Bách Yêu Phổ 2

Chương 1-4: Niêm Hoa 4



Edit: Sa

Đó là đêm lạnh nhất trong đời.

Trừ lạnh ra, Vực Quỷ còn có mùi tanh nồng của máu cùng với mùi mục rữa thối nát của xác thịt. Hắn cầm ngọn đuốc soi sáng lối đi hẹp dài, thỉnh thoảng những chiếc xương khô hiện ra trong ánh lửa.

Nơi đây không phức tạp như hắn nghĩ, không có mê cung hay lối rẽ, chỉ là một lối thẳng đi mãi không hết, như dài vô tận.

Có khi những kiếm khách không thể thoát khỏi nơi đây là vì đi lâu quá nên chết vì mệt cũng không chừng. Hắn cười giễu với suy nghĩ của chính mình, không biết đã đi bao lâu rồi, đôi chân hắn dần nặng trĩu.

Cho đến khi một thứ ánh sáng lóe lên trong bóng tối, tim hắn đập thình thịch.

Là nó, chính là nó, là thanh kiếm được cắm trên mỏm đá trong suốt.

Hắn cho rằng sẽ có bẫy, thử dò xét mới phát hiện là không có, yêu kiếm “Vô Nhạc” trong truyền thuyết đang ở trong gang tấc, chỉ cần giơ tay là chạm tới.

Hắn ngừng thở, chầm chậm nắm Vô Nhạc, từ từ rút ra.

Tiếng thanh kiếm chạm vào đá vang lên “ken két” rất khẽ khàng. Đúng lúc này, trên đầu bỗng lóe lên hai luồng sáng màu đỏ, không khí kỳ lạ dâng lên khắp phía, đá vụn lăn xuống, trong bóng tối, có vật thể khổng lồ lao xuống.

Hắn giật thót, cúi người xuống, cảm nhận rõ rệt có thứ gì đó bay qua lưng mình, đột nhiên lưng lạnh toát, sau đó là cơn đau đớn xuất hiện, có thứ sắc nhọn xé lấy quần áo hắn, để lộ da thịt hắn.

Càng lúc càng có nhiều luồng sáng màu đỏ ánh lên trong bóng đêm, hắn nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, giống như tiếng chim nhưng lại chói tai hơn tiếng chim.

Những đợt công kích ầm ầm kéo đến, kiếm Vô Nhạc đã được hắn ôm vào lòng, hắn muốn rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng mãi không rút được, chỉ đành nhặt kiếm của mình lên, chống lại với quái vật còn chẳng thấy rõ hình dáng.

Hẳn là chúng có cánh, hắn cảm nhận được lông chim quét qua trán mình. Sư phụ nói có loài chim khổng lồ canh chừng Vực Quỷ, chắc là thứ vừa kỳ lạ vừa hung hãn này đây.

Trong lúc đọ sức, có thứ rất nặng đè lên vai hắn, hắn không giãy giụa nổi, chỉ đành để thứ gì đó như móng vuốt xé toạc da thịt mình.

Hắn nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép.

E rằng dẫu là đệ tử xuất sắc nhất mà sư phụ khen ngợi thì hắn cũng khó mà chống chọi nổi tình huống này. Đối đầu với những con quái vật này, hắn quá cô độc và yếu ớt, tiếp tục đánh trả thì ở đây sẽ tăng thêm vài vụn xương khô mà thôi.

Hắn vung kiếm chém lung tung, gắng gượng mở đường máu, chạy như điên.

Chạy, chạy khỏi đây là được.

Cho dù không quay đầu, hắn cũng biết phía sau có vô số thứ đuổi theo mình.

Không thể chậm, chạy chậm là sẽ mãi mãi không thoát khỏi đây được. Nhưng hắn biết mình càng lúc càng chậm, vết thương trên người đau đớn tới mức tê liệt, hai chân như đeo chì, nặng trịch hệt như không phải là chân hắn.

Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao con đường này lại dài đến thế, cũng biết tại sao tất cả mọi người đều không ra khỏi đây, bất kể là sức lực hay tốc độ, họ đều không thể chiến thắng, đây đích thị là một cuộc săn.

Đột nhiên, phía xa xa có ánh sáng màu vàng, lòng hắn khấp khởi, nhưng sau đó lại chùng xuống. Đó không phải là cửa động Vực Quỷ, hắn biết cửa động còn cách rất xa.

Là cô bé, đó là hộp quẹt mà hắn đã đưa cho cô bé, cùng với gương mặt muốn khóc mà không dám khóc, há miệng run rẩy đứng ở nơi không nên đứng.

Giờ phút này, hắn mới sợ, tim đập như nổi trống.

“Muội vào đây làm gì?” Hắn rống lên, lao tới ôm cô bé, tiếp tục cật lực chạy trốn.

“Muội sợ tiểu ca ca không tìm được đường.” Cô bé khóc ré lên.

Hắn cắn răng, không nói gì nữa, dùng tất cả sức lực chạy về phía trước.

Cơ thể dường như đã không còn cảm giác, đau đớn biến mất, linh hồn hắn như tách ra khỏi cơ thể, nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể chạy nhanh bởi vì quá nặng, không chỉ bởi mang theo một thanh kiếm mà còn có cả tính mạng của một cô bé.

Tai hắn ong ong, trước mắt có thứ ánh sáng kỳ lạ lay động, dường như hắn nhìn thấy sư phụ, cũng nhìn thấy mình khi còn bé.

Sư phụ dâng hương cho sư phụ người, hắn đứng đằng sau sư phụ, tò mò hỏi: “Sư phụ, sư phụ người thoát khỏi Vực Quỷ bằng cách nào? Chẳng phải không ai thoát khỏi đó được sao?”

Sư phụ trầm ngâm chốc lát mới nói: “Sư huynh ta cùng người chạy trốn, người đánh sư huynh bị thương ở chân.”

Khi đó hắn không biết điều ấy liên quan gì tới việc sư phụ của sư phụ còn sống thoát khỏi Vực Quỷ.

Nhưng tại sao lại là vào lúc này? Tại sao lại nhớ tới chuyện mà không ai muốn biết vào lúc này?

Mình đang nghĩ gì vậy?

Phía sau đã đuổi theo rất gần, hắn chạy càng lúc càng chậm, cánh tay ôm cô bé cũng càng lúc càng mỏi nhừ.

Nếu tiếp tục thế này, cả hai sẽ cùng chết.

Thể lực hao tổn quá mức, chân hắn mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất, cô bé trong lòng cũng bị lăn ra ngoài.

Hắn đứng dậy ngoái đầu lại, vô số cặp mắt đỏ ngầu cách họ chưa tới hai thước, có lẽ là ba con quái vật, hoặc cũng có thể là sáu con.

Cửa động cách đó không xa, kiếm Vô Nhạc cũng ở trong tay, thắng lợi đang ở rất gần.

Hắn đột nhiên gầm thét như quái thú, tựa như giao phó tính mạng vào tiếng gầm ấy, sau đó chạy nhanh về phía trước như kẻ điên. Một mình.

Phía sau là một khoảng hoảng loạn, cô bé đang khóc, giãy giụa gọi tiểu ca ca, tiểu ca ca…

Hắn bịt tai lại, không nghe được gì nữa, chẳng nghe thấy gì cả.

Ra khỏi Vực Quỷ, hắn vẫn chạy như điên giữa cánh đồng tuyết, không có phương hướng, chỉ muốn trốn chạy.

Cho đến khi hắn không còn chút sức lực nào, ngã nhào xuống lớp tuyết dày, không nhúc nhích, để mặc tuyết đắp lên thân thể vừa thoát khỏi kiếp nạn của hắn.

