Bách Yêu Phổ 2

Chương 10-1: Thục Hồ



Edit: Sa

“Lão phu đã cố gắng hết sức.” Ông lão đã qua tuổi thất tuần bất lực đứng trước mặt hai huynh đệ Ty gia, “Sức khỏe của phu nhân đây vốn đã kém, bệnh ở mắt lại diễn ra quá nhanh, tôi hành y hơn nửa đời người chưa từng thấy chứng bệnh tương tự. Phu nhân không chỉ bệnh ở mắt mà bệnh cũng đã xâm nhập huyết mạch toàn thân, thuốc và kim châm không có tác dụng, hiện giờ mạch đập yếu ớt, sợ là…” Ông do dự, khó nhọc nói, “Sợ là chỉ còn hai ngày thôi.”

“Hoa đại phu, ở kinh thành, e không có mấy người tinh thông y thuật hơn ông, ông thử lại lần nữa đi.” Ty Tĩnh Uyên đi vào trong phòng nhìn thử, “Tiền không là vấn đề, ông muốn dùng bao nhiêu dược liệu đắt tiền nhất cũng được, hoặc dược liệu nào không tìm ra thì cứ nói, bọn ta sẽ nhanh chóng tìm cho ông.”

“Đại thiếu gia, thực sự không phải vấn đề tiền bạc và thuốc thang đâu, phu nhân đã như đèn cạn dầu, nếu hai vị thiếu gia tin tưởng chút y thuật ít ỏi của lão phu thì hãy hỏi xem phu nhân còn muốn làm gì không.” Ông lão than thở chắp tay.

“Được rồi.” Ty Cuồng Lan nhấp ngụm trà, “Người đâu, tiễn Hoa đại phu về.”

“Đợi đã.” Ty Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm đệ đệ, hạ giọng nói, “Không chữa nữa à? Phải thử lần nữa chứ, không thì Miêu quản gia sẽ buồn lắm đấy.”

“Lục phu nhân có kết cục này thì đó là vận mệnh của bà ấy, đệ với huynh đã làm hết sức rồi, chớ nên cưỡng cầu.” Ty Cuồng Lan đặt chén trà xuống, “Đã là đèn cạn dầu thì chi bằng giải thoát sớm đi.” Nói xong lại quay sang gật đầu với Hoa đại phu, nói: “Mấy ngày qua làm phiền Hoa đại phu bôn ba lui tới đây quá, mời về phủ nghỉ ngơi, tiền thăm khám sẽ có người đưa sau.”

Hoa đại phu vội xua tay: “Không không, không cần tiền khám bệnh đâu, có thể góp chút sức lực cho Ty phủ là vinh hạnh của lão phu, huống chi còn không giúp được gì, thật hổ thẹn.”

“Nếu chữa hết bệnh mới lấy tiền thì e rằng một nửa đại phu trên đời chết đói mất.” Ty Cuồng Lan cười, giơ tay làm tư thế mời.

Biết rõ lời nói của Nhị thiếu gia Ty phủ là không thể cãi lại, Hoa đại phu cũng không dám nhiều lời nữa, bèn nói tạ ơn, thu dọn hòm thuốc rồi đi theo người làm ra cửa, trước khi đi còn quay đầu nói: “Xem thử phu nhân có còn tâm nguyện nào không, chỉ có thể vậy thôi.”

Ty Cuồng Lan gật đầu: “Đi thong thả.”

Hoa đại phu vừa đi, Đào Yêu và Liễu công tử liền bưng bát sứ nóng hổi vào.

“Đại phu nói sao?” Đào Yêu đặt bát sứ lên bàn, mở nắp ra, “Nấu ít cháo, không biết bà ấy có ăn nổi không.”

Liễu công tử cũng đặt bát sứ xuống, nói: “Vốn đã nhạt mồm nhạt miệng rồi mà còn ăn cháo trắng nữa, ai ăn nổi chứ? Cháo cá ta nấu ngon hơn nè, chứ như cô nói thì bảo đảm bát cháo của cô là cháo trắng không rồi.”

“Thức ăn huynh nấu, người bình thường còn ăn không vô chứ huống chi là người bệnh!”

“Cái đứa mới biết nấu cháo lấy mặt mũi đâu chê bai ta vậy?”

Ty Cuồng Lan cúi đầu thổi trà, không thèm nhìn họ: “E rằng cháo gì cũng không được.”

