Bác Sĩ Tâm Lý Của Tôi

Chương 3



17.

Tôi vừa muốn cười nhạo anh, vừa muốn đứng xa anh ra một chút. Vì độ ấm của anh thật sự có sức hút.

Nhưng thấy tôi không trả lời, anh lại ôm lấy eo tôi, giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn:

"Anh cố ý đến đây chờ em là để muốn hỏi, tối nay anh phối hợp tốt chứ?

“Với tư cách là một người làm công cụ đủ tiêu chuẩn, có phải nên thưởng cho anh một ít không?”

Tôi choáng váng một lúc.

"... Anh đùa gì vậy? Buổi chiều chúng ta vừa ngủ..."

Hơi thở của gỗ linh sam đã phả vào cổ tôi.

Tôi bị anh đẩy từng bước về phía giường, phải túm lấy vạt áo anh để đứng vững.

"Lương Tuy, anh là sắc quỷ đấy à?"

"Ừm. Có lẽ vậy”

Đuôi mắt hoa đào của anh hơi nhướng lên, mờ ảo mê hoặc.

“Từ khi gặp em, anh như bị trúng độc. Tất cả những suy nghĩ hoang đường trong đầu anh đều là về em.

“Nếu một ngày không có em, anh nghĩ anh sẽ phát điên mất, Yêu Yêu.”

Đôi môi mát lạnh áp sát hơn, tiếng nói thì thầm qua môi răng va chạm.

Gắn bó thân mật lên xuống, tôi không còn cơ hội phản bác.

Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ vào khoảng không tối tăm.

Một nửa trong trẻo lạnh lùng, một nửa bùng cháy.

Chiếc nơ con bướm trên vai bị kéo nhẹ một cái đã bung ra.

Thật mỏng manh.

Như mọi khi, tôi không thể đẩy anh ra.

Khoảnh khắc mà cả tôi và màn đêm đều bị anh nghiền nát bên dưới, tôi chợt nghĩ... Hóa ra tôi không phải là kẻ điên duy nhất trên thế giới này.

Nhưng, nó cũng không tệ.

Lương Tuy là của tôi.

18.

Chuyện cũ của Đường gia cũng không có nhiều để kể.

Tôi cùng Đường Tâm Nghiên là chị em sinh đôi.

Cô ta chào đời trước tôi vài khắc, trở thành chị. Tôi ra sau, lại còn khiến mẹ băng huyết, chết ngay trong phòng sinh.

Trong lễ tang của mẹ, có một lão đạo sĩ mù tìm đến.

Ông ta nói Đường gia có hai con gái, một đứa là yêu chủng trời sinh, mang hoạ tới cho Đường gia.

Nhưng cụ thể là đứa con gái nào thì ông ta không chịu nói.

Đường Thiên Hải cả đời kinh doanh, rất mê tín.

Không cần suy nghĩ, ông ta mặc định coi tôi là yêu chủng, hại chết mẹ.

Vì vậy sau tang lễ, ông ta chỉ mang Đường Tâm Nghiên đi.

Còn tôi bị ném về cho bà ngoại ở Giang Nam.

Vài năm trôi qua trong chớp mắt.

Đường Tâm Nghiên được một tay Đường Thiên Hải nuôi dưỡng, sớm trở thành danh môn thiên kim, xuất sắc về mọi mặt.

Tôi lớn lên ở trấn nước Giang Nam với bà ngoại dịu dàng, ôn nhu. Bà không kiểm soát tôi nhiều nhưng bà thường nói với tôi:

Tuy rằng tôi không có mẹ, nhưng tôi vẫn còn một người chị song sinh, sau này tôi nhất định phải sống thật tốt với chị ấy.

Lúc đó tôi không hiểu thế sự, coi đó là điều đương nhiên.

Sau này, sức khỏe của bà ngoại dần yếu đi, tôi được đưa về nhà.

Năm đó, chúng tôi 7 tuổi.

Đường Tâm Nghiên lớn lên giống cha, có khí chất ôn nhu, thanh tao, lịch sự, nhưng ngũ quan chỉ được xem là ưa nhìn.

