Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 23



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 23

 

Bạch Thiên Di lười biếng cầm điện thoại lên xem. Cô vừa muốn trả lời tin nhắn kia, lại vừa không muốn. Nằm nghiêng người trên sofa, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh không chớp mắt, cô đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng mà ngay cả bản thân Bạch Thiên Di cũng không biết mình đang chờ cái gì.

Trời hôm nay hơi lạnh, không những vậy mà còn mưa âm ỉ từ chiều đến tận giờ. Bạch Thiên Di vốn là động vật sợ lạnh cho nên cô phải mặc đồ thật kín để tránh rét rồi. =3= Bạch Thiên Di mặc một chiếc áo hoodie thể thao trùm kín cả đầu chỉ chừa mỗi gương mặt bé xíu ra ngoài, quần dài xọc xệch kéo lê khắp nhà. Trong Bạch Thiên Di chẳng khác gì con lật đật di động với cái đầu tròn vo.

Cô gọi Alexander. Nhưng mãi không thấy nó bò đến, chắc lại lười biếng chui vào góc nào rồi… -_-|| Bạch Thiên Di buồn chán đeo tai nghe vào, vặn volume thật to rồi ngậm nhấm âm nhạc một mình.

Trong lúc Bạch Thiên Di vẫn đang nhìn chằm chằm vào một khoảng không, chợt chiếc điện thoại rung. Vớ lấy điện thoại, là Lăng Minh Dực gọi, lòng cô bỗng có chút thất vọng.

“Alo?” Bạch Thiên Di bắt máy, cô tháo một bên tai nghe.

“Anh đang chuẩn bị đốt pháo hoa, em có muốn đốt cùng anh không?”

Giọng Lăng Minh Dực đầy vẻ hớn hở. Anh không nói gì đến chuyện cô không trả lời tin nhắn, vậy nên Bạch Thiên Di cũng vờ như cô không nhận được tin nhắn nào.

“Anh đang ở đâu?” Bạch Thiên Di hỏi.

Cô nhìn lên đồng hồ, tám giờ, anh còn hứng thú đốt pháo hoa giữa trời mưa?

“Anh…ở…”

“Chỗ này hả?” Ngừng một lát.

Bạch Thiên Di nghe thấy tiếng của Lăng Minh Dực loáng thoáng vọng vào điện thoại. Có vẻ như anh đang nói chuyện với ai đó, đại loại hình như là anh đang hỏi địa chỉ.

“Ở công viên XXX!” Lăng Minh Dực cuối cùng cũng trả lời.

Chỗ đó không phải là gần sát khu nhà của Hà Tử Phàm sao? Muốn đến khu nhà của Hà Tử Phàm đang sống chỉ có hai con đường. Một là đi từ cổng chính vào, hai là đi xuyên qua một cái công viên có thể xem như là cổng sau. Đa số mọi người đều đi qua cổng chính, vì ở đó tiện hơn nhiều. Giống như vào nhà, cổng chính không đi tại sao phải lén lút đi cổng sau làm gì?

“Trời đang mưa mà?” Bạch Thiên Di đứng dậy đi vòng ra ngoài cửa sổ, cô đưa tay lên sờ những vệt nước dính đầy mặt bên kia ô cửa kính.

“Cô nương ơi, trời đã tạnh mưa từ nửa tiếng trước rồi!” Lăng Minh Dực cười khanh khách thành tiếng trêu cô. Bạch Thiên Di kẹp điện thoại bằng vai, chạy ra mở cửa sổ xem thử. Quả thật là trời đã tạnh mưa từ lúc nào rồi. Chắc là vì cô mở nhạc to qua nên mới không nghe tiếng mưa rơi. Nghĩ một lúc, cô nói:

“Chờ em chút…”

Bạch Thiên Di cúp máy. Cô đi ra cửa, mang vội đôi dép, tắt đèn, rồi chạy thẳng.

Trời mưa nên đường rất trơn. Bạch Thiên Di mang dép nhựa chạy trên đường trơn suýt trượt ngã vãi lần, cũng may là trước khi trượt lần thứ tư thì cô đã kịp thời nhảy lên bãi cỏ trong công viên.

Xa xa Bạch Thiên Di đã nhìn thấy dáng người dong dỏng cao ngồi trên ghế đá. Anh mặc rất phong phanh, áo thun quần lửng, cũng mang dép giống cô. Bên cạnh anh còn có một chiếc xe đạp thể thao, chắc là anh tự mình đạp xe đến đây.

Cô ta không đưa anh đi sao?

À mà tất nhiên rồi, có người vợ nào mà lại đồng ý đưa chồng mình nửa đêm hôm ( mới khoảng tám chín giờ thôi mà:v) đến gặp bạn gái cũ chứ. Có mà bị tâm thần?!

“Này!” Lăng Minh Dực đã nhìn thấy cô. Anh đứng dậy, không chờ Bạch Thiên Di bước đến, anh đã nhiệt tình bước đến kéo tay cô, giục.

“Nhanh lên!”

Bạch Thiên Di bị kéo bất ngờ, không kịp phản kháng, cô cứ cắm đầu chạy theo anh. Lăng Minh Dực kéo cô đến một bãi đất trống bên góc công viên. Sau đó không biết lấy từ đâu ra một túi xốp đựng đầy những dây đủ màu sắc. Anh đưa cho cô một dây pháo nhỏ, rồi châm lửa giúp cô. Bạch Thiên Di ngồi xổm dưới đất, tay trái cầm dây pháo mỏng cháy từ từ. Ánh lửa bắn ra trông thật nhức mắt nhưng cô vẫn không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.

