Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 21



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 21

 

Bạch Thiên Di ngẩn người. Sắc mặt cô chuyển từ bất ngờ sang bối rối, rồi lại đắn đo. Cũng may là một tay của cô đã bị bó thành một cục to tướng, tay còn lại thì anh đã nắm lấy, nếu không cô cũng không biết phải để tay ở đâu nữa, cảm thấy nó thật dư thừa.

Bạch Thiên Di muốn rút tay lại, nhưng càng ra sức rút lại thì anh lại càng nắm chặt hơn. Bạch Thiên Di hơi căng thẳng. Anh hỏi cô có muốn xác nhận lại mối quan hệ, nhưng là mối quan hệ như thế nào?

Bạch Thiên Di luôn cảm thấy hành vi của anh thật là bất thường. Với những việc chưa chắc chắn, cô luôn cảm thấy khó chịu và luôn đòi hỏi một câu trả lời chính xác.

“Anh…thích tôi?”

Bạch Thiên Di cũng không biết vì sao mình lại có đủ can đảm hỏi như vậy. Nếu anh nói không phải thì chẳng phải cô sẽ không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa sao? Hỏi xong Bạch Thiên Di đột nhiên cảm thấy hối hận. Hà Tử Phàm là một người độc đoán, những điều anh nghĩ, cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, những điều anh làm đều khiến cô bất ngờ. Đối với anh, cô luôn có một cảm giác rất xa vời. Trong lòng cô Hà Tử Phàm luôn là một người như vậy, cô hoàn toàn không thể xác định được trong đầu anh đang nghĩ gì, không thể nào nắm bắt được.

Có lúc anh lạnh lùng như một tảng băng di động, nhưng cũng có lúc lại làm cô cảm thấy rất vui vẻ. Cô không thể nào xác định rõ được. Bạch Thiên Di vốn là một người luôn chủ động, trong mọi chuyện, nhưng mối quan hệ với Hà Tử Phàm, cô hoàn toàn không có can đảm. Cô sợ mình sẽ mắc sai lầm, cũng có thể là cô sợ…sẽ không có ai giống Hà Tử Phàm xuất hiện trước mặt cô nữa.

Có lúc Hà Tử Phàm khiến cô lầm tưởng quan hệ giữa hai người đang đi lên một tầng mới, nhưng rồi ngay lập tức trở nên lạnh lùng phủ sạch mọi suy nghĩ lầm lạc của Bạch Thiên Di. Có thể lúc này anh chỉ đang đùa giỡn  với cô, nhưng cô thật sự đang đòi hỏi một câu trả lời rõ ràng hơn.

Hà Tử Phàm nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên Di, cô cảm thấy khó thở, giống như có một áp lực vô hình đang chèn ép cô. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vài hạt cát nhỏ li ti bay vào mắt, Bạch Thiên Di theo phản xạ mắt mắt lại, cảm giác xộn xạo trong con ngươi đang va chạm với những hạt cát kia làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Không phải.”

Giọng Hà Tử Phàm điềm nhiên. Rõ ràng rất bình thường, rõ ràng chỉ là thoáng qua như ngọn gió lúc nãy, rõ ràng là cô biết chắc chắn anh sẽ trả lời như vậy. Nhưng sao cô lại cảm thấy thứ trong lồng ngực cô chợt nhói lên, giống như cảm giác bị rơi từ trên vách núi cao xuống. Là hụt hẫng? Hay là đau?

Đúng thật là cô nghĩ quá nhiều rồi. Bạch Thiên Di khẽ mỉm cười, nhưng chính cô cũng cảm thấy nó chẳng giống một nụ cười chút nào. Cảm giác xốn xan trong mắt cứ kéo dài, mắt cô lúc này đã ứ đầy nước. Không biết sức mạnh nào đã giúp Bạch Thiên giật tay lại, cô ra sức dụi. Dụi nhiều đến nỗi cả hai mắt đều đỏ hoe vẫn không ngừng.

Cay quá!

Một bàn tay chợt nắm lấy tay trái của Bạch Thiên Di, lành lạnh, ánh mắt hai người lại giao nhau, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy, Bạch Thiên Di theo thói quen lại nheo mắt.