Còn tôi dù lôi thôi lếch thếch, nhưng lại được thừa hưởng khuôn mặt của người mẹ đã khuất, ngay cả khi còn bé, tôi đã lộ ra vài nét đẹp kinh diễm.

Cái này có thể được coi là nguồn gốc của mọi tội lỗi.

Đường Tâm Nghiên nghĩ rằng tôi xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ dựa vào bộ mặt này để gây sóng gió trong Đường gia.

Tôi nhất định sẽ cướp đi sự sủng ái của cha, cướp đi vị trí đại tiểu thư Đường gia của cô ta, cướp đi hết thảy những gì cô ta đang có.

Thế nên cô ta hận tôi, ghét tôi và muốn tôi biến mất ngay lập tức.

Nhưng cũng đề phòng và sợ tôi.

Cô ta được nuôi dưỡng để che dấu những cảm xúc này.

Vì thế ngay từ ngày đầu tiên, đối với tôi, cô ta luôn là một người chị độc ác, trước mặt là người, sau lưng là ma.

Trước mặt mọi người, cô ta biểu hiện tình cảm tỷ muội tình thâm, nhưng khi chỉ có mình tôi, cô ta thật sự là ma quỷ.

Khi dễ, xa lánh, đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại, không có việc gì mà cô ta không làm.

Lúc đầu tôi cũng giải thích, phản kháng, chạy đi tìm cha tố cáo, tìm bà ngoại khóc lóc.

Nhưng cha tôi luôn lạnh lùng và xa cách với tôi, còn bà ngoại thì luôn đau ốm.

Tôi yếu ớt vô lực, vĩnh viễn tứ cố vô thân.

Nỗi khổ của tôi không có cách nào để phát tiết.

Vì thế, tôi bị bệnh.

Một khi đã phát bệnh ra, không thể kìm hãm.

19.

Còn bây giờ. Tôi luôn cảm thấy tôi của trước đây vừa buồn cười lại đáng thương.

Việc nhân nhượng, nén giận khiến tôi càng ngày càng bị bức bách trong chính sự kìm hãm của mình.

Còn Đường Tâm Nghiên, người chèn ép tôi thành cát bụi, càng ngày càng toả sáng chói mắt, cũng càng ngày càng liều lĩnh với tôi.

Khi đó nhân quả luân phiên, cái ác tuần hoàn.

Đến năm 15 tuổi, chứng trầm cảm nặng đã hoàn toàn biến tôi thành một vũng nước tù đọng.

Tôi cô đơn, u ám, giống như một thây ma biết đi, thậm chí tôi còn không thèm nhìn những chú chó đi ngang qua.

Cùng lúc đó, bà ngoại lâm bệnh nặng và qua đời.

Trên đường về quê, tôi thực sự đã lên kế hoạch tự sát một cách lặng lẽ.

Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi đã bị bắt cóc.

Hai tên đàn ông đã bắt cóc tôi. Bọn họ chỉ trói tôi trong túp lều tranh phía sau ngọn núi cằn cỗi chứ cũng không làm gì tôi.

Tôi tình cờ nghe thấy họ nói chuyện ngoài cửa, đại khái đoán được một số nguyên nhân.

Cách đây không lâu, họ đã mất hết tài sản trong dự án đầu tư của Đường Thiên Hải, tức giận đến mức lên kế hoạch bắt cóc con gái của ông ta và đòi tiền chuộc.

Kế hoạch cũng không tính toán kỹ, chủ yếu là do cùng đường.

Họ yêu cầu Đường Thiên Hải ba trăm vạn tiền chuộc, hạn trong 2 ngày.

Ngay lúc đó tôi cũng đã cho rằng, Đoàn Thiên Hải sẽ không chịu bỏ nhiều tiền thế để cứu tôi. Vì từ trước đến nay, ông ta đối với tôi hoàn toàn chỉ là thờ ơ, lạnh nhạt.

Vì thế tôi mất hết hy vọng, ngày nào cũng chỉ rúc vào góc nhà.

