Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 75: Trả bánh màn thầu cho lão tử ta



Đôi mắt Tử Sa vụt mở to kinh hỉ. Bấy giờ y mới biết hóa ra không chỉ có huynh đệ họ, phía trước phía sau nối dài cả mấy chục cỗ xe ngựa. Đệ tử Trúc Lâm Phong đồng trung y bích lợt lần lượt bước xuống, số lượng đông vầy lên đến cả trăm.

Tiểu tử mồ côi bộ dạng hí hớt tay cầm hai cái bánh màn thầu nóng hổi dọc theo đoàn người chạy đến trước mặt thích tử sa mời y ăn bánh còn cười tới híp cả mắt.

"Sa sư huynh sau khi được đại phu băng bó vết thương ngủ một mạch tới tận bây giờ mới tỉnh, đường giằng xóc cũng không động thức, thật bái phục huynh luôn. Chất lượng giấc ngủ là đây chứ đâu."

"Tiểu tử thúi. Lão tử bị thương hôn mê chứ ngủ nghỉ gì. Cái gì mà đường giằng xóc không tỉnh. Ngươi tưởng lão tử là heo chắc. Nể tình cái bánh này ta tạm tha cho ngươi. Lần sau ăn nói cẩn thận." Giựt lấy chiếc bánh từ tay tiểu tử mồ côi. Thích Tử Sa đưa lên miệng tính cắn một miếng. Tiểu tử mồ côi cười híp cả mắt.

Bỗng đâu có tiếng chân lịch bịch chờ tới, lão gia nhân từ phía sau vươn tay phớt qua nhoáng cái đã bốc đi cái bánh đáng yêu từ tay y, giấu nhẹm ra sau lưng ông ta.

Thích Tử Sa mặt đen như nhọ đáy nồi, mới tỉnh lại suốt từ canh ba đêm qua đến giờ chưa có miếng gì vào bụng, vô cùng đói khát, vì thế kẻ nào dám giựt bánh của y y liều mạng với kẻ đó, dù có là ông lão bát tuần đi chăng nữa y cũng chẳng nể nang đâu.

"Lão già xấu xí, trả bánh màn thầu cho lão tử ta."

Ôm hận trong lòng Thích Tử Sa gào lên rút kiếm khỏi vỏ, cả thảy một bộ xám ngoét. Cổ nhân có nói "miếng ăn là miếng tồi tàn, mất đi một miếng lộn gan lên đầu" chính là đây chứ đâu.

"Bình tĩnh nào tiểu sư đệ, chỗ huynh còn dư một phần cho đệ nè." Dáng vẻ cười khổ. Ngải Tử Ưu vươn lòng bàn tay chặn đường kiếm kia lại, ấn vào trong vỏ.

"Con xú tiểu yêu này lúc nào cũng gây rối, còn làm chậm trễ tuyến đường của chúng ta. Sao các ngươi không để cho nó chết quách cho rồi, đỡ mất công phiền phức." Lão gia nhân chau mày mắng một câu thậm tệ, đoạn chắp hai tay ra sau đít rời đi, màn thầu đưa miệng cắn một miếng.

Nhìn biểu tình ghét bỏ khinh khỉnh của ông ấy, Thích Tử Sa có chút không thông. Lúc trước ông ta cũng có thành kiến với y, không ưa thích y nhưng đâu có đến mức này. Còn nữa lão già đó nói y làm chậm tuyến đường là làm sao, xe ngựa chạy liên quan gì tới y kia chứ?

Tiểu tử mồ côi bấy giờ mới nín cười, kề sát mang tai y nhỏ giọng mách lẻo: "Sa sư huynh chuyện là thế này. Vì thấy huynh đang bị thương, đại sư huynh sợ đường gập ghềnh giằng xóc động đến vết thương của huynh nên bảo mọi người đi chậm lại, nếu không chúng ta đã tới nơi cần tới từ lâu rồi. Bọn người Thử Hạ kia có lẽ đang đợi sốt cả ruột, bọn chúng phi ngựa như bay, giờ có lẽ là đang mắng thầm chúng ta rùa bò hay con sên non gì gì đó đại loại cho coi."

