Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 60: Cứu vật vật trả ơn - Cứu người người báo oán



Dạ Xuyên ngồi xuống vươn tay ôm thỏ con lên đặt trong lòng, cẩn thận vệ sinh băng bó vết thương đỏ máu. Vật nhỏ run rẩy mắt ngấn nước. Biết nó đau nam tử càng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu chất trong đáy mắt.

"Thỏ con à, mi sống ở đây ư. Mi có biết chủ nhân cái hang động này đi đâu rồi không?"

Ân nhân có chất giọng thật trầm ấm êm ái. Vật nhỏ vểnh tai nghe đôi mắt ngọc bỗng chốc long lanh xoe tròn. Chẳng hiểu ân nhân đang nhắc tới ai, chủ nhân hang động này chẳng phải chính là nó sao. Nó từ cánh rừng ngoài kia ngao du ngắm cảnh mà phát hiện ra hang động này, liền xí luôn làm chỗ ở. Cơ mà trong hang có sẵn vật dụng nói không chừng trước đây từng có người ở qua rồi cũng nên.

Ân nhân người té ra quay về đây tìm kẻ đó sao? Kẻ đó trông thế nào có đẹp giống như người không. Nói đi, biết đâu gia ta đây từng thấy qua.

Vật nhỏ chép chép miệng chi trước quơ qua quơ lại nheo mắt nhìn đối phương phát ra tiếng nói cùng biểu hiện. Thế nhưng nam tử ấy nào có hiểu ngôn ngữ của loài thú bày vẻ mặt nghệch ra rồi bỗng chốc lắc đầu phì cười.

"Thiệt tình, ta sao lại nói chuyện với một con thỏ chứ, cũng lảng quá rồi."

Dạ Xuyên tay to như chiếc nấm hương khổng lồ xoa đầu vật nhỏ ấn ấn xuống.

Vật nhỏ rung rung bộ lông cưỡng không nổi lòng bàn tay vừa ấm vừa mềm của đối phương bèn ngẩng mặt lên đem chóp mũi cọ cọ vào da thịt mềm ấm. Mùi thơm nhàn nhạt từ ống áo trắng mịn như tuyết nam tử phả ra khiến bộ ria mép vật nhỏ giật động, vật nhỏ nghiến răng phát ra tiếng kêu u u...

Lãnh Dạ Xuyên phì cười, cảm thấy hành động phát tình của vật nhỏ thật rất dễ thương liền sinh thêm mấy phần hảo cảm, thẳng tới đem nó nhấc bổng lên đặt vào vị trí trên đùi mình. Tay to vẫn không rời khỏi chóp đầu vật nhỏ xoa xoa nhúm lông mềm mượt cẩn thận vuốt ve.

"Thỏ ngọc, mi tới thời kì động dục rồi phải không, bản năng tự nhiên của loài thú là như thế mi cũng đừng sợ. Ở phủ ta nuôi rất nhiều thú cưng hay là ta đem mi về đó, biết đâu tìm được bạn đời thích hợp với mi thì sao."

Dạ Xuyên vừa dứt lời, vật nhỏ đột nhiên há miệng cắn vào ngón tay hắn một cái thật mạnh, sau đó nhảy ra khỏi cái tổ ấm áp trong lòng hắn, co cụm vào một góc trong hang, dứt khoát không thèm đếm xỉa đến hắn nữa.

Nhìn thấy một loạt phản ứng này, Dạ Xuyên có chút bất ngờ không hiểu, chân dịch động tiến về phía thỏ trắng kia. Cùng lúc này một mùi hôi thối nồng nặc từ đâu xông đến. Chẳng mấy chốc, chuột tinh cùng hai kẻ đồng bọn đã xuất hiện ngoài cửa hang.

Tiểu thiếu gia năm nào nay đã trưởng thành, hình dáng diện mạo thay đổi lớn tới vậy. Khó tránh kẻ thù chẳng nhận ra. Vẫn cái bản tính ngông cuồng xem trời bằng vung ấy, chuột tinh ngửa cổ cười vang:

"Chậc chậc, ngọn gió nào đưa đến đây một nam nhân tuấn lãng nhường này. Mĩ nam tử, cùng bổn cô nương song tu nhé!?"

Buông lời dâm tiện, chuột tinh hai mắt sáng rỡ căng tràn, chân vô thức bước nhanh về phía nam tử tuấn lãng ấy ve vãn o o.