Lăng Minh Dực tự lấy cho mình ra một khoanh pháo. Anh tìm chỗ khô ráo nhất, châm lửa, rồi vứt khoanh pháo chuột xuống đất. Khoanh pháo xoay tròn, suýt chút nữa trúng phải chân Bạch Thiên Di. Theo phản xạ, cô hét lên một tiếng rồi né sang bên. Dây pháo đang cầm trên tay vô tình trúng vào da gần khuỷu tay, Bạch Thiên Di hốt hoảng vứt luôn dây pháo đang cầm. Lăng Minh Dực ngay lập tức dùng chân dập tắt sợi dây pháo cô vừa vứt xuống đất, sau đó nhanh chóng dùng tay che miệng Bạch Thiên Di lại.

“ Suỵt! Nhỏ tiếng nào!”

Bạch Thiên Di bị bịch miệng ngay lập tức im lặng. Một lúc sau Lăng Minh Dực mới buông tay ra, nói:

“Nhỏ tiếng thôi, ở đây cấm đốt pháo đấy!” Lăng Minh Dực mặt mày căng thẳng nhìn cô.

Ở đây cứ đến giờ sẽ có bảo vệ đi tuần, nếu phát hiện ra hai người đốt pháo, chắc chắn anh và cô sẽ bị mắng tối tăm mặt mũi.

Lăng Minh Dực cầm tay trái của Bạch Thiên Di, nói:

“Để anh xem, có bị phỏng không?”

Bạch Thiên Di lắc đầu. Chỉ là vết thương bé xíu, đỏ một tí là hết chứ gì.

“Để lại sẹo sẽ không đẹp đâu…”

Lăng Minh Dực cương quyết lật cánh tay Bạch Thiên Di lên xem. Trong anh nghiêm túc đến kì lạ…ít nhất là từ khi cô gặp lại anh.

Ngón tay Lăng Minh Dực chạm vào da thịt Bạch Thiên Di, giống như cái bàn là khiến cô cảm thấy thật nóng nơi anh chạm. Anh nhẹ nhàng kiểm tra xung quanh vùng thịt bị đỏ của cô, Bạch Thiên Di cảm nhận rõ từng hơi ấm quen thuộc của anh vào cánh tay mình. Rất ấm, ấm đến mức cô thấy cả người mình đang đỏ ửng lên.

“Được rồi, đã bảo không sao, anh cứ thích làm to chuyện.” Bạch Thiên Di cau mày, tỏ thái độ khó chịu với anh. Dù vậy Lăng Minh Dực vẫn giả vờ không nhìn thấy. Anh cười:

“Anh cứ làm to chuyện lúc nào chứ?”

Bạch Thiên Di im lặng.

Cô cảm thấy mình suýt chút nữa là đào hố chôn bản thân rồi. Bạch Thiên Di lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thêm mấy phần, ngồi xổm xuống đất, tự mình lấy trong túi ra một sợi dây pháo khác, châm lửa.

Lăng Minh Dực cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh ngồi xuống cạnh cô, cả hai cùng đốt pháo hoa.

Bạch Thiên Di chăm chú nhìn sợi dây pháo từ từ cháy hết. Cảm thấy nếu nó có sinh mạng thì quả thật là ngắn ngủi. Chỉ bùng cháy rực rỡ một lần trong đời, để lại khoảng khắc đẹp nhất rồi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới. Mà nói mới nhớ, Trái Đất đúng thật là một nơi nhỏ bé, quay qua quay lại cũng chỉ có mấy người.

“Đang nghĩ mà say sưa thế?”

Lăng Minh Dực búng vào trán cô một cái. Bạch Thiên Di giật mình, cô suýt xoa sao mà anh dùng lực mạnh thế.

“Em đang nghĩ Trái Đất quả thực nhỏ bé…”

“Trái Đất có diện tích gần bằng 510 triệu km2 mà em bảo là nhỏ?”. Lăng Minh Dực giả vờ bắt bẻ

“Thôi không nói chuyện với anh nữa!” Bạch Thiên Di lại tỏ ra hờn dỗi, cô cúi đầu không thèm nhìn anh.

“Anh đùa thôi! Đừng giận, nói đi, anh nghe đây!” Lăng Minh Dực cười trừ, anh nghiêng đầu nhìn Bạch Thiên Di, cô trông thật trẻ con.

“Là thế này. Dạo trước em có một người bạn gái…”

Lăng Minh Dực vừa nghe đến đây đã tròn xoe mắt hỏi.

“Em thích con gái à? Vậy không phải theo chủ nghĩa Lesbian sao?”

“Điên à! Em rất ghét người khác nói mình là đồng tính đấy. Thôi, không thèm nói nữa!”

Bạch Thiên Di dù không kì thị người đồng tính, nhưng cô lại rất ghét những người bảo cô là Lesbian. Cực kì, cực kì không thích.

Lăng Minh Dực lại được một tràng cười lớn. Anh cười tít cả mắt, Bạch Thiên Di lại cảm thấy bực bội, cứ muốn cầm cả bịch pháo tết lên tóc anh rồi châm lửa cho xong. Lăng Minh Dực hình như nhận thấy mình đùa hơi quá, liền nghiêm túc trở lại.

“Không đùa, không đùa nữa.”

