Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng (Hào Môn Cha Mẹ Cùng Đỉnh Lưu Ca Ca Rốt Cuộc Tìm Được Ta)

Chương 14: Đầu sỏ. 🍊



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese hoạt động về đêm.

Lý Đạo Nguyên khoanh hai tay trước ngực, cậu ta đã nghĩ xong sẽ uy hiếp Lục Vãn thế nào.

"Cậu đừng tưởng mình là con gái thì mẹ nó tôi sẽ..."

Cậu ta chưa nói dứt câu đã bị Lục Vãn nắm áo và tát: "Con gái thì sao?"

"Cậu rảnh rang không có chuyện gì làm là đi gây sự vậy à?" Lại tát thêm một cái.

"Không có chuyện làm thì mắc cái chứng gì lãng phí thời gian của tôi." Cô túm cậu ta, quất thêm phát nữa.

"Sao cậu lại như vậy chứ?" Bắt tôi phải yang hồ thế này, thêm một cái tát.

"Cứ muốn chơi như này đúng không?" Đánh tiếp.

Lý Đạo Nguyên bị tát sáu cái bạt tay, vẫn chưa đổi mặt bên kia!

Cậu ta hoàn toàn bừng tỉnh, trên mặt nóng hừng hực. Thậm chí ù tai trong một thoáng, cái quần què dĩ day!

Ngô Vũ ở bên cạnh nhìn cũng thấy sai sai, muốn tiến lên giúp đỡ! Sao cô gái này chả ừ hử tiếng nào, lược bớt cuộc trò chuyện rồi trực tiếp ra tay vậy! Thế thì đừng trách bọn họ ra tay ác độc!

Lục Vãn thấy có người xông lên thì đè bả vai nam sinh đang bị đánh tới tỉnh táo lại, cô mượn lực xoay nửa vòng, váy đồng phục vẽ ra một đường cong.

Cô đá phăn người mới lao tới ba mét bằng một cú.

Còn đến nộp mạng nữa chứ. Cô xử lý hai con gà này quá dễ.

Lục Vãn chưa từng học võ bài bản theo trường lớp hoặc Thái cực quyền gì cả. Khi còn bé cô đánh nhau với ba nuôi, đánh tới mức có nền tảng vững vàng. Đợi lớn rồi thì bắt đầu choảng nhau tập thể với bạn bè cùng lứa, tích lũy được kinh nghiệm dồi dào.

Trước giờ mọi người đều đánh giá cô như sau: Cái thằng Lục Vãn đó đánh lộn vừa ác vừa mạnh, sức lực còn lớn.

Vẻ mặt người vây xem từ XnX biến thành ⊙o⊙...

Lục Vãn đi tới túm cổ nam sinh còn chưa tỉnh táo đang nằm trên đất, cô tát một cái.

"Cậu đụng tôi ở căn tin đúng không?" Tát.

"Hành lang rộng vậy mà không nhìn thấy, cậu mù à?" Lại tát thêm cái nữa.

"Tôi không quen cậu, sao lại gây sự với tôi." Tát tiếp.

"Dù thế nào đi nữa cũng đừng ảnh hưởng tới người khác chứ." Tát.

"Tôi nói cậu hiểu không vậy?" Lại tát.

Bị tát thêm 6 cái, Ngô Vũ hoàn toàn ngất xỉu, nhưng vì muốn sống nên cậu ta liều mạng gật đầu.

Cô gái này ra tay ác vãi! Sao cái tay này đánh người lại đau thế không biết!

Cuối cùng người thứ 3 trong đám bọn họ cũng tới.

Vương Gia Hòa nhìn thấy cái hẻm bị người vây quanh từ xa, cậu ta vội vàng vọt tới. Vì đau bụng nên cậu ta đến trễ, mong là còn kịp!

Vương Gia Hoa đẩy đám người đó ra, mới lao tới trước mặt thì cậu ta... Thấy Lục Vãn đang tát bạn mình liên hồi.

Nữ sinh dừng tay, người bạn nhỏ không còn chút sức lực đáp trả, còn ánh mắt người ngồi dưới đất cũng há hốc, là dáng vẻ tạm thời bị đàn áp.

Trời má, cậu ta cảm thấy chuyện lớn không ổn nên vội vàng xoay người rút lui.

Bây giờ Lục Vãn thấy rất tức giận. Cô chỉ muốn làm một học sinh bình thường, sao mấy người này cứ tới kiếm chuyện. Lâu rồi không tức như vậy. Cô chú ý tới người định bỏ chạy, không ngờ là bạn cùng lớp, xem ra người vẽ bậy lên tủ của cô là cậu ta.

Lục Vãn đứng dậy chạy vài mét, sau đó bật cao, đạp người đó ngã xuống đất.

Mọi người đang vây xem: "..."

Chân dài vậy luôn, còn bật cao đá người nữa chứ.

