Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 25



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 25

 

Bạch Thiên Di đờ đẫn một hồi lâu. Tiếng ting ting báo tin nhắn đến của facebook khiến cô cảm thấy khó chịu cùng cực. Ngay lúc này, cô muốn túm lấy cổ áo anh ta mà chất vấn.

Cô đã tin anh.

Bạch Thiên Di tắt trang web với dòng tite to đùng kia đi. Hít một hơi thật sâu, cô giữ bản thân bình tĩnh trở lại.

Cô lấy áo khoác mặc vào, chợt muốn đi đâu đó.

Đêm hôm nay có vẻ lạnh hơn bình thường một chút. Bạch Thiên Di nghĩ bụng có khi nào sẽ mưa không? Nếu mưa thì số cô đen đuổi đến thế là cùng.

Đi hơi xa nhà một chút, quả nhiên, một cơn mưa rào bất chợt kéo đến không báo trước, nó giống như mẹ cô mỗi khi vào phòng cô chẳng bao giờ gõ cửa mà cứ thế ập vào như muốn bắt tang cô làm gì xấu xa. Bạch Thiên Di co chân chạy thật nhanh đến cửa hàng tiện ích gần đó để trú mưa.

Dù có chạy nhanh mấy thì cô cũng không thể chạy nhanh hơn mưa được.

Cởi áo khoác ướt hết phân nửa ra vắt lên tay, Bạch Thiên Di tiện thể vào cửa hàng tiện ích mua gì đó rồi chờ mưa ngớt. Cô mua vài hộp pocky và một cốc nước ngọt rồi ra quầy tính tiền. Trong cửa hàng cũng chỉ lác đác có vài người, ngoài anh nhân viên bán hàng mặt không tí niềm nở đứng trước mặt cô ra thì cũng chỉ có hai người khác.

Bạch Thiên Di ngồi xuống bàn sát tấm kính của cửa hàng. Nhìn ra ngoài, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, có vẻ như còn to hơn lúc nãy, phía bên ngoài lúc này chỉ còn một màu xám. Cô khui hộp pocky rồi mò mẫn điện thoại trong túi, cô chống cằm ăn pocky, chợt nghĩ, không biết Hà Tử Phàm có biết cô đi ra ngoài không?

Cô định gọi điện báo cho anh một tiếng phòng khi anh không tìm thấy cô nhưng tìm hoài vẫn không thấy cái điện thoại cùi bắp đâu cả. Bạch Thiên Di nhăn mặt, để quên điện thoại ở nhà rồi. Vừa định dùng tạm điện thoại ở cửa hàng tiện ích nhưng cô lại…không nhớ số điện thoại của Hà Tử Phàm.

“…”

Bạch Thiên Di nằm trườn trên bàn. Cô liên tục nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, cô thầm nghĩ, nếu 30 phút nữa mưa không ngớt, cô quyết định dù thế nào đi nữa cũng sẽ đội mưa về nhà.

Tư thế của cô bây giờ trong rất giống xác chết nằm dài bất động trên bàn, thật ra là ngồi, nhưng trong nó chẳng khác nằm là mấy.

Chợt cô nhìn thấy một bóng người vội vã chạy trong màn mưa. Hình như người đó cũng đang tìm chỗ trú, Bạch Thiên Di tò mò đưa mắt nhìn theo người đứng ngoài cửa kính. Đến khi anh ta dừng lại trước mái hiên của cửa hàng Bạch Thiên Di mới giật mình như vừa bị gọi lên bảng làm bài khi đang ngủ ngục vậy.

Bạch Thiên Di không mang theo kính, cô cố gắng nhìn thật kĩ vì sợ mình nhìn lầm. Bất ngờ người đó cũng quay đầu nhìn vào trong thì bắt gặp Bạch Thiên Di đang nhìn mình chằm chằm như thú lạ. Trong mắt anh ánh lên vẻ bất ngờ, có chút bối rối, sự hớn hở của một đứa trẻ khi tìm thấy món đồ yêu thích của mình.

