khi nào làm xong nói với bọn họ là được.

Sẵn tiện add luôn wechat.

Lục Vãn thử mở tai nghe ra xem sao...Đường dây không có vấn đề gì.

Cô thử mở thêm cái nữa, vẫn tốt???

Cáp Lợi lắc đầu: "Người ta không phải muốn bà sửa tai nghe mà là muốn có thể có được bà đó."

Lục Vãn: "... Chắc không phải đâu."

Cô đã quen với mấy lời hổ báo của Cáp Lợi, giờ cũng thấy thường rồi.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Vãn đã được nữ sinh theo đuổi... Nhưng đó là do những cô gái đó nghĩ cô là nam, vì vậy không thấy gì.

Hiện tại ai cũng biết cô là nữ, hẳn sẽ không thích.

Hơn nữa kiểu như cô chắc không phải gu của con trai, mấy thành viên trong câu lạc bộ coi cô như anh em thôi.

Hẳn bọn họ đều thích kiểu như Tô Nhiêu.

Cáp Lợi lắc đầu không nói nữa, bà cứ ở đó tỏa ra sức hấp dẫn đi.

...

Triệu Yên vô cùng nhức đầu.

Một mình Lâm Niệm đã đủ khiến cô ta tức giận, giờ lại thêm một Lục Vãn.

Cô ta ghét Lục Vãn hơn Lâm Niệm!

Dù Lâm Niệm được nam sinh chào đón nhưng mà nghèo, hơn nữa có rất nhiều cô gái không thích Lâm Niệm.

Nhưng Lục Vãn thì khác, vô cùng được cả nam lẫn nữ hoan nghênh.

Người ta không biết xuất thân của Lục Vãn, biết rồi còn nhiều người thích nữa cho xem.

Thế nên, rốt cuộc Lục vãn cho mấy người đó uống bùa mê thuốc lú gì vậy.

Trước kia, 8,9 người trong lớp có chuyện là tìm cô ta.

Còn giờ thì sao, phân nửa tìm Lục Vãn! Hơn nữa... Cũng không ít người tai to mặt lớn trong đó.

Cô hạ cổ hết khắp nơi hay sao, đúng là quái lạ mà.

Triệu Yên cảm thấy nếu cứ vậy thì Lục Vãn sẽ đạp lên mặt mũi cô ta mất.

Trước kia đã đạp một lần ở trước lớp khiến cô ta khó chịu rồi.

Bây giờ cô ta còn nhớ.

Lần này tính thù cũ hận mới chung một lượt vậy.

Triệu Yên sẽ không chống đối trực tiếp với Lục Vãn, song cô ta có cách.

Gần đây có một nam sinh đang theo đuổi Triệu Yên, cô ta nói bóng nói gió rằng tâm trạng không tốt, đối phương cứ hỏi tới, còn bảo dù là chuyện gì cũng bằng lòng giải quyết vì cô ta.

...

Lục Vãn nhìn nam sinh xách nước đi tới, cô cố ý né sang một bên.

Nhưng thùng nước kia lại "vô tình" tạt vào giày cô.

"Xin lỗi nha, nhưng biết sao giờ?" Tuy nam sinh đó xin lỗi song lại không kìm được nụ cười bên môi.

Lục Vãn: "Cố tình à?"

"Tôi nói xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?" Lần này ngay cả lấy lệ cũng không có.

Lục Vãn nhìn chằm chằm cậu ta, đây không phải là lần đầu tiên.

Hôm qua ở căn tin, suýt nữa có nam sinh đổ thức ăn lên người cô, may là Cáp Lợi kéo cô mới tránh được.

Tủ của cô bị người khác vẽ một con rùa đen.

Dù con rùa đen rất dễ thương nhưng người làm chuyện này thì không.

Lục Vãn dám chắc có người nhắm vào mình.

"Cậu có chuyện thì cứ nói, đừng làm mấy chuyện này, nhàm chán."

Lý Đạo Nguyên hơi sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói thẳng, cậu ta hất cằm: "Tôi cảnh cáo cậu đừng có kiêu ngạo quá, làm mích lòng anh Bác của tôi thì coi chừng không chịu nổi hậu quả đó."

Lục Vãn là nữ, nếu không đã bị đập từ lâu.

Lục Vãn sợ run lên, anh Bác? Là người mà cái biểu đồ thống kê kia phái tới hả?

"Tôi cũng cảnh cáo cậu, đây là lần cuối, tôi sẽ không nhịn nữa đâu."

"Cậu không nhịn được rồi sao?" Lý Đạo Nguyên cười nói.

Lục Vãn biết, vậy là không chịu để yên.

Người này rất hung hăng, trông như đầu sỏ.

Lục Vãn không muốn so ai đúng ai sai, cũng không muốn chứng minh mình rất trâu bò chó, mỗi ngày sống ổn định, không lãng phí là được.