Chắc thốn lắm... Mới nghĩ thôi dạ dày cũng xót. Nhưng chị bự à, váy chị bị tốc chị cũng mặc kệ à?

Vương Gia Hòa nằm trên đất, cuối cùng mấy giây sau cậu ta "òa" lên một tiếng rồi khóc lớn. Sao cậu ta đã chạy còn bị đuổi theo đánh thế. Xương cậu muốn nát rồi, toàn thân cũng đau.

Vương Gia Hòa nằm trên đất, không dậy nổi, vừa khóc lóc vừa tố cáo: "Cậu đừng có quá đáng, ba mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi như cậu đâu! Cậu quá đáng lắm luôn!"

Lục Vãn đi tới, đạp một chân lên lưng đối phương: "Tới cũng tới rồi, đừng có vội đi chứ bạn họa sĩ."

Cả người Vương Gia Hòa cứng ngắc, cũng tạm ngừng khóc. Giống như một giấc mơ vậy, tỉnh lại vẫn không dám nhúc nhích.

Lục Vãn ngồi xổm xuống, vỗ lên mặt cậu ta một cái: "Ba mẹ cậu bảo cậu nghiêm túc học hành, cậu nghe lời à?"

Vương Gia Hòa lại muốn khóc: "Tôi biết lỗi rồi mà, sau này tôi sẽ nghiêm túc học hành."

Lục Vãn: "Vẽ rùa đen rất đẹp, lần trước thi hạng mấy trong lớp vậy?"

"... Hạng 2 từ dưới đếm lên."

Lục Vãn: "Lần sau thi được khoảng hạng 10 từ dưới đếm lên đi, coi chừng tôi đấy, sau này học cho giỏi vào, đừng có gây sự lung tung."

Vương Gia Hòa run lên: "Tôi biết rồi, cậu đừng đánh tôi, tôi sẽ cố gắng mà."

Mọi người: "..."

Đồng ý cũng tốt, chí ít là bị thương ít nhất! Bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Đệt! Nữ sinh này đánh nhau hay gớm, đúng là nữ chiến sĩ! Còn kỳ lạ là hơi đẹp trai nữa, sức mạnh hoàn toàn đè bẹp người ta!

"Là Lục Vãn! Lục Vãn!"

"Đậu mé! Đây là điển hình của việc gây sự còn bị dập ngược lại!"

...

Ba người trên lầu 2 quán cà phê sợ ngu người.

"Cái đệt, cô gái này còn đánh lộn được luôn hả? Mày biết không Bác."

Khương Bác Dương cau mày, sao cậu biết.

Trước kia ngay cả mặt mũi cô nhóc này cậu còn không nhìn rõ, hôm nay mới cẩn thận mà xem.

Tóc hơi ngắn, dáng vẻ không tính là xấu. Chân cũng khá đẹp nữa.

Nhưng rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy, mặc váy rồi đánh nhau với người khác? Còn bật cao đá người?

Có lộn không vậy! Bên cạnh còn nhiều người nhìn, thật sự bậy bạ quá! Cô biết mình là con gái không?

Khương Bác Dương không vui lắm, nếu để người ta biết đây là vợ chưa cưới của cậu ta, sau này có thể sẽ cưới người phụ nữ đó, rồi cậu biết để mặt mình vào đâu nữa!

Khương Bác Dương cau mày đi xuống. Hai người kia nhìn nhau rồi cũng đi theo.

Mới mấy phút là cuộc chiến đã kết thúc. Ba người nằm trên đất.

Lục Vãn sửa váy lại, thấy ba nam sinh đi đến thì hơi bất ngờ.

Cái biểu đồ thống kê ở đây à.

... Dựa vào tiểu thuyết thì gia thế và tài năng của bạn bè trùm trường đều hơn người, không thể bình thường được.

Dù lúc này cô đang bực nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều, dẫu sao đã không còn hình tượng gì cho cam.

Lục Vãn: "Khương Bác Dương, là cậu kêu người tới gây sự với tôi đúng không?"

Chỉ cần đối phương đáp "Ừ", chắc chắn cô sẽ dùng đế giày xoa bóp cho cậu ta.

Khương Bác Dương hừ lạnh.

"Đừng có tự thẩm, cậu tưởng cậu là ai, cậu không đáng để tôi lãng phí thời gian của mình."

Lục Vãn: "..."

Được rồi, cậu trâu bò.

Khúc Sướng thấy hai người muốn choảng nhau liền vội vàng bảo: "Lục Vãn phải không? Chuyện này thật sự không liên quan tới anh Bác, vừa khéo chúng tôi ở trên kia nên xuống xem tình hình chút thôi, à cậu đỉnh lắm luôn."

Lục Vãn khá ngạc nhiên, thật sự không liên quan tới họ?

Nhân phẩm của người này cũng không đáng để mình tin tưởng.

Khương Bác Dương hơi buồn bực, ánh mắt Lục Vãn nhìn cậu ta có gì vậy trời. Chuyện cậu làm thì cậu sẽ nhận!