Bạch Thiên Di nhìn Lăng Minh Dực qua tấm kính, chưa kịp phản ứng, anh đã đẩy cửa bước vào trong. Tiếng leng keng của chiếc chuông treo ở cửa reo lên kèm theo câu chào buổi tối của anh nhân viên bán hàng làm Bạch Thiên Di giật mình như vừa tỉnh khỏi con mơ. Lăng Minh Dực đứng cạnh chỗ cô ngồi, nở một nụ cười thật tươi nhìn cô.

“Không ngờ lại gặp em ở đây!”

“Anh…sao lại ở đây?” Bạch Thiên Di tròn mắt nhìn người đứng trước mặt mình, anh ta đang làm gì ở đây???

“Anh ngồi ở đây nhé?” Lăng Minh Dực chỉ vào chỗ trống cạnh Bạch Thiên Di. Cô mới sực ngẩng người dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho Lăng Minh Dực.

Lăng Minh Dực nhẹ nhàng “Cám ơn.” một tiếng. Bạch Thiên Di nhìn Lăng Minh Dực chăm chăm như sinh vật lạ, cả người anh ướt mem tựa như vắt ra nước. Anh cúi đầu vuốt mái tóc ướt đẫm nước ra phía sau, vài giọt nước còn đọng lại trên hàng lông mi, nhìn xa, cô có cảm tưởng đó là những giọt nước mắt. Trông anh cũng đã không còn thư sinh như ngày trước nữa, mà thay vào đó là những đường nét của một người đàn ông chững chạc, nhìn anh khác hẳn lúc trong bệnh viện. Thật đúng khi nói bệnh tật khiến con người ta hao mòn…

“Có gì muốn nói với anh sao?”

Bạch Thiên Di bị câu nói của anh kéo về thực tại.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy khó thở. Điều này chỉ khiến cô thêm sợ hãi, cô vốn không dám đối diện với anh, ít nhất là trong lúc này, cô đã muốn tránh mặt anh. Nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô một cách bất thình lình như vậy.

“Không có!”

Bạch Thiên Di nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, cô bỗng cảm thấy lòng buồn bực khó chịu, lại mở thêm một hộp pocky khác.

“Em thích đồ ngọt?”

Lăng Minh Dực liếc nhìn cái túi xốp đựng toàn pocky với nhiều mùi vị khác nhau. Trông cô không giống người thích đồ ngọt.

“Anh muốn ăn không?”

Bạch Thiên Di bắt đầu cảm thấy cuộc đối thoại không ăn nhập gì với nhau. Cô không muốn trả lời vấn đề trên, vậy là bâng quơ chìa hộp pocky vừa khui đưa cho anh. Cô chỉ muốn trời mau mau tạnh mưa thôi!

Lăng Minh Dực rất nhanh chóng nhận lấy hộp bánh, khóe môi cong cong nói:

“Nếu là ăn cùng với em thì đương nhiên rồi…”

Câu nói của Lăng Minh Dực làm Bạch Thiên Di hơi ngượng. Có thể anh chỉ vô tình nói ra, nhưng với cô, nó lại mang ý nghĩ rất sâu xa.

“Sao anh lại ở đây?” Bạch Thiên Di hỏi.

Khu nhà Hà Tử Phàm cách nhà anh nếu cô nhớ không lầm thì hình như là rất xa nhau, không lý do gì Lăng Minh Dực lại ở đây, lại còn mặc quần lửng, áo t-shirt, dép kẹp…cứ như đang ở nhà vậy.

“Vì em ở đây!” Lăng Minh Dực cong đôi mắt cười, trong mắt anh ánh lên vẻ hí hửng chờ đợi.