"Khụ." Ngải Tử Ưu bên cạnh bụm miệng ho khan một tiếng trừng mắt với nó.

"Tiểu tử kia ngươi thật lắm lời, nói ít một chút bớt tạo khẩu nghiệp ngươi nha."

"Đại sư huynh, hóa ra đệ làm chậm bước đường của mọi người sao. Lão già ấy lo lắng an nguy sư phụ, chả trách ghét bỏ đệ. Hiện tại vết thương của đệ cũng không còn đáng ngại nữa, chúng ta đừng nghỉ ngơi mà hãy mau chóng lên đường đi đại sư huynh. Từ lúc tỉnh lại tới giờ chẳng hiểu sao đệ thấy bất an lắm. Ban nãy cư nhiên còn nằm mộng thấy tên cặn bã kia chuẩn bị lễ vật thành thân với sư phụ, lòng đệ hiện tại nóng như lửa đốt." Tay bụm ngực trái, Thích Tử Sa thống khổ nhớ thương ai vô vàn.

"Tiểu sư đệ, có huynh ở đây tuyệt không để tên pháp sư đó được toại nguyện." Xoa xoa bờ vai tiểu sư đệ. Tử Ưu một mực trấn an.

"Đại sư huynh có lệnh, tất cả tập hợp tiếp tục lên đường."

Lời vừa dứt từ bốn phía trong lùm cây hai bên đường, sát thủ bịt mặt ập ra ào ạt, một trăm thanh trường kiếm sắt bén nhất tề rời vỏ sẵn sàng nghênh chiến.

Tiểu tử mồ côi cùng lão gia nhân mặt mày tái mét, rất nhanh chân lẹ mắt mà núp vào sau một thùng xe ngựa.

Bộp, bộp hai tiếng chắc nịch, một bàn tay vỗ vào hai cái mông đang hí hoáy lom khom sau thùng xe, tiếng nói của kẻ xa lạ đồng lúc vang lên.

"Trốn kĩ thật nhở, nép xích xích vào đây chút xíu, còn cái chân thò ra kìa."

Tiểu tử mồ côi vội dịch chân sát vào, giọng nói xa lạ ấy lại tiếp tục vang lên.

"Vẫn còn ống tay áo thòng xuống, y phục thật dài a."

Lão gia nhân vội tém ống tay áo lại, mắt lại tiếp tục xem diễn tiến trận đánh ngoài kia, đao kiếm choảng nhau choang choang. Khung cảnh thập phần căng thẳng.

Như chợt nhớ tới cái gì bỏ quên, hai người họ quay mặt nhìn nhau, cùng chỉ ngón tay vào mặt nhau, một già một trẻ đồng lúc cất tiếng nói nói.

"Ngươi vừa mới gọi gia ta?"

"Ông vừa mới gọi ta a?"

Cả hai cùng lắc đầu, mồ hôi lạnh tiết sống lưng họ. Cư nhiên ngươi không gọi ta, ta không gọi ngươi vậy nãy giờ ai đã lên tiếng nói. Chẳng lẽ là thứ đó thứ đó sao? Ban ngày ban mặt còn có thứ đó sao? Quả nhiên một chuyến đi xa chẳng có gì tốt đẹp.

Hít sâu một ngụm khí lạnh. Một già một bé lấy hết can đảm cùng nhau quay mặt lại mé sau lưng. Tay chân vụt cứng đờ.

"Sát...sát...sát..."

Một chữ thủ chẳng thể nào nói thành lời. Tên sát thủ ánh mắt sắc lạnh, thanh kiếm sáng loáng vung lên. Lão gia nhân vội vã chạy vòng ra sau lưng tiểu tử mồ côi núp vào. Tiểu tử mồ côi chân run lẩy bẩy lại chạy vội ra sau lưng ông lão núp vào. Làm tới hai lượt, họ đã bị dồn đến sát bánh xe, không còn chỗ núp.

Tên sát thủ vươn tay vuốt mồ hôi trên mặt, quát lớn: "Đủ rồi, tên nào chết trước liền chọn đi?"