Không vùng vẫy, không kháng cự, không ăn uống, chỉ im lặng chờ chết.

Nhưng ý trời không như ý muốn của con người.

Hai ngày sau, cảnh sát mang theo Đường Thiên Hải và Đường Tâm Nghiên đến.

Trước mặt mọi người, Đường Tâm Nghiên dĩ nhiên bày ra vẻ tỷ muội tình thâm, thậm chí còn ôm tôi khóc lóc thảm thiết.

Giống như cô ta rất hãi hùng sau khi tôi bị bắt cóc.

Về phần Đường Thiên Hải, vẫn là bộ dáng thờ ơ như cũ, lạnh lùng buồng một câu:

“Không chết là tốt rồi, mang về đi”

Sau đó quay đi và không nhìn tôi.

20.

Vì bị bắt cóc nên tôi không thể ở bên cạnh bà ngoại những giây phút cuối cùng.

Sau khi về nhà, tôi càng chán ghét bản thân, còn có một chút rối loạn căng thẳng.

Sợ người, sợ ánh sáng, chỉ luôn muốn trốn trong bóng tối một mình.

Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn được gặp lại bà ngoại.

Nhưng phải làm gì đây, bà đã chết rồi. Tôi muốn đi đến nơi có bà. Cảm giác bất lực nhấn chìm tôi, tôi bắt đầu sụp đổ.

Và rồi vào đúng lúc đó, Đường Tâm Nghiên đã lấy trộm một bức tranh từ phòng vẽ của tôi, gửi thẳng đến cuộc thi, giành giải nhất thành phố.

Ngay cả bảo mẫu ở nhà cũng biết Đường Tâm Nghiên không có tài năng như vậy nên bức tranh đó nhất định là của tôi.

Nhưng không một ai nói với tôi câu nào.

Đương nhiên, trong đó có Đường Thiên Hải, người luôn đối xử lạnh lùng với tôi.

Tôi nhớ rằng ngày hôm đó, Đường Tâm Nghiên đã đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực, rất hài lòng:

"Đường Yêu Yêu, bà ngoại đã chết, chỗ dựa cuối cùng của mày đã không còn, mày lấy cái gì để đấu với tao?

“Chỉ là giải thưởng của thành phố thôi, tao cũng không phải quá cần đến nó. Nhưng tao muốn dùng chuyện này để nói với mày, cả đời này, mày không thể so sánh được với tao!

“Mày chỉ có thể là cái loại tai hoạ của Đường gia, là yêu chủng khiến ba mất mặt!

"Tất cả vinh quang chỉ thuộc về một mình tao.

“Mày không phát hiện ra rằng kể từ khi đưa mày về, ba chưa từng một lần nhìn đến mày. Điều này chứng tỏ ông hoàn toàn không cần đến mày.

“Đường Yêu Yêu, trong nhà này không có ai hoan nghênh mày.

“Nếu là mày, tao thà chết đi còn hơn.”

21.

Có lẽ ngày hôm đó, vẻ mặt Đường Tâm Nghiên quá hung ác.

Có lẽ chính những lời cô ta quá chính xác, đánh trúng vào hàng phòng ngự vốn đã dễ bị tổn thương của tôi.

Tóm lại, từ đêm đó trở đi, tôi dần mất trí.

Khi mê khi tỉnh, tôi đã dùng dao rọc giấy cắt bức tranh của mình ra từng miếng.

Tôi còn cắt từng vết trên tay mình, những vết máu chằng chịt. Rõ ràng là đau, nhưng thật đẹp, nó khiến tôi mê mẩn.

Sau đó, nửa đêm, tôi lẻn vào phòng Đường Thiên Hải. Đơn giản là tôi chỉ muốn cắm con dao vào cổ họng ông ta.

Tôi muốn được nhìn thấy cảnh tượng máu me đó một cách điên cuồng.

Nhưng tôi thất bại và bị ông ta tóm được.

Ngày hôm sau, ông ta không chút do dự gửi tôi đến bệnh viện tâm thần.

Đường Tâm Nghiên nói đúng, trong mắt ông ta, tôi hoàn toàn trở thành một đứa con bị bỏ rơi.