“Quý hóa quá, thì ra em quan trọng như vậy…”

Lăng Minh Dực ngã đập đầu mất trí nhớ chứ đâu có bị điên, cô biết anh chỉ đang trêu mình thôi. Cả Hà Tử Phàm cũng rất hay trêu cô, cô là người dễ chọc ghẹo vậy sao?

“Không, em còn quan trọng hơn thế nữa ” Lăng Minh Dực giả làm mặt nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt anh vẫn còn nguyên nét cười.

“Vậy sao?” Bạch Thiên Di dẩu môi, không để ý đến câu nói đùa của anh, cô tiếp tục vừa đung đưa hai chân vừa ăn pocky. Đã bao lâu rồi cô chưa nhìn kĩ mưa lâu đến vậy?

Lăng Minh Dực im lặng ngồi cạnh cô suốt buổi tối, giống như giữa họ đã có sẵn một giao kèo từ trước vậy. Mỗi khi cô cảm thấy bất ổn, Lăng Minh Dực đều xuất hiện rất đúng lúc. Lúc này cô mới hiểu được rằng, chỉ cần anh ngồi cạnh cô như thế này cũng đã quá đủ rồi. Cô không câu nệ phép tắc, cũng không muốn nhớ đến cái quá khứ bồng bột của mình. Chỉ vì một chút yếu đuối cô đã đánh mất cả một quá khứ đẹp đẽ.

Tất cả đều do bản thân cô tự tạo ra.

Vì thế, cô không thể yêu cầu ở anh bất kì điều gì nữa. Cô đã nợ anh quá nhiều rồi.

“Thiên Di này.”

Lăng Minh Dực nhẹ nhàng gọi tên cô, ánh mắt anh vẫn hướng ra màn mưa bên ngoài, có vẻ như mưa đang dần tạnh.

Bạch Thiên Di “Hửm ” một tiếng, ánh mắt cô và anh dán chặt vào tấm kính cùng với làn mưa kia.

“Lúc em cười trông rất đáng yêu.” Anh gối đầu lên tay mình, nghiêng đầu nhìn cô.

Bạch Thiên Di có chút ngượng trước lời khen của anh. Lăng Minh Dực lại tiếp:

“Nếu em cảm thấy không thể chịu đựng được, chỉ cần em không chạy trốn anh, anh sẽ luôn tìm thấy em…”

Bạch Thiên Di bị câu nói của anh làm cho bất ngờ.

Cô bất ngờ đến đôi mắt mở to không nhắm lại được. Cô nghĩ anh chỉ đang an ủi cô, nhưng trong khoảnh khắc, cô chợt nhận ra rằng, ánh mắt nghiêm túc đến ngạc nhiên kia của anh đã rất lâu, rất lâu rồi cô mới đối diện. Lần cuối cô nhìn thấy là từ bao giờ?

Bạch Thiên Di chăm chú nhìn đôi mắt sáng và tràn đầy tự tin của anh, cuối cùng cô cũng hiểu ra ý của Lăng Minh Dực. Bạch Thiên Di cong môi cười.

Có lẽ cô cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội.

“Được thôi!” Cô gõ gõ hộp pocky, khóe môi không kìm được mà nhếch thành một vòng cung.

“Mưa tạnh rồi, anh đưa em về.”

Nói rồi Lăng Minh Dực đứng lên. Anh vươn vai, tiện tay xoa mái tóc đã khô của mình. Cả hai cũng bước đi trên con đường nhỏ, hai tay anh lại cho vào túi, đây là thói quen có từ lâu của anh. Bạch Thiên Di sau n lần liếc nhìn, cuối cùng cô cũng không kìm được mà lên tiếng:

“Cho tay vào túi lúc đi bộ sẽ rất dễ bị ngã đấy!”

“Ai nói với em vậy?” Lăng Minh Dực mím môi nhìn Bạch Thiên Di. Anh đâu phải là con nít nữa đâu mà dễ bị ngã?

“Khoa học đấy!”