Lúc này Bạch Thiên Di mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Cô kể tiếp:

“Cô bạn này khá hợp với em, chúng em có một khoảng thời gian chơi cùng nhau. Cô ấy thích một anh chàng kia, trong vẻ ngoài rất tốt, ngũ quan tướng tá cũng có thể xem là được. Nhưng em không hề chú ý đến anh chàng đó cho đến khi em thấy được một tấm hình được đăng trên mạng. Đó là tấm hình mà những người bạn chơi game cùng em đăng lên. Em quen họ qua một cậu bạn cùng lớp. Trong tấm hình đó có cả chàng trai mà bạn em thích. Vậy thì suy ra vòng vòng cũng chẳng phải tất cả đều biết nhau cả sao?”

Bạch Thiên Di dừng lại, nghiêng người hỏi Lăng Minh Dực.

“Chỉ có thể thôi?” Lăng Minh Dực hơi ngớ người hỏi.

“Uhm.” Bạch Thiên Di thành thực trả lời.

“…Anh chẳng hiểu gì cả!” Lăng Minh Dực cũng thành thực đáp.

“Em cũng không hiểu!” Bạch Thiên Di đồng tình.

“Hóa ra bệnh ngốc và chạm mạch có thể lây…” Lăng Minh Dực ngẩng đầu nhìn trời.

Bạch Thiên Di không nói gì. Cô nhẹ nhàng vận sức đẩy Lăng Minh Dực một cái thật mạnh xuống bãi cỏ đầy nước bên cạnh. Chỗ cô đốt pháo vốn là chỗ khô ráo nhất rồi. (cười)

“Này!!!” Lăng Minh Dực hét lên, cả bàn tay chống xuống đất của anh đã dính đầy bùn đất.

“Đáng đời!”

Bạch Thiên Di không thèm quan tâm đến anh, chăm chú đốt pháo hoa.

Bạch Thiên Di chợt thấy chân mình lạnh cóng, cô không thể ngồi yên với đôi chân trần. Mang một đôi dép khi trời vừa mưa xong trong mùa lạnh là sai lầm?

“Lạnh?” Lăng Minh Dực sau khi tìm được cái gì đó lau đi bàn tay của mình, quay sang hỏi cô.

“Không phải…!” Bạch Thiên Di cụp mắt đáp. “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Hình như mười giờ.”

Mới ngồi một tí đã mười giờ rồi sao? Bạch Thiên Di đứng dậy, vươn vai một cái, cô cảm thấy hai chân đã tê cứng. Sau một hồi nhảy tưng tưng trên đất, cô nói:

“Trời tối rồi, em phải về…hôm nay em cảm rất vui, cám ơn anh!”

“Uhm…tạm biệt. Chúc em ngủ ngon!” Có lẽ Lăng Minh Dực thấy cũng đã trễ nên anh không giữ cô lại nữa.

“Ngủ ngon. Tạm biệt!” Bạch Thiên Di cười đáp lại.

Nói rồi cô đeo headphone lên, quay người bước đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay khác kéo lại.

Bạch Thiên Di quay đầu lại tự hỏi liệu có phải cô bỏ quên thứ gì?

Bạch Thiên Di thấy anh môi anh mấp máy, nhưng tiếng nhạc quá lớn, cô vừa định tháo tai nghe xuống để nghe anh nói nhưng bị anh ngăn lại.

Lăng Minh Dực ra hiệu cho cô cứ giữ nguyên như vậy, sau đó anh lại tìm cái gì đó trong bao đựng pháo. Một lúc sau anh cầm ra một cây pháo cầm tay và châm lửa đốt. Trước mắt Bạch Thiên Di bây giờ là hàng vạn đốm lửa li ti sáng rực, lần lượt hiện ra từng chữ cái do Lăng Minh Dực viết giữa khoảng không. Từng chữ, từng chữ hiện rõ nét một cách chậm rãi.

Bạch Thiên Di ngây người đến tận khi anh viết xong nét cuối cùng. Cô đã hiểu điều anh muốn nói. Bạch Thiên Di mở to mắt nhìn Lăng Minh Dực đứng mỉm cười đối diện. Cô muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng thì chẳng có âm thanh nào phát ra. Lăng Minh Dực nhìn cô có vẻ khó xử, anh biết hành động lúc nãy của anh thật sự rất bất ngờ, nên anh chẳng nói thêm gì, chỉ im lặng chờ đợi cô.

Cô quả thực cảm thấy khó xử. Đây đâu phải lần đầu tiên của bản thân, mà cô lại cảm thấy rất...rất... Thiên Di! Lúc này đâu phải lúc để bối rối và ngượng đâu kia chứ! >”< Cô đâu phải là con nít nữa, nhưng cả hai đâu thể đứng nhìn nhau thế này mãi được chứ. Cô kéo cái headphone xuống, vừa hé môi định nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp phát ra từ nào thì đã bị Lăng Minh Dực nhanh chóng che miệng lại. Anh nói:

“Đừng trả lời ngay…được không?”

Bạch Thiên Di không hiểu. Cả hai vẫn cứ nhìn nhau chằm chằm. Cho đến khi cô gỡ hai tay của anh đang để trên miệng mình xuống, rồi ngoảnh đầu đi. Cảm giác đó mới thôi không còn nữa. Cô không muốn quay lại nhìn Lăng Minh Dực. Cô cũng không muốn nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc này. Đến khi đã đi được một khoảng thật xa, khi đã chắc rằng anh không đứng phía sau nhìn theo cô nữa, Bạch Thiên Di mới dám quay đầu lại. Tất cả cảm xúc trên gương mặt anh, cô cũng không muốn biết.

