Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 86: Sư phụ, đừng rời khỏi ta (h)



"Sư phụ, đừng rời khỏi ta. Ân..."

Nụ hôn ngày một sâu đậm, bàn tay be bé luồng vào trong cổ áo của Dạ Xuyên, vuốt ve lồng ngực tráng kiện đang phập phồng lên xuống. Cơ thể sư phụ ướt sũng nước mưa vậy mà sao vẫn thấy nóng, thật nóng quá.

"Sư phụ, ta muốn ngươi, mau cho ta."

Tử Sa khóc nấc dậy tình, chân tay quấn lấy đối phương liên tục làm ra hành động cọ sát cách những hai lớp trung y. Đồ nhi có lẽ chịu đựng quá lâu rồi.

Đồng tử hằn tơ máu, Dạ Xuyên vươn tay cởi y phục trút xuống bãi cỏ, ôm hôn đồ nhi.

"Haa haa...Sư phụ...

Trời mưa lạnh Lãnh Dạ Xuyên không cho đồ nhi nằm xuống đất mà để y ngồi lên trên người mình. Với tư thế thuận lợi, thứ đó đâm sâu vào tiểu hoa tâm. Tử Sa ngửa cổ rên rỉ hoang dại. Giữa làn mưa giá lạnh hai cơ thể xích lõa dán vào nhau cho tới khi đạt đến cao trào, suối nước ồ ồ tuôn chảy. Tử Sa mệt lử ngã vào người lang quân, bờ vai trơn mịn hãy còn run rẩy.

"Sa nhi, ủy khuất cho con rồi." Ôm đồ nhi trong tay. Dạ Xuyên khẽ bảo.

Nghe một lời này, đáy mắt Tử Sa vụt biến sắc, vội ngẩng đầu nhìn nam tử lãnh diễm mà nước mắt lưng tròng.

"Sư phụ, ta không ủy khuất, không ủy khuất chút nào."

"Sa nhi nói vậy nhưng thật ra trong lòng rất để ý. Vi sư hiện tại đã không còn xứng đáng với con. Không làm tốt trách nhiệm của người sư phụ, càng không làm tròn bổn phận của một người chồng. Thiệt thòi cho con quá mức." Tay to vuốt mặt đồ nhi. Dạ Xuyên vẫn khăng khăng nói theo ý mình.

"Sư phụ ngươi nói vậy có phải muốn bỏ trốn nữa đúng không? Chắc ta phải tìm mấy sợi khốn tiên trói ngươi lại quá. Ngươi biết rõ ta không thể sống thiếu ngươi mà. Liên tục đẩy ta ra xa, chi bằng để bây giờ ta chết quách cho xong, đỡ ngày đêm nhớ nhung ngươi hao mòn thân xác. Ta chẳng còn bao nhiêu tinh lực để đợi chờ. Nếu hết thương ta rồi vậy thì ngươi hãy đi đi, ta không giữ ngươi nữa đâu. Hu hu..."

Tuôn một tràng rồi òa khóc nức nở. Miệng nói để người ta đi mà hai cái tay cứ nắm chặt cổ áo người ta không buông thế này làm sao mà đi đây?

Dạ Xuyên dở khóc dở cười, cảm thấy đồ nhi đáng yêu hết mức.

Sa nhi nếu con đã không để ý khoảng thời gian qua, vậy thì vi sư cũng không khách sáo nữa, tấm thân tàn tạ này xin giao cả cho con định đoạt." Môi mắt hiện ý cười. Dạ Xuyên nửa đùa nửa thật, vươn tay xoa xoa tấm lưng trần ướt nước của đồ nhi, hết mực ôn nhu.

"Sư phụ ngươi nói thật?" Tử Sa chớp mắt mở to.

"Thật. Vi sư giao cả cuộc đời này cho con, chỉ mong con đừng nửa đường chê bai ghét bỏ. Vi sư sẽ đau lòng."

"Không, tuyệt đối không. Tử Sa ta xin thề mãi mãi yêu thương trân trọng ngươi. Lời thề danh dự đấy." Sợ lang quân đổi ý bỏ trốn lần nữa. Thiếu niên gấp rút giơ tay thề thốt. Hơi thở hỗn loạn nửa chừng bật ho sặc sụa. Có lẽ ngấm nước mưa quá lâu nên cảm lạnh.

"Sa nhi ngoan chúng ta mau về nhà thôi." Dạ Xuyên gom y phục rồi bế thốc đồ nhi lên.

"Ân."