Khóe môi Lăng Minh Dực giật giật, từ khi nào cô đã biết nói chuyện khoa học với anh?. Mặc dù nghĩ thế, nhưng anh vẫn rút hai tay khỏi túi quần, lại cảm thấy rất trống trải, không quen tí nào!

“Vậy theo em con gà có trước hay quả trứng có trước?” Lăng Minh Dực đột nhiên hỏi.

“Cũng là trong lĩnh vực [Khoa học] đấy!” Anh bổ sung:v

Bạch Thiên Di dẩu dẩu môi suy nghĩ một hồi, đáp:

“Là con gà!”

“Vì sao?” Lăng Minh Dực nhìn cô mỉm cười, trong vẻ mặt lúc này của cô rất đáng yêu, hồn nhiên như một đứa trẻ.

“Này nhé, thứ nhất câu hỏi tập trung vào chu kỳ và hậu quả. Thứ hai vỏ trứng gà được tạo từ buồng trứng của gà mái, thứ ba trứng nở được là do gà mái ấm…” Cô giải thích, trông có vẻ rất am hiểu.

“Vậy thì con gà đến từ đâu?” Lăng Minh Dực liếc mắt nhìn sang Bạch Thiên Di vừa hùng hồn tranh luận.

“…”

Vậy là một sự im lặng bao trùm lên cả hai người…

Cuối cùng Bạch Thiên Di vẫn không thể nghĩ ra đáp án, cô sử dụng một biện pháp quen thuộc, chính là đánh trống lảng:

“Bỏ qua vấn đề này, thế hỏi anh, tại sao con bò tót lại điên tiết lên khi nhìn thấy màu đỏ?”

Lăng Minh Dực liếc nhìn vẻ mặt gian tà của cô, không suy nghĩ mà nói luôn:

“Bò vốn mù màu, đó chỉ là phản ứng của nó trước sự khiêu khích của con người thôi. Vấn đề ở đây là nó mù màu nên chẳng phân biệt được màu nào cả, vậy nên dù có là bảy sắc cầu vòng nó cũng đuổi theo trừ khi em chọc giận nó.”

“Em biết tại sao người ta lại đeo nhẫn ở ngón áp út bên trái không?”

Lăng Minh Dực quay sang nhìn cô, anh khom người tiện tay nhặt vài cọng cỏ bên đường.

“Thể hiện tình yêu và sự thủy chung?” Khi cưới nhau người ta vẫn hay đeo nhẫn ở ngón áp út, thật ra cô cũng không biết vì sao.

Lăng Minh Dực mỉm cười nhìn cô. Anh chợt nắm lấy bàn tay trái của Bạch Thiên Di, lồng vào đó chiếc nhẫn cỏ đơn giản không biết anh đã tết từ lúc nào, nói:

“Vì nó là ngón tay duy nhất có mạch kết nối trực tiếp với trái tim”. Giọng nói anh nhẹ nhàng nghe rất êm tai, ánh mắt như phát sáng, tỏa ra từng đợt tia sáng ấm áp lan tỏa khắp nơi.

Bạch Thiên Di muốn rụt tay lại, nhưng anh đã nhanh chóng buông tay.

“Ra là thế…” Bạch Thiên Di giật tay lại theo phản xạ, cô chợt thấy hối hận. Cô sợ hành động của mình làm tổn thương Lăng Minh Dực.

Cô không dám nhìn vào chiếc nhẫn cỏ trên tay mình, tim cô đập thình thịch như chạy marathon.

“Nhà anh ở ngã rẽ phía trước rồi!” Lăng Minh Dực đột nhiên nói khiến Bạch Thiên Di giật mình.

“Hả? Đến rồi?”

Lăng Minh Dực nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của cô phì cười, anh vỗ vỗ vào đầu cô:

“Là ở ngã rẽ phía trước, hoan nghênh em đến chơi…”

“…”

“Anh nói rồi, em rất quan trọng!”

