Bác Sĩ Tâm Lý Của Tôi

Chương 2



9.

"Ai da ba ơi nhìn kìa, Yêu Yêu về rồi"

Đường Tâm Nghiên nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi, kéo tôi đến trước mặt cha:

“Con đã nói rồi mà, Yêu Yêu tuy rằng ham chơi nhưng nhất định sẽ nhớ phải về, ba đừng tức giận.

“Yêu Yêu cũng đừng lo lắng, nói chúc mừng sinh nhật ba đi”.

Trước mặt người ngoài, cô ta luôn tỏ ra là một người chị chu đáo, tốt bụng.

Kỹ năng diễn xuất rất xuất sắc.

Ngay cả vài vị phu nhân đứng gần đó cũng lập tức tỏ ra cảm kích.

Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của cha tôi không thay đổi, cặp mắt lạnh liếc nhìn qua chiếc váy đen bó sát của tôi:

"Thọ yến của ta mà còn đến muộn, ăn mặc như thế này nữa, không có quy củ gì hết.

"Trở lên lầu đi! Tối nay đừng để ta nhìn thấy ngươi”

Giọng ông không lớn nhưng tràn đầy chán ghét và vứt bỏ. Vì thế, các phu nhân gần đó càng tỏ vẻ coi thường tôi.

Đáy mắt Đường Tâm Nghiên lộ ra tia vui sướng rõ ràng, nhưng vẫn đứng ra hoà giải giúp tôi:

“Ba, Yêu Yêu gần đây đã ngoan hơn rất nhiều, ba đừng…”

Đột nhiên, câu nói bị người phía sau đánh gãy:

“Xin lỗi, Đường tiên sinh. Chúng tôi tới trễ”

Mát lạnh như nước.

10.

“Buổi chiều, tôi nhìn thấy Yêu Yêu hình như bị người bắt nạt, bộ dáng rất chật vật.

"Cho nên tôi đưa cô ấy đi trung tâm thương mại mua quần áo, hơi chậm trễ một chút.

"Khi đưa cô ấy về, tôi mới biết hôm nay đúng là tiệc sinh nhật của ngài.

"Tôi không mang lễ vật gì đến, Đường tiên sinh, ông không trách tôi chứ?"

Lương Tuy đứng bên cạnh tôi nhẹ nhàng nói, tất cả đều là giải thích thay cho tôi.

Nửa thật nửa giả.

Mặt cha tôi giật giật, không gây khó dễ với tôi nữa.

Dù sao ông ta cũng không thể đi so đo với Lương Tuy, chỉ có thể mang vẻ mặt nịnh nọt bắt chuyện cùng anh.

Lương Tuy chỉ thản nhiên đáp lại, duỗi ngón tay ra nghịch nghịch chiếc nơ trên vai tôi.

Thật tuỳ tiện, mờ ám cũng thật gần gũi.

Dường như tôi là bảo bối khiến anh vô cùng hài lòng.

Ánh mắt của cha tôi bắt đầu đổ dồn vào tôi.

Tôi mặc kệ Lương Tuy tuỳ ý, cũng không định nói thêm cái gì.

Nhưng Đường Tâm Nghiên rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn như tôi.

Cô ta mở miệng, nói rất rõ ràng: "Bác sĩ Lương, chiều nay em đã nói qua với anh, tối nay là tiệc sinh nhật của ba em, em mời anh tới”

Lương Tuy chỉ lịch sự mỉm cười: "Thật sao? Tôi không nhớ. Xin lỗi."

Xa cách cự tuyệt.

Đường Tâm Nghiên đương nhiên xấu hổ.

Trong phút chốc, đáy mắt cô ta trào dâng sự căm ghét không kịp giấu đi.

Tôi quả thật không chờ được nữa.

11.

Sau đó, tôi lấy lý do đi toilet, biến mất trong phần lớn thời gian còn lại của bữa tiệc.

Khi quay lại, thấy Đường Tâm Nghiên đang lôi kéo Lương Tuy tám chuyện ở bể bơi trong sân đằng sau.

Cô ta hơi ngước mặt lên, khuôn mặt phiếm hồng, đầy vẻ say mê.

Tôi thực sự không nhịn được, khẽ hừ lạnh một tiếng.

Sau đó tôi cầm ly rượu vang đỏ lên và lặng lẽ đi theo sau bọn họ.

"Bác sĩ Lương, hôm nay Yêu Yêu nhà em không làm phiền anh nhiều quá chứ?"

"Không. Cô ấy ổn."

"Cô ấy ổn? Hahaha, bác sĩ Lương, anh nhất định đã bị cô ấy lừa”.

