Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 22



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 22

 

Bạch Thiên Di ngồi trong quán cà phê đến khi trời sập tối. Cô cứ ngồi im lặng một chỗ nhìn chú rắn màu cam trắng trườn qua trườn lại, Bạch Thiên Di cảm thấy có chút thú vị, cô không thể rời mắt khỏi chú rắn. Chợt cô nảy ra một ý định, có lẽ bản thân cô càng ngày càng tự kỷ rồi thì phải?

Khi Bạch Thiên Di về đến nhà thì bầu trời đã không còn tí ánh sáng nào cả. Cô biết chắc rằng Hà Tử Phàm vẫn chưa về nhà. Bạch Thiên Di cởi giày, nhưng không đi dép. Cô luôn cho rằng đi dép trong nhà rất không thoải mái. Cảm giác để bàn chân trần chạm vào nền nhà mát lạnh mới thích làm sao, giống như mỗi khi cô chạm vào…người anh.

Cô mở tủ lạnh lấy ít thức ăn cho Alexander rồi ngồi một chỗ chống cằm nhìn nó ăn.

Hà Tử Phàm lúc nào cũng bận rộn. Công việc của anh luôn vậy, có khi cô còn chẳng nhìn thấy mặt anh suốt mấy ngày liền. Sáng nay chắc lại đi công tác, vậy mà chẳng nói với cô một tiếng, Bạch Thiên Di thật không thích như thế chút nào. Nhưng mà anh không muốn nói cho cô biết, cô cũng cảm thấy mình cũng không cần phải hỏi, như vậy Hà Tử Phàm sẽ cảm thấy phiền.

Bạch Thiên Di bê cái hồ kính nhỏ lúc nãy cô mang về lên phòng. Cô cảm thấy Alexander cũng giống như cô, nếu cứ ở một mình thì sẽ rất buồn, vậy nên cô mang về cho nó một người bạn. Nhưng rồi cô chợt nhận ra một điều, kích thước của cả hai thật sự là rất không…tương xứng. Vậy nên để tránh tai họa cô để cô bạn này trong phòng mình vậy, ít ra khi nó lớn thì Alexander cũng sẽ có người cạnh tranh cùng.

Bạch Thiên Di quyết định không ăn tối, đơn giản vì cô không muốn. Uống ngụm nước lọc rồi đi tắm, cô đang rất muốn ngâm mình một chút.

Nhưng ý định của Bạch Thiên Di đã sớm tan thành mây khói. Vừa cởi đồ ra cô đã nhìn thấy “bạn đến chơi nhà”. Haiz, cô ngẩng đầu nhìn trời ( thật ra là nhìn cái bóng đèn nhà tắm), cảm thấy sao hôm nào nó cũng tối tăm quá. Cô đành dẹp bỏ ý định ngâm mình, cố gắng tắm thật nhanh rồi đi ngủ thôi.

Không phải là do tâm lý hay là do vấn đề sức khỏe mà mỗi khi ngày đó đến cô lại cảm thấy rất lười. Nếu là hồi trước thì chuyện này đối với Bạch Thiên Di vẫn rất bình thường, ngày nào cũng như ngày nấy, cô vẫn chạy nhảy như thường. Nhưng từ dạo sang Mỹ, cô lại cảm thấy rất lười, trong tất cả mọi chuyện.

Dạo này não cô hoạt động rất lạ, mấy ngày gần đây cô rất hay ngủ trái giờ. Cứ đến chiều là lại ngủ đến tận khuya mới bò dậy, sau đó lại thức đến khi trời gần sáng mới đi ngủ tiếp, điều này khiến cô cảm thấy áp lực.