Khỏi phải nói Tử Sa vui cỡ nào, lật đật gật đầu vòng tay ôm cổ lang quân. Trưng ra hốc mắt sáng rỡ.

Dạ Xuyên ôm đồ nhi rẽ màn mưa xuân trong đêm mang về Hương Vân cốc.

Lại nói cái phòng tắm đơn sơ bị y phá nát rồi còn đâu. Thế là Lãnh Dạ Xuyên đành đặt một cái thùng gỗ trong phòng cho đồ nhi vào trong tắm rửa sạch sẽ. Chiếc khăn bông mềm mang theo nước ấm kì cọ lên khắp da thịt trơn mịn bất giác khiến Tử Sa rùng mình.

Nhớ lại tình cảnh chiều hôm qua chính mình ngược đãi sư phụ, hắn thế nào không ghim hận trước sau vẫn ôn nhu như nước. Tử Sa thẹn quá hốc mắt đỏ hoe, thình lình nhoài người ra ngoài mép thùng, vòng tay ôm lang quân. Nước theo đó bắn xuống rào rào ướt nhẹp cả nền phòng.

"Sư phụ, chiều qua ta đã ngược đãi ngươi. Ta đáng chết."

Hừ, con quả thật đáng chết làm nước ngập đầy phòng, để lát xem ta làm sao trừng trị con.

Tay to ấn đầu sam lớn về lại trong thùng. Bất quá Dạ Xuyên ngoài mặt vẫn ôn nhu: "Sa nhi ngoan ngồi yên để vi sư tắm cho con."

"Sư phụ vậy thì tắm chung luôn đi. Ta cũng kì lưng giúp ngươi. Hôm qua không làm tròn bổn phận của một người vợ, hôm nay ta muốn đền tội." Tử Sa giữ chiếc khăn trong tay ai lại. ánh mắt háo hức đợi mong.

Dạ Xuyên chần chừ một lúc rồi cũng bước vào trong thùng, ngồi đối diện với đồ nhi. Tử Sa vươn tay cởi y phục ướt trên người hắn xuống, cơ thể ôn nhuận phơi bày. Bàn tay be bé mang theo khăn mềm chà sát, đầu ngực đỏ tươi như máu lập tức bị hành động ma sát mà cương to. Tử Sa khẽ nuốt ực, bàn tay run rẩy ngẩng nhìn biểu tình của đối phương, thật không ngờ tới đối phương cũng đang nhìn mình. Nơi nào đó lập tức bùng khởi, cả hai vội ôm lấy nhau giao hợp trong làn nước ấm nóng.

Hức...hức...

Núc lưỡi đồ nhi, Dạ Xuyên liên tục đỉnh vào tiểu hoa tâm, mặt nước sóng sánh nhớp nháp.

Ư...hức hức...

Cơn khát tình lên tới hồi đỉnh điểm, Tử Sa cắn mạnh vào cần cổ lang quân, phía trong liên tục tiết nước dâm chẳng còn biết gì ngoài sung sướng. Thứ của lang quân hệt như con dã thú hung mãnh càn quét, mỗi một lần thúc vào trực tiếp lấy đi một tầng lí trí, cơ thể phiêu lâng như kẻ xuất hồn, cảm giác sung sướng tới mức phát điên.

"Xuyên...ta muốn bắn...ư hức..."

"Vậy thì cùng nhau đi."

Áp sát tai ai kia mà khàn giọng. Dạ Xuyên gia tăng tốc độ mạnh mẽ trừu sáp. Suối nóng ồ ồ tuôn chảy cơ hồ muốn thiêu bỏng cả đường ruột. Tử Sa khóc nấc nước mắt ướt đẫm mi, gom thành đoàn trong ngực hắn.

Trải nửa canh giờ sau Dạ Xuyên mới đem đồ nhi về giường, với lấy tấm chăn ấm quấn quanh cơ thể xích lõa của y, chỉ còn chừa có cái đầu và hai con mắt ló ra ngoài. Quấn thế này thật ấm áp làm sao.

Cả người hoàn toàn không có mặc đồ ngồi úm trong chăn như con nhộng trong kén, Tử Sa xấu hổ với sư phụ, môi má đỏ bừng.

Xem nào Sa nhi thật đáng yêu, cứ tiếp tục thế này làm sao vi sư rời mắt khỏi con được đây hửm?

Dạ Xuyên nhịn không được vươn tay xoa xoa mái tóc ẩm ướt của đồ nhi thêm mấy cái rồi mới luyến tiếc mà rời đi.