Nam tử trí nhớ tốt. Nhớ rõ năm xưa đối phương chốc lát xuống tay giết chết hàng loạt gia đinh vây quanh mình. Thù hận chất chồng. Không nói một lời, trường kiếm xé thịt lòng bàn tay hiện ra một đường nam tử giáng xuống.

Chuột tinh cả kinh chớp mắt lộn nhào. Luồng lực cứ thế giáng trúng xác hổ dưới nền động, lập tức con hổ nổ banh, da thịt văng tung tóe rồi rơi lịch bịch xuống nền mỗi nơi một mảnh.

Chuột tinh nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, chỉ là một tiểu tiên nhỏ nhoi cũng muốn chống đối với bản cô nương ta. Hôm nay liền cho ngươi lãnh giáo đạo hạnh trăm năm, ngươi chết chắc rồi."

Dứt lời chuột tinh vận công dồn yêu khí vào lòng bàn tay, luồng khí đủ màu hiện ra rõ mồn một trước cặp mắt Lãnh Dạ Xuyên, vừa lúc này thỏ con chợt nhiên từ đâu trong hang phóng vút ra, vươn tứ chi cào cấu khắp mặt mũi kẻ thù.

"Chết tiệt, lại là con thỏ tinh hôi sữa nhà ngươi. Biến thành nguyên dạng còn muốn đấu với bản cô nương sao?"

Chuột tinh vung tay ném mạnh thỏ con xuống nền, Dạ Xuyên vội vàng chụp lấy. Lặng lẽ vung kiếm đỡ đòn tấn công kẻ thù đang rầm rộ xông tới. Vật nhỏ run run nằm gọn trong lòng bàn tay nam tử miệng còn ngậm lấy mảnh áo trắng tinh nơi ngực người ta, có lẽ cảm giác ấm nóng thơm tho sẽ làm nó vơi bớt đi phần nào sợ hãi.

Ân nhân cũng thật lạ sao không bỏ nó xuống, một tay ôm nó vào lòng, một tay đấu với đám yêu tinh hung tợn ấy sẽ mất cơ hội giành phần thắng. Thỏ con nhú đầu dậy tròn mắt nhìn ân nhân ú a ú ớ, đột nhiên nó cảm giác bàn tay to lớn ấm áp của ân nhân càng ôm nó thêm chặt hơn ấn đầu nó vào chỗ cũ trong ngực hắn.

Thỏ con hai mắt vội nhắm nghiền nằm im thin thít, lắng nghe tiếng binh khí chạm phải mấy luồng yêu lực cực mạnh vang lên ong ong. Cơ thể ân nhân mấy lần dịch động di chuyển qua lại thế nhưng rất nhẹ nhàng không hề mang tới cảm giác chao đảo chóng mặt.

Chẳng bao lâu sau thỏ con nghe tiếng la hét thảm thiết nó càng sợ hơn vùi mặt thật sâu vào ngực ấm, nếu không có bộ lông che chắn có lẽ mồ hôi mịn đã rịn ướt cơ thể nó.

Chết rồi tái sinh kí ức tiền kiếp sớm tan biến thỏ con chẳng còn biết mình là ai cả, chẳng còn nhận ra đâu là cố nhân cùng oan gia ngỏ hẹp, chỉ còn biết mình là một con thỏ con từ nhỏ đã nghe hiểu tiếng người cô độc không cha không mẹ sống giữa cánh rừng già âm u lạnh lẽo mà thôi.

Cuộc chiến đến hồi kết thúc. Đường kiếm sát chiêu lại vừa hay cứa đứt gân chân kẻ thù. Không còn trụ vững, chúng ngã uỵch xuống nền. Nam tử bạch y lạnh lùng tiến tới. Nhếch môi mỉa mai:

"Hừ, chỉ một tiểu tiên cũng đủ để đối phó với lũ yêu tinh các ngươi."

"Đại tiên, là chúng ta có mắt không thấy thái sơn, xin ngươi tha chết chúng ta. Đại tiên, đại tiên!"

Ba con yêu van xin lia lịa. Lãnh Dạ Xuyên giơ lòng bàn tay về phía chúng, luồng linh lực tỏa ra chẳng mấy chốc đánh trúng hiện nguyên hình.

"Vốn trời đất có đức hiếu sanh. Bổn tiên hôm nay tha cho các ngươi một mạng, trở về nguyên dạng từ từ mà tu luyện lại, sau này còn đi theo con đường tà đạo, bổn tiên liền trở lại lấy mạng các ngươi. Còn không mau cút."