Chu kỳ kinh nguyệt của cô chưa bao giờ đều cả, Bạch Thiên Di cũng mặc kệ, ngày xưa cô cũng như các bạn khác, cố gắng canh chính xác những ngày của mỗi tháng. Nhưng bạn Bạch của chúng ta khi lại đầu tháng khi lại cuối tháng, có tháng lại ở giữa hoặc có lần tận hai tháng vẫn không thấy đâu. Vậy là cô đành bỏ cuộc, cứ mặc kệ cho nó thích đến khi nào thì đến.

Cũng có thể là do lối sinh hoạt của Bạch Thiên Di hơi khác người, cô cũng hay rơi vào tình trạng không xác định. Nhưng điều đó cô chưa bao giờ muốn để người khác nhìn thấy. Chỉ khi ở một mình cô mới cảm thấy thoải mái, nhưng đôi lúc, lại cảm thấy hơi…cô đơn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Bạch Thiên Di cũng ngủ đến tận khuya mới chịu dậy, cơ mà cô vẫn đang rất lười. Bạch Thiên Di dù đã thức dậy nhưng hai mắt vẫn nhắm tít lại như đang ngủ, cô nằm im bất động, không muốn cử động dù là một centimet nào.

Cửa phòng chợt vọng ra tiếng mở cửa. Bạch Thiên Di vẫn nằm áp mặt xuống gối, người quấn một chiếc chăn vừa to vừa dày để chống lạnh, nhưng bên trong cô vẫn bận bộ đồ ngủ mùa hè.

Bạch Thiên Di nằm bất động dỏng tai lên nghe tiếng bước chân đang đi đến, chắc Hà Tử Phàm đã về nhà. Một bên đệm lún xuống, quả nhiên là anh, cái mùi thoang thoảng này không lẫn vào đâu được. Anh nói:

“Đừng giả vờ, mau ngồi dậy đi.”

Hà Tử Phàm ôm lấy cái chăn to đùng cùng Bạch Thiên Di lên. Hai tay cô mềm oặc giấu vào trong chăn chẳng thấy đâu. Cô lười biếng không thèm mở mắt, cứ tiếp tục làm con sâu trong kén, bị anh bế lên mất điểm tựa, cô đành tựa vào lòng Hà Tử Phàm, lười biếng đáp:

“Không…”

Anh cười, Bạch Thiên Di biết Hà Tử Phàm đang cười, cơ mà cô cũng không muốn nhìn đâu, cô đang muốn ngủ thôi.

Bất ngờ Hà Tử Phàm đứng dậy, anh tiến lại gần cái lồng kính nhỏ của cô, thò tay vào trong đó.

“Cái này là của em?” Một tay anh cằm con rắn ngô nhỏ màu hồng cam, đoạn quay người lại nhìn cô.

Bạch Thiên Di không để ý, cô chỉ nhắm mắt gật đầu mấy cái. Trong một khoảnh khắc lướt qua, cô nhìn thấy tay trái anh bóp chết con rắn của cô. Bạch Thiên Di thấy mình chạy đến giật con rắn lại, nhưng quá muộn, nó đã chết rồi.

Cô đưa tay lên đấm cho anh một cái, nhưng Hà Tử Phàm đã tránh kịp, lại còn nở nụ cười mỉm chi kia nhìn cô, trong lúc này quả thật rất…đáng sợ. Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, lực siết làm cô đau thấu xương. Bạch Thiên Di cảm thấy sợ hãi vô cùng, như có một áp lực vô hình đang đè lên người cô.

Ồn quá.

Bạch Thiên Di choàng tỉnh giấc. Mồ hôi túa ra ướt cả lưng áo. Cô chợt nhớ ra con rắn, liền bật dậy chạy đến hướng cái lồng kính. Rầm một tiếng, chân cô vẫn còn ở trong chiếc chăn, vậy là một cú té thẳng xuống giường. Lần này chắc cái tay trái của cô gãy nặng hơn rồi…

Cũng may cô phản xạ nhanh một chút, quay người lại đáp đất bằng mông, vì nếu đập cả cằm xuống đất thì sẽ đau lắm. Nhưng Bạch Thiên Di đã tính sai một bước, thật ra mông đập xuống đất cũng đau không kém…

Bạch Thiên Di nằm lật người lại, mặt úp xuống sàn nhà mà kêu gào trời xanh trong tâm trí. Có lẽ vì tiếng động quá lớn nên người nào đó đang ở tầng dưới cũng nghe thấy, anh mở cửa bước vào, hỏi:

“Sao thế?”

