Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 26



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 26

 

Suy nghĩ cả buổi chiều, Bạch Thiên Di vẫn không nghĩ ra cách nào để dụ dỗ Hà Tử Phàm đến bữa liên hoan.

Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Tiền?

Anh đâu có thiếu…Nếu đổi lại là cô thì còn được, cô còn phải trả nợ và nuôi hai đứa con thơ =((

Danh phận?

Cái này anh vốn có thừa rồi, đâu cần cô phải ban phát cho làm gì.

Thể xác?!

Thôi quên đi…Bạch Thiên Di không thể nào tưởng tượng đến cảnh mình ăn mặc đẹp rồi tự thắt một chiếc nơ bướm thật to mang đến tặng cho anh được! Như vậy là đánh giá quá thấp bản thân cô! ( tôi nghĩ cô đã đánh giá quá cao bản thân thì có…Ai mà thèm chứ?!)

Bạch Thiên Di suy nghĩ mãi vẫn không có cách nào khác. Cô chán nản đăng nhập vào Facebook cầu may, biết đâu ai đó có thể cho cô lời khuyên thì sao?

Vừa hay, tên của Lục Hợp đang sáng lấp lánh trên màn hình máy tính thật khiến lòng Bạch Thiên Di xao xuyến…à không, là vỡ òa không kìm được mà hét lên một tiếng “A…”.

Violet tỉ tỉ có trên mạng!

 [Agavaceae]: Hợp Hợp:(

[Violet]: Chuyện gì?

[Agavaceae]: Cứu tớ:(

[Violet]: Chuyện gì?

[Agavaceae]: Rắc rối tìm đến nhà:’(

[Violet]: Rốt cuộc là chuyện gì?!

Lục Hợp đã hết kiên nhẫn với cô bạn này. Cô cau mày nhấn thật mạnh vào phím enter.

Bạch Thiên Di lòng đau như cắt tường thuật lại mọi chuyện cho Lục Hợp biết, phía bên này máy tính cô đã đau lòng muốn chết đi sống lại…

[Agavaceae]: Phải làm sao đây?!!! Tên Bạc Hà đó rất khó dụ đấy!!

Bên kia vẫn xuất hiện dấu ba chấm, chính là người bên kia đang trả lời. Bạch Thiên Di vẫn đang trong trạng thái nín thở chờ đợi.

[Violet]: Chui ngược vào bụng mẹ rồi sinh ra lần nữa.

Bạch Thiên Di tức muốn hộc máu. Ý cô nói cô ngốc đến mức hết thuốc chữa à?!

[Agavaceae]: =( có cậu chui ấy, cậu và anh ta đi mà chui lại vào bụng mẹ ấy!

[Violet]: Ồ vậy sao?

[Agavaceae]: Hì…hì…là tớ nhầm! Là tớ chui, tớ và Hà Tử Phàm đều phải chui, hi hi :)

[Violet]: Đã quá muộn, chụp hình lại rồi!

[Agavaceae]: Sặc! Hợp Hợp xinh đẹp à! Đừng thù dai nữa mà:((  Mau nghĩ cách giúp tớ đi!!!

Bạch Thiên Di vỗ thùm thụp vào ngực, cô sắp tiêu hóa không kịp nữa rồi. Rất nhanh sau đó màn hình hiện lên tin nhắn trả lời của Lục Hợp:

[Violet]: Nói thẳng với anh ta đi!

Lục Hợp nhíu mày, nếu thay vì phải suy nghĩ cách thêm đau đầu thì cứ nói thẳng không phải hay hơn sao?

Bạch Thiên Di ngồi trước máy tính như bị điểm huyệt. Cô chấn động. Não cô như được khai thông trong một khoảnh khắc, Bạch Thiên Di xúc động ôm máy tính suýt khóc.

Chính xác là như vậy.

Nếu phải mắc công tìm kiếm lý do thì cứ nói thẳng, đó mới chính là phong cách của cô chứ!

[Agavaceae]: Thanks người đẹp, tớ sẽ mua quà cho cậu vào hôm sinh nhật:-*

[Violet]: Không phải bắt buộc phải mua rồi sao?

[Agavaceae]: Hí hí bị phát hiện rồi!