Bạch Thiên Di muốn chạy thật nhanh về nhà. Nhưng không hiểu vì sao hành động của cô lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mình. Bạch Thiên Di chậm rãi bước đi, trong cô rất bình thản. Rõ ràng là trong đầu cô đang rất muốn, rất muốn chạy thật nhanh, nhưng cô lại không làm như vậy.

Bạch Thiên Di không biết mình về nhà lúc nào. Chỉ cảm thấy hai tai thật ồn ào. Rõ ràng là máy đang phát đến bài hát cô rất thích. Nhưng cô lại cảm thấy…khó chịu.

Lúc định thần lại Bạch Thiên Di đã đứng trong phòng khách lúc nào. Đèn vẫn tối. Hôm nay chắc Hà Tử Phàm lại không về nhà. À mà anh đang dự tiệc, đã bảo sẽ về trễ mà, tốt nhất cô nên đi ngủ đi thôi.

Bạch Thiên Di tháo headphone ra, cả căn nhà đều im ắng không tiếng động. Mở tủ lạnh lấy nước ra uống, cô không thấy khát, nhưng lại tu một hơi hết cả chai nước lạnh. Quả nhiên không hổ danh là nước lạnh, lạnh đến rát cả họng, lạnh đến buốc cả óc. Bạch Thiên Di cau mày, đặt chai nước về chỗ cũ rồi lấy cho Alexander vài cọng rau tươi.

Cô gọi Alex, nhưng mãi vẫn không thấy nó bò đến. Bạch Thiên Di chán nản. Cô cảm thấy càng ngày Alexander càng không nghe lời mình, cũng tại người nào đó suốt ngày giành Alex với cô. ( Không phải là cô bỏ xó con trai mình à?). Bạch Thiên Di đành đi tìm Alex, vừa đi vừa gọi tên nó khắp xung quanh, nhưng tìm khắp căn nhà vẫn không thấy Alex đâu. Bạch Thiên Di bắt đầu thấy lo lắng. Tim cô đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm nào gọi là “lo lắng” cả. Chắc đó là thói quen của cô, rất ít khi biểu cảm ra ngoài.

Nó có thể bò đi đâu được chứ?! Bạch Thiên Di chợt nhớ đến chỉ còn phòng của Hà Tử Phàm là cô vẫn chưa tìm, biết đâu nó lại ở trong đó? Cơ mà cửa phòng anh khóa kín thì làm sao Alex vào được?! Dù sao cũng phải tìm thử, biết sao được.

Cô bước nhanh lên phòng Hà Tử Phàm. Lục tìm chìa khóa trong tủ rồi mở cửa phòng Hà Tử Phàm.

Cửa vừa mở, cô đã nhìn thấy Alexander đang nằm phè phỡm trên một góc giường của Hà Tử Phàm. Còn anh thì đã ngủ từ lúc nào. Anh về nhà khi nào thế nhỉ?

Hà Tử Phàm đã tắm rửa sạch sẽ, cả người anh tỏa ra mùi bạc hà đậm hơn bình thường. Mái tóc anh còn hơi ướt. Đèn giường còn sáng, rọi lên gương mặt góc cạnh của anh. Sóng mũi cao đến ghen tỵ, đôi mắt sắc bén, chững chạc, đôi mắt luôn dõi theo cô, từ rất lâu. Đôi môi hơi mím lại, càng nhìn Bạch Thiên Di lại càng muốn...cắn. Không kìm được, cô cúi xuống hôn nhẹ lên đó một cái. Ngay sau đó Bạch Thiên Di liền hối hận, ai đó đã tiện tay kéo cô ngã xuống giường. Bạch Thiên Di bật ngồi dậy nhưng bị cả vòng tay kia níu ngã lần nữa. Hà Tử Phàm như con bạch tuột dính chặt lấy Bạch Thiên Di khiến cô không nhúc nhích được, anh nói:

“Yên nào…” Giọng nói ngái ngủ của anh rõ ràng thể hiện anh rất mệt.

Bạch Thiên Di cười khì. Nằm được một lúc, cô cảm thấy nằm thế này thật ngộp thở, không chịu được, cô vùng vẫy không ngừng.

“Haha…nhột…nhột mà…hah..”. Eo Bạch Thiên Di bị ai đó cù đến cười lăn.

“Nằm yên!” Hà Tử Phàm ra lệnh.

“Rồi rồi, yên mà, đừng cù nữa…” Bạch Thiên Di cười đến chảy cả nước mắt. Cô đành nằm cạnh anh. Trời đã lạnh anh lại còn mở điều hòa, cô đành giành giật chiếc chăn duy nhất trên giường với anh.

“Em lạnh!” Bạch Thiên Di kéo chiếc chăn của Hà Tử Phàm về phía mình, cô trách.

“Anh cũng lạnh.” Hà Tử Phàm đầu bên đó cũng kéo chiếc chăn về phía mình.

“Không được, anh phải nhường cho em phân nửa chiếc chăn của anh chứ, lạnh lắm >”< ”

Bạch Thiên Di cằn nhằn. Anh thật quá đáng khi đắp cả chiếc chăn to đùng ấy, trong khi cô lạnh run.

“Không muốn…” Hà Tử Phàm xoay lưng lại với cô, trong anh có vẻ bình thản.

Bạch Thiên Di cảm thấy buồn cười. Bắt cô phải nằm ở đây mà lại không nhường chăn cho cô, anh thật trẻ con mà.

