Bách Yêu Phổ 2

Chương 1-5: Niêm Hoa 5



Edit: Sa

Trời sáng, họ đứng trên một con hẻm nhỏ trong thành, trước mắt là căn nhà đơn sơ được bao bọc bởi bức tường xám phủ đầy dây leo.

Nàng kéo hắn nhảy lên bờ tường, lén quan sát mọi thứ trong sân.

Có hai đứa bé trông như huynh muội nô đùa giữa sân, người đàn ông tầm ba mươi tuổi đứng đằng sau gọi to hai đứa mau ăn sáng kẻo trễ học. Không lâu sau, có cô gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi đi ra khỏi nhà, nàng mặc bộ quần áo vải giản dị, trắng trẻo tươi tắn, nhưng trên mắt được quấn vải đen, giơ mấy cái áo trong tay lên, nói: “Cha bọn trẻ, trời lạnh, mặc thêm quần áo cho con đi.”

Người đàn ông vội vã đi tới lấy quần áo, trách: “Mình sợ con lạnh, trong khi lại chỉ mặc mỏng tang thế này. Tuy mình tên Nha Nha, nghe thì có vẻ trẻ đó nhưng nào bằng tụi trẻ nữa.”

Cô gái chống nạnh nói: “Mình chê em già chứ gì?”

“Ý ta không phải thế!”

“Em giận rồi.”

“Đừng mà nương tử, lát nữa ta dẫn mình đi mua kẹo vừng mà mình thích nhất nhé, đừng giận mà.”

“Vậy còn được.”

Hai đứa bé gọi: “Cha mẹ, tụi con đi học đây.”

“Đợi đã, còn chưa ăn sáng mà!”

“Không kịp nữa rồi!”

Trước khi suýt bị phát hiện, hắn kéo Đào Yêu nhảy xuống, thẫn thờ dựa vào tường, khí thế của đệ nhất thiên hạ nào còn nữa, hắn lúc này chỉ là ông chú trung niên yếu ớt ngập tràn niềm vui.

“Niêm Hoa nói quái vật ở Vực Quỷ làm Nha Nha bị mù nhưng không biết vì sao mà chúng không ăn thịt cô bé. Có lẽ là chê cô bé chỉ toàn xương.” Đào Yêu nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của hai đứa trẻ, “Sau khi thoát khỏi Vực Quỷ, Nha Nha được bác thợ săn tốt bụng nuôi dưỡng, sau đó cưới con trai của bác thợ săn. Mười năm trước, hai vợ chồng rời khỏi Chướng Châu, chuyển đến đế đô, buôn bán nhỏ để sinh sống, sau đó có hai con, một trai một gái, cuộc sống coi như an ổn.”

Hắn cố chống đỡ cơ thể, hỏi: “Sao nó biết?”

“Khi ngươi chân thành nói ra điều khiến mình hối hận để triệu hồi Niêm Hoa thì ngươi, Nha Nha và Niêm Hoa sẽ bị trói chặt với nhau, Niêm Hoa sẽ biết tất thảy những gì thuộc về ngươi và Nha Nha. Đó là yêu lực của Niêm Hoa, rất khó để giải thích cho ngươi hiểu.” Đào Yêu lè lưỡi với hắn, “Tóm lại ngươi cứ tin nó là được. Niêm Hoa là một trong số những yêu quái hiếm hoi không nói dối đó.”

Hắn im lặng hồi lâu, nói: “Ta muốn gặp muội ấy.” Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Yêu, “Hôm qua ngươi nói ta bị bệnh, ngươi đã đúng. Tung hoành giang hồ hai mươi năm, ta không lập gia đình, không con cái, cuối cùng thứ ở lại bên ta chỉ có thanh kiếm này cùng cơ thể đầy thương tích. Đại phu nói tâm mạch của ta bị tổn hại, không có thuốc chữa, đã một hai năm nay rồi.”

“Uổng ghê.” Đào Yêu nhìn cánh cửa nhà, “Muốn gặp thì gặp đi, bây giờ mỗi nguyện vọng của ngươi đều có thể là di nguyện, phải mau lên.”

