Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 23: Hôn trộm



Sáng nay Mạc Thiên Di thức sớm, cô trở lại công ty của mình. Công ty cô làm về mảng quảng cáo. Vào thang máy ấn lên tầng 25, cô hồi hộp như lần đầu tiên mình đi làm vậy đó.

Khác với tưởng tượng của cô, mọi người trong công ty đứng ở cửa chào.

“Tá đa! Chúc mừng Di Di quay lại!”

Một bé thực tập sinh đội chiếc mũ sinh nhật cho cô:

“Lâu rồi không gặp chị. Em đã trở thành nhân viên chính thức!”

“Chúc mừng em!”, Mạc Thiên Di cười tít cả mắt.

“Tối nay chúng ta làm tiệc ăn mừng nhé! Đừng trốn nha Di Di!”

“Đúng đó! Chúng ta phải cạn ly cho đã!”

“Được! Tôi mời nhé!”

Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng rồi ngồi vào bàn làm việc. Mọi người tranh thủ làm cho xong việc để tối nay quẩy cực sung.



Cửa công ty

“Chúng ta đi ăn lẩu nhé! Quán cũ!”

"Được!’

Đường thành phố về chiều đông đúc, quán lẩu nằm cạnh công ty nên có thể đi bộ ra. Chiều nay quán không đông, khi đến bà chủ quán chào đón nhiệt tình.

“Lâu rồi mới thấy đến! Vậy như cũ hé!”

Không bao lâu sau, lẩu đã được dọn lên mọi người cao hứng liền uống thêm bia.

“Cụng ly! Không say không về!”

Đột nhiên trong đám đông một cậu đeo kính thư sinh hỏi Mạc Thiên Di:

“Chị và bạn trai khi nào kết hôn vậy?”

Câu hỏi này làm cô cứng miệng. Cô cười gượng một cái rồi nói:

“Chúng tôi chia tay rồi!”

“Thật xin lỗi. Tôi tự phạt mình một ly!”

Vừa dứt lời, ly rượu đã đưa lên miệng uống cạn. Tự nhiên lại nhắc đến người yêu cũ, trong lòng cô khẽ buồn. Cô cầm ly rượu trong tay lắc qua lắc lại, rồi uống cạn. Hết ly này đến ly khác. Đầu óc cô quay cuồng.

“Di Di có sao không? Có cần gọi người đưa cậu về không?”

Mạc Thiên Di thấy những ngôi sao nhỏ xung quanh mình, càng lúc càng nhiều.

“Di Di mật khẩu điện thoại là gì?”, người đồng nghiệp kéo vai cô vài lần chỉ thấy cô ngốc mặt lên cười một cái sau đó lại nằm xuống không có phản ứng.

“Di Di mở mắt ra cười một cái!”, gọi mấy lần cô mới làm theo. Cuối cùng cũng mở được điện thoại. Người đồng nghiệp hỏi cô gọi cho ai.

Cô bảo: “Tới buồn nôn quá. Cậu gọi anh bác sĩ đẹp trai lại khám cho tớ đi!”, vừa nói cô vừa vươn tay kéo tóc cô đồng nghiệp.

“Bác sĩ của cậu tên gì?”

Mạc Thiên Di ẹo mấy cái rồi chầm chậm nói:

“Nguyễn Phục Hưng…ẹo…”

“Ôi là trời. Uống không được thì đừng uống!”

Vừa chửi vừa tìm trong danh bạ. Kéo một lượt xuống chỉ có một số duy nhất lưu tên là: “Bác sĩ đẹp trai”

Chắc đúng rồi, người bạn ấn nút gọi. Sau một tiếng tút dài cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Anh Bác sĩ gì đó ơ, anh có quen Mạc Thiên Di không? Cô ấy bảo gọi anh tới đón!”

“Cô ấy bị thương thì gọi cấp cứu!”

“Không phải. Cô ấy xỉn rồi!”

“Vậy đưa cô ấy về nhà!”

Anh định cúp máy thì nghe tiếng cô:

“Bác sĩ đẹp trai không đến đón tôi sao? Đúng là đồ vô tâm. Anh ấy lợi dụng tôi xong rồi bỏ tôi mà. Huhu. Anh ấy cũng vô tâm giống như người đàn ông chết tiệt đó! Huhu…”

Trong điện thoại anh chỉ nghe tiếng gào của cô. Cuối cùng anh cũng chịu nói:

“Thôi được rồi gửi định vị qua cho tôi!”

Chưa đầy 15 phút, anh đã phóng xe đến nơi. Hôm nay anh dự hội thảo nên mặc âu phục. Tay anh còn đeo một chiếc đồng hồ, mái tóc vuốt keo nhìn rất đẹp. Anh đi nhanh vào quán đến chỗ cô, một tay lấy túi, tay còn lại ôm eo cô. Cô nhìn thấy anh liền dùng sức lấy hai tay mình đánh vào ngực anh:

“Bác sĩ đẹp trai ơi! Tôi bệnh rồi! Bác sĩ mau làm tôi hết bệnh đi!”, đầu óc cô say xỉn đến nghiêng ngả.