[Violet]: Tớ không có mù chữ…

[Agavaceae]: …

Buổi tối về nhà, sau khi ăn cơm xong theo thông lệ cũ phòng ai người đó về. Cho Alexander và Sebastien ăn xong, Bạch Thiên Di ôm con gấu bông to đùng của mình, mặt dày đến gõ cửa phòng Hà Tử Phàm.

“Có chuyện gì?” Hà Tử Phàm mở cửa rất nhanh, trông anh như đang chuẩn bị đi ngủ.

“Em…”

Rõ ràng lúc chiều còn rất quyết tâm, nhưng sau khi nhìn thấy “đồ thật” lại cảm thấy lóng ngóng không nói được lời nào.

“Sao?”

Hà Tử Phàm nhướn đôi mày tuyệt đẹp của mình, đảo mắt nhìn Bạch Thiên Di từ trên xuống dưới. Trên người cô lúc này chỉ mặc bộ pyjama màu xanh nhạt in chi chit hình thỏ, trông tay lại còn ôm con gấu bông to gần bằng nửa người mình, không phải là…

“Không phải muốn cùng anh đấy chứ?” Anh lên giọng ở từ cuối, trong lời nói mang đầy vẻ châm chọc.

“Cái gì mà cùng anh chứ!? Đồ biến thái!”

Bạch Thiên Di thẹn quá hóa [điên], cô cầm cả con gấu ra sức đánh vào người anh.

Hà Tử Phàm bị cô phi cả con gấu to vào người không kịp tránh, anh đành giang tay ôm cả con gấu vào lòng, nhân tiện lôi luôn chủ nhân con gấu ấy theo.

Bạch Thiên Di bị anh kéo đột ngột chỉ kịp “Á!” lên một tiếng như muỗi kêu, sau đó chẳng thể nhúc nhích nữa…

“Mặc pyjama đến gõ cửa phòng người khác vào giờ này không phải muốn ngủ cùng chứ là gì?” Hà Tử Phàm nhướn nhướn mày, khóe môi cong cong, ánh mắt mang đầy ý cười.

“…”

“Em nghĩ gì đấy?” Anh nhếch môi liếc nhìn cô.

“…” Bạch Thiên Di nghĩ lúc này cô nên im lặng.

Hà Tử Phàm bất chợt cúi người xuống thì thầm vào tai cô:

“Thật ra nếu em muốn, cơ thể anh luôn sẵn sàng…”

Bạch Thiên Di tức đến thổ huyết…Thôi được rồi, thật ra cô cũng đã suy nghĩ…theo một chiều hướng khác… >”<

“Sao?” Hà Tử Phàm lại nhoẻn miệng cười, tiếp tục nhướn nhướn mày nhìn cô. Bạch Thiên Di dùng sức đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn vô vọng, cô đang bị anh ép chặt vào con gấu bông hơn…

“Thả…” Chưa kịp nói hết câu, môi cô lại bị bịt kín. Bạch Thiên Di bị tấn công bất ngờ vốn vẫn chưa kịp phòng bị đã bị anh quay như chong chóng. Đến khi anh buông cô ra, Bạch Thiên Di mặt mũi đỏ rực thở phì phì…

Hà Tử Phàm vòng tay ôm lấy Bạch Thiên Di, để cô ngồi trong lòng mình, anh gục đầu lên vai cô, thì thầm:

“Tối nay ngủ với anh nhé”

Lời nói của anh nhẹ nhàng như rót mật vào tai cô khiến Bạch Thiên Di cảm thấy chao đảo. Giống như một quả bomb vừa mới nổ một tiếng thật lớn trong căn phòng noron nhỏ bé của cô.

Không biết thế nào, nhưng khi định thần lại, cô đã thấy mình ở trên giường của anh, đắp chăn của anh, ôm gối của anh, lại còn…ngồi trong lòng anh…Bạch Thiên Di ngẩn ngơ bất giác gật đầu, hình như cô đã quên mất mục đích của mình khi đến đây… (ĐỒ HÁO SẮC!! >”<)

Bạch Thiên Di chớp chớp mắt nhìn trần nhà, lúc này cô đang đắp chăn của anh và chiếm phân nửa giường. Liếc nhìn người đàn ông nằm nhắm mắt như ngủ say bên cạnh, Bạch Thiên Di như nhớ ra điều gì đó. Cô liền bật dậy, mắt nhìn dáo dác khắp căn phòng:

“Sao thế?” Hà Tử Phàm mở mắt, kéo cô nằm xuống cạnh mình. Bạch Thiên Di bị kéo ngã xuống giường, sau đó lại gượng sức ngồi bật dậy.