“Ngươi nói chuyện khó nghe quá.” Hắn bỗng xoa mạnh đầu nàng, “Định hỏi ngươi làm gì nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không nói thật với ta đâu.”

“Vì vậy đừng hỏi, ta chỉ là người vô tội bị dính vào chuyện này thôi.” Nói xong, nàng chợt nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Có phải ngươi mang theo phong thư ngươi viết cho Niêm Hoa, nội dung kể về nỗi hối hận của ngươi, và dùng dây màu đen cột quanh không?”

Hắn gật đầu: “Hư Cốc tiên sinh nói bắt buộc phải làm vậy, phong thư vàng, dây cột đen, chín mươi chín vòng, không hơn không kém.”

“Cho ta đi, hiện giờ ngươi không cần nó nữa.”

Hắn nghĩ ngợi chốc lát, lấy từ vạt áo trước ngực ra một bọc giấy.

“Coi như quà tạ ơn của ta dành cho ngươi.” Hắn thả bọc giấy vào tay nàng.

“Keo kiệt.” Nàng tặc lưỡi.

Hắn cười: “Có duyên gặp lại.”

“Ta không chết nhanh vậy đâu nên chúng ta sẽ không thể nào gặp lại nhau trên đường xuống Hoàng Tuyền đâu. Ngươi thong thả đi trước đi.” Đào Yêu cười gian vẫy tay hắn, sau đó sải bước đi về hướng ngược lại.

Hắn cười đầy bất đắc dĩ, xoay người, sau phút giây do dự ngắn ngủi, đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Nha Nha đang phơi quần áo chợt nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu lại: “Ai đó?”

Hắn chầm chậm bước lại gần nàng, mắt ửng đỏ.

Trước hôm nay, nếu có người nói Phong Vô Nhạc khóc, chắc chắn đó là truyện cười.

Nha Nha lại hỏi: “Ai đó? Là thím Lý à?”

Hắn dừng trước mặt nàng, đột ngột quỳ xuống ôm lấy chân nàng, bật khóc thành tiếng.

Nha Nha hoảng hốt, không dám nhúc nhích, quờ quạng mặt hắn: “Ai đó? Ai vậy?”

“Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Nha Nha à, ta xin lỗi.” Cơn ác mộng và nỗi cô độc đi theo hắn hai mươi năm bỗng chốc hóa thành mây khói, không ai có thể độ được hắn, chỉ có cô gái trước mặt mới là Phật Tổ của hắn.

Đột nhiên, tay nàng dừng lại trên mặt hắn, người cứng đờ, giọng run rẩy: “Là… là tiểu ca ca, là tiểu ca ca đó ư?”

Hắn không trả lời, càng khóc nức nở.

“Là huynh, là huynh thật rồi.” Nước mắt nhanh chóng thấm ướt tấm vải đen che mắt nàng, rơi dọc xuống gò má, “Huynh về rồi, cuối cùng cũng về rồi.”

Nghe tiếng động, người đàn ông đi ra khỏi nhà, há hốc mồm nhìn cảnh tượng ngoài sân: “Nương tử, chuyện gì thế?”

“Không có gì, không có gì.” Nàng vội vã xua tay với chồng, mừng rỡ nói, “Cha bọn trẻ, đây là tiểu ca ca từng cứu mạng em mà em đã kể cho mình nghe đó.”

Nỗi kinh hãi hóa thành niềm vui trên gương mặt người chồng, vội vã nói: “Hóa ra là ân nhân!”

Hắn buông tay ra, không đứng lên, nhìn cố nhân đã xa cách nhiều năm, cảm thấy nàng vẫn giống y như hai mươi năm trước.