Bàn tay kia đặt lên mắt cô, một luồng gió nhẹ nhàng thổi đến, thoang thoảng mùi bạc hà rất dễ chịu. Bạch Thiên Di hơi bất ngờ, không ngờ anh lại thổi bụi cho cô, cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Hà Tử Phàm dùng tay gạt đi mất giọt nước rớt ra từ mắt cô, anh hỏi:

“Cay lắm hả?”

Vẫn rất lạnh lùng, nhưng cô lại cảm thấy rất ánh mắt anh lên vẻ dịu dàng. Là cô nhìn lầm ư?

Bạch Thiên Di gật đầu, cô “Ừ.” nhẹ bằng giọng mũi.

Anh trầm mặc một lúc, rồi nắm lấy tay cô bước đi. Bạch Thiên Di đang đứng yên một chỗ bỗng bị kéo đi, cô vội vàng bước nhanh theo sau anh. Giọng nói trầm ấm kia vang lên, từng chữ như chầm chậm trôi vào tai cô:

“Không phải là thích, mà là khắc cốt ghi tâm!”

Bạch Thiên Di sững sờ, đôi chân cô khựng lại nhưng lại rất nhanh chóng bước đi tiếp, cô có nghe lầm không? Nhìn tấm lưng của người trước mặt mình, thẳng tấp, cả người lúc nào cũng thoang thoảng mùi bạc hà.  Anh hình như không có ý định quay lại nhìn cô. Trong lòng Bạch Thiên Di chợt dấy lên một cảm giác vô cùng kì lạ. Cô vội co chân chạy lên ngang hàng với Hà Tử Phàm. Gương mặt cô không giấu được niềm vui:

“Ừ.”

Vừa bước vào nhà, Bạch Thiên Di liền có cảm giác rất sảng khoái, tâm trạng cô đang rất tốt.

Bạch Thiên Di liền chạy lên phòng, thay đồ, rồi lại chạy xuống phòng khác xem ti vi. Buổi tối nay có chiếu phim hoạt hình của Ghibli. Nhưng điều đó cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của Bạch Thiên Di, càng xem mi mắt của Bạch Thiên Di càng sụp xuống, ngủ gật lúc nào chẳng hay. Bạch Thiên Di ngủ ngon lành trên sofa.

Lúc tỉnh dậy, Bạch Thiên Di cảm thấy lờ mờ, cả người lâng lâng khó tả. Khắp phòng đều có mùi bạc hà the mát. Cô không buồn mở mắt ra, vì cảm thấy như thế này thật dễ chịu.

Bạch Thiên Di chợt cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình chăm chú, cô mở mắt, vẫn giữ tư thế nằm nghiêng sang một bên, tay trái ôm chặt chú gấu bông to đùng mà lúc nãy cô đã mang từ phòng mình xuống. Bạch Thiên Di ngáp một cái rõ to, hai mắt bắt đầu ngấn nước, hôm nay cô thấy bản thân ngủ hơi nhiều, cơ mà tại sao vẫn cứ buồn ngủ vậy o.O?

Bạch Thiên Di vừa định chống tay ngồi dậy, chợt có một giọng nói vang lên, không nhìn cũng biết là ai, nhà này ngoài trừ tên chủ nhà thì còn mỗi người làm là cô thôi =3=

Anh nói: “Nằm yên.”

Bạch Thiên Di thoáng giật mình, cô quay sang chỗ vừa phát ra tiếng nói. Hà Tử Phàm đang ngồi chiễm chệ ở giữa căn phòng, trước mặt còn có…một cái giá vẽ?

Hà Tử Phàm cũng biết vẽ? Bạch Thiên Di không kìm được mà nhìn anh không chớp mắt. Hà Tử Phàm đang mặc một cái áo len cổ tròn đơn giản màu xám, tay áo xắn đến khủy tay, nhìn qua cũng biết là áo hiệu rồi… Trong anh ta rất ra dáng họa sĩ, cơ mà họa sĩ mà đẹp trai thế này, thì chắc tranh anh vẽ dù không đẹp thì cũng bán được…

Bạch Thiên Di đành ngoan ngoãn nằm xuống, cô quay trở lại tư thế nằm ban đầu, quay lưng về phía Hà Tử Phàm.

Nửa tiếng trôi qua….Hà Tử Phàm hình như không hề có dấu hiệu vẽ xong rồi, lúc này Bạch Thiên Di đã chịu hết nổi, cô hỏi:

“Anh sắp xong chưa?” Giọng có vẻ gấp gáp.