"…… Như thế nào?"

Lương Tuy quay lưng về phía tôi, giọng nói lạnh lùng có chút giễu cợt.

Nhưng Đường Tâm Nghiên không để ý đến:

"Bác sĩ Lương, anh cũng biết, bệnh tâm thần của Yêu Yêu thực sự nghiêm trọng.

"Có lẽ cô ấy không nói cho anh biết, năm 15 tuổi, cô ấy đã bị hai người đàn ông bắt cóc.

“Em không biết cụ thể họ đã tra tấn cô ấy như thế nào. Nhưng khi cứu được ra, cô ấy không chịu nói gì hết.

"Cô ấy bắt đầu sợ người, sợ ánh sáng, càng ngày càng trầm mặc, ít lời, thu mình và u ám.

“Có thời điểm cô ấy còn tự hại mình, nổi điên lên, ví dụ như nửa đêm không ngủ được, cầm dao đi lang thang trong nhà. Thật sự là rất đáng sợ.

“Vài năm nay tình trạng có khá hơn, nhưng em nghĩ cô ấy vẫn còn rất suy sụp.

“Cho nên bác sĩ Lương, bình thường khi anh tiếp xúc với Yêu Yêu cũng nên cẩn thận một chút.

“Ngộ nhỡ cô ấy nổi điên lên, làm anh bị thương thì thật không là không phải”

12.

Bên hồ bơi, nước lấp lánh, phản chiếu trên chiếc váy trắng ngọc trai của Đường Tâm Nghiên khiến nó tỏa sáng rực rỡ.

Nó còn khiến khuôn mặt đạo đức giả của cô ta càng thêm chói mắt.

Thế là tôi lắc chiếc ly trong tay, bước tới và vỗ nhẹ vào vai cô ta:

"Chị gái"

Cô ta đứng hình một lúc rồi rồi quay lại nhìn tôi.

"Chị, chị đang nói chuyện gì với bác sĩ Lương thế?

“Có phải nói thời điểm tôi nổi điên lên rất đáng sợ phải không?

“Nhưng chị nói miệng mà không có bằng chứng, anh ta không tin thì sao?

“Có muốn tôi nổi điên lên, giúp chị có thêm chứng cứ không?’

Đường Tâm Nghiên lộ ra vẻ hoảng sợ:

“Đường Yêu Yêu, mày… mày muốn làm gì?”

Há. Tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là phối hợp với biểu diễn của cô rồi.

Tôi mỉm cười và nháy mắt với cô ta. Sau đó lật tay, hất toàn bộ ly rượu vang đỏ vào mặt cô ta.

So sánh với lúc chiều cô ta hắt cà phê lên người tôi thì nhanh gọn, dứt khoát hơn rất nhiều.

“Ồ Đường Tâm Nghiên, chị thật bẩn. Bộ dạng chị lúc này thật mất mặt, xấu hổ.

“Nếu không để tôi làm người tốt một lần, giúp chị tẩy rửa nhé?”

Thừa dịp cô ta còn chưa phục hồi tinh thần, tôi dùng lực hai tay một chút, đẩy cô ta vào thẳng bể bơi. Còn thuận tiện giẫm lên váy cô ta.

Có tiếng vải bị xé, tiếng va đập mạnh khi cô ta rơi xuống nước và tiếng la hét của khách mời.

Cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế được tiếng cười của mình.

Ồn ào náo loạn thành một đống, nhưng lại khiến tôi vô cùng sung sướng.

Đường Thiên Hải đứng ở bên kia bể bơi, khuôn mặt chuyển sang màu gan heo, lớn tiếng quát tôi:

"Đường Yêu Yêu! Mày đang làm gì vậy?? Mày điên à!?"

Tôi cười đến chảy nước mắt:

"Đúng vậy, tôi điên lâu rồi! Chẳng phải ông đã biết từ lâu rồi sao!?

"Đường Thiên Hải, ông cũng cẩn thận, buổi tối đi ngủ ngàn vạn lần không được nhắm mắt!

"Bởi vì người tiếp theo sẽ là ông!

"Hahahahaha!"



Đường Tâm Nghiên nửa người trần trụi, không biết bơi, đang được người hầu kéo lên.

Tôi ở bên này, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Đường Thiên Hải.

Thiếu chút nữa thì… vui vẻ đến điên luôn rồi.

13.

Xem diễn cũng đủ, tôi cười cũng quá đủ. Lúc này tôi mới quay lại nhìn Lương Tuy phía sau.

Anh vẫn đứng im lặng trong bóng tối. Hai tay đút vào túi, tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt khó đoán.