Nam tử quắt mắt quát lớn. Thế là chuột tinh cùng hai con thằn lằn vội vàng lao vào lùm cây gần đó lủi đi mất dạng. Đây cũng chính là lí do mà sau này chuột tinh cùng đồng bọn đạo hạnh thấp hơn bé thỏ nhà ta. Đấu đá qua tận mấy kiếp, tái sinh vẫn chạm mặt nhau. Nói bé con cùng chúng oan gia ngỏ hẹp chẳng ngoa chút nào.

Lãnh Dạ Xuyên thâu kiếm vào lòng bàn tay, ngồi xuống đặt vật nhỏ lên đùi xoa xoa nhúm lông trắng xù của nó.

Ban nãy mấy lời chuột tinh kia nói hắn nghe cả rồi vật nhỏ chính là người hắn muốn tìm. Chẳng biết từ khi nào, chỉ biết y bị chúng hãm hại biến thành cái dạng này đạo hạnh mất hết quên luôn cả hắn là ai. Là hắn không tốt, hắn tới trễ rồi.

Dạ Xuyên mắt hằn tơ máu hai tay ôm vật nhỏ lên hôn một ngụm. Thỏ con bị hôn bỗng chốc phát tình vươn lưỡi liếm liếm bờ môi nam tử, liếm tới ướt mềm.

Nó ngay thẳng đáp lễ đối phương càng không sao khống chế nổi muốn liếm láp dụi cọ khắp cơ thể đối phương. Nó cũng không biết vì sao nữa có lẽ đây là bản năng tự nhiên của loài thú cũng có thể là đối phương quá hấp dẫn dụ hoặc, cơ ngực săn chắc thơm tho mùi vị nồng đậm của giống đực làm nó thèm thuồng. A mà nó cũng là giống đực cơ mà. Thôi kệ bỏ đi.

Vật nhỏ nghĩ ngợi giây lát tiếp tục dùng mũi đùn đẩy lớp áo trắng sang một bên vùi mặt vào cần cổ trắng mịn của nam tử mà liếm láp dụi cọ.

Hầu kết nhúc nhích, vừa nhột vừa bứt rứt Dạ Xuyên cũng cảm giác khó chịu cương tức vô cùng. Đối phương chưa tới thời tu luyện trở mình đạo hạnh chẳng có với hình dáng hiện tại làm sao có thể thân mật.

Quá yêu đối phương Dạ Xuyên áp lòng bàn tay vào người nó dùng tiên khí đem vật nhỏ nhắn trở lại thân người. Chẳng mấy chốc một thiếu niên mĩ mạo hiện ra trước tầm mắt hắn. Thiếu niên còn không mảnh vải che thân nằm trọn trong vòng tay to lớn mặt mũi áp vào lồng ngực kiện mĩ của ân nhân. Quá xấu hổ nó bật thét lên lăn ra khỏi vòng tay to lớn ấy, nhảy vọt vào trong góc hang tối tăm mà lẩn trốn.

"Yêu nghiệt ngươi sao vậy, tự dưng tránh né ta?" Dạ xuyên đứng dậy hướng vào trong hang.

Thiếu niên trần truồng nép càng kĩ hơn không ngừng phát ra âm thanh sợ hãi hỗn loạn. Đuổi đối phương ra ngoài, không cho đối phương vào. Y nhiều nhất chính là xấu hổ.

Lãnh Dạ Xuyên biết rõ điều đó khóe môi hiện ý cười, chẳng những không ra ngoài bước chân còn chậm tiến vào bên trong. Tiểu yêu kia chấn kinh, giờ phút này đạo hạnh mất hết muốn độn thổ cũng không chui lọt vào đâu, lắng nghe tiếng bước chân nam tử tiến đến ngày một gần, trái tim của y như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực đang phập phồng đập loạn. Miệng kêu ư ư bàng hoàng.

Chẳng mấy chốc một bàn tay to lớn đã ôm trọn thân thể nóng bỏng của thiếu niên vào lòng.

Áp người vào phía vách đá lạnh băng, Dạ Xuyên vuốt ve bờ môi đỏ mọng ấn xuống một nụ hôn vụng về vừa mềm vừa ướt.

Thiếu niên nhanh chóng phát tình cả người mềm nhũn chủ động há miệng dâng ra chiếc lưỡi mềm nộn nóng bỏng.

"Ưm ân ân..."

Nhóp nhép...

Ư ưm...