“Em về phòng đây!” Bạch Thiên Di thật sự cảm thấy rất lạnh, cô vốn sợ lạnh.

“Chân chạm đất thì đừng hòng nhận lương.” Giọng Hà Tử Phàm đều đều. Cứ như là chân chạm đất thì đừng hòng ăn cơm vậy! Cô đang muốn mua máy ảnh mà >"<. Bạch Thiên Di lập tức khựng lại. Anh đúng là đồ tư sản!

“Chết tiệt!”

Bạch Thiên Di ấm ức nằm xuống, cũng xoay lưng về phía anh. Ấm ức nhưng chẳng làm được gì anh, đã vậy anh còn lơ cô luôn chứ. Bên đầu bên kia lại im lặng, lại có tiếng thở đều đều. Ách, anh ngủ mất tiêu rồi còn đâu.

Bạch Thiên Di bực bội. Cô bò sang chỗ anh, mở chăn chui vào trong, rồi vòng tay ôm lấy Hà Tử Phàm. Thật ra nằm trong lòng anh của không tệ.

“Anh về khi nào vậy?” Bạch Thiên Di nằm nghiêng nhìn Hà Tử Phàm ngủ.

“Lúc nãy...”

Anh dừng một lát, rồi nói tiếp:

“Em vừa đi đâu vậy?”

“Đi dạo một chút.”

“Ừ.”

Trời lạnh thế này mà đi dạo thì thật kì lạ, lại còn đi lâu thế. Cô nghĩ Hà Tử Phàm là ai chứ. Im lặng một lát, Bạch Thiên Di lại hỏi:

“Mệt lắm à?”

Không có tiếng trả lời. Chắc anh ngủ thật rồi, Bạch Thiên Di cũng cảm thấy mệt. Cô lấy tai nghe, bật bài hát của Lana Del Rey. Dạo này cô rất nghiện Lana Del Rey, giọng hát của cô ta giống như ma nữ vậy, cuốn hút và đầy ma lực. Tâm trạng cô như bị kéo theo bài hát, thê thảm vô cùng, nhưng Bạch Thiên Di lại thích cảm giác ấy! Có lẽ cô là người có xu hướng thích ngược đãi bản thân:-?

Cô nhắm mắt thiếp đi. Quả đúng thật, cô mơ thấy một giấc mơ thật tệ.



….

…..

“Cải thảo…”

Hình như cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Nhưng…sao tiếng kêu ấy…xa quá…

“Đầu cải thảo, sao thế?”

Bạch Thiên Di bừng mở mắt. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là gương mặt lạnh giá của Hà Tử Phàm, anh chống tay xuống giường, nhìn cô. Bạch Thiên Di chậm chạp ngồi dậy.

“Gặp ác mộng?” Anh hỏi.

“Sáng rồi sao?” Bạch Thiên Di nói. Chợt cảm thấy mắt mình ươn ướt, đưa tay lên sờ thử, cô khóc?

Bạch Thiên Di cảm thấy bất ngờ. Phải nói như thế nào với anh đây?

“Không. Nếu em còn muốn ngủ thì ngủ thêm đi.” Anh nhẹ nhàng nói. Vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Anh không hỏi cô đã mơ thấy gì. Cũng tốt thôi, nhưng sao trong lòng cô lại có chút bức rứt.

Tay anh vẫn còn lạnh quá – cô nghĩ.

Bạch Thiên Di nằm xuống giường, nhưng cô chợt nhớ ra cái tai nghe của mình đã rơi đâu mất. Ngồi bật dậy tìm cái tai nghe giữa cái mớ hỗn độn trên giường…chăn…drap…gối mềm đều được Bạch Thiên Di lục tung lên.

May quá, cuối cùng cũng tìm ra được. Nhưng khi check lại list bài hát, trong phần web nhạc của cô tên Lana Del Rey đã biến mất dạng…

Cô bò ra khỏi giường. Nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, vậy mà cô cứ tưởng trời đã sáng rồi ấy chứ! Hai giờ sáng. Hà Tử Phàm dậy sớm như vậy làm gì chứ? Ăn trộm????

Bạch Thiên Di từ lúc bị anh gọi đến giờ cứ tỉnh như sáo, chẳng thể ngủ được nữa, đầu óc cô cứ thẩn thờ thế nào ấy…Bạch Thiên Di xuống phòng mình, tay ôm con gấu to đùng mà ba cô tặng sinh nhật từ hồi xửa hồi xưa nào đó lạch bạch xuống phòng khách. Xung quanh tối om, chỉ có mỗi phòng đọc sách là sáng đèn. Bạch Thiên Di liền thấy lạ, hai giờ sáng vào phòng đọc sách quả là một sở thích quái dị…Cô thò đầu vào xem thử thì thấy một người đang…nằm ngủ =”=.

Thì ra Hà Tử Phàm cảm thấy ngủ cùng cô là một điều khó chịu sao? Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nặng nề, nhưng chẳng thể làm được gì anh. Bạch Thiên Di đành lủi thủi về phòng mình. Sao cô lại có thể vô liêm sỉ mặt dày mà chiếm cả phòng người ta để người ta phải vào phòng đọc sách ngủ chứ.

Buổi sáng Bạch Thiên Di rất tự giác. Cô dậy rất đúng giờ, đây là lần đầu tiên từ khi nghỉ làm Bạch Thiên Di xuất hiện vào buổi sáng. Chính là thời gian từ 5 giờ 30 đến 11 giờ. Mà Hà Tử Phàm cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Người bất ngờ chính là Bạch Thiên Di. Hôm nay anh không đi làm sao?