Ty Tĩnh Uyên thở dài thườn thượt, lắc đầu với họ.

Đào Yêu sửng sốt: “Đã mời đại phu giỏi nhất kinh thành rồi mà? Mười ngày nay vừa thuốc thang vừa châm cứu đều vô ích?”

“Đại phu giỏi nhất kinh thành nói bà ấy như đèn cạn dầu.” Ty Tĩnh Uyên tiếc nuối nói, “E là không sống nổi quá hai ngày nữa.”

Sau khi trở về từ Liên Thủy Hương, những điều về Bách Tri hay Hứa Thừa Hoài đều đã ở lại hậu viện của căn nhà cũ ấy. Còn về phần Lục Trừng cũng đã bị dán giấy niêm phong. Họ nói với Lục phu nhân là Lục Trừng hiện đang sống rất tốt, lúc biết bà đã thoát khỏi nguy hiểm, ông ấy rất muốn đến gặp bà nhưng họ đã ngăn lại, nói chờ mọi chuyện lắng xuống rồi mới sắp xếp cho vợ chồng họ gặp nhau.

Họ nhất trí đề cử người mặt dày nhất là Ty Tĩnh Uyên đi nói dối Lục phu nhân, gã cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nói rất hợp tình hợp lý, sống động như thật.

Con dao găm do Lục Trừng làm ra theo đó mà bị bẻ gãy trong âm thầm, ít nhất để lại cho bà một hồi ức hoàn hảo.

Đào Yêu bĩu môi hất cằm vào phòng: “Miêu quản gia còn ở trong đó hả?”

“Một tấc không rời.” Ty Tĩnh Uyên bất đắc dĩ, “Cứ tưởng tơ hồng dắt mối, nào ngờ lại là tiễn người thương đoạn cuối đời.”

“Nên thấy may mắn vì người đưa tiễn bà ấy trong đoạn đường cuối cùng là Miêu quản gia.” Đào Yêu bưng bát cháo lên, “Bà ấy ăn không được nhưng Miêu quản gia cần phải ăn.”

“Đừng làm điều thừa thãi.” Ty Cuồng Lan bình thản nói, “Cũng đừng đi vào, chỉ còn chút thời gian thôi, để dành hết cho hai người họ đi.”

“Cũng đúng.” Liễu công tử gật đầu, “Nhưng cháo đã nấu rồi, đừng nên lãng phí, hai người các ngươi ăn đi, nhân lúc còn nóng.”

“Không ăn.” Hai huynh đệ đồng thanh.

“Ngon lắm đó!”

“Không tin.”

“Không ăn thì thôi, đồ sướng mà không biết hưởng.”

Liễu công tử bị chê bai dứt khoát ngồi xuống, hầm hừ mở nắp bát, tự ăn, nhưng chưa được hai thìa thì đã bỏ thìa xuống, thản nhiên đậy nắp lại, nói: “Ngon quá, không nỡ ăn hết, để dành tối ăn tiếp.”

“Vậy tối nay huynh nhớ ăn hết đó nha.” Đào Yêu cố ý nói, “Ta sẽ nhìn huynh ăn cho bằng hết.”

Liễu công tử nhìn trời, hừ lạnh một tiếng.

Còn sống đúng là chuyện tốt, ít nhất có thể thảo luận bát cháo có ngon không, sau đó cùng khinh thường và móc mỉa nhau để chờ đợi những vui buồn ngọt đắng mà ngày mai mang lại.

Nhưng người trong phòng hiển nhiên không có cơ hội ấy.

“Đào nha đầu,” Ty Tĩnh Uyên đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng cùng bát cháo của nàng, “Chuyện bây giờ cô có thể làm cũng chỉ là nấu cháo thôi sao?”

Đào Yêu cau mày: “Chứ không thì sao?”

“Chính tai ta nghe thấy cô nói với Bách Tri cô là đại phu.” Ty Tĩnh Uyên nhìn nàng chằm chằm, “Hơn nữa ta khẳng định cô không chỉ là đại phu có cấp bậc như lão Hoa.”

Ty Cuồng Lan ngồi bên cạnh im lặng thổi lá trà trên mặt chén trà.

Liễu công tử liếc xéo Đào Yêu, xem nàng ứng phó ra sao.

Đào Yêu cười: “Vậy hẳn là lúc đó ngươi cũng đã nghe thấy ta chỉ chữa bệnh cho yêu, không chữa cho người.”