Âm thanh núc lưỡi vang lên rất rõ ràng giữa hang động lạnh băng. Hòa cùng tiếng nước bọt nhớp nháp tà mị khiến người ta run rẩy xấu hổ.

Ngậm mút một hồi Lãnh Dạ Xuyên mới thỏa mãn li khai khỏi bờ môi mềm ấm của ai kia kéo theo một vệt chỉ dài. Hại thiếu niên mặt đỏ bừng thở hồng hộc trong ngực hắn.

"Bảo bối, em có biết vì sao ta làm vậy với em không? Bởi vì em chính là người ta muốn tìm. Em bị bọn yêu tinh lúc nãy hại chết có lẽ vì tái sinh cách ấm nên em quên đi quá khứ, quên mất ta là ai. Để từ từ rồi ta kể lại chuyện lúc trước cho em nghe. Hôm nay ta quay lại đây là muốn mang em về thiên linh sơn. Giờ em mất hết đạo hạnh rồi, ở lại đây vô cùng nguy hiểm. Em đi cùng ta nhé!?"

Thiếu niên chớp mắt kinh hỉ. Lúng ta lúng túng nói.

"Ta muốn...muốn..."

"Em muốn về với ta phải không?"

Dạ Xuyên mỉm cười nhìn dáng vẻ hấp tấp của đối phương. Một con tiểu yêu mất hết đạo hạnh miễn cưỡng được hắn dùng tiên khí hỗ trợ mà hóa thân người nên đầu lưỡi vẫn còn chưa linh hoạt nghe hiểu tiếng người nhưng nói chẳng được bao nhiêu, chỉ chừng vài câu đơn giản. Lắp ba lắp bắp cũng chẳng thể nào diễn đạt được điều muốn thể hiện. Thật đáng yêu chết mất.

"Bảo bối vậy có còn xấu hổ với ta nữa không?" Dạ Xuyên cúi thấp xuống nhìn biểu tình bẽn lẽn trên mặt thiếu niên.

Thiếu niên gật đầu mặt càng cúi thấp hơn nữa. Ân nhân càng chọc ghẹo y sẽ càng xấu hổ hơn thôi. Khẽ nắm lấy ống tay áo trắng tinh khiết thiếu niên ngượng ngùng nhỏ giọng:

"Muốn hôn..."

"Hửm?" Dạ Xuyên trợn mắt nhìn.

Thiếu niên có chút sợ vẫn nắm chặt ống áo trắng tinh khiết ngẩng nhìn ân nhân bằng đôi mắt đỏ hoe ngấn nước.

"Muốn...muốn ngươi hôn ta nữa."

"Được."

Thôi không trêu chọc nữa. Dạ Xuyên cười cười đoạn bế thốc người lên đem ra ngoài đặt xuống bộ ván gỗ ở giữa hang động. Thiếu niên trần truồng vô cùng xấu hổ càng vùi mặt sâu hơn vào ngực nam tử bạch y thẳng tới khi cả hai đã ở trên bộ ván thiếu niên chẳng còn biết gì chung quanh nữa, hai cái chân trắng trẻo vòng ra sau quấn chặt lấy người ta, hạ thể uốn éo vặn xoắn vô cùng đói khát. Có lẽ bản năng tự nhiên của loài thú trổi dậy mà cũng có lẽ cơ thể ân nhân quá thơm tho săn chắc. Tiểu yêu mơ hồ tâm trí chỉ còn biết có thế. Môi như cánh đào hé mở nói ra mấy lời hoàn toàn mất mặt vứt hết liêm sỉ.

"Ưm...mau cho ta."

Hức hức...

Dạ Xuyên mắt hằn tơ máu, cúi xuống ngậm núc đầu ngực đỏ như máu của thiếu niên cơ hồ muốn núc ra sữa. Vòng tay to lớn ôm ấp cơ thể trần truồng nóng bỏng. Dạ Xuyên vừa hôn liếm bờ môi mềm mại của người thương, vừa nhẹ nhàng xoa bóp tiểu bảo bối ướt át bên dưới, nước bọt tràn cả ra ngoài mép miệng. Hơi thở nồng đậm cháy bỏng. Thiếu niên thích tới phát điên, liên tục rên rỉ kêu lộng. Thiết nghĩ mỗi ngày đều được như vậy thì quá tốt.

Ân ân...

Ưm aaa...

Ngô aaa...