Bạch Thiên Di mở tủ lấy ngũ cốc cho vào to rồi đổ sữa. Bình thường cô không ăn sáng vì đa phần đều ngủ quá giờ, lại còn què một tay nên ăn thế này là tiện nhất. Chỉ phiền một nỗi ăn bằng tay trái hơi khó khăn. Ăn bất cứ thứ gì cũng chỉ có thể sử dụng thìa hoặc nĩa, nếu có xài đũa thì cũng chỉ xài được một chiếc =”=.

Mà chỉ sử dụng được tay trái thôi thì cũng rất bất lợi. Ví dụ như không cầm được viết. Cô thuận tay phải, có một số việc phải cần đến tay thuận thì mới làm được. Giờ chỉ còn tay trái thì cứ như phế nhân =”=. Nếu biết trước sẽ có ngày này thì ngày xưa cô đã luyện viết bằng tay trái rồi. =3=

Hà Tử Phàm ngồi đối diện cô nãy giờ, chợt lên tiếng đề nghị:

“Nếu muốn em có thể sang phòng anh.”

Bạch Thiên Di giật thót. Đang yên đang lành sang phòng anh làm gì kia chứ?

“Để làm gì?” Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn anh.

“Ngủ.” Hà Tử Phàm đáp.

Bạch Thiên Di suýt phụt hết ngũ cốc đang nhai ra. Khi không lại gọi người khác sang phòng mình ngủ. Không phải là có ý đồ gì sao???

Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Thiên Di, ai cũng có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì. Vậy nên Hà Tử Phàm nói luôn:

“Anh không có sở thích biến thái như vậy đâu. Ghê lắm!”

Bạch Thiên Di thổ huyết. Anh nói “Ghê lắm!”, chẳng phải đang sỉ nhục cô sao?? >”<

“Ý của anh là gì?” Mắt Bạch Thiên Di trợn ngược lên trên, cô thật sự rất bức xúc nha.

Quả không hổ danh là Hà Tử Phàm, không gì là anh không biết. Không những thế, lại còn nói thẳng tuột không thèm trốn tránh.

“Kinh nguyệt.”

%%*()^&)$%(&@&)(@%)(&^(@_&(*&%…

Mặt tỉnh như tượng thế kia…Bạch Thiên Di sắp bẻ cong được cái thìa rồi đây…

“Không muốn!” Bạch Thiên Di từ chối luôn.

“Tại sao?”

“Ngủ phòng người khác, không quen.” Chẳng phải chính anh là người bỏ sang phòng đọc sách ngủ sao. Nếu cảm thấy khó chịu khi ngủ cùng cô thì tại sao còn phải gượng ép bản thân.

Cô tưởng anh sẽ bỏ ý định đó. Nhưng Hà Tử Phàm là ai chứ? Anh nói:

“Vậy ngủ ở phòng em cũng được!”

Tối hôm đó giường của cô bị chiếm mất phân nửa. Bạch Thiên Di cảm thấy bất lực.



……

……..

Bạch Thiên Di được tháo bột vào một ngày đẹp trời. Tay cô được tháo sớm hơn dự kiến, theo lời bác sĩ là: ”Quá trình dưỡng thương rất tốt, có thể tháo bột.”

Một bên cánh tay cô sau khi được tháo bột nhẹ bẫng, cứ như vứt được cục tạ vậy. Vậy là hôm nay cô có thể chơi game được rồi ( Cung hỉ cung hỉ) ^___________^

Trong lúc chờ đến lượt mình, Bạch Thiên Di nhìn thấy một cậu nhóc, chắc cũng khoảng mười chín hai mươi tuổi đang chờ tái khám. Không như cô, hai tay cậu ta bị bó cà hai…trong còn thảm hơn cô. Bạch Thiên Di vuốt trán, thì ra cô còn rất may mắn…

Bạch Thiên Di sau khi tháo bột vui vẻ tung tăng về nhà. Hôm nay cô chỉ đi có một mình, vì Hà Tử Phàm bận họp, nhưng Bạch Thiên Di cũng không để tâm cho mấy. Chỉ là đến bệnh viện tháo bột thôi, một mình cô đi là hợp lý nhất.

Bạch Thiên Di bỗng nổi hứng không muốn về nhà ngay. Cô lượn hết các phố đến tối rồi mới về nhà.  Cô quyết định, sẽ mua ngay một chiếc máy ảnh mới được.

Hôm sau cô có thể đi làm lại với một động lực mới. Cô phải mua một cái máy ảnh!!!!

 Lâu rồi Bạch Thiên Di mới quay lại đây, cũng một tháng rưỡi rồi còn đâu…Hiểu Lập nhìn thấy cô thì cười tít mắt -_- câu đầu tiên cô ấy nói chính là:

“Di Di à, cậu xem cánh tay cậu nửa đen nửa trắng có giống đột biến không chứ?”