“Chuyện gì?” Hà Tử Phàm lúc này cũng đã ngồi dậy cạnh cô, tay day day trán.

“Gấu của em…” Bạch Thiên Di trong lúc hôn nhau con gấu của cô đã bị vứt đi đâu mất, nãy giờ cô đang dáo dác tìm con gấu của mình, mà vẫn không thấy nó đâu cả, vừa định bước xuống giường để tìm thì cô đã bị ai đó kéo lại.

Hà Tử Phàm kéo ở dưới gầm giường con gấu bông, vứt qua cho cô:

“Đây!”

Bạch Thiên Di nhận con gấu thì liền ôm riết vào người. Trông cô như một đứa trẻ.

Vậy là ở giữa anh và cô có một con gấu chắn ngang, Bạch Thiên Di ôm con gấu nhìn Hà Tử Phàm nhắm mắt thư giãn, cô lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn nữa. Lấy hết can đảm sao n lần nhìn anh chằm chằm, Bạch Thiên Di cũng đã có thể mở lời:

“Bạc Hà, ngày mai 7 giờ anh có rảnh không?”

Hà Tử Phàm mắt vẫn nhắm, hỏi:

“Có việc gì?”

“À…ừm là chuyện liên hoan đó. Mọi người hỏi anh có đến được không?”

Bạch Thiên Di khi nói ra câu này hơi lo lắng, cô đã chuẩn bị một đống lý do để thuyết phục anh.

“Được!”

Rất nhanh sau đó, Hà Tử Phàm đã cho cô câu trả lời, cô không ngờ lại nhanh chóng và dễ dàng như vậy. Báo hại cô phải nghĩ bao nhiêu là chuyện ( tôi cứ tưởng cô chỉ nghĩ đến gấu:v?)

Bạch Thiên Di chợt cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả, cô thấy rất thỏa mãn, rất… hạnh phúc?

Nhìn người đàn ông mặt lạnh như cục nước đá, Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy chỉ cần nằm bên cạnh nhìn anh thể này cũng đã rất… hạnh phúc rồi. Có thể anh là một người mặt [nước đá], nhưng lúc ngủ vẫn có nét đáng yêu. Nhìn kĩ gương mặt anh thật ra cũng không hẵn là thế, chỉ tại anh lúc nào cũng nghiêm túc ít cười thôi, một người chín chắn già trước tuổi như anh cũng có gương mặt trẻ con thì thật là… đáng yêu.

Chậc, từ này cô nên giữ trông lòng thôi, nếu nói ra thì cô không thể tưởng tượng nổi kết cục của mình nữa. Vậy là Bạch Thiên Di thầm cảm thán trong lòng: Đáng yêu 1000 lần >3<

Bạch Thiên Di chợt nhớ đến chuyện Phương Bối Huyên, tâm trạng cô chợt thay đổi 360 độ. Cô biết bản thân không nên suy nghĩ nhiều về việc đó, nhưng mà ít ra cô cũng có thể cho mình một lý do. Ít ra anh cũng ở cạnh cô.

Bạch Thiên Di say sưa nhìn ngắm gương mặt điển trai của ai đó, không kìm được mà hôn lên trán anh một cái. Cô nhoẻn miệng hài lòng rồi rúc người vào con gấu, an tâm ngủ một giấc ngon lành.

Kết quả buổi sáng sau khi ngủ dậy, cô dậy muộn và người bên cạnh thì biến mất…

Bạch Thiên Di giận dữ và không thèm nói chuyện với ai đó.

Chớp mắt cũng đến ngày hẹn. Trông Hiểu Lập nhanh nhẩu hoàn thành xong việc sớm nhất chạy qua chạy lại lăng xăng như con lật đật, trông cô ấy có vẻ còn nôn nóng hơn cả cô.