Thiếu niên vặn vẹo một hồi lâu đem nước dâm dịch bắn nhầy nhụa lên bàn tay Dạ Xuyên, một trận thở bạo ồ ồ. Cơ mà thiếu niên vẫn không cảm thấy thỏa mãn, thứ nó muốn ân nhân vẫn chưa lấy ra, nó cắn môi đầy ủy khuất.

"Xem nào em giận ta sao?"

Dạ Xuyên ngón tay vừa thon vừa dài miết qua bờ môi đã bị hôn tới sưng dập. Thiếu niên gật đầu nức nở thật sự quá mức ủy khuất.

"Muốn thứ của ngươi a. Hức hức..."

"Bảo bối ngoan nếu muốn thứ đó em phải đồng ý gả cho ta nha."

"Gả?" Thiếu niên tròn mắt ngây ngốc

"Phải. Là gả cho ta. Em đội khăn voan đỏ mặc hỷ phục cùng ta bái đường thành thân. Ta muốn đêm đầu tiên ở Thiên Linh sơn thật rình rang long trọng, có nhiều người chứng kiến, có nhiều người chúc phúc. Ta muốn cùng em gắn kết một đời, không thể qua loa qua quýt được em có hiểu không?"

Chẳng biết có hiểu hết không chỉ thấy thiếu niên liều mạng gật đầu, mừng tới suýt ngất đi. Về Thiên Linh sơn mới cho y toại nguyện vậy thì về đó đi. Có ân nhân xinh đẹp bên cạnh còn được ôm hôn mỗi ngày thật sự rất thích nha.

"Hơ nhưng mà đội khăn đỏ có bị ngộp không vậy?" Thiếu niên sực nhớ ra điều quan trọng chớp mắt nhìn bạn đời.

"Không ngộp. Rất dễ chịu còn rất đẹp nữa. Bảo đảm em sẽ thích."

"Hảo vậy liền gả cho ngươi đi. Ta thật muốn gả cho ngươi nha." Thiếu niên sáng rỡ lần nữa đem hai chân vòng ra sau quấn lấy tấm lưng bạn đời chẳng còn biết xấu hổ.

Nam tử mĩ mạo cười cười đoạn cởi bớt lớp bạch y bên ngoài của mình ra dùng nó bao bọc cơ thể trần truồng của đối phương lại sau đó bế bổng lên mang ra ngoài.

"Bảo bối em biết không ta chờ ngày này mười lăm năm rồi. Từ nay chúng ta không rời xa nhau nữa."

"Ai nha, mười lăm năm lâu tới vậy sao vất vả ủy khuất cho ngươi rồi."

"Không vất vả, yêu một người chờ bao lâu cũng thấy xứng đáng mà. Về nhà ta từ từ kể cho em nghe quãng thời gian qua ta đã sống thế nào. Các sư thúc sư bá gặp em sẽ vui lắm đó."

"A sư thúc sư bá của ngươi sao?"

"Phải, ngoài sư tôn ra bọn họ cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều trong thời gian ta tu học. Thiên Linh sơn chính là ngôi nhà thứ hai của ta."

"Thiên Linh sơn có đẹp không, có nhiều yêu tinh như ở đây không, có quả rừng cho ta ăn vặt không?"

Càng nói chuyện đầu lưỡi càng trở nên linh hoạt. Tiểu yêu đâm ra nghiện nói, huyên thuyên hỏi khắp trên trời dưới đất.

Dạ Xuyên cười to lần lượt trả lời từ dưới đất lên trên trời, chẳng thiếu thứ chi.

"Thiên Linh sơn vừa rộng lớn vừa đẹp đẽ. Chẳng những có hoa quả ngọt còn có cả thác nước lớn nữa. Em có thể bơi lội thỏa thích mỗi ngày không lo yêu quái rình rập bắt đi."

"A ha thích quá đi. Thiên Linh sơn thẳng tiến. Chúng ta mau về nhà."

Thiên Linh sơn

Thiên Linh sơn gia ta tới đây.

Nga nga

Thiếu niên nháo loạn miệng bật hét vang vào vòm trời xanh. Nam tử trầm ổn ngược lại mỉm cười hôn lên trán y một cái. Bóng người chìm khuất dần vào màn sương trắng bay bay.

(Chuyển cảnh trở lại hiện thực)

Rào, một gáo nước lạnh bất ngờ tạt vào mặt. Lãnh Dạ Xuyên giật mình tỉnh lại nhận ra trước mặt mình là tên cai ngục mới được thả ra cách đây hai ngày, còn là chính tay hắn thả ra đi. Chủ nhân vô ơn, thuộc hạ cũng vô ơn nốt.