Tôi mỉm cười và bước đến:

"Lương Tuy, vừa rồi Đường Tâm Nghiên nói rất đúng. Tôi quả thực đã nói dối anh suốt thời gian qua.

"Ngoại trừ bị bệnh, những thứ khác đều là giả. Vậy nên đừng cố gắng chữa lành vết thương cho tôi nữa.”

"Bệnh của tôi vô phương cứu chữa, anh trị không hết được đâu. Cảm ơn sự hợp tác của anh tối nay."

"Chúng ta dừng lại ở đây đi. Tạm biệt, bác sĩ Lương thân mến”

Gió đêm thổi bay chân váy đen quanh chân tôi. Độ cong của chân váy giống như độ cong của nụ cười trên khoé miệng tôi, rất ma quái.

Trước khi rời đi, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

Bày tỏ sự cảm tạ.

Cũng là sự an ủi.

14.

Chỉ trong vòng một giờ, toàn bộ cảnh náo nhiệt của Đường gia tối nay đều được đăng lên mạng.

Cô con gái lớn vô tội bị uỷ khuất, chật vật thảm hại cùng đứa con gái út điên cuồng như ma quỷ không kiểm soát được.

Tất cả đều được thêm mắm thêm muối rất đậm đà, bị cả cư dân mạng cười nhạo.

Danh tiếng của Đường gia xuống dốc không phanh, đương nhiên mưu kế của Đường Thiên Hải và Đường Tâm Nghiên không thành.

Mà tôi, tâm trạng lại rất tốt. Vì thế, tôi trốn lên gác xép vẽ tranh.

Cả đêm cũng không có ai dám đến tìm tôi. Yên tĩnh hiếm có.

Chờ đến khi khách khứa về hết, tôi quay về phòng ngủ cũng đã rạng sáng.

Đẩy cửa phòng ra, bất ngờ khi thấy hương linh sam quen thuộc.

Tôi còn chưa kịp tìm kiếm thì có ai đó bất ngờ xuất hiện phía sau, đẩy tôi vào phòng:

Có ai đó bất ngờ xuất hiện phía sau tôi và đẩy tôi vào nhà.

“Đường Yêu Yêu, mày vẫn còn mặt mũi quay về à?”

Ồ, là Đường Tâm Nghiên.

Cửa phòng vừa đóng, ngay khi tôi quay lại, bàn tay của cô ta đã vung tới.

Ba!

Một cái tát đập thẳng vào mặt tôi, âm thanh vang lên rất gọn.

"Đường Yêu Yêu, con mẹ nó, mày thật sự điên rồi à!

"Ngày hôm nay mà mày dám làm cho tao xấu mặt, làm cho ba khó xử!

"Mày đúng là cái đồ bệnh thần kinh! Lời tiên tri của đạo sĩ mù đó là hoàn toàn chính xác, mày đúng là yêu chủng của Đường gia!

“Mày chính là tai hoạ, mang bất an đến cho Đường gia!

“Tao đã sớm biết cái bộ dạng vâng lời kia của mày chỉ là giả vờ. Mày thật sự là đứa có tâm địa ác độc bại hoại, sớm muộn gì cũng có ngày cả nhà bị huỷ trong tay mày.

“Tao thật sự không hiểu vì sao năm đó ba còn cứu mày về? Cái loại yêu nghiệt như mày, nên bỏ lại nơi núi rừng hoang đó mới đúng.

“Đường Yêu Yêu, mày nên chết đi thì hơn”



Đường Tâm Nghiên đứng trước mặt tôi, không ngừng la hét và chửi bới.

Tôi choáng váng một lúc, sau đó nhướng mi nhìn cô ta.

Cô ta tóc tai bù xù, trên mặt còn hai hàng nước mắt, như thể cô ta bị uỷ khuất tột cùng.

Vừa nhìn, trong lòng tôi tiêu tan hết cả. Tôi phồng má, cười lạnh.

"Mày còn dám cười à? Đường Yêu Yêu, mày..."

Ba!

Cuối cùng tôi giơ tay lên cho cô ta một bạt tai, dùng toàn bộ sức lực.

Ô… thật sự… rất tuyệt.

15.

Tôi lắc lắc cổ tay, vẻ mặt thanh thản:

"Đường Tâm Nghiên, cũng không khác gì lắm.

"Đã nhiều năm như vậy, từ khi tôi còn nhỏ, chị đã dùng đủ mọi cách ức hiếp tôi, tôi đều nhớ rõ từng cái một.