Ngọn gió lạnh mang theo những hạt mưa li ti hắt qua ô cửa sổ lùa vào phòng, hàng mi Tử Sa rung rung. Nói không ủy khuất là y nói dối chỉ để đánh lừa hắn, thật ra trong lòng y hiện tại rất đau. Bất quá càng đau y lại càng yêu hắn, có cách nào triệt để xóa sạch những đoạn kí ức về nam nhân kia trong tâm trí lang quân không, ngựa quen đường cũ. Tử Sa chỉ sợ có một ngày cố nhân tìm về bên nhau, cuối cùng người thiệt thòi nhất chính là y thôi.

Vạt áo trắng tinh mang theo hương thơm nhàn nhạt chờ tới, Lãnh Dạ Xuyên chẳng bao lâu đã quay lại với một bát súp nóng hổi trên tay. Ngồi xuống bên mép giường, hắn chậm múc một muỗng thổi vù qua như để chắc không còn độ bỏng mới kề đến bên miệng đồ nhi.

"Sa nhi, ùm nào!"

"Ân." Thích Tử Sa vươn khuỷu tay quệt vội qua mí mắt, há miệng đón lấy muỗng súp trên tay Dạ Xuyên đút cho, ăn ngon lành.

Dạ Xuyên ánh mắt chùng xuống ẩn nhẫn, hắn làm sao mà không biết đối phương buồn, còn vừa mới khóc qua. Vết thương ngoài da thời gian có thể liền lại, còn vết thương trong lòng liệu có xóa mờ được hay không?

"Măm măm, súp ngươi nấu thật ngon sư phụ, mau cho ta bát nữa."

"Sa nhi, giờ đã khuya rồi ăn nữa sẽ đầy bụng, con xem cái bụng của con phình ra rồi nè." Miệng nói, bàn tay năm ngón Dạ Xuyên luồng vào tấm chăn, dừng trên cái bụng xích lõa của đồ nhi mà xoa xoa lên xuống.

"Ha ha, nhột nhột quá sư phụ ngươi mau buông." Tử Sa bật cười khăng khắc đẩy Dạ Xuyên ra, nào ngờ chính mình ngã xuống giường, tấm chăn bung ra để lộ nguyên một con nhộng to lớn trắng trẻo.

Thôi xong. Hầu kết nhúc nhích Dạ Xuyên thu vào tầm cơ thể xích lõa của đồ nhi.

"Sa nhi, con đây là muốn câu dẫn ta?"

Thích Tử Sa cười khổ trong lòng: "Sư phụ, ngươi nói xem là ai câu dẫn..."

Ưm...

Lời còn chưa ra hết thân thể đã bị nam nhân cao lớn đè chặt bên dưới. Lãnh Dạ Xuyên há miệng ngậm lấy bờ môi đỏ mọng của Tử Sa, chậm mút. Thân thể không chút tiền đồ của y chóng mềm nhũn ra, một lòng quấn quýt đáp lại nụ hôn mãnh liệt của sư phụ.

Chợt mùi máu tanh xộc vào khoang mũi, đường chân mày Lãnh Dạ Xuyên nhíu chặt, vội tách khỏi bờ môi ái đồ, nhìn khắp thân y từ trên xuống dưới một lượt. Sa nhi của hắn không có bị thương, mùi máu ở đâu ra?

"Sư phụ ngươi làm sao vậy, tự dưng lâm trận bỏ chạy?"

Lãnh Dạ Xuyên không nói không rằng rời khỏi giường tiến đến chỗ hộc tủ trong góc phòng. Theo tầm mắt hắn, cả hai sư đồ một trận chấn kinh. Máu từ hộc tủ đang chảy dài xuống bên dưới từng đường đỏ au, mùi tanh xộc lên nồng nặc.

Lãnh Dạ Xuyên không nhanh không chậm vươn hai ngón tay kéo cái cửa tủ ra muốn xem trong chứa thứ gì.

"Khoan đã, sư phụ."

Thích Tử Sa vùng khỏi giường lao đến can ngăn nhưng quá trễ, hắn đã nhìn thấy chiếc nhẫn xanh đang không ngừng nhỏ máu.

Đoán được phần nào bên trong có người lại chính là ai đi, không kịp nghĩ nhiều Lãnh Dạ Xuyên bật mở nắp chiếc nhẫn xanh, bàn tay Tử Sa đã gắt gao ấn về chỗ cũ.

"Sư phụ, đừng mở, không được mở. Ngươi mau đưa nhẫn cho ta sư phụ."

