Bạch Nguyệt Quang Hoàn Mỹ Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 84



Mối nhân duyên Hoàng hậu mong đợi bao lâu nay cuối cùng bị Thái tử đặt dấu chấm hết không chút lưu tình. Hoàng hậu trừng mắt nhìn Thái tử quay người rời đi rồi bất lực ngồi lại trên ghế.

Đứa con trai út của bà bên cạnh cũng không có nữ nhân nào, cho dù là chính phi hay trắc phi đều không cần, vị trí chính phi của đứa con trai lớn vẫn còn bỏ trống. Mặc dù niệm tình khi xưa Nhan Nhất Minh vì cứu Thái tử nên mới mất mạng, không nhẫn tâm trách tội nàng nhưng hiện giờ Thái tử lại đẩy một Quận chúa có thân cao quý ra xa, như vậy thì làm sao mà được chứ?

Mặc dù trong lúc nói chuyện với Quận chúa, Hoàng hậu cũng nhận ra người này có tính tình phóng khoáng, rất dễ nói chuyện, nhưng không biết bị Lâm An quận chúa kia có vì chuyện bị Thái tử từ chối mà sinh oán hận trong lòng, khiến Bệ hạ trách tội Thái tử không.

Trong lòng Hoàng hậu buồn bực, Thái tử cũng không giải thích gì nhiều với bà, chỉ nói một câu “Mẫu hậu đừng lo lắng” rồi nhanh chóng rời đi.

Ngoại trừ những kẻ không có não hoặc không cần mạng ra thì thật sự hiện giờ không ai dám muốn vị Lâm An quận chúa này. Có điều, đối với một người không quan tâm đến triều chính như mẫu hậu, mọi chuyện vòng vo bên trong đó thật sự quá phức tạp, nếu lấy lý do là sự tùy hứng của hắn thì sẽ khiến bà vừa tin lại vừa không làm được gì.

Bên trong Đông Cung, Giang Dật ngồi trong thư phòng của Thái tử, ung dung thưởng trà. Hương trà thanh nhã, tươi mới sảng khoái, đây là trà Bích Loan Xuân được nấu từ những lá trà đầu tháng ba.

Nghe nói lúc đầu Thái tử không hề thích Bích Loan Xuân nhưng từ khi Thái tử phi qua đời, Thái tử chỉ uống loại trà Thái tử phi thích uống khi còn sống.

Không phải về sau Giang Dật mới thay đổi khẩu vị như Thái tử mà là ngay từ đầu hắn đã thích loại trà này, hoặc có thể nói là đã quen với loại trà này hơn. Lúc đầu hắn là một đứa trẻ không biết thưởng trà, nhưng sau khi gặp được A Minh, từ đó về sau cho dù chuyện ăn uống hay ăn mặc hắn cũng đều thuận theo sở thích của nàng. Nàng thích Bích Loan Xuân, hắn cũng thuận theo tự nhiên thích loại trà này, nói thật hắn thậm chí còn chưa từng thử qua hương vị của những loại trà khác.

Đã bảy năm trôi qua, mọi chuyện cũng đã thành thói quen.

Khi Nam Cung Huyền đến Đông Cung, Giang Dật vừa thưởng thức xong một chén trà, hắn ra lệnh cho đám nha hoàn hầu hạ không cần đa lễ rồi cho đám người đi ra ngoài, không làm phiền bọn họ nữa.

Giang Dật tiện tay rót một chén trà cho Nam Cung Huyền: “Xem ra Hoàng hậu nương nương thật sự để Điện hạ và Lâm An quận chúa gặp mặt nhau.”

Nam Cung Huyền “ừ” một tiếng rồi bất lực nói: “Mẫu hậu vẫn suy nghĩ chuyện này quá đơn giản.”

Địa vị của Giang Hạ Vương đặc biệt, thân phận của Lâm An quận chúa khiến tất cả những quý nữ trong kinh đều nhạt nhòa. Giang Hạ Vương lại dùng cái cớ muốn gả nữ nhi, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ ngu ngốc muốn hành động.

Nam Cung Huyền lo nhất là Hoàng hậu sẽ đi nước đi này, mà quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm An quận chúa mới vào kinh được ngày đầu tiên mà bà đã ra tay.

Nam Cung Huyền hiểu ý tốt của Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu không thể nào nhìn thấu những thay đổi trong triều đình cùng những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế.

Cho dù Giang Hạ Vương có quyền thế đến đâu đi chăng nữa, đối với Hoàng đế cũng là một sự uy hϊếp. Hoàng đế không hề chủ động nhắc đến chuyện hôn sự của Lâm An quận chúa với bất kỳ một vị Hoàng tử nào là đã thấy được thái độ của Hoàng đế thế nào rồi.

