Bậc Thầy Chia Tay

Chương 66: Bệnh viện



Mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện xộc vào mũi làm tôi thức giấc, khi tôi mở mắt ra thì thấy một vầng sáng chói mắt, mắt tôi gần như sắp mù đến nơi.

Ruột gan chợt quặn thắt lên, giống như ruột đang quấn lại với nhau vậy. Tôi cau mày, cảm thấy miệng rất khô, muốn uống ngụm nước nhưng không nhấc tay lên được.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, gương mặt béo ú của Uy Tử đang đè lên tay tôi, cậu ta ngủ say như chết.

“Chết …” Tôi muốn chửi thề, cổ họng tôi giống như bị đốt cháy, nhổ bãi nước bọt cũng thấy đau.

Có lẽ mình cử động hơi mạnh nên Uy Tử cuối cùng cũng tỉnh.

“Ấy, anh Địch, anh đã mở mắt ra rồi à, em còn tưởng rằng anh sẽ cứ tiếp tục như một người đẹp đang ngủ như thế này cơ.”

Dám khua môi múa mép với anh mày à, trong lòng tôi lại càng quay cuồng dữ dội, chỉ vào cốc nước trên bàn bên cạnh: “Nước … cho tôi…”

Uy Tử cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với tôi, vội vàng đem cốc nước trên bàn lại cho tôi, nhét mạnh vào miệng tôi khiến tôi suýt chết nghẹn. Có điều dù sao nước lạnh tràn vào cổ họng cũng đã giải toả được cơn khát cháy bỏng này.

“Anh Địch, sao anh liều mạng như vậy chứ? Chị Tuyền lại cần anh phải cứu sao? Người ta chỉ cần tuỳ tiện đụng cái đầu ngón tay thôi là đã có thể san bằng mấy gã đàn ông đó rồi. Anh cần gì phải dùng cái dạ dày của mình để đi đọ với người ta? Nếu không phải tối qua kịp đưa anh đến bệnh viện thì e rằng số rượu hơn năm mươi độ trong dạ dày của anh đã đốt cháy hết ruột gan anh từ lâu rồi.”

Uy Tử thấy tôi lo bị nghẹn liền cuống lên, cũng có chút bối rối, cậu ta vừa vỗ lưng vừa huyên thuyên khiến tôi nghe mà đau hết cả đầu.

Chết tiệt, nếu không phải tối qua cậu ngủ say như heo thì tôi đến mức phải hứng chịu những thứ này hay sao.

Tôi xua xua tay, ngăn không cho Uy Tử nói tiếp. Tôi mở miệng một cách khó khăn: “Lý Tuyền, chị ấy…”

“Được rồi, được rồi, không sao, chị ấy ổn cả. Tối hôm qua rửa ruột xong anh cứ nôn mãi, chị ấy đã ở bên cạnh anh suốt cả đêm, vừa mới ra ngoài rửa mặt thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào gối, cảm thấy rất đói.

“Lấy … cho … tôi chút gì … ăn đi …” Tôi gắng gượng nhả ra mấy chữ, Uy Tử liền vỗ trán một cái rồi lập tức đứng lên.

“Thôi đấy, sao em lại quên mất chuyện này chứ.” Thật không đáng tin chút nào, tôi đảo mắt nhìn Uy Tử bước ra ngoài cửa.

Cậu ấy vừa kéo cửa ra thì đúng lúc Lý Tuyền bước vào, trên tay cầm đĩa cơm màu cam sử dụng trong bệnh viện.

“Ơ, chị Tuyền, chị kiếm đồ ăn ngon ở đâu ra vậy?” Uy Tử cũng đói bụng nên đưa tay ra chộp lấy, nhưng lại bị Lý Tuyền dùng tay hẩy ngược trở lại.

“Muốn ăn thì tự xuống tầng một mà lấy.” Lý Tuyền nói rồi liền bưng khay đi vào trong. Chị ấy đã thay một chiếc áo khoác nhạt màu, bên trong mặc một chiếc áo len trắng, trông chị dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

“Cậu tỉnh rồi à, đúng lúc quá, ăn chút cháo đi.” Lý Tuyền kéo dài bàn ăn trên giường bệnh ra, rồi đặt chiếc khay màu cam lên trên.

Hóa ra là cháo, tôi rêи ɾỉ trong lòng, tôi ghét nhất cái loại khô không ra khô, nhão không ra nhão này.

Hơn nữa, thế này làm gì đủ no chứ?

Lý Tuyền có lẽ nhìn thấy vẻ mặt không vui của tôi, liền cầm thẳng bát lên đút cho tôi ăn.

Tôi lắc đầu: “Tôi không thích … thứ … này”.

“Cậu vừa mới rửa dạ dày, tạm thời chỉ có thể ăn loại thức ăn lỏng như thế này, nếu không muốn chết đói thì mau ăn đi.” Giọng nói của Lý Tuyền lạnh lùng, nói rồi cô định bưng bát đi. Tôi rối lên, vội vàng tóm lấy tay chị ấy lại.

“Tôi ăn … ăn …”, có gì ăn nấy vẫn còn hơn không. Tôi tự an ủi mình, nhưng thấy Lý Tuyền chợt bật cười.

Chị ấy nhìn tôi, hơi đỏ mặt, hơi mở cổ tay của mình ra rồi đút từng thìa từng thìa cho tôi ăn.