Một già một bé nhất loạt giơ ngón tay, cư nhiên chỉ vào mặt tên sát thủ.

Rẹt một tiếng máu bắn lên không trung, Thích Tử Sa từ phía sau vung một đường kiếm ngược, lưỡi kiếm trực tiếp cắt đứt động mạch cổ, tên sát thủ ngã rầm xuống.

"Sa.. Sa sư huynh? Là Sa sư huynh." Tiểu tử mồ côi bật reo lên.

"Hai người không ai bị sao chứ?" Thích Tử Sa quay mặt lại gấp hỏi, bộ dáng nghiêm túc có bao nhiêu lo lắng.

"Sa sư huynh, đệ không sao, chưa mất miếng thịt nào a." Tiểu tử mồ côi mừng rỡ lắc đầu lia lịa, trong lòng cảm thán không thôi.

"Sa sư huynh, tư thế vung kiếm vừa rồi của huynh cực kì ngầu nha. Ông thấy có phải không lão gia nhân?" Tiểu tử mồ côi nó quay nhìn ổng cười tới híp cả mắt.

"Hừ. Cũng thường thôi." Nào ngờ ông lão bĩu môi quay ngoắt đi. Hai tay chắp sau đít nhìn đất ngó trời, miệng huýt sáo vu vơ.

Biểu tình ông ấy vậy là sao? Có phải khinh thường y không. Cư nhiên mới vừa cứu lão một mạng đấy, một tiếng cám ơn cũng không có. Mặt mày Thích Tử Sa nhanh chóng đen lại, kiếm hoàn vỏ quay lưng đi.

Tiểu tử mồ côi thở dài thườn thượt. Tới bao giờ cây lặng gió ngừng đây?

Trận chiến kết thúc, thi thể bọn sát thủ ngổn ngang trên mặt đất, môn đệ Trúc Lâm Phong nhìn vào có chút nôn nao. Bất quá đây là trận chiến sống còn, ta không giết chúng thì chúng giết ta.

"Đại sư huynh có lệnh, nơi này không thể nán lâu thêm, tất cả gấp rút lên đường."

Giọng Tử Nham cất vang. Cả thảy vội lên xe ngựa ra roi thúc đi.

"Xú tiểu tử, chụp lấy."

Tử Sa vừa định bước lên xe ngựa. Thình lình có tiếng nói quen thuộc vang lên. Theo quán tính y quay sang lập tức có cái gì đó bay vèo về phía mình. Tử Sa nhanh tay bắt gọn cái vật thể bay kia, mở lòng bàn tay ra thật không ngờ là một chiếc bánh màn thầu nóng hôi hổi. Quan trọng là chiếc bánh còn nguyên si chưa bị cắn miếng nào.

Đáy mắt y ngỡ ngàng rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên lão gia nhân đã thấp thoáng bước lên cỗ xe ngựa. Lão già ấy cũng thật nhanh chân. Khóe mắt bỗng chốc híp lại, Tử Sa khẽ bật cười xòa, cõi lòng ấm áp giữa tiết trời se lạnh lúc sang đông.

....

Đến thành trấn đông nghịt người, đoàn xe ngựa dừng lại một lát rồi rất nhanh rẽ qua hướng khác đi về một vùng hẻo lánh ngoại thành. Thích Tử Sa hai mắt chất đầy khó hiểu quay sang hỏi nam tử ngồi ôm quyền bên cạnh:

"Đại sư huynh, sao chúng ta không vào trong trấn?"

"Không thể vào, tên pháp sư kia lệnh sát thủ mai phục chúng ta trên đường đi. Đệ nhìn đồng phục của chúng ta xem, vừa nhìn liền nhận ra ngay đệ tử Trúc Lâm Phong. E rằng bây giờ mà vào trong trấn chúng ta vừa bước xuống xe đã bị kiếm kề tận cổ rồi. Đi bắt gian có ai lại rầm rộ rực rỡ thế này đâu, lại nói Thử Hạ hắn đã an bài tất cả đợi chúng ta tới."