Tan ca, mọi người cũng kéo nhau đến nhà hàng cách đó không xa. Bạch Thiên Di gọi cho Hà Tử Phàm nhưng không ai bắt máy, Bạch Thiên Di đành nhắn địa chỉ cho anh sau đó cùng mọi người đến đó trước.

Hiểu Lập vốn đã đặt sẵn phòng ở đó, Trịnh Tư Yến cũng được đồng bọn nhắn địa chỉ buổi liên hoan, cô ta quả nhiên là người đến sớm nhất.

“Đến rồi?” Hiểu Lập vừa nhìn thấy Trịnh Tư Yến ngồi ở phòng chờ, cất tiếng hỏi.

“Tất nhiên, đi xem kịch thì phải đến sớm giành chỗ tốt chứ!” Trịnh Tư Yến mỉm cười, trông cô ta khác xa lúc ở công ty, hình như là vừa sửa mũi:-?

“Để xem ai là diễn viên đã…” Hiểu Lập “Hừ!” mũi một tiếng ra vẻ đắc ý. Mọi người ai cũng hiểu chuyện, nên rất tự nhiên vào trong trước.

“Nào, gọi món thôi!” Lưu Lão Đại tươi rói cầm menu chuyền cho mọi người. Sau một hồi cãi vã quyết liệt, ai cũng đấu tranh giành chính kiến của mình, không ai chịu nhường ai, khiến Bạch Thiên Di đau đầu muốn chết. Thêm món này bớt món kia, loạn xạ cả lên.

Đương lúc mọi người đang ồn ào, nhân viên nhà hàng bỗng mang món ăn lên, chớp mắt đã đầy cả bàn ăn. Cả đám đương nhao nhao bát nháo không hẹn mà đồng loạt im lặng mắt mở to nhìn nhân viên dọn thức ăn ra bàn. Bạch Thiên Di cũng không ngoại trừ. Bọn cô vẫn chưa gọi món kia mà???!

Như hiểu được nét mặt của mọi người, anh nhân viên mỉm cười giải thích:

“Lúc nãy Ngài Hà có đặt sẵn món ăn rồi ạ. Ngài còn dặn mọi người cứ tự nhiên!” Dừng một chút, như nhớ ra điều gì đó, anh ta bổ sung thêm:

“Ngài Hà còn nói, nếu thiếu mọi người cứ việc gọi thêm.”

Lời anh nhân viên phục vụ vừa dứt, mọi người lại lần nữa không hẹn mà đồng loạt vỡ òa lên:

“Oa oa, Tổng Giám Đốc thật mạnh mẽ!”

“Vi cá! Là vi cá thật đó!” Ai đó như sắp khóc.

“Chậc chậc, không hổ danh là có tiền là phải khác, như thế này mới hổ danh là đàn ông chứ! Vứt tiền qua cửa sổ!” Lão Lưu giả vờ lắc đầu, nhưng đũa đã đảo một vòng quanh bàn xoay.

Bạch Thiên Di khóe môi giật giật, dù cô không sành ăn cho lắm, nhưng nhìn những món ăn trên bàn như lấp lánh ánh sáng, tôm hùm thì đếm vừa hay mỗi người một con, ngỗng nguyên con, cá hải tượng cũng nguyên con, còn chưa kể đến những món khác cô chỉ biết nó lấp lánh chứ không biết nó là cái chi chi.

Quả là vung tiền qua cửa sổ mà!

Bạch Thiên Di thở dài. Điện thoại cô bỗng rung lên một tiếng, là anh gọi. Cô liền ra ngoài nghe điện thoại:

“Sao còn không mau đến đây, món cũng gọi sẵn rồi, vậy mà còn chưa xuất hiện?” Bạch Thiên Di chất vấn.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh nói:

“Xin lỗi, có việc đột xuất không đến được.”

Bạch Thiên Di liền hiểu chuyện, cô cười:

“Lại họp hành nữa?”

Anh hơi trầm ngâm một lúc:

“Ừ.” Lại tiếp:

“Xin lỗi!”

Bạch Thiên Di cười tít mắt:

“Đi xin lỗi cái chức tổng giám đốc của anh ấy!”

“Nhớ về nhà sớm, chơi vui nhé!” Anh dặn.

“Em biết rồi, bye bye…”

Sau khi cúp máy, Bạch Thiên Di cảm thấy có chút hụt hẫng…

Cô đâu có điếc.