“Tất nhiên nghe được.” Ty Tĩnh Uyên đánh giá nàng, “Nhưng ta không hiểu.”

“Bệnh của yêu, ta có thể quản. Bệnh của người, ta quản không nổi.” Đào Yêu bĩu môi, “Câu đơn giản thế mà ngươi cũng không hiểu.”

“Chắc tương tự như đại phu thú y không thể chữa bệnh cho người ấy mà.” Ty Cuồng Lan khẽ nhếch môi, “Không ngờ trong Ty phủ ta, ngay cả tạp dịch chăn ngựa nhỏ bé mà cũng là nhân vật không tầm thường, ha ha.”

Đại phu thú ý? Ặc, ví dụ này không sai lắm nhưng sao nghe cứ như đang chửi thế nhỉ, lại còn phối hợp với bản mặt lạnh nhạt không thèm đếm xỉa nữa chứ.

“Hừ, mặc dù ta không chữa cho người nhưng nể mặt Miêu quản gia, ta đã nhân lúc các ngươi không biết mà chẩn bệnh cho bà ấy. Như Hoa đại phu nói, sức khỏe của Lục phu nhân rất yếu, cộng thêm Ám Đao nhập vào thân thể, yêu độc lan ra khắp huyết mạch cốt tủy, đừng nói ta không chữa, cho dù có là thần tiên trên trời cũng chưa chắc giúp bà ấy sống nổi. Tuy chẳng trông mong gì đại phu giỏi nhất kinh thành mà các ngươi mời về nhưng cũng chờ mong sẽ có kỳ tích. Nhưng hôm nay xem ra sẽ không có kỳ tích.” Đào Yêu hết sức nghiêm túc nói xong, chợt đảo mắt, quay đầu chân thành nói với Ty Cuồng Lan, “Giờ ta đã hiểu ra. Ngươi đó, độc mồm độc miệng như đàn bà đanh đá ngoài đường, lại còn là loại đàn bà đanh đá bụng dạ u ám am hiểu sâu rộng. Ca ca ngươi thì không khác gì thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Còn về Miêu quản gia, tuy từng trải nhưng lại chậm chạp ở chuyện trai gái. Chậc chậc, thảo nào Ty phủ của ngươi sắp thành miếu hòa thượng vạn năm.”

Liễu công tử cảm thông nhìn hai huynh đệ, tốt bụng an ủi: “Không sao, không sao! Không sao đâu, cho dù các ngươi làm hòa thượng thì cũng là hòa thượng giàu có.”

“Nói cứ như hai vị không ế vậy.” Ty Cuồng Lan mỉm cười, “Chẳng những ế mà còn nghèo rớt mồng tơi.”

“Ai nói ta ế?” Đào Yêu lập tức phản bác, “Ta có ý trung nhân rồi đấy nhá, sẽ có một ngày ta được gả cho hắn một cách rình rang!”

Liễu công tử nghe thế vội nắm tay áo của nàng kéo nàng qua, nói nhỏ: “Ai là ý trung nhân của cô? Lôi Thần hả?”

“Ừ, tính tới thời điểm hiện tại thì muốn gả cho hắn nhất.” Đào Yêu nheo mắt lại, cười như mèo trộm được cá.

“Thôi, đổi người đi.” Liễu công tử rất chi lo lắng, “Ít nhất phải chọn người không đánh chết nổi cô vì cái tội mơ mộng hão huyền ấy, như vậy bọn ta mới không bị liên lụy.”

“…”

Thấy hai người thì thầm to nhỏ, Ty Cuồng Lan chỉ cười chứ không nói gì, còn Ty Tĩnh Uyên gãi đầu hồi lâu mới kịp phản xạ, chỉ vào mình, nói với Đào Yêu: “Cô nói ta đầu óc ngu si tứ chi phát triển?”

“Ừm, tạm thời không có lời nhận xét khác.” Đào Yêu lè lưỡi.

“Chúng ta đã kết làm huynh đệ tốt rồi mà!”

“Ngươi là huynh đệ tốt đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

“…”

Không khí ngoài phòng trở nên bớt nặng nề sau những lời qua tiếng lại của họ, giống như chỉ cần cố ý thoải mái thì mới có thể khiến một cuộc chia ly gần kề không quá đứt ruột đứt gan.