“…”

Đến khi bóng Lăng Minh Dực đã khuất xa, cô mới choàng tỉnh.

Nhà anh cũng ở đây????!

Về đến nhà, cô khẽ khàng nhón chân đi lên phòng của mình. Cô sợ Hà Tử Phàm sẽ thức giấc.

“Về rồi?”

Giọng nói trầm khàn đầy vẻ lạnh lùng vang lên, khiến cho kẻ lén lút đó giật thót, lông tơ cũng theo đó mà dựng cả lên.

Suýt nữa thì tim cô rơi ra ngoài.

“Em…” Chợt thấy giọng mình hơi khàn, cô nuốt nước bọt, nói tiếp:

“Em về rồi!”

“Đi đâu?” Hà Tử Phàm tiến lại gần, anh mặc bộ đồ ngủ, tóc có hơi rối, vẻ mặt toát lên sự bực tức và khó chịu.

Bạch Thiên Di bất giác thở một tiếng nhẹ nhõm, lúc này cô đã có thể xác định một chuyện. Anh không biết cô đã đi đâu.

“Em đã đi đâu?” Hà Tử Phàm bỗng áp sát lại gần Bạch Thiên Di, tay anh nắm lấy cổ tay cô, thô bạo đến mức khiến cô cảm thấy đau. Anh gằng giọng, lời nói lạnh lùng khiến cô cảm thấy da mình như bị kim chích.

Cô chưa bao giờ thấy một Hà Tử Phàm như thế.

“Em…” Chưa kịp trả lời, môi cô đã bị anh phủ lấy. Anh ra sức ngấu nghiến môi cô một cách thô bạo. Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cô đã cảm thấy đau rát ở môi.

Anh cắn cô.

Bạch Thiên Di theo phản xạ “A” lên một tiếng, nhưng lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi cuống họng đã trôi ngược vào trong, nhân cơ hội đó, Hà Tử Phàm đã tách hàm răng của cô ra, nụ hôn dữ dội nóng ấm kia đã trở nên ướt át và càng thô bạo hơn. Bạch Thiên Di bị giữ chặt hai tay, cả người bị ép vào tường không thể kháng cự được…

Bạch Thiên Di bất lực để anh chu du khắp khoang miệng mình. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đó là chuyện không tưởng. Cô nghĩ, nếu cô đã bị cưỡng hôn một cách mạnh bạo như thế này thì thay vì phải chịu đựng tại sao cô lại không tận hưởng nó? Vậy là Bạch Thiên Di không chần chừ một giây nào, vòng tay qua cổ Hà Tử Phàm, nồng nhiệt đáp trả.

Hà Tử Phàm thoáng chóc bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng chiều theo cô. Nụ hôn kéo dài đến vài phút đồng hồ.

 Đến khi Hà Tử Phàm buông cô ra. Hai má Bạch Thiên Di đã đỏ ửng, đôi môi còn sưng như vừa ăn ớt. Cô sắp tắt thở…

Bạch Thiên Di được anh buông ra, liền thở hì hục như trâu, hít lấy hít để. Hà Tử Phàm nhìn Bạch Thiên Di cả mặt đỏ ửng liền cảm thấy có chút cắn rứt, anh nói:

“Xin lỗi.” giọng khản đặc trầm ấm khiến người đối diện không khỏi tim đập tim run.

Bạch Thiên Di bất ngờ nhìn Hà Tử Phàm, đây là lần thứ mấy cô cảm thấy bất ngờ trong buổi tối hôm nay rồi?

Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô.  Rồi lại nhìn cô thật lâu, môi anh hơi mím lại. Đến khi Hà Tử Phàm đã trở về phòng của mình, Bạch Thiên Di vẫn như bị Medusa làm cho chân biến thành đá.

Sau đó thì Bạch Thiên Di đã không biết mình về phòng bằng cách nào:v:v:v

Hà Tử Phàm đứng trước ban công hút thuốc.