Thế là tôi khóc, cười suốt dọc đường, chẳng biết mình vui hay buồn.

Nói tóm lại là điên rồ.

Trong suốt 4 năm ở bệnh viện tâm thần, phần lớn thời gian của tôi rất hỗn loạn, thỉnh thoảng tôi mới tỉnh táo.

Cuối cùng, tôi chọn cách nhảy khỏi sân thượng vào một buổi chiều đầy nắng để giải thoát.

Nhưng trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi thực sự đã nhìn thấy bà tôi lần nữa.

Bà cúi xuống nhìn tôi, đôi bàn tay chai sạn của bà nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, vẻ mặt tiếc hận cùng đau lòng

Bà nói, bé con, con không nên đến nơi này.

Bà nói, bé con, thật xin lỗi, đều là lỗi của bà ngoại.

Bà nói, bé con, trở về đi, mau trở về.

Những kẻ làm sai, nhất định phải bị trừng phạt.

Đó là lần đầu tiên mà người bà luôn hiền lành của tôi nói một cách quyết tuyệt như thế.

Vì thế, tôi mở mắt.

Tôi thật sự quay về cái đêm tôi định giết Đoàn Thiên Hải.

Trong gương, tôi vẫn xanh xao gầy gò, đôi mắt mờ ảo nhưng u ám.

Trên cánh tay khẳng khiu có hơn chục vết máu sâu và cạn.

Cơn đau rất sắc nét.

Tôi bừng tỉnh, lập tức ném con dao rọc giấy trên tay đi, tự ôm lấy mình và bật khóc.

Lúc đó, ngoài việc không thể tin được, tôi chỉ nghĩ:

Bà ngoại đã bảo tôi về đây nên tôi phải nghe lời bà.

Người nào làm sai sẽ bị trừng phạt.

22.

Tôi đã thoát khỏi việc bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Nhưng căn bệnh của tôi là có thật.

Tôi chuyển từ bác sĩ tâm thần này sang bác sĩ tâm thần khác, nhưng cũng chỉ là chuyển từ trầm cảm nặng sang rối loạn lưỡng cực.

Nhưng thật may mắn, tôi đã chuyển từ luôn muốn “tự hại mình” sang luôn muốn “giết người”.

Ở vô số thời điểm không tỉnh táo, tôi đã muốn lao ra ngoài và chết cùng họ.

Giết người, phóng hoả, huỷ xác… tôi muốn làm tất cả.

Nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để kìm lại.

Tôi không thể phạm sai lầm tương tự một lần nữa.

Loại cặn bã như chúng không đáng phải chết cùng tôi.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tôi phải tìm được cơ hội thích hợp, để bọn họ gánh chịu hậu quả.

Thế là tôi ngủ đông, ẩn náu và trở nên có năng lực.

Trước mặt họ, tôi vẫn là cô gái phục tùng và ủ rũ.

Nhưng trong góc mà họ không để ý, tôi từ lâu đã biến thành con quái vật được đồn đại là gây tai hoạ cho Đường gia.

Nó có thể được gọi là một sự tái sinh.

Khi tránh xa những việc đó, đột nhiên tôi hiểu ra rất nhiều điều.

Ví dụ như Đường Tâm Nghiên độc ác thực ra rất ngu ngốc.

Ví dụ như Đường Thiên Hải lãnh đạm, kỳ thực chính là kẻ chủ mưu hèn hạ nhất ở phía sau.

Mấy năm nay Đường Tâm Nghiên hành hạ tôi, ông ta biết nhưng mặc kệ.

Bởi ông ta cũng kiêng kỵ tôi.

Ông ta tin những gì đạo sĩ mù nói, sợ rằng sớm muộn gì tôi cũng khiến cho ông ta bất lợi.

Cho nên ông ta chưa bao giờ đến gần tôi, mà chỉ dùng Đường Tâm Nghiên ngu ngốc để kiềm chế và điều khiển tôi.

Nhưng đồng thời, ông ta cũng không thể từ bỏ tôi.