Kiếm Vô Nhạc đã thuộc về hắn.

*

Cánh cửa của ngôi miếu đổ nát đung đưa trong gió, kẽo cà kẽo kẹt.

“Danh kiếm trong thiên hạ đều có linh hồn, chúng chọn chủ nhân theo cách thức của riêng mình.” Hắn nhìn trường kiếm trong tay, “Ban đầu sư phụ của sư phụ ta nhìn thấy nó nhưng còn chưa kịp đụng vào đã phải chật vật chạy ra ngoài, người không làm được chủ nhân của nó. Trong Vực Quỷ, ta không rút nó ra được, có lẽ lúc đó nó cũng không nhận ta là chủ nhân.”

“Thanh kiếm bướng bỉnh.” Đào Yêu cười, “Thế nhân tài nào được làm chủ nhân của nó?”

“Kiếm tên Vô Nhạc, vậy nên chỉ có người cả đời này chẳng thể vui vẻ mới có thể làm chủ nhân của nó.” Hắn ngẩng đầu nhìn tượng Phật loang lổ, “Phật dạy cứu giúp người đời sẽ được về miền cực lạc, có lẽ ta sẽ không về đó được. Trong giây phút ta bỏ rơi cô bé, cuộc sống của ta đã không còn liên quan tới hai chữ vui vẻ, có lẽ nó đã xác nhận được điều đó nên ta mới rút được nó ra khỏi vỏ, làm chủ nhân của nó, bầu bạn tới ngày nay.”

Đào Yêu nhún vai, nói: “Nhưng ngươi là đệ nhất thiên hạ.”

“Đúng vậy, nghe có vẻ vui nhỉ.” Hắn nhìn Đào Yêu, “Năm thứ hai sở hữu Vô Nhạc, toàn bộ kẻ cầm đầu môn phái từng đánh bại sư phụ biến mất dưới tay ta. Ta không giết hắn mà chặt đứt một cánh tay hắn, giẫm nát tấm biển môn phái ngay trước mặt hắn. Từ đó, Phong Vô Nhạc thành danh trên giang hồ. Ta không có bạn bè, chỉ có đối thủ, sau cùng, ngay cả đối thủ mà ta cũng không có. Người chết dưới kiếm của ta còn nhiều hơn cả tượng Phật trong chùa.”

“Ngươi dùng tên kiếm để đặt tên cho mình?” Đào Yêu nhìn hắn dựng tượng Phật lên, một bên cầm hoa sen phổ độ chúng sinh, một bên cầm yêu kiếm giết người vô số, hai trạng thái đối lập nhau cùng sóng đôi vào buổi tối đầu thu.

Hắn xoay người, đánh giá Đào Yêu: “Ngươi còn chưa nói cho biết ngươi tên gì.”

“Đào Yêu.” Nàng thoải mái trả lời.

“Ngươi mặc đồ đỏ trông có mấy phần giống Nha Nha.” Ánh mắt hắn chợt dịu dàng trong thoáng chốc.

Đào Yêu khinh khi: “Nói thế nghĩa là nếu ta mặc đồ đen, hôm đó ngươi sẽ không lấy lại túi tiền giúp ta?”

“Có lẽ.” Hắn rất thành thật.

“Ngươi hối hận.” Nàng chợt nói, như có ẩn ý sâu xa.

Hắn ngẩn ngơ, im lặng hồi lâu, nhìn bóng đêm bên ngoài ngôi miếu đổ nát: “Ta hối hận ngày ấy không quay đầu, dẫn cô bé tới Lạc Dương mua kẹo.”