Lúc nãy khi anh nói “chơi vui vẻ” rõ ràng cô nghe thấy giọng nữa gọi anh, bóp chết cô cũng nhận ra đó là giọng của Phương Bối Huyên. Cô ta nói: “Nhanh lên Tử Phàm, em muốn ăn beefsteak!” Rõ ràng là anh hủy hẹn với cô, đi ăn cùng Phương Bối Huyên, lại không ngại nói dối cô.

Cô thở dài một tiếng, rồi vào trong cũng nhập tiệc với mọi người. Vừa ngồi xuống ghế, đập vào mắt cô là hai chai rượu để trên bàn.

“Đã là tiệc thì đâu thể thiếu cái này. Vui chơi mà không có rượu thì còn gì là vui!” Lão Lưu vừa khui nắp vừa cười ha hả…

Như nhận ra nét mặt không vui của Bạch Thiên Di, người nào đó lúc này cũng đã lên tiếng:

“Tổng Giám Đốc đâu? Sao vẫn không thấy đến?” Giọng nói của Trịnh Tư Yến vang khắp phòng, khiến mọi hoạt động đều ngưng lại.

“Hay là không đến rồi nhỉ? Uổng công tôi mặc đẹp thế này! ” Giọng cô ta đầy vẻ khinh bỉ.

“Tất nhiên là đến rồi! Di Di ở đây, sao anh ấy lại không đến?!” Hiểu Lập liền nhảy vào.

Bạch Thiên Di bắt đầu cảm thấy đau đầu. Rượu chỉ mới khui, cô còn chưa uống được giọt nào đã cảm thấy choáng váng, cô đã làm gì nên tội chứ. Dưới những ánh mắt “thiết tha trìu mến” của đồng nghiệp, để thỏa mãn trí tò mò của mọi người, Bạch Thiên Di đành giải thích.

“Đúng thật là anh ấy nói sẽ đến, nhưng lúc nãy lại vừa gọi điện bảo bận công việc, không đến được!”

“Ra lúc nãy Tiểu Di ra ngoài để nói chuyện với Tổng Giám Đốc? Không sao không sao, không đến cũng không sao, phòng chúng ta liên hoan với nhau, người ngoài tham dự sợ mất vui, nếu là cấp trên thì lại phải giữ phép tắc, thật sự rất phiền, như vậy cũng tốt!”.Lão Lưu như được uống thần dược, bỗng nhiên sáng suốt hẳn ra. Đỡ cho cô phải nói nhiều.

Trịnh Tư Yến mặt dày đến đâu cũng hiểu được câu Lão ấy nói “…người ngoài tham dự sợ mất vui…” cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó cũng tự tìm cho mình một lý do để rút lui.

“Tôi có công việc phải đi trước, xin phép tôi về trước!”

“Ơ, hôm nay là cuối tuần mà ai cũng bận bịu nhỉ?” Cậu nhóc học việc ngây thơ nói khiến Bạch Thiên Di nhịn cười đau cả bụng.

Trịnh Tư Yến tức xanh cả mặt dậm gót giày đi thẳng ra ngoài, Lão Lưu còn vọng ra một câu:

“Không tiễn nhé!”

Bạch Thiên Di thiết nghĩ, chắc cô ta sẽ không về nhà mách bố đấy chứ.

Cuối tuần, [ai cũng bận bịu], Bạch Thiên Di nhếch môi cười.

Quả là hài kịch.

Lúc này cô không muốn nghĩ gì nữa, cô cảm thấy mình chơ vơ, bất an biết mấy. Muốn tát vào mặt mình một cái, cười cái gì mà cười chứ!? Vậy là cô bỏ qua hết mọi chuyện khiến cô khó chịu, “quẩy” cùng Lão Lưu và đám bợm rượu kia.

“Chị xem, mặt cô ta lúc đó có giống con bạch tuột không? Biết thế em đã chụp vài tấm hình làm kỉ niệm. Thật là thỏa mãn quá đi mà!”