"Thượng tiên, rốt cuộc tỉnh."

Tên cai ngục nhếch mép cười khẩy. Lãnh Dạ Xuyên vừa tính dịch động đã phát hiện toàn thân bị trói chặt, cư nhiên là khốn tiên tác vây hãm toàn bộ linh lực. Khốn tiên tác là bảo vật của bổn phái, tên này từ đâu mà có?

"Thượng tiên ngươi đừng cố sức vẫy vùng nữa, tiên nhân như các ngươi bị khốn tiên tác trói buộc chẳng khác nào một kẻ vô dụng."

"Khốn tiên tác này ngươi từ đâu mà có?" Dạ Xuyên nhíu mày trợn mắt.

"Tên pháp sư kia tạo phản cư nhiên trốn biệt ở Đường Tầm, hôm qua đại vương ra lệnh lục soát toàn bộ phủ đệ của gã, thâu được không ít bảo vật nha. Lại có đến cả chục sợi khốn tiên tác, ngươi nhìn xem Thượng tiên, đồ đệ của ngươi cũng có một sợi kìa."

Cai ngục nhếch mép hất cằm ra hiệu. Bộ dáng có bao nhiêu hách dịch đê tiện.

Lãnh Dạ Xuyên quay sang cách đó mấy bộ, quả nhiên đồ đệ cũng đang bị khốn tiên tác vây lấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại. Còn bảo bối của hắn. Bảo bối của hắn đâu rồi?

"Các người giấu Tử Sa của ta ở đâu, em ấy đang ở đâu?"

"Thượng tiên, đồ đệ này của ngươi có phúc lớn cư nhiên lọt vào mắt xanh của đại vương, giờ có lẽ đang được thị tẩm nha. A ha ha."

"Khốn kiếp."

Lãnh Dạ Xuyên gầm lên, đồng tử căng tràn như muốn vỡ nứt ra. Khốn tiên tác cơ hồ chực bứt đứt, luôn miệng gào tên đồ nhi.

"Tử Sa, Tử Sa..."

Nhìn thấy nam nhân bạch y vùng vẫy như điên loạn, cai ngục kinh sợ vội hét toáng lên: "Người đâu, mang thêm khốn tiên tác tới đây. Mau lên."

Tên lính dâng đến ba sợi khốn tiên tác lập tức quấn chặt lấy thân thể nam nhân tuấn lãng, chưa dừng lại tại đó chúng còn dùng roi da quất túi bụi vào người hắn. Tiếng ồn náo quá lớn động thức kẻ bị trói bên cạnh. Ngải Tử Ưu chậm mở mắt liền một trận kinh hồn bạt vía.

"Sư phụ!"

Tử Ưu gào lên khi trước mắt hắn là nam nhân tuấn lãng một thân ướt sũng nước. Bốn sợi khốn tiên tác trói chặt tứ chi, tên cai ngục kia không ngừng dùng dây quất túi bụi vào vết thương trên vùng bụng của hắn.

Cái nơi mà ám tiễn ghim vào cách đó không bao lâu, Lỗ cận vệ lén lút mời tới thái y băng bó giờ lại bị đánh vào liên tục, cứ nhè chỗ vết thương mà đánh. Máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả vùng bụng.

Nam nhân ấy là ai kia chứ. Là người hắn luôn kính trọng nhất nằm mơ cũng muốn làm đồ đệ của người. Gọi người sư phụ. Bao năm qua dạy dỗ hắn từng lời ăn tiếng nói, cầm tay hắn chỉnh sửa từng thế võ công dìu dắt hắn mỗi lúc ngồi thiền rơi vào hôn trầm ảo cảnh. Thứ nam nhân ấy cho hắn là cả một bầu trời tươi sáng.

"Dừng lại đi lũ vong ân phụ nghĩa các ngươi, là ai đã cứu các ngươi khỏi nhà ngục. Không được đánh sư phụ ta. Ta sẽ khiến các ngươi hối hận. Mau dừng lại. Mau dừng lại đi. A a a..."

Ngải Tử Ưu cố vận linh lực nhưng vô dụng, hai hốc mắt giờ phút này ngược lại khô khốc. Chỉ còn tiếng gào đến khảng cả cổ họng.

"Không được đánh sư phụ ta, không được đánh sư phụ ta. Sư phụ. Sư phụ!"...