“Sao muội nói vậy?” Nước mắt vẫn không ngừng rơi, hắn nhìn nàng, “Muội quên ta đã làm gì rồi sao? Mắt của muội…”

“Đâu có quên.” Nàng cười cắt ngang lời hắn, “Nếu không có huynh cứu muội khỏi tay kẻ ác, muội đã chết cháy. Nếu không có huynh cho muội linh dược, muội đã chết bệnh. Huynh đã cứu muội hai lần. Muội chỉ nhớ vậy thôi.” Nàng hít sâu một hơi, cúi người đỡ lấy cánh tay hắn, “Mau đứng lên nào, chúng ta vào nhà nói chuyện.”

“Đúng đó, đúng đó, ân nhân mau đứng lên đi, đừng kích động quá, thân thể quan trọng hơn.” Người chồng cũng vội đi tới đỡ hắn dậy.

“Cha bọn trẻ, buổi trưa nấu thêm vài món nhé.”

“Ừ ừ.”

Hắn được hai vợ chồng vây quanh, lần đầu tiên được chào đón, gia nhập vào niềm vui gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.

Gần cuối đời, Phong Vô Nhạc đi vào một căn nhà nhỏ, rơi những giọt lệ đã bị kiềm nén suốt hai mươi năm, ăn bữa cơm với cố nhân, chuyện xưa năm cũ, ân oán thị phi tàn phai trong làn gió thu. Có lẽ kiếm Vô Nhạc sẽ không còn muốn nhận hắn làm chủ nhân nữa.

*

“Ui da, bão cát đáng ghét quá đi.” Đào Yêu dụi mạnh cặp mắt đỏ hoe, lấm la lấm lét trượt xuống bờ tường.

“Cô khóc.” Bên cạnh, con yêu quái mặc đồ trắng, đầu đội mũ rộng vành, khuôn mặt ẩn dưới mạn che mặt ngó nàng chằm chằm, một cái giỏ trúc được vắt trên tay nó, trong giỏ bày biện các nhánh hoa đỏ rực.

“Bụi bay vào mắt thôi chứ ta có khóc đâu!” Nàng dụi mắt nhanh hơn.

“Xong rồi, ta đi đây.” Nó xoay người.

“Đứng lại!” Nàng la lên, “Mi khoan đã!”

“Thư đã đốt, ta không còn bị Phong Vô Nhạc khống chế nữa, tất nhiên phải đi thôi.” Nó trả lời, trông cực kỳ khó hiểu.

“Không nhờ có ta thì cả đời này mi chỉ có nước kè kè theo Phong Vô Nhạc, khế ước giữa hai người sẽ không thể thực hiện, mi càng không thể rời khỏi hắn. Niêm Hoa vốn cô độc, thú vui sống duy nhất là tự do tự tại du đãng khắp chốn. Nếu không có ta, mi…”

“Cô muốn gì?” Niêm Hoa thở dài, “Đồn rằng Đào Yêu chốn Đào Đô trời sinh lạnh nhạt, vô tình vô ái. Cô thật lòng giúp đỡ Phong Vô Nhạc hay vì mục đích khác thì chỉ mình cô biết.”

“Mục đích?” Đào Yêu nhìn trời, “Ta có mục đích gì? Chỉ tại ta thấy đại thúc đẹp trai quá nên mới tiện tay giúp các người thôi.” Nàng cười toe toét nhìn nó, “Mi biết mà, có rất nhiều yêu quái muốn gặp ta mà chẳng được, bây giờ ta lại đứng trước mặt mi, mau nói cho ta biết mi khó chịu ở đâu, có đau đầu không có nóng sốt không có tiêu chảy không có mất ngủ không, đừng chủ quan nha.”

“Ta rất khỏe, không đau ốm gì.” Niêm Hoa ngáp, “Nghe nói phàm là yêu quái muốn được cô chữa trị thì phải lập khế ước làm thuốc cho cô.”

“Ta là đại phu nên tất nhiên cần rất nhiều thuốc.” Đào Yêu hừ lạnh, “Thôi bỏ đi, không bị bệnh thì cút đi.”

“Ừ.” Niêm Hoa quyết đoán xoay người bay đi, không bao lâu lại ngoảnh đầu nói: “Cô không giống như lời đồn.”