Thế là đoàn xe ngựa tiếp tục ra roi đi về một vùng hẻo lánh cách đó chưa đầy hai dặm. Trong trấn ngoài dân địa phương còn có thương buôn khắp nơi đổ dồn về vô cùng đông đúc, tấp nập nhưng ra khỏi trấn rồi dân cư thưa thớt hẳn, chủ yếu vẫn là tập trung canh tác nông nghiệp là chính.

Đi qua hai chiếc cầu, đoàn xe ngựa dừng trước một trang viên lớn. Nơi này có nước có hoa, khung cảnh khá thơ mộng có vài phần giống với Trúc Lâm Phong khiến cả thảy vô cùng hưng phấn.

Trong trang, huynh muội Thử Hạ cùng các môn đệ Trúc Lâm Phong quây quần tụ họp. Thử Hạ khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào gốc cột trụ gần đó, đảo mắt nhìn khắp một lượt hắn trắc lưỡi trầm ngâm.

Với số lượng cùng thực lực từng này, muốn xông vào trong thủ phủ kia rõ lấy trứng chọi đá. Thở hắt ra một hơi, hắn lại lấy tay ôm đầu ra chiều suy nghĩ mông lung.

Thích Tử Sa sốt ruột nóng lòng cứu sư phụ, giờ còn đợi đối phương giãn não suy nghĩ, y nhịn chẳng nổi khắc này chỉ muốn mở miệng mắng người:

"Thử Hạ ngươi kêu chúng ta đến đây bàn bạc đối sách, rốt cuộc đã bàn ra cái gì đâu. Đứng suốt nửa buổi trời ngươi cư nhiên câm như hến. Rốt cuộc qua nay ngươi đã gặp phải thứ gì, dọa kẻ trơ tráo như ngươi sợ mất mật, đến đầu cũng thụt vào trong cổ áo luôn rồi."

Thử Hạ vẫn lặng thinh không đáp. Muội muội hắn thấy vậy bước lên trước một bước, cất tiếng nói thay:

"Thích Tử Sa ngươi chớ có đoán bừa. Hôm qua ngay sau khi đến đây bọn ta đã gấp rút thăm dò thủ phủ kia. Nào ngờ đến nơi các ngươi có biết thứ bọn ta nhìn thấy là cảnh tượng gì không?"

Mọi người im lặng không biết.

Nàng ấy lại tiếp lời:

"Trước mắt bọn ta là đám thây ma trong cánh rừng âm lạnh kia. Bọn chúng không hiểu bằng cách nào đến được nơi này, tử khí ngày càng nặng nề. Bọn thủ hạ của đại sư huynh không cách nào tiếp chiến trực diện, càng lại gần dương khí càng bị hút cạn.

Sát thủ thất bại, đôi thằn lằn tinh kia tức tốc dẫn theo đồng loại lẻn vào thủ phủ dò đường đi nước bước. Nào ngờ trọng thương trở về, ngay cả mao xí của thủ phủ còn không thể đặt chân qua.

Trong một đêm, thủ hạ của bọn ta bị tiêu hao hết phân nửa, giờ ngay cả lỗ chó của thủ phủ còn không thể chui vào chứ đừng nói đến dò la vị trí của tên Thượng tiên đó."

Lắng tai nghe. Đáy mắt Thử Hạ vụt âm trầm, nguyên lai đêm qua đâu chỉ có từng ấy. Hắn còn âm thầm ra một hiệu lệnh, hồn ma chết trôi kéo về vây chật kín thủ phủ. Thật không ngờ âm tướng từ đâu đột nhiên xuất hiện, một đạo lôi điện đánh tan hồn phách chúng đến méo mó biến dạng.

Thời gian qua đi theo gã pháp sư đó, hắn học lỏm được không ít thứ. Cứ tưởng đủ sức qua cầu, nào ngờ giờ hắn mới biết mình cuồng vọng ngu si tới mức nào. Mình chỉ mệnh lệnh được hồn ma trôi sông lạc chợ, tụ tập rèn luyện, cư nhiên gã đã hiệu triệu được âm tướng hung tợn, ma lực uy áp mặc sức sai xử. So với gã, thử hạ thấy bản thân giờ đây nắm trong tay chỉ còn giẻ rách.