“Em bị bệnh gì cơ chứ?”

“Haha. Bệnh gì anh là bác sĩ anh nói đi!”, cô đẩy anh ra bước đi về phía trước. Nhưng chưa đi được là lùi về sau.

Mặt cô đỏ bừng, hai má ửng hồng. Đôi môi khẽ chu lại. Cô chớm người lên nói nhỏ vào tai anh:

“Bác sĩ ơi! Sao anh đẹp trai thế?”

Phục Hưng nghe xong không có phản ứng. Làm người đối diện không thể nào hiểu được anh nghĩ gì.

Thấy cô cứ đùa giỡn không chịu đi. Anh dứt khoát bế cô lên rời khỏi.

Ra đến xe anh cẩn thận bế cô vào trong chớm người qua cài dây an toàn cho cô.

Cô nhắm mắt nhắm mở lấy tay chạm vào sống mũi của anh, miệng lẩm bẩm:

“Sao ngay cả sóng mũi cũng đẹp nữa! Cho em nói cái này được không?”

Cô lấy tay mình nắm vào cà vạt của anh, dùng sức lực của mình kéo anh vào. Đôi môi mỏng chạm vào gương mặt đang ửng đỏ của cô.

Anh lập tức phản ứng giật ngược lại:

“Em làm gì đó? Chiếm tiện nghi của tôi sao? Này… Em đang say thật hay giả vờ vậy?”

Cô chỉ thấy những ngôi sao nhỏ đang bay lượn trước mặt mình. Cô đuổi theo mãi, theo mãi rồi buồn ngủ ngủ gục luôn trên xe.

Thấy cô yên tĩnh, Phục Hưng vòng qua ngồi vào ghế lái. Anh lái xe đưa cô về nhà. Trên đường về còn mua thuốc giải rượu cho cô. Giao tận tay cho ông Dũng.

“Con bé này làm sao thế?”

“Em ấy ăn tiệc cùng đồng nghiệp!”

“Vậy sao con đưa nó về?”

“Em ấy gọi con! Phòng của em ấy ở đâu vậy chú?”

Mặc dù Mạc Thiên Di không nặng cân nhưng bế lâu chắc chắn sẽ mỏi. Tay của Nguyễn Phục Hưng nổi đầy gân xanh. Nếu ông Dũng còn không chỉ chỗ, anh sẽ bỏ cô xuống đất không thương tiếc.

“Bên này! Từ từ thôi con. Phiền con quá!”

Để tay pha cho nó một tách trà giải rượu.

Anh bế cô đặt xuống giường. Lấy trong túi mình ra chai thuốc giải rượu rồi cẩn thận đặt ở tủ đầu giường của cô.

Nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy anh yên tâm ra về. Đột nhiên cô bật dậy kéo tay anh:

“Anh đừng đi. Đừng bỏ lại em như vậy!”

Trong mơ, cô thấy anh lúc ở nhà thờ đàn bản nhạc quen thuộc. Anh vừa đàn vừa nhìn cô mỉm cười. Nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Nhưng một lúc sau, anh lại đứng dậy chạy đi mất. Cô đuổi theo anh, cô càng chạy. Anh càng đi xa hơn. Cô càng gọi anh càng không nghe. Cô gào lên. Cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm. Trong mơ nhưng chân thật đến bật khóc.

Nhưng anh không phải là cô. Không biết nội dung của giấc mơ. Chỉ biết cô đang khóc. Anh ngồi xuống bên giường rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:

“Ngủ ngon! Anh vẫn ở đây không đi đâu cả!”

Mạc Thiên Di nghe được Phục Hưng nói cô yên tỉnh ngủ.

Cửa phòng mở ra, ông Dũng bưng một tách trà nóng bước vào:

“Con bé nó thường không như vậy. Chắc hôm nay đi làm lại vui quá. Xin lỗi đã làm phiền con. Con đói không? Ta đi đấu mì cho con ăn nhe!”

“Dạ không cần! Con phải đi rồi!”

“Vậy sao được. Con đợi một chút nha. 5 phút thôi!”

Ông Dũng nói xong vội đặt tách trà xuống quay vào bếp. Loay hoay một lúc cuối cùng dúi vào tay Phục Hưng một hộp cơm bằng nhựa.

“Cái này con ăn đỡ đi. Ta để dành cho Di Di mà giờ kệ nó đi. Con ăn rồi làm việc nhé!”

Anh gật đầu chào ông rồi ra về. Lúc vào xe, anh mở hộp cơm ra. Hộp cơm chỉ có trứng chiên với rau luộc, anh lấy muỗng ăn thử một miếng. Sao mà nó ngon và ấm lòng thế!

Đêm còn dài. Anh phải quay về bệnh viện trực tiếp. Lúc đi còn không quên mình lại căn phòng đang sáng đèn của Mạc Thiên Di:

“Ngủ ngon!”