“Đồn gì?” Nàng giận dữ hỏi.

“Cáo từ.”

“Cút cút cút! Sau này mi bệnh chết thì cũng đừng đến tìm ta!”

***

Đào Yêu ủ rũ đi giữa dòng người, đi một bước thở dài ba cái.

Tiếc ghê, là Niêm Hoa đó, tuy số lượng không ít nhưng muốn gặp chúng phải có cơ duyên, nếu có thể để Niêm Hoa làm thuốc, chắc chắn nàng sẽ chế xuất ra được loại thuốc hối hận quý giá nhất!

Đế đô chưa bao giờ hết náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên không dứt, đồ đạc được bày bán phong phú đa dạng, rực rỡ sắc màu.

Dọc đường thấy có cô nương bán hoa tươi ăn mặc tươi sáng, tiếng rao lảnh lót, Đào Yêu ghé mua bó hoa không biết tên, đỏ rực, hệt như xiêm y của nàng, có lẽ cũng hệt như chiếc áo bông từ nhiều năm trước của Nha Nha.

Niêm Hoa là yêu quái kỳ lạ, chúng được sinh ra từ lòng hối hận của con người, không có thực thể, thoạt trông rất yếu ớt nhưng lại có yêu lực đáng sợ. Không biết trên đời có bao nhiêu người hối hận từng tìm thấy Niêm Hoa để trở lại ngã ba lựa chọn một lần nữa, nhưng dẫu chọn thế nào, kết quả cuối cùng cũng chỉ là trên đời lại có thêm một con Niêm Hoa mà thôi.

Thấy được Niêm Hoa là một loại may mắn, cũng là sự trừng phạt dai dẳng. Không phải ai cũng may mắn như Phong Vô Nhạc, nếu được, tốt nhất đừng gặp loài yêu quái này. Hành động thận trọng, chớ làm gì khiến mình hối hận. Sống như vậy mới tốt.

Đào Yêu cảm thấy mình làm rất tốt chuyện đó, tuy luôn gào mồm nói hối hận vì đã nhặt Lắm Lời về, hối hận vì đã làm hàng xóm với Liễu công tử, hối hận vì đã cưu mang Cút Xéo nhưng nàng chưa từng muốn làm lại, cho dù vứt nàng quay về ngã ba, nàng vẫn chọn ở chung với đám khiến người ta tức chết đó.

Có điều, quả thật có một việc khiến nàng hối hận. Nếu ban đầu nàng không mải mê bài bạc hồi ở Đào Đô thì Bách Yêu Phổ sẽ không bị mất.

Thôi, chuyện này có hối hận cũng vô ích, tạm gác qua một bên đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm chỗ lấp bụng.

Đang đi, bỗng một vật lông xù rơi xuống vai nàng làm nàng giật mình hét toáng lên, đang định ném thứ đó xuống đất thì lại thấy gương mặt ngu ngơ của Cút Xéo.

“Đào Yêu, cuối cùng cũng tìm được cô rồi!” Giọng nói kích động của Lắm Lời phát ra sau đám đông, cậu thở hồng hộc chạy tới trước mặt nàng, “Cô có sao không có sao không? Đại thúc uy hiếp cô có còn sống không?”

Đào Yêu trợn trắng mắt: “Sao cậu tìm được ta?”

“Mũi Cút Xéo thính ghê á!” Lắm Lời mừng rỡ ôm lấy Cút Xéo, “Ta đâu biết nó giỏi tìm người thế, bọn ta tìm cô lâu lắm đó.”

“Ngừng! Sao chỉ có hai đứa vậy? Liễu công tử nói làm hộ vệ cho ta mà, đâu rồi?” Đào Yêu nhìn quanh, không thấy người cần tìm đâu cả.

“À, huynh ấy còn đang giặt giày.”

“…”

Giận thì giận, cơm cũng phải ăn. Về phần sau này, Đào Yêu đã nghĩ rồi, nàng buộc phải ở lại đế đô, bởi vì nơi này vui quá, không nỡ đi sớm.