“…” -_-

Bạch Thiên Di đi làm trở lại được một tháng, công việc dội tới như mưa bom, xoay cô như chong  chóng. Bạch Thiên Di chợt nhớ đến khoảng thời gian cô bị gãy tay, nếu được, cô tình nguyện bị gãy tay lần nữa…Cô đã chính thức bị rút cạn sức lực đến lỗ chân lông cuối cùng =3=

Dạo gần đây Hà Tử Phàm rất lạ, anh liên tục không về nhà hoặc về nhà rất muộn. Trước đây cô không thường ngủ cùng anh, nhưng giờ thì đêm nào anh cũng mò sang phòng cô, cứ như đây là phòng của anh mới đúng. Nhưng anh thường về lúc cô đã ngủ, có khi cả liên tục mấy ngày chẳng thấy anh. Thời gian gặp nhau của cả hai dường như bị thu hẹp lại.

“Hà Tử Phàm, hôm nay mình cùng ăn tối nhé!” Đây là câu nói mà Bạch Thiên Di đã phải trằn trọc suy nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần mới nói ra được. Vì cô vốn không phải mẫu người biết quan tâm đến người khác. Những câu nói như “Có khỏe không?” “Ăn cơm chưa?” Bạch Thiên Di rất hiếm khi dùng đến. Mẹ cô vẫn hay mắng cô là con người vô tâm là vì thế.

“Anh bận rồi.” Hà Tử Phàm nói. Gương mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt như thường. Sau đó hình như lại cảm thấy bản thân hơi nhẫn tâm, liền bổ sung:

“Lúc khác nhé?” Anh xoa đầu Bạch Thiên Di. Cô cũng không muốn hỏi thêm lý do. Cô biết công việc của anh rất bận rộn, vậy nên chỉ ậm ừ cho qua. Cô cũng không muốn khiến anh thêm phiền, cũng không muốn anh vì mình mà công việc bị trễ nải. Gần cuối năm luôn là những tháng vất vả nhất, cả nhân viên quèn như cô còn phải xách chân lên mà chạy thì lãnh đạo như anh còn phải làm việc gấp mấy lần. Vả lại còn có một chuyện chắc như đinh đóng cột: Cô làm sao mà quan trọng bằng công ty chứ.

Bây giờ cô thường hay về nhà một mình. Nếu là lúc trước thì tất nhiên Bạch Thiên Di cảm thấy rất thoải mái, nhưng giờ thì ngược lại. Haiz, cô bị anh chiều sinh hư rồi. Thỉnh thoảng cô về cùng Hiểu Lập, cô ấy hay cho cô đi nhờ về nhà. Dĩ nhiên cô ấy không biết rằng căn nhà đó chính là của Hà Tử Phàm. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Hiểu Lập vừa lái xe vừa nói:

“Hôm qua tớ thấy Tổng Giám Đốc đi cùng một cô gái đấy, hình như họ vừa từ nhà hàng bước ra.” 

Chắc là đi ăn cùng đối tác, chẳng có gì to tác. Nhưng anh không ăn tối cùng cô. Cũng có chút buồn, nhưng cô cũng mặc kệ.

“Thiên Di, sao dạo này tớ cứ thấy cậu không được vui vậy?”. Oa, lần đầu tiên cô thấy Hiểu Lập hỏi thăm mình.

“Không có gì!”

Hiểu Lập cũng không hỏi thêm.

Buổi tối, Hà Tử Phàm không về nhà. Bạch Thiên Di lại lủi thủi một mình. Cô mở game lên chơi, Chân Thụ Nhân không có trên mạng. Dạo gần đây cô cũng không thấy anh online, hình như anh đang ở Nhật. Thư Di Nhiên cũng không có, chắc lại đang đi đâu có chụp hình nữa rồi. Bạch Thiên Di buồn chán mở Facebook tìm Lục Hợp tán dóc. Nhưng mà cô lại quên mất, đây là thời điểm các tạp chí hoạt động dữ dội nhất. Vậy tất nhiên Lục Hợp cũng không có trên mạng nốt.

Đang buồn chán. Chợt có một User Facebook đề nghị kết bạn cùng cô. Tên người dùng là AgaveFranzosinii, chính là cái tên cô thường dùng để chơi game. Không hiểu sao Bạch Thiên Di lại bấm chấp nhận. Bạch Thiên Di chỉ thường chấp nhận kết bạn với những người cô quen biết mà thôi, người lạ thì đừng hòng. Nhưng chưa kịp xóa bạn thì khung trò chuyện đã hiện lên.

Agave Franzosinii: Xin chào!

Agavaceae: Ai đấy?

AgaveFranzosinii: Minh Dực.

Bạch Thiên Di cảm thấy hơi bất ngờ. Sao anh lại biết facebook của cô?

Agavaceae: Ồ

Vậy ra đúng là anh sao? Tên AgaveFranzosinii chính là tên một loài cây. Chờ bốn mươi năm để rồi ra hoa và chết đi. Đó cũng chính là lời hứa giữa hai người.

Anh còn nhớ sao?

Bạch Thiên Di cảm thấy bất ngờ. Anh lấy lại được ký ức?!

Agavaceae: Tên của anh đẹp nhỉ?

AgaveFranzosinii: Em cũng biết? Khi nãy tình cờ đọc một bài báo viết về nó. Cảm thấy ngờ ngợ rất quen thuộc, vậy nên anh để làm tên luôn. Chắc là có duyên.

Agavaceae: Thật ra Agave Franzosinii thuộc họ Agavaceae…

AgaveFranzosinii: Vậy là tên chúng ta giống nhau à?:))

Agavaceae: Vâng -_-

Cái này có được xem là số mệnh không nhỉ?