“Không liên quan đến anh.” Bạch Thiên Di có chút bực bội. Nếu không phải tại cô thấy anh bóp chết con rắn của cô thì cô đã không vội đến mức té dập mông thế này rồi. Thật là bực mình mà.

Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn cô chằm chằm. Bạch Thiên Di thì ngồi bẹp trên nền nhà, đau muốn chết…

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Bạch Thiên Di bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cô có chút hốt hoảng, nhưng ngay lập tức đã lấy lại vẻ mặt càu nhàu thường ngày, cô đấm mạnh vào vai anh một cái.

“Thả ra!”

Bạch Thiên Di đang rất khó chịu, một phần là vì cô đang tới kì, không muốn di chuyển nhiều, một phần vì tay anh…đang ôm lấy mông cô >////////<

Vừa dứt lời, Bạch Thiên Di lập tức rơi thẳng xuống giường. Cô hơi choáng váng một chút do va đập mạnh. Lòng thầm chửi một tiếng, cô bảo anh thả ra không ngờ anh lại vứt cô xuống thật.

“Đau!” Bạch Thiên Di nhăn mặt lườm Hà Tử Phàm. Nhưng chưa kịp nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, thì gương mặt đó đã áp sát vào mặt cô.

“Không liên quan?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khiến Bạch Thiên Di có chút bối rối, hình như anh hơi…tức giận?

“Anh muốn gì?!” Bạch Thiên Di mặc kệ Hà Tử Phàm, cô bò sang bên cạnh, ôm lấy chăn, lại cuộn lại thành một cục, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hà Tử Phàm không nói không rằng, bước đến kéo chiếc chăn của Bạch Thiên Di ra.

“Không!” Cô ra sức níu lại chăn của mình. Trời lạnh thế này, cướp chăn của người ta không phải là không có tình người đó sao >”<

Bạch Thiên Di ra sức đấu tranh. Tiếc rằng người kia lại không có ý chí như cô, anh không thèm giành giật với cô cái chăn, thay vào đó, anh lại ngồi xuống giường, bế cả người và chăn lên…

“Anh bị sốt à?!”

Bạch Thiên Di mắng. Sao cứ thích quấy rối lúc cô buồn ngủ thế!

Môi cô chợt bị ai đó chặn, cảm giác lành lạnh, có chút thô bạo nghiến lấy môi cô. Anh hôn vào môi, vào cổ cô, cuốn lấy từng hơi thở của cô.

Bạch Thiên Di khẽ rùng mình, cô kéo chăn che mặt lại.

“Em mệt!” Giọng Bạch Thiên Di mệt mỏi có chút hờn dỗi.

“Sao lại không liên quan?” Hà Tử Phàm lúc này đã ngừng lại, một tay anh vòng sang eo cô, một tay bế cô, đôi mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.

“… “

Sao anh thù dai thế? >”< Đúng là có tí xíu liên quan, nhưng mà đó chỉ là do cô mơ thấy thôi mà.

“Tại vì em nhìn thấy anh bóp chết con rắn của em!”

 Bạch Thiên Di phụng phịu nói qua lớp chăn. Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, cô không thể nào che giấu được, huống chi Bạch Thiên Di lại là người không biết nói dối, không phải là không biết, mà là bản chất của cô vốn không thích nói dối.

“Anh xấu vậy sao?” Hà Tử Phàm cau mày, vỗ vỗ vào cái kén to đùng kia.