“Niêm Hoa sẽ cho người có thể triệu hồi ra nó một cơ hội, nếu ngươi thành công, có thể quay về lúc ban đầu, đưa ra quyết định lần nữa.” Đào Yêu nhìn bóng dáng phía sau cực kỳ cô đơn ở trước mắt: “Nhưng điều kiện là, tuy ngươi trở về ngày hôm đó, dẫn Nha Nha đi Lạc Dương, nhưng ngươi sẽ biến mất sau bảy ngày.” Nàng hơi dừng lại, “Sau đó, ngươi sẽ hóa thành một con Niêm Hoa khác, trừ khi sau này có người triệu hồi được ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không được ai nhìn thấy. Từ đó cuộc sống của ngươi sẽ là u hồn cô độc du tẩu ở mọi ngóc ngách trên thế gian, không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy, nếu may mắn thì sẽ gặp được yêu quái trò chuyện với ngươi hằng ngày hoặc là thiếu nữ được người người yêu mến như ta. Nhưng sau cùng, ngươi vẫn cô độc một mình. Những hậu quả này, ngươi có biết hay chăng?”

Hắn gật đầu: “Ta biết hết. Ba năm trước, nghe mấy đạo sĩ nói chuyện, ta biết có loài yêu quái này, ta đã dốc sức đi chứng thực, cuối cùng tìm được Hư Cốc tiên sinh được xưng là thần tiên sống. Hắn thu thù lao của ta, dạy ta phương pháp triệu hồi Niêm Hoa, nhưng vô ích, vì vậy mới có chuyện như ngươi chứng kiến.”

Đào Yêu đồng cảm nhìn Hư Cốc tiên sinh đang ngủ mê man, nói: “Ông ta không lừa ngươi.”

Hắn nhíu mày.

Nàng chỉ vào một góc ngôi miếu: “Niêm Hoa đang ở đó, ngươi đã gọi ra thành công, nhưng ngươi không nhìn thấy nó.”

Hắn ngạc nhiên: “Tiểu Đào Yêu, ngươi có biết hậu quả của việc nói năng bậy bạ với ta là gì không?”

“Đại thúc à, ta không bao giờ lừa dối ai đẹp trai đâu.” Nàng nghiêm túc nói: “Ngươi hãy tĩnh tâm, tập trung cảm nhận, có phải ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào, lúc có lúc không không?”

Hắn nửa tin nửa ngờ, hít một hơi thật sâu, ngẩn ngơ.

“Ngửi thấy rồi chứ.” Nàng nhìn vào khoảng không, “Từ lúc ngươi gọi nó ra, một sợi dây vô hình đã trói lấy ngươi và nó, ngươi đi đâu, nó theo đó, đáng tiếc ngươi không nhìn thấy nó, nó cũng không thể nói chuyện với ngươi.”

“Thật không?” Hắn nhìn theo tầm mắt nàng, giọng run rẩy, “Yêu quái đó ở bên cạnh ta thật ư? Tại sao ta không nhìn thấy? Hư Cốc tiên sinh nói chỉ cần gọi nó ra thì sẽ nhìn thấy mà.”

“Lòng người có hối, hối hận nặng như biển, sinh Niêm Hoa. Bạch y vô diện, chấp hoa vào tay, có dị hương. Người càng hối hận càng dễ gọi nó, trở về quá khứ, bảy ngày sau thực thể biến mất, hóa Niêm Hoa, du đãng thế gian, tồn tại vĩnh viễn.” Nàng chậm rãi nói, “Ta từng đọc một quyển sách miêu tả về chúng như thế, nhưng sau đó còn có một câu.”

“Câu gì?” Hắn vội hỏi.

“Người hối hận sâu sắc, tất mang tội lớn, hoặc đả thương người, hoặc đả thương vật, nếu được tha thứ, Niêm Hoa không hiện.” Nàng vỗ vai hắn, “Nghe hiểu ý ta chứ?”

Hắn thẫn thờ.

Lúc này, Đào Yêu đi tới trước khoảng hư vô, nói nhỏ gì đó, thỉnh thoảng gật đầu.

“Không thể nào!” Hắn lẩm bẩm.

Đào Yêu đi tới, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nha Nha chưa từng hận ngươi.”