Cô ấy lại gặp cậu ta.

Anh thật sự cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.

Khi nãy, lúc trời mưa, anh đã sợ cô nàng ngốc đó dính mưa nên đã đi tìm cô vì biết cô ra ngoài mà quên mang dù. Anh đã đi khắp khu nhà tìm cô giữa trời mưa.

Cho đến khi anh nhìn thấy…

Bạch Thiên Di và Lăng Minh Dực ngồi cạnh nhau trong cửa hàng tiện ích, trông cô rất…vui vẻ.

Thì ra anh đã cả nghĩ rồi. Cô có thể mua dù ở cửa hàng tiện ích kia mà? Anh siết chặt chiếc dù màu xanh da trời trong tay, quay về nhà. Nhớ lại cảnh tượng khi cô và Lăng Minh Dực cười đùa trong cửa hàng tiện ích, chợt trong lòng anh lại dâng lên một thứ cảm giác kì lạ. Anh đã sợ?

Lúc nãy, anh đã không thể kìm chế được bản thân mình. Anh hận mình không thể ôm cô chặt hơn nữa, để cô suốt đời không thể thoát khỏi anh.

Ngoài trời mưa đã dừng hẳn, chỉ còn lại chút hơi lạnh của nước mưa càng khiến không khí thêm trầm lắng hơn. Hà Tử Phàm đứng tựa vào ban công, anh dụi điếu thuốc đang hút dở đi, để mặc cho từng đợt hơi lạnh thấm vào người.



….

…..

Chuyện Bạch Thiên Di không thể ngờ nhất chính là: Trong công ty truyền tai nhau rằng cô và Tổng Giám Đốc đang tìm hiểu nhau.

Điều này cô nghe được từ miệng của Hiểu Lập. Không biết có đáng tin hay không, nhưng 90% có vẻ chính xác, vì từ khi bước vào công ty đến khi đặt mông vào chỗ ngồi cô không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt và tiếng thì thầm to nhỏ.

Điều này khiến cô khó chịu.

Cô nghĩ, cô không nói, anh không nói, vậy thì là ai nói chứ? Tin đồn thì phải có người tung ra, không có lửa thì làm sao có khói?

“Tiểu Di này, tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi, cậu và Tổng Giám Đốc quen nhau? Nếu đúng là vậy thì tớ đi bằng đầu”

Hiểu Lập cười ha hả, cô biết rõ cô bạn Bạch Thiên Di này, chính là loại rất không hợp làm vợ sếp.

Bạch Thiên Di suy nghĩ một hồi, cô đáp:

“Vậy cậu đi cho tớ xem đi!”

Mặc kệ tiếng la hét của Hiểu Lập, Bạch Thiên Di vẫn ung dung lên mạng tìm hiểu cách hôn. Cô nghĩ bản thân cô hôn rất vụng về.

Vậy là dưới sức ảnh hưởng của Hiểu Lập, cả phòng đều tin nó là sự thật 100%...

Cô không biết nói gì hơn, rõ ràng sức ảnh hưởng của Hiểu Lập là vô cùng lớn…

Vậy là những câu hỏi như: Bắt đầu từ khi nào? Ở đâu? Ai bày tỏ trước vân vân mây mây được Hiểu Lập sử dụng liên tục không ngừng nghỉ. Bạch Thiên Di không nhịn được mà quát cho cô ấy một tiếng. Cô có thể im lặng nhưng không thể im lặng mãi được. Trả lời qua loa để thỏa mãn sự tò mò của Hiểu Lập. Kết quả là hôm sau Hiểu Lập mày mũi ủ rũ ngượng ngùng như cô gái biết yêu đứng trước mặt cô khiến Bạch Thiên Di sa sầm mặt.

“Lại chuyện gì nữa đây công chúa?” Bạch Thiên Di đùa.