“Gần.” Hà Tử Phàm vẫn tô tô vẽ vẽ, trong vô cùng nhàn hạ, giọng anh lãnh đạm.

“Gần là như thế nào???” Bạch Thiên Di hối thúc.

“Gần là rất gần, là sắp sửa”.

“Vậy rốt cuộc là đã xong chưa?”. Bạch Thiên Di cảm thấy mình không ổn rồi

Hà Tử Phàm im lặng một lúc, rồi mới nói:

“Chưa.”

“Tôi…chịu hết nổi rồi!” Nói rồi Bạch Thiên Di chạy ào vào nhà vệ sinh. Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi >”<

Đó là lý do vì sao cô rất ghét trời lạnh. Lúc đó thận của cô sẽ hoạt động nhiều hơn bình thường…Lúc đi ra ngoài, Bạch Thiên Di vẫn nhìn thấy Hà Tử Phàm ngồi tô tô vẽ vẽ rất say mê. Bạch Thiên Di trong lòng cũng muốn xem anh vẽ như thế nào, trong tranh lại có cô nữa, như vậy càng phải xem tài nghệ của anh ra sao.

Nghĩ sao làm vậy, cô liền mon men lại gần, và ngay lập tức trở nên thất vọng hụt hẫng…Trong bức tranh anh ta vẽ nãy giờ…không hề có cô:((

Bạch Thiên Di cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề… Cô đã phải nằm im không động đậy kia mà:(. Ấm ức muốn chết >/////<

Cũng có chút…buồn. Nhưng tranh là do anh vẽ cô thì có ý kiến gì được chứ >=<, nói ra thì thật mất mặt…Bạch Thiên Di mặt mày ủ rủ bỏ lên phòng, nhưng vừa mới đi được vài bước thì cánh tay đã bị ai đó kéo giật lại. Người đó nói:

“Lại đây.”

Bạch Thiên Di sụ mặt. Cô trưng bộ mặt u ám nhìn Hà Tử Phàm, chưa kịp giật tay lại đã bị anh bế lên. Anh đặt cô ngồi lên đùi, hôn nhẹ vào gáy cô.

“Thật thơm.”

Giọng anh rất nhỏ, nhưng Bạch Thiên Di vẫn nghe rõ. Hình như cô nghe lầm. Nếu không phải là cô còn đang tỉnh táo thì chắc đã nghĩ rằng những lời này thốt ra từ miệng Hà Tử Phàm. Nhưng vốn là anh đã nói như vậy!!!

Bạch Thiên Di có phần lúng túng, lần đâu tiên…cô nghe Hà Tử Phàm khen mình. Trong lòng lại có chút…dao động. Như vậy có phải…quá nhanh không?

Cô vừa muốn bật dậy, nhưng cũng vừa không muốn bật dậy, hai bàn tay cô tranh nhau xoắn lấy vạt áo.

“Sao thế?” Hà Tử Phàm hỏi, giọng nói đã mất đi vài phần băng giá thường ngày, mà còn ngược lại,…Bạch Thiên Di cảm thấy mặt mình nóng bừng.

“Buông em ra.” Bạch Thiên Di sau một hồi đấu tranh, cô ra sức gỡ hai bàn tay của anh ra, nhưng vô ích.

“Dỗi?” Hà Tử Phàm nhếch môi, nghiêng đầu hỏi. Cô càng vũng vẫy anh càng ôm chặt hơn.

“… Không có!” >/////< Bạch Thiên Di không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô ra sức tránh né.

Hà Tử Phàm im lặng, anh nhìn cô chăm chăm bằng cặp mắt không chút biểu cảm, làm cô cảm thấy…nhột __ ______!

“Nói dối!” Hà Tử Phàm khẳng định.

“…”

“Không có gì đâu.” Bạch Thiên Di trề môi nhìn sang chỗ khác, cô không thèm nói chuyện với anh nữa.

Hà Tử Phàm cúi đầu kề sát môi vào tai cô, thì thầm:

“Trẻ con hư thì phải bị phạt đấy.”

Vừa dứt lời, eo cô đã bị ai đó cù đến cười lăn cười bò.

“ Xin lỗi xin lỗi!!” Bạch Thiên Di cười ra nước mắt, thở hổn hển.

“Vẻ mặt đó là như thế nào?”  Anh nhìn cô cau mày.

