Bậc Thầy Chia Tay

Chương 65: Không ai nợ ai



Người đàn ông đeo kính râm ra sức nắm lấy cổ tay tôi và hất ra, hắn ta kéo Lý Tuyền đang ở trong lòng tôi vào trong lòng mình.

Người phụ nữ bình thường chỉ cần có người động vào một ngón tay của chị ấy là chị ấy là sẽ nổi giận, bây giờ lại chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn chủ động ôm người đàn ông đeo kính râm, tôi nhìn thấy rõ ràng chị ấy đang liên tục nói hai chữ “Ngô Địch”.

Haiz, người phụ nữ này, tai họa này.

Nếu tôi trực tiếp báo cảnh sát thì đồng chí cảnh sát có thể cứu cô cảnh sát trẻ trung xinh đẹp này không?

Nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm sắp ôm Lý Tuyền rời khỏi đây, tôi cũng không do dự nữa.

“Hi, người anh em, anh làm như vậy không hợp lý thì phải? Người phụ nữ này là của tôi.”

“Đúng vậy, là của tôi.” Tôi vừa nói xong. Uy Tử ở bên cạnh hét lên một tiếng, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng, tôi còn tưởng mình tránh được nỗi đau xáƈ ŧɦịŧ này, kết quả Uy Tử vừa nói xong đã ngã xuống rồi.

Khốn kiếp, không thể tin vào Uy Tử được.

“Này, cậu nói cô ta là của cậu thì là của cậu à, cậu biết tôi là ai không? Tôi nói cho cậu biết, ở nơi này không ai dám động vào tôi, tôi là Triệu…”

Còn chưa nghe hết những lời ngu ngốc của người đàn ông đeo kính râm, tôi đã lén lút cầm chai rượu ở phía sau lên đập vào đầu hắn ta.

“Rầm”, đầu người đàn ông đeo kính râm chảy máu, mảnh thủy tinh vỡ bắn ra khắp nơi, tôi nhanh chóng bảo vệ mặt của Lý Tuyền, nhân cơ hội này ôm chị ấy đi ra ngoài.

Còn Uy Tử, cơ thể khỏe mạnh vạm vỡ, bị bắt cũng không sao cả.

Nhưng vừa đi được hai bước, người đàn ông đeo kính râm đã hung hăng đá tôi một cái từ phía sau, một ngụm máu trào dâng trong cổ họng, tôi ra sức nuốt xuống để không nôn ra.

“Tuyền Nhi, chị còn không tỉnh là tôi thật sự phải bỏ mạng ở đây đấy.”

Tôi quay đầu nói với Lý Tuyền đang ở trong lòng tôi, chị ấy hơi mở mắt ra nhìn tôi, hình như có nước mắt trong ánh mắt ấy, nhưng chị ấy chỉ mở mắt ra trong chốc lát sau đó lại nhắm lại, khiến tôi cảm thấy đó là ảo giác của bản thân.

“Dám cướp người với tôi, lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ, cậu nói tên của cậu đi, chết rồi tôi còn làm cái bia mộ cho cậu.”

Người đàn ông đeo kính râm đã đứng trước mặt tôi, mẹ ơi, trời đã tối rồi còn đeo kính râm, đúng là làm màu, tôi thầm mắng trong lòng, nhưng tôi hiểu rất rõ là tôi không thể giải quyết thằng cha này được.

Vóc dáng nhỏ bé của tôi còn chẳng thể chống đỡ được một chút cơ bắp trên cánh tay của hắn ta.

Lý Tuyền, chị thật sự hại chết tôi rồi.

Nhưng tôi cũng không dễ động vào như vậy, tôi thấy căng thẳng trong lòng, tôi từ từ đặt Lý Tuyền lên trên ghế số pha ở bên cạnh. Vì người đàn ông đeo kính râm này gây chuyện, người ở trong cửa hàng đều chạy không thấy bóng dáng đâu, khu vực này thường xuyên có người ẩu đả đánh nhau, cảnh sát cũng không muốn chạy đến chỗ này.

Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi, nếu tôi thật sự để người đàn ông này đưa Lý Tuyền đi, đừng nói là đơn hàng ngày mai, tôi còn không thể đảm bảo có thể giữ được mạng sống của Lý Tuyền hay không.

“Thế này đi người anh em, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chúng ta thi đấu công bằng, thi uống rượu đi. Ai thằng thì đưa cô ta đi, anh thấy thế nào?”

Nói xong tôi lại lấy ra một chai rượu, người đàn ông đeo kính đen đó lập tức lùi về phía sau một bước.

“Vừa nãy cậu vừa đập một chai rượu vào đầu tôi, tôi bị đập một chai rượu vào đầu vô ích à?”

Tôi sờ mũi cười ha ha: “Anh đã nói như vậy rồi thì anh nhìn đi.”

Vừa dứt lời tôi liền trực tiếp đập một một chai rượu lên trên đầu mình, máu tươi chảy xuống làm mờ hai mắt, tôi cắn răng đưa tay lau sau đó ném đầu chai rượu đến trước mặt người đàn ông đeo kính râm.

“Được rồi, người anh em, bây giờ công bằng chưa?”