Vốn định nói là tôi đau bụng chứ không đau tay, có thể tự mình ăn, nhưng nhìn biểu cảm xúc động hiếm thấy kiểu cô con gái mới lớn của Lý Tuyền, tôi lại không nỡ ngăn lại.

Ăn cháo xong, rốt cục tôi cũng nhớ tới chuyện chính, nhưng cổ họng không tiện, nên tôi chỉ vào điện thoại trên chiếc tủ ở đầu giường.

Lý Tuyền nhanh chóng hiểu ý tôi và đưa nó cho tôi.

“Hôm nay tôi phải đến chỗ Triệu Phong nằm vùng. Giờ tôi đã ổn rồi, đồ đạc mấy người đã chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong thì có thể xuất phát được rồi.”

Tôi gõ chữ trên điện thoại cho Lý Tuyền xem, chị ấy liếc tôi một cái.

“Sao cậu phải vội như vậy, Ân Cầm đồng ý cho cậu bao nhiêu tiền?”

Không ngờ vấn đề này đột nhiên lại móc nối đến Ân Cầm rồi. Tôi ngẩn ra sau đó lại bắt đầu ấn điện thoại.

“Không phải là tiền hay không, chị còn nhớ cái cô Ngô Thiến đó không, con trai chị ta bị bắt vào tù. Hai vợ chồng họ đang ở bên ngoài, lỡ người ta tìm đến trả thù thì xong luôn. Chuyện này không phải kêu Ân Cầm giúp đỡ sao.”

Lý Tuyền đọc xong vội vàng nói: “Có cảnh sát rồi cậu sợ cái gì.”

À, cô em này còn là hoa khôi cảnh sát nhân dân chính nghĩa cơ mà. Trong lòng tôi chợt bối rối, không dùng điện thoại mà nói thẳng luôn.

“Chị à, chị nghĩ cảnh sát ngày nào cũng ngồi xổm trước cửa nhà chị ấy để bảo vệ hai người họ sao? Cảnh sát các chị nhàn rỗi như vậy à?”

Cổ họng đau nhói, nhưng mà cũng may, gào lên câu này xong, sau này nói chuyện chắc cũng thuận lợi hơn nhiều.

Vẻ mặt của Lý Tuyền dịu lại khi nghe giọng nói đã hơi thay đổi của tôi.

“Được rồi, tôi không nói là không làm chuyện này. Muốn đối phó với Triệu Phong, phiền phức hơn bất cứ vụ nào mà chúng ta đã từng làm trước đó. Chúng ta phải thận trọng hơn. Chuyện nằm vùng này tôi sẽ làm, cậu cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi đi đã.”

Tôi đang sửng sốt, vừa định lo lắng thì chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Lý Tuyền, chị đồng ý chuyện Triệu Phong lần này là vì Ngô Thiến, hay vì nhiệm vụ gì của đồn cảnh sát?”

Mặc dù bây giờ tôi biết rằng, bất luận thế nào, trong thâm tâm tôi, không thể nào tàn nhẫn với người phụ nữ này được, nhưng tôi phải làm rõ thái độ của mình trước khi làm điều gì đó.

Lý Tuyền hồi lâu không trả lời tôi, tôi tưởng chị ấy lại để sự im lặng cứ thế đi qua như vậy.

“Ngô Địch, tôi là vì chính bản thân mình.”

Trong mắt Lý Tuyền mang một vẻ đau xót, như thể nghĩ đến điều gì đó chẳng lành khiến tôi cảm thấy xót xa.

Thôi, không hỏi nữa, vạch nỗi đau của người khác ra không phải là điều tôi muốn làm, nhất là đối với Lý Tuyền.

“Được rồi, vì chính bản thân chị, lại càng phải đưa tôi đi cùng, như thế ít nhất tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một nửa.” Tôi nói rồi đứng dậy tiện tay mặc áo khoác vào. Bây giờ là cuối tháng mười hai, bên ngoài hẳn là rất lạnh.

“Chị đi làm thủ tục xuất viện đi, tôi liên hệ với Uy Tử, gần trưa rồi. Camera theo dõi trước đó của Uy Tử cho thấy, mỗi trưa chủ nhật, Triệu Phong đều về nhà ăn cơm.”

Mỗi tuần chỉ có một cơ hội như vậy, không thể bỏ lỡ được.

Quân lính chia thành hai nhóm, tôi đến cổng bệnh viện, gió thổi rất mạnh đến mức đau cả mũi. Tôi đội mũ lên, vừa định gọi điện thoại cho Uy Tử thì có cuộc gọi đến, là Ân Cầm.

“Alo, chị Ân?” Ân Cầm rất ít khi gọi điện cho tôi, tôi hơi khó hiểu, thắt lại cái mũ một chút, đứng sau cái cột để tránh gió.

“Là tôi, chuyện bên chỗ Triệu Phong thế nào rồi?” Là giọng nói của Lâm Hải, vẫn lạnh lùng như vậy.

Không ngờ họ lại dõi theo chuyện này chặt chẽ như vậy. Tôi không thể nói tối qua đã uống say điên cuồng, liền sắp xếp lại ngôn từ của mình.

“Tôi muốn kiểm tra thêm nhiều thông tin hơn, nhưng thông tin của anh ta đã được mã hóa, không dễ dàng kiểm tra. Cô tình nhân trong truyền thuyết kia không thấy bóng dáng đâu cả nên có chút khó khăn.” Điều này cũng là sự thực, có điều tôi có tình nói với giọng rất khó khăn.

————————- <!-- Thích ứng vuông -->