Bạch Thiên Di đành chịu thua, cô ấm ức nói:

“Bảo người ta nằm yên mà chỉ vẽ mỗi cảnh”. Thật mất mặt chết đi được >”<

Hà Tử Phàm nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh cảm thấy Bạch Thiên Di lại có chút…đáng yêu. Ai đó không kiềm được mà hôn nhẹ lên môi cô một cái khiến Bạch Thiên Di đỏ bừng cả mặt.

Hai người cứ thế nhìn nhau nửa buổi trời. Tại sao sự việc lại có thể tiến triển nhanh đến thế chứ >”<?! Rõ ràng là hôm qua cô còn cảm thấy anh ta có chút đáng ghét…

Kể chuyện này cho Lục Hợp nghe, cô ấy lại chẳng có chút gì bất ngờ. Lại còn bảo:

“Biết trước mọi chuyện sẽ như vậy mà!”

“…”

Dạo gần đây Bạch Thiên Di ở nhà đến phát chán, chỉ mỗi cái tay gãy mà cô phải nghỉ tận hai tháng. Đấy là do Hà Tử Phàm bắt ép ==. Người bình thường nghỉ hai tháng thì chắc chắn xác định luôn là ở nhà làm nội trợ rồi…Chẳng qua là Bạch Thiên Di xin nghỉ một tuần để tay đỡ một chút rồi sẽ đi làm. Vì vốn sử dụng máy tính thì tay phải hay tay trái đều như nhau mà thôi. Nhưng ai ngờ vừa hết một tuần, Hà Tử Phàm lại khóa luôn cửa nhốt cô trong nhà K…

Ở nhà được vài ngày, Bạch Thiên Di cũng phải cảm thấy chán chứ, Hà Tử Phàm hình như cũng nhận ra điều đó. Vậy là cả hai cũng tới rạp chiếu phim xem Minions:3.

Hà Tử Phàm mua vé, anh đưa vé phim cho cô, rồi đi mua nước với ngô. Suốt cả buổi, Bạch Thiên Di luôn chăm chú vào bộ phim, lâu lắm rồi cô mới được một bộ phim vui thế này.

Khi bộ phim kết thúc, lúc đi ra ngoài, không biết Hà Tử Phàm lấy đâu ra một cây viết lông đầu nhỏ, anh cầm cái tay bị bó bột của cô, lật mặt dưới lên, anh viết: Tulaliloo to amo.

Bạch Thiên Di ngơ ngác chẳng hiểu anh viết cái gì, sau đó anh còn hôn nhẹ lên trán cô một cái, làm Bạch Thiên Di đỏ cả mặt…Cái người này quả thật không biết chỗ mình đang đứng là ở đâu nữa.

“Nghĩa là gì vậy?” Bạch Thiên Di hỏi.

Hà Tử Phàm nhìn cô, ôn tồn đáp:

“Vẽ bậy.”

Mặc cho Bạch Thiên Di tra hỏi thế nào đi chăng nữa, anh cũng nắm tay cô chậm rãi cho vào túi áo khoác của mình, cả hai cùng bước ra ngoài.

Bàn tay anh lạnh ngắt, nắm lấy tay cô, Bạch Thiên Di cảm thấy như có luồn điện chạy qua người mình, tim cô đập thình thịch, nhưng cảm giác lại rất…bình yên?

Đây không phải là lần đầu tiên anh nắm tay cô, nhưng lần này, có chút…đặc biệt. Là từ khi cả hai…như này hả? >////////<

Bạch Thiên Di đến giờ vẫn không thể hình dung ra được. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô chỉ biết thuận đường mà đi thôi:-s

Bên trong túi áo khoác của anh thì ngược lại, rất ấm. Tay của Hà Tử Phàm cũng ấm dần lên, Bạch Thiên Di chợt cảm thấy trong lòng có một niềm vui nho nhỏ, cô đan tay siết chặt hơn.

Và không lâu sau đó, Bạch Thiên Di đã bắt đầu cảm nhận được niềm bất hạnh của những bà nội trợ…Suốt ngày cô chỉ xem ti vi, lướt web và chơi với Alexander mà thôi. Điều này khiến cô vô cùng bức bối.