“Còn phải hỏi!” Bạch Thiên Di co người, rút sâu vào lòng Hà Tử Phàm, cựa quậy tìm tư thế thoải mái nhất.

“Thật ra anh còn có thể xấu hơn…”

Hà Tử Phàm nhếch mép cười. Anh kề sát môi vào tai cô, dù cách nhau một lớp chăn nhưng Bạch Thiên Di vẫn cảm thấy thật là…đê tiện…

“Đã có Alex rồi, sao lại còn phải mua thêm rắn?”

Để thích ứng được với Alexander, anh đã phải rất vất vả, giờ lại thêm một con rắn, cô định dày vò anh đến mức nào đây?

“Em thấy nó rất thú vị, Alex ở một mình cũng rất buồn, dù sao cũng chưa bao giờ nuôi rắn, nên em mua về thôi!”

Bạch Thiên Di vừa nhắm mắt vừa trả lời. Giờ cô mới phát hiện ra. Nằm trong lòng Hà Tử phàm rất dễ chịu, cảm giác thật thoải mái.

Hà Tử Phàm không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cô ngủ say. Cô gái này…rõ rang là vì cảm thấy bản thân rất cô đơn, nên không muốn người khác phải hiểu cảm giác đó. Đến cả khi ngủ vẫn không thể thoát ra được sự cô đơn do chính mình tạo ra. Khi cô ngủ thường có thói quen đan hai tay vào nhau như tư thế cầm tay. Anh chưa học qua một khóa học tâm lý nào, nhưng theo những gì anh nhìn thấy, thì đó là hành động của một người đang muốn tìm kiếm một sự chở che, làm như vậy khi ngủ có lẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn, dễ chịu hơn một chút. Trong lòng anh bỗng tràn ngập một sự thương cảm kì lạ. Nếu như anh đến sớm hơn, thì cô đã chẳng phải trải qua quãng thời gian đó. Giá như lúc đó anh có đủ can đảm…

Hà Tử Phàm đưa tay kéo chiếc chăn trùm kín mặt của cô ra, anh đưa tay véo vào mặt cô một cái. Người nào đó vẫn thở đều đều, không thèm động đậy.

Hà Tử Phàm vẫn không có ý định ngừng lại, anh áp tay vào má cô, cắn một cái. Bạch Thiên Di cau mày, theo phản xạ né sang một bên, càng rút mặt vào trong chăn. Tay anh bắt đầu lần mò vào trong, vòng qua eo, véo một cái.

“Đau em!”

Bạch Thiên Di bị anh chạm vào chỗ nhạy cảm, cô nhíu mày, vặn vẹo người né tránh bàn tay anh đang véo vào eo cô. Vậy mà vẫn ngoan cố không chịu mở mắt ra nhìn anh.

Hà Tử Phàm cảm thấy buồn cười. Anh không đùa với cô nữa. Anh chỉnh lại tư thế nằm cho Bạch Thiên Di, rồi vòng tay xoa bụng cho cô thật chậm.

Bạch Thiên Di tự nhiên cảm thấy rất dễ chịu, lại thiu thiu ngủ, cô lại nhận ra thêm một điều nữa. Thật ra tay anh cũng đâu có lạnh lắm đâu… (cười)

Hôm nay là ngày thứ hai của Bạch Thiên Di. Cô hiện giờ chẳng khác nào một người sắp chết…Đầu tóc rối bù, trong nhợt nhạt vô cùng. Cô lười ăn cơm, lười đi tắm, lười vận động, chỉ muốn giành cả ngày để thực hiện công việc ngủ mà thôi. Hà Tử Phàm nói với cô rằng: “Mèo dùng 70% cuộc đời của mình cho việc ngủ, còn em dùng luôn cả 100%, vậy em là loại gì thế?”