"Thích Tử Sa, ngươi nghe bản cô nương khuyên một câu, bỏ cuộc đi. Tên Thượng tiên đó giờ không còn là của ngươi nữa đâu, hắn sắp chuẩn bị thành thân cùng đại sư huynh của hắn..."

"Đủ rồi."

Biểu muội khuyên một câu chân tình. Cư nhiên là khuyên thiếu niên tên Thích Tử Sa kia. Thử Hạ khắc này lại như bị thọt trúng tim đen quát lên một tiếng rõ to. Hắn là không nhịn được khi biểu muội một tiếng lại một tiếng không ngừng công kích sư phụ của hắn, chọc nguấy vào nỗi đau của hắn.

"Tiểu sư muội không được phép nói xấu sau lưng sư phụ ta, còn ba hoa nữa ta liền đuổi muội về Ngưng Sương động."

Huynh trưởng nổi giận còn muốn đuổi mình đi. Nữ tử ấy hoảng sợ không dám nói nữa. Bĩu môi thừ người ra.

Ngải Tử Ưu luôn im lặng suốt bấy giờ mới cất tiếng nói:

"Thử Hạ, hay là chúng ta đổi thời gian tập kích. Theo như ta quan sát bấy lâu, chẳng phải chỉ có ban đêm gã mới phát huy được sở trường của mình sao. Vậy thì chúng ta liền ban ngày xông thẳng vào thủ phủ, đánh nhanh rút gọn."

"Đúng đó, đại sư huynh nói không sai. Ban ngày gã ta sẽ không hô mưa gọi gió, chúng ta không cần nghĩ ngợi nhiều liền xông vào quyết trận sinh tử một mất một còn đi, đỡ hơn ngồi đây run cầm cập, sư phụ trong đó thành thân mất rồi."

"Đúng đó, đúng đó, cứ làm vậy đi."

Chúng môn đệ ai nấy đều tán đồng. Thử Hạ hừ lạnh một tiếng chán ghét đệ tử Trúc Lâm Phong bấy lâu không ra ngoài, nhìn đời thực đơn giản như mơ.

"Các ngươi tưởng thủ phủ là nơi nào, ban ngày lẫn ban đêm đều có hàng trăm thủ vệ trấn giữ nghiêm ngặt. Không có đồng loại cùng âm binh tương trợ, chúng ta chỉ là gỗ mục trong rừng xanh, xét thực lực tấn công trực diện ngày lẫn đêm đều không phải là đối thủ của chúng."

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, giờ chúng ta làm sao cứu sư phụ ra đây?"

"Ờ, đúng đó, phải làm sao đây?"

Cả thảy xì xào bàn tán.

"Đệ có cách."

Giọng nói vang lên, cả thảy đổ dồn ánh mắt lên người tiểu tử mồ côi. Nó thấy mình tự dưng trở thành tiêu điểm của buổi thảo luận, nghiễm nhiên lại càng giương cao giọng hơn, hưng phấn vô cùng.

"Đệ có cách này, để đệ nam vẩn nữ trang trà trộn vào làm nha hoàng trong phủ, lựa cơ hội tiếp cận Thượng tiên. Mọi người thấy thế nào, đệ thông minh chứ hả?"

Cốp một cái cốc giáng lên đầu nó. Lão gia nhân bên cạnh trừng mắt, mắng xối xả.

"Thông minh cái đầu nhà ngươi, tiếp cận Thượng tiên xong ngươi làm cách nào đem người ra ngoài, hay là tiếp cận xong ngươi là làm thây ma cho tên pháp sư kia sai xử?"

"Lão gia nhân, ông già rồi tay toàn xương, cốc ta đến đau. Ta cũng chỉ là muốn giúp mọi người thôi mà đâu cần nặng tay đến vậy." Tay bé xoa đầu, tiểu tử nó đau tới rớm nước mắt trông mà thương.

"Ta có cách này, nhưng mọi người phải chịu ủy khuất một chút." Giọng nói quen thuộc vang lên, cả thảy đổ dồn ánh mắt về phía Thích Tử Sa...