Vậy là Bạch Thiên Di nằn nặc đòi anh cho mình đi làm lại. Hà Tử Phàm tất nhiên là không đồng ý rồi, anh lúc nào cũng tìm cách đánh trống lảng mỗi khi cô đề cập đến. Cô luôn có cảm giác giữa anh và cô rất kì lạ, cứ tự nhiên mà bắt đầu thôi, mà, cảm giác như là họ đã như thế này từ rất lâu rồi vậy.

Cuối cùng dưới sự đeo bám dai dẳng của Bạch Thiên Di, anh cũng gật đầu cho cô đến công ty làm việc. Cô thầm nghĩ, lâu ngày không đến công ty chắc là [Đầu hói ngọt ngào] sẽ nhớ cô lắm:3. Nhưng có một điều khiến Bạch Thiên Di cảm thấy kì lạ, sau khi cô van nài thành công thì Hà Tử Phàm có nói với cô:

“Chỉ sợ khi em đến công ty mọi người sẽ thất vọng mà thôi.”

Nhưng mà, cô quan tâm chắc? Anh lúc nào mà chẳng trêu cô.

Bạch Thiên Di đến công ty với một tâm trạng vô cùng “hưng phấn”. Đây là lần thứ hai trong đời cô cảm thấy đến công ty là một niềm vui như vậy. (:x)

Vốn dĩ hôm nay Bạch Thiên Di lại đi nhờ Hà Tử Phàm đến công ty rồi xuống xe ở ngã tư đường như mọi lần. Nhưng sáng sớm ra đã chẳng thấy mặt Hà Tử Phàm đâu, vậy là cô đành đi làm một mình.

Vừa nhìn thấy cô, Hiểu Lập mặt mày lập tức đen sì như đít nồi. Bạch Thiên Di thầm nghĩ, chắc do cô nghỉ làm hơi lâu, công việc của cô phải dồn sang cho những người khác nên Hiểu Lập mới thành ra như thế này. Thiếu sức sống trầm trọng…

Bạch Thiên Di bỗng nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi, cô liền bước đến an ủi.

“Lập Lập à…”

Nhận ra Bạch Thiên Di đang nói chuyện với mình, Hiểu Lập liền lập tức tức giận lườm cô một cái, quát:

“Cậu còn biết đến cái người tên Hiểu Lập này à?! Cứ tưởng chết luôn ở xó xỉnh nào rồi chứ!”

“Là do tớ xui xẻo thôi…” Bạch Thiên Di cười khổ, cô đung đưa cánh tay gãy của mình cho Hiểu Lập xem. Điều này cho thấy rằng lỗi không phải do cô, mà là do cái người đã khiến cô thành ra thế này!

Chưa kịp mở lời giải thích, vẻ mặt Hiểu Lập đã tiu hỉu như sắp khóc, cô buồn rầu úp mặt xuống bàn rên rỉ.

“Sao cậu lại đi làm lại?! Tại sao????”

“Cậu không muốn tớ đi làm sao?” Bạch Thiên Di nhíu mày, cô nhóc Hiểu Lập này cũng biết đùa sao?

Hiểu Lập như bật trúng đài, lập tức đập bàn ngồi dậy nói:

“Tất nhiên là không rồi! Không phải riêng tớ, mà cả phòng này cũng cũng thế, cậu mà đi làm thì làm sao hằng ngày chúng tớ được hưởng đãi ngộ của Tổng Giám Đốc nữa đây!”

“…”

Bạch Thiên Di như bị sét đánh ngang tai. Thì ra cô đã bị mọi người ruồng bỏ như vậy…Bạch Thiên Di sắp ngất, cô hoàn toàn cảm thấy bất lực. Thế mà cô còn tưởng… -_-

Cuối cùng Bạch Thiên Di cũng rút ra được một bài học: Những điều Hà Tử Phàm nói 90% là nói dối nhưng nếu không tin thì bạn sẽ còn phải trả giá gấp đôi.

Hầu như những người thân cận của cô đều đã bị dụ dỗ nghiêng về phe địch cả rồi >=< Vậy nên mới có câu: Không sợ địch như sói mà chỉ sợ đồng đội như lợn.

Sau một hồi tra khảo, cuối cùng Bạch Thiên Di cũng biết được sự thật.