Giang Hạ Vương thật sự chủ động cầu hòa nên mới gả nữ nhi đi hay còn vì mục đích nào khác, mọi chuyện vẫn còn không rõ ràng. Vậy nên trước khi mọi chuyện được xác định, đương nhiên Nam Cung Huyền sẽ không có quan hệ gì với vị Lâm An quận chúa đó, phải tìm cách để tạm thời tránh bên đó mới là cách làm đúng đắn nhất.

Giang Dật nhìn thấy sự không vui không thể giấu nổi trên gương mặt của Nam Cung Huyền, mỉm cười rồi nói: “Tình cảm mà Điện hạ dành cho Thái tử phi đúng là vẫn khiến người khác cảm động như vậy. Điện hạ dùng lý do này để từ chối Lâm An quận chúa thì lại càng hay, Bệ hạ sẽ nể tình Thái tử phi nên cũng không so đo nhiều với Thái tử vì chuyện này. Chỉ có điều, vì sao đã thoát thân để giải quyết chuyện này rồi mà Điện hạ vẫn còn tức giận như vậy?”

Lúc trước người có thể nói những chuyện riêng này với Nam Cung Huyền chỉ có Giản Ngọc Diễn, nhưng từ bốn năm trước, vì một đào kép mà hắn suy sụp tinh thần, rời xa triều đình. Nam Cung Huyền đã từng khuyên bảo, thậm chí dạy dỗ hắn vì một nữ nhân mà không quan tâm đến được việc lớn. Giản Ngọc Diễn thờ ơ nhìn Nam Cung Huyền rồi nói: “Nếu như Thái tử phi…”

Hắn vẫn chưa nói xong thì đã bị Nam Cung Huyền cắt ngang, nói rằng làm sao có thể so sánh một đào kép với Thái tử phi.

Vậy nên hai người tan rã không vui vẻ gì, về sau Nam Cung Huyền lại hơi hối hận vì lúc đầu mình nói chuyện thiếu suy nghĩ. Cho dù thế nào thì người kia cũng là người trong lòng của Giản Ngọc Diễn, nhưng rồi hắn lại cảm thấy mình nói không có gì sai, thân phận của một đào kép vốn dĩ thấp kém, dùng nàng ta để so sánh với Thái tử phi chính là một sự sỉ nhục.

Sau đó Giản Ngọc Diễn quyết định từ quan, hàng ngày chỉ vẽ vời, đọc sách như một kẻ nhàn tản. Nghe nói Giản thừa tướng vô cùng tức giận, suýt nữa đã dùng đến gia pháp nhưng cũng không khiến hắn hồi tâm chuyển ý. Cuối cùng Nam Cung Huyền cũng từ bỏ ý định đưa Giản Ngọc Diễn trở lại chính đạo.

Về sau hắn lại thân thiết với Giang Dật. So sánh với Giản Ngọc Diễn, mặc dù hắn không có tình cảm cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ với Nam Cung Huyền nhưng Giang Dật là người mà hắn kính phục nhất. Dì Giang Dật còn trẻ, nhưng hắn học rộng nhiều tài, điều Nam Cung Huyền thích nhất ở hắn là tài điều hành đất nước. Về sau thấy hắn nhiều năm không lấy thê tử, Nam Cung Huyền lại càng thích vì hắn cũng là một người chung tình như mình, sự yêu quý của hắn dành cho Giang Dật cũng càng ngày càng tăng.

Mấy năm trôi qua, Nam Cung Huyền và Giang Dật không chỉ là quân thần mà còn là bằng hữu tương đầu ý hợp, ngoại trừ những chuyện triều chính thì cũng thường xuyên nói tới những chuyện khác.

Nam Cung Huyền bị Nhan Nhất Minh chọc giận, ôm một bụng tức đến tận bây giờ, hiện giờ Giang Dật lại nhắc đến, khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức lộ ra vẻ tức giận: “Từ trước đến nay ta chưa từng gặp một nữ tử không biết cao thấp, không biết xấu hổ như nàng ta. Chỉ vì nàng ta có một nốt ruồi son ở đuôi mắt mà dám ngông cuồng so sánh với Thái tử phi, đúng là quá đáng ghét.”

Tự nhiên Nam Cung Huyền nhắc đến ba chữ nốt ruồi son làm Giang Dật hơi hoảng hốt.

Hắn đã từng nhìn thấy Lâm An quận chúa, cũng từng nghe nói Thái tử phi có nốt ruồi son ở đuôi mắt nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ rằng người kia cũng có một nốt ruồi son ở đuôi mắt.

Đúng là một sự trùng hợp khiến người khác đau lòng, vị trí giống hệt, đặc điểm cũng giống hệt. Đúng rồi, sở thích cũng giống nhau như đúc, đều thích Bích Loan Xuân.