"Tôi chưa bao giờ kháng cự, không phải vì tôi ngu ngốc, sợ hãi hay uất ức.

"Mà bởi vì tôi luôn nhớ những lời bà ngoại nói. Bà nói rằng chúng ta là máu mủ ruột thịt, không nên là kẻ thù của nhau.

"Vì vậy, tôi đã nhường nhịn chị mọi cách có thể.

"Nhưng gần đây tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng, chị ngu xuẩn như vậy, không đáng để tôi phải nhịn.

"Chị tát tôi, tôi sẽ tát lại. Chị ức hiếp tôi, tôi nhất định ức hiếp chị đến chết.

"Từ nay về sau, bắt đầu từ hôm nay, tôi không dung túng cho chị nữa.

"Vừa rồi chị gọi tôi là gì? Kẻ điên? Bệnh thần kinh? Yêu chủng của Đường gia?

"Ha ha, đúng vậy, là tôi, đều là tôi!

"Đường Tâm Nghiên, nhớ kỹ, tôi sẽ không tha cho chị và Đường Thiên Hải.

"Tôi tới đây là để trả thù. Hãy chờ xem, chị gái!”

Trong phòng ngủ không bật đèn, hình dáng của tôi lờ mờ phản chiếu trên tấm gương lớn từ trần đến sàn.

Tóc đen áo dài, môi đỏ da trắng, mắt phượng không gợn sóng, tươi cười rạng rỡ.

Cực kỳ giống ma quỷ lúc nửa đêm.

Đường Tâm Nghiên vẫn đang ôm má, trố mắt nhìn. Tôi nhìn thấy sự bối rối, khó hiểu, thậm chí là hoảng sợ trong ánh mắt ấy.

Mười điểm không nhưng.

Cuối cùng, cô ta vẫn mạnh miệng nói một câu:

"Được rồi! Tốt lắm! Đường Yêu Yêu, cứ chờ xem!"

Sau đó quay người, đóng sầm cửa, giống như hốt hoảng bỏ chạy.

Tôi chỉ cười lạnh một tiếng.

Sự yên tĩnh nhanh chóng quay trở lại. Trong góc phòng thay đồ có một mảng tối om.

"Ra ngoài đi, Lương Tuy. Tôi biết anh ở trong đó."

16.

Trong im lặng, anh đón ánh trăng đi tới. Một thân áo vest tối màu, hai tay đút túi, bờ vai rộng, eo nhỏ, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.

Nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức.

"Sao anh lại ở trong phòng tôi?"

"Anh chỉ muốn hỏi đêm nay em trốn ở đâu? Để anh đi tìm mãi."

"Anh tìm tôi làm gì? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao?"

"Mới chỉ là một phía em nói, anh chưa từng đáp ứng, Yêu Yêu."

Anh cười yếu ớt, đi vài bước tới trước mặt tôi. Rất tự nhiên đưa tay áp lên bên má vừa bị tát của tôi.

Lòng bàn tay mát lạnh, nhẹ nhàng trìu mến khiến tôi bình tĩnh lại.

"Chị gái em vẫn luôn đối xử với em như vậy? Vết cà phê trên người em hôm nay cũng là do cô ta phải không?

“Bệnh rối loạn lưỡng cực không thể chữa được của em là do cô ta và Đường Thiên Hải gây ra phải không?

"Còn yêu chủng của Đường gia là gì? Em muốn tìm bọn họ để trả thù là như thế nào?

"Em còn trẻ như thế mà sao lại có quá nhiều bí mật như vậy? Anh tò mò đến phát điên mất.

"Yêu Yêu, nói cho anh biết được không?"

Anh từng bước từng bước dụ dỗ mê hoặc tôi.

Tôi chỉ cọ cọ má vào lòng bàn tay anh, giọng lạnh lùng:

"Lương Tuy, anh chỉ là công cụ của tôi. Chuyện của tôi, anh không cần biết”.

Anh cười nhạo một tiếng, dường như đã đoán trước được, rồi lại sủng nịnh, thoả hiệp mà nói:

“Được rồi, trước hết anh làm công cụ cũng được. Em muốn lợi dụng anh thì cứ lợi dụng, là anh tình nguyện.

“Nếu cần, anh có thể trực tiếp hợp lực với em. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần về sau em đừng nói câu “dừng lại ở đây” làm tổn thương nhau nữa.

"Hứa với anh đi, Yêu Yêu."

Trong đôi mắt thường lạnh lùng và kiêu ngạo của anh hiện lên một tia yếu ớt.

Tôi thấy rõ ràng.

Chậc.

Não yêu đương đúng là xuẩn ngốc.