Trong suốt những ngày cô ở nhà “dưỡng thương”, công việc tất nhiên sẽ chia đều cho những nhân viên khác. Nhưng như vậy có lẽ sẽ không công bằng cho lắm. Vậy là Hà Tử Phàm đã đưa ra một chính sách. Đó là hằng ngày nhân viên phòng cô sẽ được dùng cơm do đích danh Tổng Giám Đốc chiêu đãi. Nói cho ngoa là như vậy chứ thật ra chẳng có bữa nào là có mặt anh cả. Cơm của mọi người tất nhiên chất lượng sẽ cao hơn những phòng khác, thay vì phải xếp hàng mua cơm thì họ chỉ cần ngồi tại phòng của mình mà thôi, điều này khi truyền ra ngoài đã khiến cho phòng cô đến cả cậu nhóc mới vào thử việc cũng vênh mặt khi ra khỏi phòng.

Dù chẳng bao giờ xuất hiện, nhưng theo lời Hiểu Lập nói, thì đó chính là tấm lòng của Tổng Giám Đốc dành cho công ty, điều này khiến mọi người rất xúc động. Đối với những nhân viên cấp thấp như họ, chỉ cần một sự quan tâm gián tiếp của Tổng Giám Đốc cũng khiến họ phừng phực lửa. Năng suất làm việc của mọi người tăng lên rõ rệt. Như vậy có thể xem là một công đôi việc không nhỉ?

Bạch Thiên Di sau khi nghe xong, cô tiếp tục đưa ra một luận điểm vô cùng chắc chắn: Mọi người bị anh ta lừa rồi…

Bây giờ Bạch Thiên Di đến công ty làm việc chẳng khác gì nỗi đau của những người khác. Cô đi làm đồng nghĩa với việc không còn đãi ngộ…Nói thế chẳng phải cô đã trở thành tội đồ rồi sao?

Bạch Thiên Di chính thức bị ruồng rẫy…

Đang lúc đương sự đang bị những người xung quanh lên án, bên trong một người mũm mĩm núc ních thịt với cái bụng ưỡng ra phía trước, quả đầu như vầng thái dương chói lòa, chân ngắn mũm mĩm bước đến bàn Bạch Thiên Di. Cô giả vờ không nhìn thấy, cứ tiếp tục trò chuyện với Hiểu Lập.

“Tiểu Di!”

Hả? Ai gọi cô vậy?

Bạch Thiên Di khựng lại, cô giả vờ xoay sang trái, rồi lại xoay sang phải, tìm kiếm cái người vừa mới gọi cô khi nãy.

“Chị vừa gọi em?” Cô nhòm người sang nhìn Thế Sang đang nghiêm túc đánh máy cộp cộp. Thế Sang lắc đầu. Lại quay sang cậu bạn bên cạnh:

“Anh gọi tôi?” Đoạn cô chỉ tay vào mình, cậu ta cũng lắc đầu.

“Là tôi gọi!” Lúc này Bạch Thiên Di mới quay đầu lại, chính là vị [Đầu hói ngọt ngào] gọi cô. Hừm…Tiểu Di ư?

Hiểu Lập thì làm gì rảnh rang mà để ý đến trò lố của Bạch Thiên Di, vừa thấy ông ta bước lại cô đã ngay lập tức lấy lại tư thế nghiêm túc làm việc hằng ngày của mình. Rõ ràng là tỏ ra không quan tâm đến, mắt dán dính vào màn hình máy tính, nhưng thực chất tai đã dỏng lên hết cỡ. Đây chính là hình mẫu của tất cả những người trong văn phòng của cô. Rõ ràng là im lặng chăm chú vào công việc. Nhưng thực chất là im lặng để chắc chắn họ không bỏ qua bất kì chuyện gì. -_-

“Trưởng phòng…gọi em?” Vốn dĩ bạch Thiên Di định xưng là cháu, nhưng như vậy thì có hơi xúc phạm thái quá đến người hói đầu. Chỉ vì cái đầu hỏi mà già hơn mấy chục tuổi thì quả thật không đáng.

“Cô khỏe chứ?” Trưởng phòng gật đầu. Kèm theo đó là một nụ cười tươi như mới lấy được vợ bé. Bạch Thiên Di nổi da gà.