Hắn không biết vị Lâm An quận chúa kia có thích Bích Loan Xuân hay không.

Giang Dật khẽ thở dài một hơi, uống thêm một ngụm trà mới phát hiện ra trà đã hơi nguội. Hắn để lại chén trà lên bàn, tiếp lời Thái tử như chưa từng nhớ lại những hồi ức kia. Trên gương mặt anh tuấn là nụ cười nhạt có vài phần trêu đùa: “Chẳng trách Điện hạ lại tức giận như vậy, xem ra đúng là vị Quận chúa kia đã nói những lời rất ghê gớm rồi.”

Nam Cung Huyền kể lại những gì hôm nay đã nói với Nhan Nhất Minh trong buổi gặp mặt cho Giang Dật nghe. Có lẽ do tâm trạng không ổn định, so với khung cảnh thật sự đã xảy ra lúc đó, những lời hắn nói về Nhan Nhất Minh tệ hại hơn rất nhiều.

Giang Dật nghe xong cảm thấy hơi kinh ngạc, nếu không phải hắn đã từng gặp qua Lâm An quận chúa thì hắn sẽ thật sự cho rằng nàng ta đã nói những lời mất não và không biết xấu hổ đó với Thái tử.

Trong hơn mười ngày quen biết vị Lâm An quận chúa kia, hắn thấy nàng ta nói chuyện rất ít, cũng không thích có người ở bên cạnh hầu hạ. Nàng ta cũng không nói gì bao nhiêu với vị Ngụy đại nhân đi cùng nàng ta, như vậy cũng đủ thấy đây là con người nghiêm túc, kiệm lời.

Giang Dật chưa từng nhìn thấy vị nữ tướng quân trong truyền thuyết nhiều năm trước, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và có cảm giác áp bức rất mạnh của Lâm An quận chúa này, hắn chợt nghĩ, có lẽ nữ tướng quân kia đại khái cũng là người như vậy.

Lúc đó Giang Dật chỉ cho rằng vị Lâm An quận chúa này có thể đã cùng Giang Hạ Vương đi dẫn quân, nếu không phải vậy thì làm sao nàng ta lại có vẻ nghiêm nghị không thể che giấu như thế.

Nhưng Điện hạ lại nói người này nói nhiều, thậm chí còn chủ động lấy Thái tử phi ra để so sánh, chẳng lẽ người này thật sự quá ngưỡng mộ Thái tử nên mới chủ động như vậy?

Không phải nói Thái tử có vấn đề gì, nhưng Giang Dật thật sự không thể đặt Lâm An quận chúa và người Thái tử nói vào cùng một chỗ với nhau được.

Sự xuất phản thường tất hữu yêu, nhân nhược phản thường tất hữu đao*. Lâm An quận chúa tự nhiên chủ động một cách bất thường như vậy nhất định là có nguyên nhân, có lẽ nàng ta đang che giấu điều gì hoặc có mục đích gì đó.

(*: Sự việc khác thường xảy ra ắt có điều mờ ám, người thay đổi ắt có toan tính trong lòng)

Hoặc là nàng ta cố tình nói đến chuyện Thái tử phi, nói ra những câu như vậy đương nhiên Thái tử sẽ tức giận. Mục đích cuối cùng chính là kết cục hiện giờ, từ chối chuyện hôn sự này.

Hai mắt Giang Dật hơi nheo lại.

Nàng ta biết rõ điều cấm kỵ của Thái tử và Thái tử phi, cố tình dẫn dụ Thái tử rơi vào bẫy, cuối cùng lặng lẽ hoàn thành được mục đích của mình, thậm chí đổ tội đắc tội với mình lên người Thái tử. Nếu thật sự như vậy, lần này Thái tử chịu thiệt quá nhiều, mà vị Lâm An quận chúa này thật sự không bình thường.

Giang Dật nhìn sang Nam Cung Huyền vẫn không né được lửa giận, hắn không nói những lời vừa nãy ra.

Hiện tại tất cả mọi việc chỉ là phán đoán, nếu đúng như những gì hắn suy đoán, sau chuyện này vị Lâm An quận chúa kia nhất định sẽ lợi dụng sự áy náy của Hoàng hậu để ở lại Kinh Thành chứ không bị sự thâm tình của Thái tử từ chối mà tức giận trở về Lưỡng Quảng.

Nếu như mọi chuyện giống như những gì hắn nghĩ, vậy thì người Lâm An quận chúa gặp sau đó mới là mục đích thật sự nàng ta vào kinh lần này.

Giang Dật không thể xác định được là Trưởng hoàng tử hay là Tam hoàng tử.

Nhưng không sao, thời gian kéo dài nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Hắn không hề cảm thấy sốt ruột.