Hiểu Lập mới uống một tí đã như kẻ say rượu cười nghiêng ngả trông thật quái. Hai má cô ấy đã đỏ ửng cả lên nhìn như nữ sinh lần đầu biết yêu…

Cô không biết mình đã uống hết bao nhiêu, nhưng hình như cô không đứng nổi nữa…

Quả thật rượu vào thì lời ra. Ngồi nghe Lão Lưu kể về chuyện đời của mình, Bạch Thiên Di chợt thấy mình quả thật vẫn chưa là gì cả. Những gì bản thân trải qua vẫn chưa bằng một cái móng tay của Lão. Lão Lưu tên thật là Lưu Chí Tôn, tuy chỉ mới ba lăm tuổi những cũng được xếp vào hàng lão niên nên mọi người gọi anh ta là Lão Lưu cho thân thiết.

Chí Tôn kể rằng năm sáu tuổi bố mẹ anh ta ly hôn, anh ta sống với mẹ. Mẹ anh là một người phụ nữ hiền lành tốt bụng, rất thương anh em họ, nhưng khổ nỗi, bà lại yểu mệnh, bỏ anh em anh ta khi đó mới lên chín cho bố nuôi.

Bố anh ta thì lại cờ bạc, bỏ anh em họ cù bơ cù bất, khiến anh ta vừa học xong lớp chín đã phải vừa học vừa làm. Chí Tôn cũng ý thức được nên rất cố gắng, cấp 3, lần đầu tiên “fall in love” với một người, nhưng khi vừa tốt nghiệp xong, cô ấy sang Đức tiếp tục học. Vì yêu người ta mà lấy tiền dành dụm đi làm được mua một cái máy tính để có thể thường xuyên liên lạc. Nhưng chợt một ngày cô ấy biến mất khỏi mạng internet khiến anh ta mất ăn mất ngủ. Ngay sau đó Chí Tôn mới biết chuyện qua anh họ của cô ấy.

Cô ấy bị ung thư.

Lần đầu tiên anh ta khóc vì một người không cùng máu thịt với mình, nhưng đó là người dẫn đến trái tim của Chí Tôn. Chí Tôn lúc đó đã quyết định sẽ chờ cô ấy. Cuối cùng anh cũng liên lạc được với cô ấy. Người đó đã nói một câu mà Lão Lưu suốt đời không quên được:

“Nếu như em còn cơ hội, em cũng sẽ làm như anh. Nhưng nếu như không còn, anh phải sống thật vui vẻ nhé!”

Kể đến đây đã có người không cầm được nước mắt khóc hu hu. Lão Lưu chỉ mỉm cười nhìn đồng nghiệp mình nước mắt ngắn nước mắt dài. Bạch Thiên Di nhìn anh, lúc này trong anh mới thật bản lĩnh làm sao! Lúc đó cô mới nhận ra, hình như mình cũng đang khóc tu tu. Câu chuyện của Lão Lưu giống như giọt nước tràn ly khiến Bạch Thiên Di không kìm được.

Chậc, rượu quả nhiên có khả năng làm con người ta yếu mềm.

Lão Lưu vỗ vỗ vai cô gái khóc huhu ấy, tiếp tục kể: hai tháng sau thì cô gái đó mất. Cô ấy nằm lại bên Đức, bên dòng sông Rhur cô ấy yêu quý mà không trở về đây với anh nữa.

Bạch Thiên Di nuốt nước bọt. Lúc đó không hiểu sao cô lại nhớ đến Lạc Hân. Sau những câu chuyện của Lão Lưu, mọi người đều thi nhau kể chuyện về mình. Buổi liên hoan diễn ra hết sức tốt đẹp nếu như cô không uống quá nhiều rượu.

Tiệc tan, mọi người đều ra về cả, cả Hiểu Lập cũng được người nhà đến đón. Bạch Thiên Di đầu óc u u mê mê, hối hận vì mình đã uống quá chén, chỉ biết hình như có người đến lay cô dậy, hỏi:

“Chị ơi, nhà hàng chúng tôi phải đóng cửa, chị có thể gọi người thân đến đón không?”

Người thân? Ngoại trừ Lục Hợp thì ở trong thành phố này chỉ có mỗi Hà Tử Phàm là thân thiết nhất với cô thôi. Vậy là cô lấy điện thoại ra đưa cho nhân viên nhà hàng. Chỉ biết anh ta nói gì đó sau đó lại lay cô:

“Chị ơi, bạn chị bảo đang đi công tác, không có ở thành phố này…”

Bạch Thiên Di cau mày, mọi người ai ai cũng bận bịu! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô quyết định sẽ đi taxi về nhà, đây chính là cách tốt nhất.