“Ý tôi là, tay cô khỏe rồi chứ?” Lão trưởng phòng hắng giọng. Ông ta nói tay? Khỏe? Thì ra từ khỏe có thể sử dụng trong trường hợp này. Bạch Thiên Di nhìn ông ta với ánh mặt kì lạ, cô đưa cánh tay thương tật của mình lên, hỏi lại:

“Tay? Vẫn đang ốm ạ.” Ốm rất nặng nữa là đằng khác:(

“Cô yên tâm, cứ ngồi yên đây mà ăn bánh uống trà, tôi vừa sai người mua mấy hộp bánh anh đào để sẵn trong ngăn bàn của cô đấy. Tốt nhất là đừng làm gì cả, cứ ngồi yên đó tận hưởng là được.”

Hả? Cô không nghe nhầm chứ?! Mở ngăn bàn ra, quả thật trong đó có mấy hộp bánh anh đào của Nhật thật, nhưng tiếc là Bạch Thiên Di không biết uống trà, ăn bánh anh đào uống trà sữa có lẽ hay hơn nhỉ? Ách, giờ đâu phải nghĩ chuyện đó chứ. Chắc 90% là trưởng phòng của cô đã bị Hà Tử Phàm mua chuộc…

“Nếu có chuyện gì rắc rối cứ nói với tôi một tiếng.”

Bạch Thiên Di ngớ người, biết rằng đây không phải là tự nguyện nhưng cô vẫn cảm thấy rất sốc, thà ông ta mắng cô còn hơn, như vậy quả thực…không quen mà @@

“Vâng, cám ơn trưởng phòng đã chiếu cố.” Bạch Thiên Di dù nghĩ vậy nhưng ngoài vẫn tỏ ra rất thành kính.

“Không có gì, bổn phận của cấp trên thôi mà!”

“…”

Bây giờ cô đã có thể chắc 100% là Hà Tử Phàm đã làm gì ông ta rồi.

Nói rồi ông ta quay người trở lại phòng mình, trước khi đi còn không quên nói một câu: “Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến tổng giám đốc nhé!”

Bạch Thiên Di thật sự không còn gì để nói.

Ông ta nói kiểm tra, quả đúng là người làm việc có năng suất. Không hổ danh là người đứng đầu một phòng. Cứ đúng một tiếng đồng hồ, ông ta sẽ lại chạy tới bàn cô thăm hỏi. Làm Bạch Thiên Di sợ muốn chết.

Hiểu Lập và những người khác cũng vô cùng sửng sốt, nhưng dù ai hỏi như thế nào thì cô cũng đáp: “Kiểm tra sức khỏe định kì là một việc rất đúng đắn.”

Hiểu Lập lúc đầu nghe không hiểu, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô ấy đã vỗ đùi bảo vô cùng chính xác, như vậy mới có thể phát hiện ra bệnh khi mới ở thời kì đầu.

Miễn cưỡng lắm mới hết giờ làm. Bạch Thiên Di vẫn thói quen cũ không về nhà ngay, mà lại đi lang thang khắp nơi. Quán cà phê ở góc phố có vẻ cũ kĩ, Bạch Thiên Di vốn muốn vào đấy thử rất lâu rồi, nhưng cứ quên mất. Vừa hay hôm nay cô đang rảnh rỗi, vậy nên cô không ngần ngại mà vào trong.

Lúc bước vào, Bạch Thiên Di có chút bàng hoàng, thì ra chỗ này chính là quán cà phê bò sát mà cô hay nhìn thấy trên mạng. Thật là…thích quá đi mất! >3<

Bạch Thiên Di gọi một tách trà sữa, rồi chăm chú ngắm chú rắn ngô màu trắng cam trường qua trường lại trong tủ kính.

“Bạch Thiên Di?”

Cô giật mình, ai gọi cô vậy nhỉ? Giọng nói này…có chút quen. Quay đầu  lại, là Lăng Minh Dực.

“Đúng là cô rồi!” Lăng Minh Dực mỉm cười, anh thong thả bước tới gần cô hơn.

“Chào anh!” Bạch Thiên Di cũng mỉm cười đáp lại. Sao lại gặp anh ở đây chứ?

“Tôi cứ tưởng mình nhận lầm người, nếu không phải tay cô cũng gãy thì…” Lăng Minh Dực đưa tay sờ mũi, đó là thói quen của anh.

“Anh vẫn còn nhớ tôi sao?” Không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, lúc thốt ra câu này, bản thân cô còn cảm thấy kì lạ.

“Trước đây thì không, giờ thì tất nhiên rồi!”  Lăng Minh Dực cười khúc khích, anh cảm thấy cô gái này có phần thú vị.