Bạch Thiên Di cũng không buồn cãi nhau với anh. Cô muốn đến công ti, cơ mà cứ phải cách nửa tiếng lại nhìn thấy mặt đương sự đầu hói ngọt ngào thì thật là quá sức với cô. Cả buổi làm cô chỉ toàn lấy giấy ra luyện viết bằng tay trái. Giờ cô mới cảm thấy hối hận rằng tại sao trước đây cô không phải người thuận tay trái chứ? Dù sao Hà Tử Phàm cũng không ép cô phải đến công ty, vậy thì tại sao cô lại phải đi? ( hình như việc đi làm là do cô đòi đi kìa mà:-?)

Hôm mua Sebastian về, cô lại quên mất việc mua thức ăn cho nó. Nuôi rắn thì phải cho ăn pinky ( chuột con mới sinh, đông lạnh dùng làm thức ăn cho trăn, rắn kiểng các loại). Ông chủ đã nói thế, một tuần bảy ngày ăn một lần. Hôm nay mới sực nhớ ra, vậy là phải vác mông ra khỏi nhà.

Tiệm cà phê đó vốn là chỗ buôn bán bò sát kiểng kiêm luôn quán cà phê. Ông chủ ở đó cũng rất nhiệt tình, bán cho cô luôn mười con pinky với giá ưu đãi. Bạch Thiên Di đột nhiên cảm thấy mỗi lần tới kì cô đều cảm thấy mình rất may mắn.

Bạch Thiên Di cám ơn ông chủ rồi mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa ra tới cửa, cô đã nghe có tiếng người gọi tên mình:

“Bạch Thiên Di.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thoạt nghe qua cô cũng đã biết là ai gọi, vẫn nụ cười tươi tắn thường ngày, cô quay lại chào anh:

“Hola, anh đến uống cà phê à?”

Lăng Minh Dực bước đến trước mặt cô, hôm nay trong anh cũng rất giản dị, áo thun quần jean, mỉm cười trả lời.

“Không, anh đến để chờ em!”

Bạch Thiên Di có chút bất ngờ, cô nhíu mày hỏi lại.

“Chờ em?”

“Đúng vậy.” Lăng Minh Dực gật đầu, khẳng định.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Trực giác. Anh nghĩ em sẽ quay lại đây, nên anh ở đây chờ.” Lăng Minh Dực nháy mắt với Bạch Thiên Di, anh cười hì hì.

Bạch Thiên Di im lặng. Cô không biết phải đáp trả anh thế nào nữa. Chỉ biết cúi đầu cười trừ. Lăng Minh Dực thấy cô bị câu nói của mình làm cho bối rối, anh liền giải vây.

“Anh đùa thôi, lúc nãy đi ngang qua thấy em bước vào trong nên anh ghé vào một chút.”

“Tình cờ thôi!” Lại bổ sung…

Bạch Thiên Di “Ồ.” một tiếng, lúc này cô cũng đã hiểu ra, nếu thật sự là Lăng Minh Dực ở đây cô mỗi ngày thì cô sẽ cảm thấy rất kì lạ, chuyện gì lại khiến anh chờ cô ở đây mỗi kia chứ.

“Có việc gì à?”

Nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì đâu nhất thiết anh phải đi vào đây tìm cô chứ.

Nhưng câu trả lời lại khiến cô rất bất ngờ, nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Thiên Di.

“Không có, chỉ là đột nhiên nhìn thấy em, anh lại cảm thấy rất muốn gặp em thôi!” Lăng Minh Dực ngượng ngùng sờ mũi, lại tiếp.

“Không hiểu vì sao mỗi khi nói chuyện với em, anh đều cảm thấy rất thân thuộc, cảm giác rất thoải mái, lại còn cảm thấy cả hai nói chuyện rất ăn ý nữa.”

Bạch Thiên Di nhìn Lăng Minh Dực, cô cảm thấy sự bất ngờ của mình quả thật ngày càng lan rộng. Không ngờ, trong mắt anh, cô lại có ấn tượng tốt như vậy. Sau lần anh tỉnh dậy, đây là lần thứ ba cô gặp lại anh. Cảm giác bối rối lúc đầu đã không còn. Trong mắt cô, anh bây giờ đã không còn là Lăng Minh Dực của cô lúc xưa nữa.