Ngồi trò chuyện với anh cả một buổi tối. Bạch Thiên Di cảm thấy cũng không tệ. Trông anh giống như đã quên mất chuyện kia rồi…

Tám giờ. Hà Tử Phàm vẫn chưa về, Bạch Thiên Di lại không muốn ở nhà một mình. Vậy là cô mang Alex chạy sang nhà Lục Hợp cầu may. May mắn là cô ấy có ở nhà.

“Đến đây làm gì?” Lục Hợp tóc tai rối bù đứng trước cửa, vẻ mặt thiếu ngủ đến thâm cả hai quầng mắt.

“Ngủ nhờ!” Bạch Thiên Di không giải thích nhiều, lách người chui vào trong, mở chuồng cho Alexander, rồi nằm dài trên sofa.

“Tổng giám đốc nhà cậu đâu?” Lục Hợp ngồi trước máy tính, hình như cô ấy đang lướt web.

“Không biết!” Bạch Thiên Di lười biếng nằm xem Disney Channel.

Lục Hợp không hỏi gì thêm nữa. Chợt điện thoại của Bạch Thiên Di vang lên. Là số lạ.

“Alo?”

“Cô là Bạch Thiên Di?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Là tôi! Xin hỏi cô là…?” Ai thế nhỉ?

“Tôi là Phương Bối Huyên.”

Bạch Thiên Di bất giác ngồi thẳng dậy. Là cô ta sao?

“Xin hỏi cô cần gì?” Người phụ nữ này. Cô luôn cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với cô ta.

“Cô không thắc mắc vì sao tôi lại có số điện thoại của cô?” Phương Bối Huyên cười, Bạch Thiên Di cảm thấy thật ghê tởm.

“Tôi giống như đang bận tâm sao?” Bạch Thiên Di muốn kết thúc cuộc gọi một cách nhanh nhất.

“Tất nhiên rồi, là Hà Tử Phàm nói cho tôi biết đấy. Anh ta đang ở bên cạnh tôi này!” Giọng Phương Bối Huyên mang đầy vẻ châm chọc.

Bạch Thiên Di như bị con dao nhọn cứa một nhát vào vết thương đã lành.

“Cô nghĩ tôi sẽ tức tối, hay là ghen tuông? Tôi quản được anh ấy sao?” Bạch Thiên Di cau mày. Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người này.

“Haha, nếu cô không quan tâm, thì để tôi quan tâm giúp vậy. Cô không quản được, tôi sẽ quản. Nhân tiện nói luôn, tôi rất thích anh ấy. Nhường anh ấy cho tôi nhé? Dù thật sự tôi không cần phải xin phép cô.” Phương Bích Huyên đầy vẻ mìa mai.

“Cô thích thì cứ việc. Nhưng có lấy được không lại là chuyện khác.” Bạch Thiên Di sắp nôn rồi.

“Để rồi xem. Tôi thật sự rất thích anh ấy!”

Vậy còn Lăng Minh Dực thì sao?

“Cô thích như vậy, nhưng người ở cạnh cô không cho phép, cô có thể làm được sao?” Bạch Thiên Di châm biếm.

“Ý cô là Lăng Minh Dực? Chuyện lúc xưa, tôi rất xin lỗi, thật ra tôi cũng không thích Lăng Minh Dực cho lắm, chỉ là có chút hứng thú mà thôi. Thật ra lúc đó tôi và anh ấy có ý định kết hôn chỉ là theo ý nguyện của bác trai. Lăng Minh Dực lúc đó không thể làm trái được, vả lại tính trên danh nghĩa chúng tôi cũng là anh em họ, nhưng là rất xa. Chúng tôi chỉ định kết hôn với nhau trên danh nghĩa, sau đó sẽ âm thầm ly hôn. Nhưng từ khi cô bỏ đi, anh ấy đã rất suy sụp. Vậy nên chuyện kết hôn được dời lại. Thế nhưng tôi không ngờ anh ấy lại bị tai nạn, nên chuyện kết hôn cũng không nhắc nữa. Thật ra từ đầu đến cuối, Lăng Minh Dực và tôi chỉ đứng vào vai trò người bị hại mà thôi!” Phương Bối Huyên nói.

Đầu Bạch Thiên Di ong ong. Trong đầu cô chợt xuất hiện vô số thứ. Vậy ra từ đầu tới cuối, người ngu ngốc nhất chính là cô sao?

“Nếu cô gọi tôi chỉ để nói những điều đó, thì cám ơn, nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi, tôi đã quên hết thảy.” Bạch Thiên Di nói như một cái máy, lúc này chính là lúc cô cần tỉnh táo nhất.

“Mà thôi, anh ấy gọi tôi rồi. Tạm biệt, khi nào rảnh hẹn nhau cùng ăn một bữa nhé!” Nói rồi Phương Bối Huyên cúp máy, giống như bị ai đó hối thúc.

Bạch Thiên Di vẫn trơ người ra. Mọi chuyện cô ta nói là thật sao?

Về tất cả. Chỉ có cô ngộ nhận thôi sao?

“Sao mặt cậu xanh vậy?” Lục Hợp chợt quay sang hỏi.

“…Không sao, tớ buồn ngủ thôi!” Bạch Thiên Di vương vai, cười gượng.

Lục Hợp không nói nữa, tập trung vào màn hình máy tính, tiếng lạch cạch lại vang lên đều đặn.

Bạch Thiên Di gọi cho Hà Tử Phàm. Anh khóa máy. Bạch Thiên Di thấy tim mình như bị ai nắm lấy. Một lần nữa…lại cảm giác ấy…cô…sợ.

Hà Tử Phàm, rốt cuộc anh muốn thế nào?