Người đàn ông đeo kính râm cũng không ngờ tôi lại làm ra hành động này, nhưng hắn ta cũng phản ứng lại một cách rất nhanh.

“Thú vị đấy, nói đi, cậu muốn thi uống rượu thế nào?”

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa bị một chai rượu đập vào đầu, đầu óc tôi choáng váng, nếu người đàn ông đeo kính đen này cướp người thì tôi thật sự không ngăn cản được.

“Thế này đi, mỗi người mười chai, ai uống xong trước thì người đó thắng.” Tôi chỉ về nơi để rượu trắng trên tủ rượu.

Rượu trắng ở đây rất nặng, tôi nhớ tôi chỉ có thể uống được nhiều nhất là hai chai, còn là trong tình trạng ăn no, bây giờ bụng tôi đang không có cái gì.

Vốn dĩ tôi còn trông chờ người đàn ông đeo kính râm sẽ lùi bước vì hoảng sợ nhưng hắn tai lại vui vẻ nhận lời.

“Hey, tôi thật sự gặp được một kẻ không cần mạng sống của mình, thật thú vị, cậu là người đầu tiên dám thi uống rượu với tôi đấy.”

Nói xong người đàn ông đeo kính râm liền đi lấy rượu, lúc này tôi thật sự rất muốn bỏ chạy, nhưng một là đỡ Lỹ Tuyền tôi không đi xa được, hai là đầu tôi đang choáng váng vì cơn đau.

Bỏ đi, chuyện gì đến cũng đến thôi.

“Uống thôi người anh em?” Người đàn ông đeo kính râm đã trực tiếp xếp rượu thành hai hàng sau đó vẫy tay với tôi.

Tôi gật đầu, “Bắt đầu.”

Hai người chúng tôi bắt đầu uống rượu cùng lúc, máu trên trán tôi lại chảy xuống, tôi đã không nhìn rõ bất cứ thứ gì, tôi chỉ đi lấy chai rượu quan màn máu sau đó ra sức uống.

Một vài giọt rượu rơi trúng vết thương trên đầu làm tôi không nhịn được cảm thấy đau đớn.

Nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng tiếp tục thi uống rượu, một khi dừng lại thì Lý Tuyền không thể không đi cùng với hắn ta.

Tình huống xấu nhất là báo cảnh sát, nhưng đợi đến khi cảnh sát đến thì không biết Lý Tuyền đã bị người đàn ông đeo kính râm bí ẩn đưa đi đâu rồi.

Sau khi uống ba chai rượu, trong dạ dày tôi giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy đến mức tinh thần tôi không còn minh mẫn nữa.

Rượu trượt từ cổ hỏng xuống ruột, tôi cảm thấy mình đang uống xăng, thứ này làm cả người tôi bốc cháy.

Chai thứ mấy rồi? Chai thứ năm thì phải, tôi cầm chai rượu bằng trực giác, tôi thấy dạ dày đang co bóp và xoắn vào với ruột.

“Người anh em, cậu chết vì uống rượu cũng đừng đổ tôi lên đầu tôi đấy.” Hình như người đàn ông đeo kính râm đang nói, nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Thực ra tôi cũng không sợ chết lắm, tôi sợ nhất là sống mà không có tiền, bị tất cả mọi người khinh thường, nhìn từng người thân rời xa mình đó mới là điều đau khổ nhất.

Chết thì có gì đáng sợ, tôi sẽ chết bằng cách uống rượu như thế này.

Chai thứ mấy rồi? Chai thứ bảy? Cổ họng tôi không chịu được nữa, cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy buồn nôn, nhưng tôi không ăn gì cả, không nôn ra được.

”Được rồi, uống nữa là sẽ có người chết đấy, hai người đừng uống nữa, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Một giọng nữ sắc bén vang lên, tôi lại cảm thấy hình như giọng nói đó vang lên từ phía rất xa rất xa. Người phụ nữ đó đeo tạp dề đến đỡ tôi, có một điểm tựa thế này, cuối cùng tôi cùng không nhịn được dựa vào cô ấy và gục xuống.

“Ừm, Tuyền Nhi, Tuyền Nhi…” Tôi không nói rõ ràng được, tôi có gắng ngẩng đầu lên và nhìn về phía ghế sô pha.

Cũng may là Lý Tuyền vẫn nằm trên ghế số pha, không bị đưa đi.

“Ừm, chàng trai được đấy, cậu yên tâm đi, bạn gái cậu không sao đâu, người đàn ông đeo kính râm kia đã bị tôi dọa bỏ chạy rồi. Hắn ta còn để lại danh thiếp cho cậu, tôi nhét vào trong túi của cậu, cậu có cần đến bệnh viện không?”

Tôi không thể tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, điều duy nhất tôi chắc chắn là Lý Tuyền không sao.

Cuối cùng tôi cũng có một lần anh hùng cứu mỹ nhân bằng bản lĩnh của mình, Lý Tuyền, lúc trước chị giúp tôi, bây giờ tôi che chở cho chị, coi như chúng ta không ai nợ ai.

Tôi mơ hồ nghĩ như vậy và ngất đi.

————————- <!-- Thích ứng vuông -->