"Hừ, Sa nhi, con từ khi nào trở nên độc ác đến vậy? Thử Hạ kia còn có tiểu muội của nó đều không đáng chết." Dạ Xuyên quắc mắt nhìn y.

"Hừ, ta từ khi nào trở nên độc ác, còn không phải là vì ngươi sao?" Toàn thân rét lạnh vì ánh mắt tan tóc của đối phương. Tử Sa vẫn cố mà cãi bướng.

"Sa nhi, mau buông tay." Dạ Xuyên mất hết kiên nhẫn lớn tiếng.

"Ta không buông." Tử Sa gào lại hắn, bàn tay càng hạ lực đến chặt.

Thấy đồ nhi nhất quyết không chịu khoan nhượng mà kẻ sắp chết thì chẳng thể chờ thêm. Lãnh Dạ Xuyên bất đắc dĩ đành dùng lực gỡ từng cái ngón tay của y ra, luận về nội lực y không đấu lại sư phụ, mấy ngón tay be bé đau tới phát run.

"A...sư phụ khốn kiếp, đừng mà."

Ngay khi bàn tay y rời ra, chiếc nhẫn bật nắp mang theo luồng khí xanh lan tỏa. Nam thanh nữ tú co rúm trên nền phòng, bị nặng nhất vẫn là Thử Hạ. Thân thể hắn đỏ au, máu từ khắp lỗ chân lông rỉ rả, linh lực tứ tán kiệt quệ, bởi hắn đã bị nhốt vào trong nhẫn ngót mấy ngày trời. Nếu Dạ Xuyên còn chậm thêm vài canh nữa không phát hiện ra, hắn đúng tận kiếp.

"Á."

Muội muội Thử Hạ bật thét một tiếng chói tai, cả người tỉnh hẳn. Bởi nàng nhìn thấy một con nhộng trắng phau phau đang đứng cạnh sư phụ của đại sư huynh của nàng ta.

Vèo một cái như tên bắn. Thích Tử Sa quên cả ai kia vừa mới bóp tay mình, y vọt nhanh ra sau trốn vào tấm lưng rộng rãi của người ta, run cầm cập. Mặt mày xanh mét vừa sợ hãi vừa xấu hổ vô cùng.

Ban nãy phóng tới muốn đoạt nhẫn trong tay sư phụ quên béng mình không có mặt đồ, còn chăn bông thì rớt xuống từ lúc nào cũng chẳng để ý nữa cứ mãi đôi co cùng hắn.

Hức hức...Sư phụ khốn kiếp. Tất cả là tại ngươi, còn nói cái gì mà ấm chứ, cư nhiên để nữ nhân này nhìn thấy hết rồi mặt mũi ta để ở đâu, để ở đâu đây?

"Khụ."

Lãnh Dạ Xuyên bật ho khan một tiếng, hai vành tai nóng ran hướng nữ nhân trước mặt trừng mắt: "Còn không mau đưa đại sư huynh của ngươi cút đi."

Thích Tử Sa nép sau lưng cây tùng quân cao lớn, mở to mắt nhìn nữ nhân lồm cồm bò dậy túm lấy cánh tay nam tử tan biến mất mà chẳng thể làm gì. Y tức muốn phụt máu.

Không nói không rằng y lao đến bên giường trúc, nhặt vội bộ đồng phục gấp thẳng thớm mà sư phụ chuẩn bị sẵn cho mình một đường mặc vào loạt soạt, gấp rút đuổi theo kẻ thù. Bọn chúng đang bị thương, pháp lực tứ tán, dễ dàng tóm gọn nha.

"Sa nhi, con lại muốn làm gì?" Dạ Xuyên nhíu mày, ngăn không cho tử sa mặc đồ.

"Sư phụ khốn kiếp, mau buông. Nếu còn không đuổi sẽ không kịp giết chúng." Tử Sa trợn mắt với hắn, nghiến răng kèn kẹt.

"Đủ rồi Sa nhi, đừng đuổi cùng giết tận. Tha chúng một con đường sống cũng là tốt cho con sau này. Vi sư không muốn con gây tạo ác nghiệp."

"Ác nghiệp cái quái gì chứ, ngươi đây rõ ràng là viện cớ."

"Sa nhi, hỗn xược."

Lãnh Dạ Xuyên quát lớn, một bạt tai giáng xuống cái miệng nhỏ của thiếu niên đánh chát. Thiếu niên phút chốc sững sờ.