“Ồ…” Bạch Thiên Di cúi đầu khuấy tách trà sữa..

Cuộc trò chuyện chợt rơi vào khoảng lặng, cứ ngồi im lặng thế này thì thật kì lạ, Bạch Thiên Di đành bắt chuyện:

“Sao anh lại đến đây?”

“Tôi có hẹn, nhưng anh ta bận rồi lại không đến được, tình cờ gặp cô ở đây.” Vẫn động tác sờ mũi quen thuộc đó.

Anh lại tiếp:

“Có lẽ chúng ta rất có duyên nhỉ?”

“Có thể…” Bạch Thiên Di cười. Suốt cả buổi chiều cô cùng Lăng Minh Dực ngồi tán chuyện về xe cộ, về game, về đủ thứ chuyện, trong có vẻ vô cùng thân thiết.

“Sao tôi lại có cảm giác hình như trước đây chúng ta đã rất thân nhỉ?” Lăng Minh Dực đột nhiên hỏi.

Bạch Thiên Di trong lòng chợt nhói lên một cái, cô không biết phải nói gì lúc này, nếu nói là người yêu cũ, anh ta có tin không?

“Là bạn thì tất nhiên phải thân thiết rồi.” Cô cười.

“Đúng vậy.”

Ngồi được một lúc, điện thoại Lăng Minh Dực chợt reo lên. Anh ra bắt máy, ra hiệu xin lỗi cô. Trong điện thoại phát ra tiếng phụ nữ, hình như là cô ta?

Cúp điện thoại, anh quay sang Bạch Thiên Di, nói:

“Xin lỗi, tôi phải đi bây giờ, bạn tôi đã đến bên kia đường.”

“Vâng, tạm biệt.” Bạch Thiên Di cười.

Đi được một đoạn, Lăng Minh Dực chợt quay lại, anh nói:

“Cô có thể cho tôi số điện thoại được không?”.Giọng anh mang vẻ rất chân thành.

Bạch Thiên Di hơi đắng đo, nhưng rồi cô cũng gật đầu. Đọc xong số điện thoại, Lăng Minh Dực liền cám ơn rồi thong thả đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy anh sang đường, có một chiếc xe màu đỏ hiệu Audi đã đậu sẵn chờ anh. Lăng Minh Dực bước vào xe, trong anh cười rất tươi, nụ cười trên môi còn chưa biến mất, chiếc xe đã lao vút đi.

Bạch Thiên Di trong người rất kì lạ, một cảm giác khó tả. Bên ngoài trời hơi lạnh, con đường vắng tanh ít người qua lại. Cô chợt nghĩ nếu mình có đứng giữa đường hét lên chắc cũng không ai để ý đâu nhỉ. Lúc này cô mới để ý, trong quán đang mở bài Gửi thanh xuân của Vương Phi:

Tựa sắc chiều tím. Khuôn mặt ngang bướng ấy

Tựa lửa rực tim, tóc huyền thướt tha ấy

Cuộc vui ngắn ngủi cứ ngỡ đọng lại một đời

Chia cách thời gian trở thành ký ức thanh xuân

Đôi tay đêm đông ấy như lời ước hẹn thề quyết

Ánh mắt huyền hổ tựa niềm tin mong manh

Vô tình lại trở thành năm tháng nhớ nhung

Vô tình cuốn trôi con người kiêu ngạo ấy

Đã từng thác loạn, mệt mỏi, đau đớn…

Những câu chuyện cuộc đời

Đã từng vui cười, gào thét, quên đi…

Thanh xuân ly kỳ trôi

Vì ai đau khổ, vì ai vui cười, tuổi trẻ tươi đẹp thuở ngày ấy

Thanh xuân cứ lặng lẽ trôi không hẹn ngày trở lại

Đau khổ vì ai, hạnh phúc vì ai, tuổi trẻ tươi đẹp ấy

Thanh xuân lặng lẽ qua đi sẽ hiểu thời gian

Đã từng thác loạn, mệt mỏi, đau đớn…

Những câu chuyện cuộc đời

Đã từng vui cười, gào thét, quên đi…

Thanh xuân ly kỳ trôi

Cả ngày hôm nay chẳng thấy mặt. Cô chợt cảm thấy bắt đầu nhớ ai đó rồi.