Bởi vì tôi cũng giống như Đường Tâm Nghiên, đều là công cụ giúp ông ta kiếm lời.

Dĩ nhiên Đường Tâm Nghiên đoan trang hào phóng là lựa chọn hàng đầu. Không dễ thao túng nhưng trời sinh mị hoặc, tôi là dự phòng.

Đó là lý do tại sao ông ta đã cứu tôi và giữ lại bên người.

Chậm rãi bồi dưỡng cũng tốt, hoặc dùng để kích thích Đường Tâm Nghiên cũng được.

Tóm lại là tôi vẫn còn công dụng.

Nhưng Đường Tâm Nghiên ngu ngốc đã bị sự ghen tị làm cho mù quáng.

Cô ta chưa bao giờ có thể nhìn thấu được điều này.

Có lẽ cô ta sẽ không bao giờ hiểu được, kẻ thù của cô ta chưa bao giờ là tôi.

23.

Về phần Lương Tuy.

Tôi vẫn nghĩ rằng hắn là một tên quấy nhiễu ngoài ý muốn.

Kiếp trước, tôi đã thấy anh ta, ngay trước ngày tôi nhảy lầu tự sát.

Hôm đó trời nắng, tôi cũng được coi như bình thường.

Tôi chỉ ngồi trước cửa sổ phòng bệnh và vẽ.

Sau đó Đường Tâm Nghiên đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa phòng tôi.

Tôi đã nằm viện được bốn năm, đây là lần đầu tiên cô ta đến đây.

Tôi hoang mang.

Nhưng cô ta đã bắt đầu chế giễu tôi rồi:

"Ồ, Đường Yêu Yêu, mày thật sự biến thành một kẻ tâm thần suy sụp như vậy sao?

"Thật không sai, chỗ này quả thật rất thích hợp với mày.

"Ồ, đừng nhầm, tao không phải tới đây để cười nhạo mày.

"Chỉ là tao đến đón bạn trai, vừa lúc nhớ ra mày đang ở đây nên đến xem thôi.

"Đúng rồi, tao sắp đính hôn với con trai nhà họ Lương.

"Lương gia đó, đại gia tộc Lương gia ở Nam Thành, người có thể tiếp cận cũng không nhiều.

“Nhưng, mày là cái đồ quê mùa, chắc chưa bao giờ nghe đến chuyện này phải không?

“Tao đúng là đàn gẩy tai trâu mà. Hơn nữa, mày hiện tại đã điên rồi, ha ha ha!"



Tôi không thể nhớ sau đó cô ta còn nói gì nữa.

Lúc đó tôi chỉ im lặng nhìn, không còn sức để đáp lại.

Có lẽ đã từ lâu rồi không còn muốn đáp lại. Cho đến khi một giọng nam lạnh lùng xen vào:

"Đường Tâm Nghiên, sao em lại đến đây?"

"Học trưởng Lương Tuy, em tới đón anh đi ăn cơm. Các trưởng bối đều đã đến rồi, ba muốn em tới đón anh…”

Đường Tâm Nghiên ngọt ngào nói, giọng nam kia dừng lại, sau đó đáp lại bằng một tiếng lạnh lùng “Ừ”.

Lúc đó tôi thực sự muốn cười. Vì thế tôi quay đầu lại và muốn xem người này trông như thế nào.

Qua khung cửa sổ nhỏ, tôi bắt gặp một đôi mắt hơi xếch hoa đào, điềm tĩnh và sâu lắng. Trong bối cảnh màu xám trắng của bệnh viện, vẻ đẹp đó càng nổi bật.

Nhưng cũng chỉ là liếc qua một cái thôi.

"Học trưởng Lương Tuy, chúng ta đi nhanh đi, ba đang giục."

"Ai bị nhốt ở đây? Em có biết cô ấy không?"

"Không, em không biết cô ấy, đi thôi, đi thôi ~"

Sau đó bóng dáng đó biến mất và cuộc trò chuyện cũng xa dần.

Nhưng tôi lại nhớ sâu sắc cái tên đó.

Lương Tuy.