“Có thể là vì trước đây, chúng ta…đã từng là bạn, rất than?” Lăng Minh Dực mỉm cười, lại thói quen cũ, anh đưa tay lên sờ mũi.

Bạn thân? Còn hơn như thế nữa chứ. Thân đến mức, cô đã từng, không, hai người đã từng là những người bạn bình thường. Cô đã từng rất hận anh, đã từng muốn đứng trước mặt anh và hỏi anh thật rõ ràng nguyên nhân, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy. Cô từng cảm thấy rất nhục nhã khi bị một người mình đã rất yêu chà đạp. Cô đã từng có một khoảng thời gian rất dằn vặt, rằng cô đã nghĩ, anh không phải là người đàn ông như thế, nhưng có thể tự lừa dối mình khi sự thật đã được phơi bày ngay trước mắt?

“Ừ.” Bạch Thiên Di trả lời. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười. Cô lại cảm thấy không biết phải nói gì tiếp đó.

“Anh muốn hẹn em đi chơi, có được không?” Lăng Minh Dực đột nhiên hỏi, anh nhìn cô, cười thật tươi.

“Xin lỗi, hôm nay em bận.” Bạch Thiên Di hơi ngớ người trước câu hỏi của anh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại ý chí của mình, đưa cao chiếc túi đựng pinky, nhe răng cười.

“Không sao!” Lăng Minh Dực cho hai tay vào túi, anh chép miệng.

“Em với Tử Phàm đang…tìm hiểu nhau?” Lăng Minh Dực có vẻ ngập ngừng. Tìm hiểu nhau? À ừm, quan hệ của cả hai hình như đúng là như vậy. Bạch Thiên Di gật đầu.

Lăng Minh Dực chỉ “Uhm.” một tiếng, rồi cả hai lại im lặng. Cô thật sự không biết phải nói gì với anh nữa >”<, cảm giác này thật khó chịu…

“Vậy là vẫn chưa kết hôn…” Lăng Minh Dực nói.

“Vâng!” Sao anh lại nói thế?

Lăng Minh Dực chợt bật cười, Bạch Thiên Di lại cảm thấy khó hiểu lần thứ n.

“Có gì buồn cười à?” Bạch Thiên Di mày cao mày thấp hỏi.

“Như vậy chẳng phải anh vẫn còn cơ hội sao?” Lăng Minh Dực cười toe toét như đứa trẻ.

“Anh về đây, hôm nay đã thu thập đủ thông tin rồi.”

Nói rồi anh quay lưng bước đi. Bạch Thiên Di đâu ngốc đến độ không hiểu những lời anh nói đâu, cô cảm giác như trái tim mình sắp rơi ra ngoài. Cảm xúc lẫn lộn vô cùng. Nhìn theo bước chân Lăng Minh Dực, cô cảm thấy dường như anh đang rất vui, sự vui sướng tỏa ra trong từng bước chân anh đi. Cô thở dài một tiếng, anh đã nói như vậy, thì làm sao cô có thể nói “Không!” được. Theo đuổi là quyền của mỗi người, cô đâu có cấm được.

Bạch Thiên Di về gần đến nhà thì trời lại đổ mưa, làm cô chạy trối chết. Vừa bước lên phòng lại phát hiện ra một điều, cô quên đóng cửa sổ phòng…

Vậy là cái laptop của cô cũng ướt mem như người. Bạch Thiên Di như bị ông trời giáng một cú thật mạnh vào đầu.