"Sư phụ ngươi đánh ta, ngươi lại đánh ta. Trước vì ba huynh muội họ Hoàng, sau vì hai huynh muội họ Nhạc. Bọn chúng năm lần bảy lượt hãm hại ta, cướp đoạt ngươi khỏi tay ta. Ta giết chúng thì có gì sai quấy. Trong thâm tâm ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì, là cái gì?"

Hức hức...

Hốc mắt đẫm nước, Thích Tử Sa chẳng nói thêm lời nào nữa quay đầu vụt chạy khỏi phòng. Bàn tay ai kia đã kéo trở về ôm trọn trong lồng ngực ấm.

"Sa nhi, không cho con rời khỏi ta. Lại nói con muốn thế này chạy ra ngoài sao, là không có mặc đồ." Dạ Xuyên thâm tâm cười khổ.

Được sư phụ ôm ấp, thân thể thiếu niên không chút tiền đồ lại phút chốc mềm nhũn ra, ngọ nguậy trong vòng tay cường hãn của hắn.

"Sư phụ ngươi bắt nạt ta."

"Sa nhi đừng ương bướng nữa. Con biết ta đau khi xuống tay đánh con mà. Ngoan. Con xem đã khuya lắc khuya lơ rồi. Chúng ta chóng ngủ nha." Dạ Xuyên hôn chụt vào khóe miệng ửng đỏ vì bị ăn tát của đồ nhi. Một mực dỗ dành. Tâm tình y dịu lắng xuống. Má kề bên má nóng hổi. Dạ Xuyên bế y lên giường.

Tử Sa cứ tưởng đi ngủ thật nào ngờ tiếp sau lời nói đó là một trận hoan ái kịch liệt trên chiếc giường trúc.

"Haa..."

Tính khí thô to xâm nhập vào trong cơ thể vùng bụng trướng gồ một mảng. Quá đau đớn hoang dại Tử Sa rên rỉ nức nở, miệng nhỏ mút chặt lấy dị vật lạ chẳng muốn nhả ra. Len lỏi cảm giác mơn man tới từng tế bào đều tê dại.

"Aaa haa...ư hức hức..."

"Sa nhi người con nóng quá. Không phải giầm mưa tới phát sốt rồi chứ?"

"Ư...không phải. Ư hức hức...đừng lo cho ta. Xuyên tới nhanh đi. Hức..."

"Được."

Dạ Xuyên cúi xuống núc lưỡi đồ nhi. Hạ thể cả hai áp sát vào nhau không ngừng giao hợp cho tới khi đạt đến cao trào đem thứ bạch sệt bắn sâu vào trong cơ thể đồ nhi, cơn hoan ái vẫn chưa hề dừng lại. Tử Sa ngửa cổ rên xiết. Cả căn phòng nồng đậm mùi dâm uế của nam nhân.

"Haa haa...đừng mà sư phụ...ư hức ân ân ưm...Haa...không ân ân...ư hức hức..."

....

Sáng hôm sau, Thích Tử Sa chậm mở mắt, giường phòng lại trống trơn. Y giật mình lao xuống, hạ thể chóng truyền tới cơn đau sau một đêm mê loạn.

"Sư phụ, ngươi đâu rồi sư phụ?"

Rất nhanh điểm tâm sáng đậy trên bàn đập vào tầm mắt, còn có mấy dòng chữ Dạ Xuyên để lại.

"Sa nhi, ta đến Thích La điện. Con dùng điểm tâm rồi nghỉ ngơi, hôm nay không cần lên lớp. Ta yêu con!"

Hai gò má y đỏ bừng, đây rõ là nét chữ của hắn: "Sư phụ ngươi sến súa! Để xem ngươi nấu cái gì cho ta."

Tử Sa mở lồng chụp trong toàn là bánh với bánh, có nào bánh bò, bánh đúc, bánh gai, bánh dày đậu xanh, bánh trôi, bánh rán, bánh xèo, bánh khúc, bánh dẻo, bánh gio chấm mật, bánh chín tầng mây, còn có chính giữa đặt một dĩa bánh...phu thê a!

"Sư phụ, bánh phu thê là sao. Ngươi muốn nói với ta cái gì?"

Cả gương mặt Tử Sa nóng ran, con tim đập loạn liên hồi, mang theo háo hức mà dùng hết chỗ điểm tâm sư phụ chuẩn bị cho. Sau đó không nhịn được mặc vào bộ đồng phục chỉn chu ba chân bốn cẳng chạy như bay đến Thích La điện. Vốn y tính làm sâu lười khỏi phải lên lớp nhưng vì cái dĩa bánh phu thê đó, y là phải đi nha...