Không cần đến người thân gì cả!

Thấy Bạch Thiên Di loạn choạng đứng dậy bước đi, nhân viên phục vụ liền chạy đến kéo cô lại, đoạn nói:

“Chị ơi…chị đi đâu thế?”

“Đi về!”

“Lúc nãy khi tôi cúp máy thì có người gọi đến, tôi đã cho anh ta địa chỉ chỗ này, chắc anh ta sẽ đến ngay thôi, chị ở lại chờ một chút đi!” Nhân viên phục vụ lo lắng kéo cô lại.

Bạch Thiên Di khi say thì rất dễ bảo, vậy là cô quay lại chỗ cũ nằm ườn ra bàn. Có người đến đón cô về, cô chỉ biết như vậy là đủ.

Kết quả khi mở mắt ra lần thứ hai, cô đã thấy mình ngồi trong một chiếc audi màu trắng, bất ngờ hơn là người ngồi bên cạnh:

“Tỉnh rồi à?”

Lăng Minh Dực mỉm cười nhìn cô qua kính chiếu hậu.

“Ừ.” Bạch Thiên Di xoa xoa thái dương, đầu cô nhức bưng bưng…

“Em ngủ say quá gọi mãi không dậy, anh đành phải bế em ra xe.” Lăng Minh Dực khóe môi cong lên thành vòng cung tập trung lái xe, một tay đưa cho cô chai nước khoáng.

“Này!”

Bạch Thiên Di đưa tay nhận chai nước uống một ngụm, cô nhìn anh không khỏi thắc mắc:

“Sao anh biết em ở đó?”

“Lúc nãy anh gọi cho em thì nhân viên nhà hàng bắt máy, bảo là chủ điện thoại đang say đến mức gọi mãi không tỉnh, bảo anh có quen biết thì đến đón giúp!”

“Ồ…” Bạch Thiên Di không biết nói gì hơn cho hành động lỗ mãng của mình. Cô cảm thấy thật mất mặt.

“Em đã khóc?” Lăng Minh Dực hỏi.

“Trong tệ như vậy sao?” Chắc hai mắt cô đã sưng to lên rồi =”=.

Anh không đáp.

Anh vẫn quan tâm đến cô.

Dù cô đã gần như từ chối anh. Đã hai giờ sáng, anh vẫn chạy đến đón cô, đã thế còn cố ý chạy đường vòng để cô ngủ được thêm một tí.

“Sắp đến nhà rồi!” Câu nói của Lăng Minh Dực như tiếng chuông đánh thức Bạch Thiên Di.

Cô nghĩ một lát, lại nói: “Em…đến nhà anh được không?”

Lại tiếp:

“Dù sao em cũng không muốn về nhà…” Lại nhớ đến lời nói dối của Hà Tử Phàm, cảnh anh cùng Phương Bối Huyên bước đi cạnh nhau khiến cô thật nhức mắt.

Lăng Minh Dực nhìn cô một lát qua kính chiếu hậu, hỏi lại: “Em chắc chứ?”

“Nếu em nói em cũng thích anh thì sao?”

Bạch Thiên Di ngả đầu tựa vào ghế nhìn anh cười như không cười. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô muốn một chỗ dựa thật sự, cô sắp không chịu nổi cảm giác lênh đênh một mình chống chọi với những thứ tạp nham rồi. Cô đã cứng rắn quá lâu rồi. Cô đã nhắm mắt cho qua, nhưng anh vẫn không hiểu.

Có lẽ sẽ không quá tệ nếu bắt đầu lại từ đầu, anh đã không trách cô, tại sao cô lại phải dằn vặt mình mãi thế?

Lăng Minh Dực không nói gì thêm, anh đánh xe một vòng, kéo cần chạy thẳng về phía nhà mình.

 ---------------

Cuối cùng cũng hết một năm.:'( tiếc là phải ở nhà làm bạn với cái máy tính cùng tâm trạng thấp thỏm lo lắng của năm cũ. Cầu mong năm mới sẽ tốt đẹp hơn.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé. ^__________^