Ngay lập tức, mặc kệ cả người đang ướt như chuột lột, cô tìm ngay cái tua vít, tháo mọi bộ phận của chiếc máy. Nhưng trong quá trình thao tác, vì chỉ có một tay, nên đã gây ra hậu quả khôn lường…Cái hậu quả của việc ham hố là sau khi tháo ra thì cô đã không thể gắn nó lại được nữa…Chính xác hơn là phần nắp và phần thân đã bị đứt lìa khỏi nhau…

Bạch Thiên Di quả thật khóc không ra nước mắt. Bây giờ cô xin đính chính lại rằng, mỗi khi đến kì chính là lúc cô xui xẻo nhất!

Bạch Thiên Di ủ rũ đi tắm. Ủ rũ cho pinky vào tủ lạnh, ủ rũ nằm co người trên sofa xem ti vi.

Cô cầm điều khiển chuyển đủ thứ kênh, cuối cùng lại dừng lại ở kênh tin tức. Trong thấy người nào đó rất quen đang xuất hiện trên truyền hình, Bạch Thiên Di có tí ngỡ ngàng. Mà cũng đúng thôi, anh làm cao thế, được người ta chú ý cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong ti vi lại nói, Hà Tử Phàm đang cùng một cô tiểu thư nào đó đến dự tiệc, người ta dự đoán rằng cô ấy chính là bạn cô hiện tại của anh. Điều này khiến Bạch Thiên Di cảm thấy rất bực bội. Cho đến khi họ phát hình ảnh thu được ở bữa tiệc, cô chỉ hận mình không ở đó tát cho cô gái kia một cái. Phương Bối Huyên chính là cô gái đang quàng tay Hà Tử Phàm. Không phải cô ta đã đính hôn với Lăng Minh Dực sao?

Bạch Thiên Di suy nghĩ một lát, dù sao cô cũng rất tin tưởng Hà Tử Phàm, cô lấy điện thoại gọi cho anh. Hà Tử Phàm nhanh chóng bắt máy:

“Anh đang đi dự tiệc à?” 

“Ừ, thức dậy chưa? Lát nữa anh sẽ về!” Hà Tử Phàm chậm rãi đáp, hình như anh đang ở ban công, cô còn nghe rõ tiếng gió thổi qua.

“Có…Phương Bối Huyên ở đó nữa, phải không?” Bạch Thiên Di hỏi.

“Ừ, cô ta ở đây.” Hà Tử Phàm không hề né tránh câu hỏi của cô.

“Em thấy hai người trên ti vi…” Bạch Thiên Di nhẩy mũi một cái, bé xíu như tiếng mèo nhẩy mũi.

“Em lại cảm rồi à? Lại không mang theo dù rồi.” Anh không trả lời câu hỏi của cô.

“Em không sao!” Bạch Thiên Di vô thức cụp mắt. Bỗng nhiên cô lại muốn hôn anh vô cùng.

“Máy tính của em hư rồi.” Giọng Bạch Thiên Di có chút đáng thương, chút nũng nịu.

“Lấy của anh dùng tạm đi.” Hà Tử Phàm tựa người vào ban công, tay vân vê chiếc lá.

“Em mệt rồi, em ngủ đây!” Bạch Thiên Di xoay người. Giọng anh vẫn giống như thường ngày, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy sự lạnh lùng của anh như mũi kim chích vào lòng cô, cảm giác hụt hẫng kì lạ. Cô chợt nhớ cái cảm giác dễ chịu của anh bao lấy mình vô cùng.

“Lát nữa anh về, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp máy, thế giới lại im ắng. Chỉ có tiếng ti vi phát ra, cô cảm thấy thật chướng mắt. Tắt ti vi đi. Bạch Thiên Di lại chìm trong thế giới riêng của mình. Chợt cô cảm thấy xung quanh thật hiu quạnh, nằm co ro trên ghế sofa, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là ngủ và chỉ ngủ thôi.

Điện thoại hiện tin nhắn đến. Bạch Thiên Di mở lên xem, là Lăng Minh Dực, anh viết: “Anh đang đốt pháo hoa, em có muốn xem không?”