“Tiểu Di, đáng ghét sao lại gọi người ta là công chúa!” Giọng nói eo éo của Hiểu Lập làm Bạch Thiên Di không ngừng run rẩy, cảm giác như có con sâu bò qua bò lại trên người cô.

“Ghê chết được, có chuyện gì?” Mỗi khi giở giọng đảm bảo một trăm phần nghìn là Hiểu Lập có chuyện muốn nhờ vả cô.

“Hì hì, đúng là chỉ có Tiểu Di hiểu tớ nhất. Tiểu Di tớ hỏi cậu này, cậu có thương tớ không?” Hiểu Lập mở to mắt nhìn cô, cố ra vẻ ngây thơ nhất có thể.

“Không!” Bạch Thiên Di dứt khoát.

“Cậu có xem tớ là bạn không?”

“Không!”

“Cậu có thấy tớ đáng yêu không?”

“Tớ cho cậu mười giây…mười…chín…”

Hiểu Lập như bắt được tín hiệu của Bạch Thiên Di nên nói luôn một tràng dài như súng liên thanh:

“Là thế này hôm qua tớ có gặp lại đồng bọn của Trịnh Tư Yến, bọn họ không tin cậu và Tổng Giám Đốc có quan hệ thân thiết với nhau dù cho tớ có dùng cả lượng nước bọt dùng trong một tháng để chứng minh điều đó là sự thật thì họ vẫn không tin. Vậy nên tớ đã dại dột hẹn họ ở quán xxx lấy cớ liên hoan cậu bắt được con rùa vàng…”

“Rồi sao nữa?” Bạch Thiên Di không quan tâm cho lắm, liên hoan thì liên hoan thôi, bắt được rùa vàng là điềm tốt. Mà…Trịnh Tư Yến là ai cơ?:-?

“Chủ chi là…Tổng Giám Đốc”

“…”

Bạch Thiên Di làm rơi con chuột lần thứ hai. Lần này nó hư thật rồi…

“Cậu điên à?” Bạch Thiên Di nói như hét với Hiểu Lập, điều này khiến mọi người trong phòng nhìn cô như quái thú, Bạch Thiên Di liền nhỏ giọng lại, cô nghiến răng nghiến lợi nói:

“Khi không lại kéo cả anh ấy vào làm gì?” Rắc rối lại đến rồi =”=

“Vì họ không tin tớ, trong phút chốc nóng giận đã lỡ lời…” Hiểu Lập mặt mày ủ dột nói.

“Tớ mặc kệ cậu!” Bạch Thiên Di xua tay, cô không thích phiền phức.

Hiểu Lập ngay lập tức ôm lấy cánh tay Bạch Thiên Di ra sức ỉ ôi.

“Tiểu Di à! Cậu không thể làm như vậy được, chúng ta là bạn mà không phải sao? Tớ không thể mất mặt một cách oan uổng như thế được. Vả lại nếu cậu kéo được Hà Tử Phàm đến không phải họ cũng sẽ xem thường lẫn cậu sao? Xem như vì cả hai chúng ta đi, nhé! Nhé! Nhé!”

Bạch Thiên Di suy nghĩ một lúc, cô cũng không thể để Hiểu Lập chịu hết như thế được. Cô nghiến răng nghiến lợi lần hai:

“Đây là lần cuối cùng!” Còn có lần thứ hai thì cô thà chết còn hơn.

Như được vớt lên từ hố phân, Hiểu Lập mừng rỡ ôm lấy cô:

“Cám ơn cậu nhiều lắm Tiểu Di à, cậu là tốt nhất!”

Bạch Thiên Di thở dài. Ai bảo cô có đứa bạn ngốc thế chứ?!

Liên hoan là chuyện nhỏ, nhắm mắt cũng có thể giải quyết được, cô gái tên Trịnh Tư Yến chắc chắn sẽ rất háo hức đến cùng đồng bọn xem kịch. Nhưng chuyện lớn chính là:

Làm sao để kéo Hà Tử Phàm đến đó chứ?