Khương Bác Dương cào tóc, đi tới đá người nằm trên đất: "Mẹ nó, tao kêu mày làm à?"

Lý Đạo Nguyên hơi ngu người, vẻ mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ: "Anh Bác, em chỉ muốn giúp anh dạy dỗ cậu ta..."

Khương Bác Dương nhíu mày: "Mày là cái thá gì, còn dám quản chuyện của ông đây."

Lý Đạo Nguyên không dám nói nữa mà cúi đầu.

Lục Vãn nhún vai, thôi, xem ra không phải biểu đồ thống kê làm. Nhưng... Mình không quen với Khương Bác Dương lắm, không cần phải đối đầu gay gắt như vậy.

Chẳng lẽ cô làm mích lòng những người khác?

Lục Vãn đi tới, cô nhìn Vương Gia Hòa cùng lớp từ trên cao xuống: "Chắc cậu biết nhỉ, sao lại gây sự với tôi?"

Mắt Vương Gia Hòa đảo quanh, do dự bảo: "Tôi không biết."

Lục Vãn "ừ" một tiếng, sau đó nhấc chân...

Vương Gia Hòa vội vàng nói: "Lý Đạo Nguyên kêu tôi làm! Cậu ta thích Triệu Yên! Cậu ta trút giận cho Triệu Yên đó! Đừng đánh tôi! Không liên quan tới tôi!"

Mặc dù nói rất nhanh nhưng trình bày từng chữ rất rõ ràng và dễ hiểu.

Mọi người: "..."

Người này đúng là kháng cự cho có, thừa nhận cũng nhanh nhất.

Lục Vãn khẽ cau mày.

Cô nhớ rồi, trong tiểu thuyết thật sự có đoạn này, Triệu Yên xúi nam sinh thích mình đi đối phó Lâm Niệm nhưng lần nào kế hoạch cũng hỏng, hào quang nữ chính không phải đồ giả.

Vậy bây giờ Triệu Yên bị điên à, sao lại chọc tới cô, lần trước cô đã nói rất rõ với cô ta.

Khương Bác Dương cười lạnh: "Giờ biết rồi chứ, đừng có chuyện gì cũng đẩy tới tôi, tôi không có hứng thú với cậu, cậu không cần phí công mà cố tình tỏa sáng trước mặt tôi."

Theo Khương Bác Dương, Lục Vãn cố ý tới bãi trượt ván cậu ta hay đi. Hôm nay cũng vậy, tất cả mọi người đều biết mỗi lần cúp tiết thể dục thì cậu sẽ đến đây.

Cô gái này cố tình xuất hiện.

Lục Vãn thật sự tức đến bật cười, cô nhìn cậu ta: "Có phải đầu óc cậu có vấn đề không, yên tâm đi, coi như đàn ông trên thế giới này chết sạch, chỉ còn mỗi cậu thì chúng ta vẫn là người dưng."

Nữ sinh đang vây xem bên cạnh cũng điên cuồng đồng ý.

Đúng vậy đúng vậy, cậu không cần phải ở chung với đàn ông đâu!

Khương Bác Dương thầm phát cáu: "Lục Vãn!"

"Cậu đừng nói vậy chứ, sức quyến rũ của anh Bác bọn tôi rất lớn đấy, người bình thường không thể so, cậu hơi quá đáng rồi á, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo." Khúc Sướng vội vàng bênh anh em.

Hơn nữa cậu ta lại cảm thấy... Bầu không khí giữa Khương Bác Dương và Lục Vãn hơi sai.

Dường như không chỉ là hơi sai.

Lạ thật, sao quan hệ của Khương Bác Dương với hai nữ sinh mới chuyển trường có chút kỳ lạ vậy. Lâm Niệm kia, còn Lục Vãn nữa.

Lục Vãn cười lạnh, người này tự kiêu gớm, cô không chịu nổi cái dáng vẻ này của cậu ta.

Tầm mắt của cô tuần tra một lượt, cô bỗng phát hiện biểu đồ thống kê này cũng khá đẹp trai, công bằng mà nói thì còn đẹp hơn những người xung quanh nhiều.

Đột nhiên ánh mắt của Lục Vãn dừng lại, cô chỉ vào nam sinh đứng trong đám người: "Thấy không, tôi thích vậy đấy, đẹp trai hơn cậu gấp trăm lần, cậu tỉnh táo lại cho tôi đi! Tôi mà miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo á, ọe."

Dựa theo tiêu chuẩn, ngũ quan rất chuẩn, gương mặt góc cạnh.

Quan trọng là Lục Vãn từng gặp người này.

Tiếng "ọe" này cũng khá tâm linh...

Người vây xem còn đang lo lần này Lục Vãn đã đắc tội Khương Bác Dương, đợi thấy rõ người cô chỉ thì xung quanh yên lặng trong thoáng chốc.

Thậm chí bầu không khí còn hơi kỳ quái.