Cô không thích bị làm phiền nhưng nếu đã tìm tới thì cô cũng không sợ.

Lục Vãn nghĩ ngợi một chút, hình như bây giờ cái nết mình nền nã lắm nên mấy người này mới tưởng cô dễ bị bắt nạt như quả hồng mềm.

"Giờ tôi đi đổi giày học thể dục, không có thời gian nói chuyện với cậu, vầy đi, sau khi tan học thì tôi chờ cậu ở cái hẻm bên phải trường học, chúng ta nói rõ hết mọi chuyện."

"Được, cậu nói đấy nhé, ai không đi là chó."

Cái hẻm bên phải là nơi học sinh thường tới để giải quyết mâu thuẫn.

Lục Vãn gật đầu: "Không gặp không về."

Buổi chiều tan học, Lý Đạo Nguyên đứng đợi Lục Vãn ở cổng trường.

Cậu ta cũng không nói với Lục Vãn là solo hai đứa, nhiều người mới có khí thế, cậu ta kêu thêm hai người bạn đi chung.

Nhưng chờ 10 phút vẫn không thấy thằng thứ hai đâu.

Lý Đạo Nguyên cau mày: "Thôi không đợi nữa, tao với mày đi trước, mắc công để cậu ta sợ rồi chạy nữa."

Nam sinh đi chung hơi ngơ ra: "Hay chờ chút đi, vóc dáng của Lục Vãn cao ráo, còn dám gáy với anh Bác, trông cậu ta rất khó chơi đấy."

Lý Đạo Nguyên có chút khó chịu: "Mày sợ cái gì, tụi mình hai chọi một còn thua được chắc? Vả lại chỉ cần hù được cậu ta về mặt khí thế thì cũng không cần ra tay."

"Mày nói rất đúng, vậy đi thôi." Nam sinh nhanh chóng bị thuyết phục, quên sạch những chuyện mình nghi ngờ.

Khương Bác Dương sẽ không tới học tiết thể dục vào mỗi tuần, cậu ta cảm thấy mấy môn đó quá chán và quá ngu.

Mẹ Khương Bác Dương là thành viên trong ban giám đốc của trường nên thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở.

Gần trường học có tiệm cà phê, cậu ta luôn tới lầu hai ngồi, không muốn đi học sẽ tới đây. Có hai người bạn của anh hay đi chung nữa, tất cả đều là người có gia thế hiển hách, thuộc về kiểu không ai dám chọc ở trường.

Hôm nay cũng ở đây.

"Bác Dương, hình như cô gái lần trước xích mích với cậu đang gặp phiền phức."

Nghe bạn mình nói vậy nên Khương Bác Dương đi tới, cậu nhìn xuống, dường như đúng là nhỏ kia.

Lần trước hai người suýt nữa choảng nhau, sau đó bạn bè hỏi chuyện gì xảy ra thì mỗi lần cậu ta đều nổi điên, mọi người đều biết là vùng cấm, cũng chỉ có thể đi đường vòng.

"Hình như gặp chuyện gì rồi, muốn tới xem không?"

"Liên quan gì tới tao, ai bảo cậu ta gây chuyện." Khương Bác Dương nhíu mày.

Nhỏ đó còn gây chuyện nữa cơ à.

...

Trần Niệm Khanh vừa thu dọn bàn học xong, vừa định đi thì nghe có người trong lớp đang bàn tán.

"Mới tan học là Lý Đạo Nguyên phắn ngay, tới gây chuyện với Lục Vãn lớp 4 á."

"Thiệt hả?"

"Hẹn ở hẻm bên phải trường đó, chắc lúc này cũng choảng nhau rồi, tính không nói rồi mà cách làm người của Lục Vãn ở trường cũng không tệ lắm."

Trần Niệm Khanh túm lấy cặp chạy ra ngoài.

Mặt mũi học sinh trong lớp tràn đầy mờ mịt, xảy ra chuyện gì vậy? Trần Niệm Khanh là một người bình tĩnh và lạnh nhạt, sao hôm nay thoáng cái mất tích như gió rồi?

...

Hứa Yếu mới tới thành phố vào chiều nay, ngồi không yên nên muốn đi tìm Lục Vãn. Cậu ta đến cổng trường của cô, chuẩn bị xuất hiện bất thình lình để hù cô hú hồn!

Hứa Yếu đợi hồi lâu cũng không thấy cô.

Trái lại hình như hẻm bên cạnh có người giáp lá cà.

Hứa Yếu chậc một tiếng, danh tiếng trường này rất lớn, ít ai đánh nhau lắm.

Cậu ta xoắn xuýt mấy giây, đợi tiếp hay đi hít drama đây. Cuối cùng vẫn quyết định chờ, tránh xí hụt Lục Vãn.

Mặc dù cậu ta rất muốn nhìn mấy đứa ngu đập nhau.

...

Trà: Đoán xem ai là nam chính =))))