Bách Yêu Phổ 2

Chương 10-2: Thục Hồ 2



Edit: Sa

Ngoại ô phía nam có thêm một ngôi mộ mới, trên bia mộ khắc hai chữ “bạn thân”.

Miêu quản gia quỳ gối trước mộ phần, lặng lẽ đốt vàng mã.

Lắm Lời ngồi bên cạnh ông, nghiêm túc niệm kinh. Hôm nay Cút Xéo cũng yên tĩnh lạ thường, nằm giữa Lắm Lời và Miêu quản gia, thỉnh thoảng hếch hếch mũi vào người Miêu quản gia khiến Miêu quản gia không thể không quay sang xoa đầu nó, mỉm cười nói không uổng công thường ngày cho mi ăn ngon, giờ có chút lương tâm mà biết an ủi ta.

Hôm nay trời trong xanh, hơi lạnh đầu đông bị ánh nắng xua tan rất nhiều, đưa mắt nhìn quanh, sườn núi vàng rượm, mấy bụi hoa dại kiên cường nở trong gió, con sông nhỏ cách đó không xa trong suốt thấy cả đáy, dát vàng dát bạc nhảy múa tung tăng.

Ty Tĩnh Uyên nói đây là nơi có phong thủy tốt, thích hợp để Lục phu nhân an nghỉ.

Đào Yêu ôm bó hoa dại mới hái chạy tới đặt trước mộ, nhìn thần sắc của Miêu quản gia, hết thảy đều bình thường, không bi thương, thỉnh thoảng nở nụ cười yếu ớt, không biết đang nhớ đến điều gì.

Không có ai hỏi ông hôm đó trong phòng đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi ông và Lục phu nhân đã nói gì trước khi bà ra đi, mọi người chỉ biết Lục phu nhân ra đi rất thanh thản, không chút tiếc nuối.

Vài gợn gió thổi qua, ánh sáng phai nhạt, xấp vàng mã cuối cùng được đốt cháy, những đốm tro bị gió cuốn xoay vòng giữa trời.

Miêu quản gia ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm: “Nghe nói khi hóa vàng mã, nếu tro bay lên theo gió nghĩa là người chết đã nhận được tấm lòng của chúng ta, ra đi rất thanh thản, không còn vấn vương.”

“Ừm, đúng là có việc đó.” Đào Yêu nói.

Miêu quản gia đứng dậy, nhìn dòng chữ khắc trên tấm bia, nói: “Trước khi muội ấy đi, tôi đã đồng ý đưa Lục Trừng tới gặp muội ấy. Đời tôi đã nói là làm, chưa từng hứa suông, nay đã phá lệ vì muội ấy.”

“Ta thấy đưa ông ta tới mới khiến Lục phu nhân không thể ra đi thanh thản thì có.” Đào Yêu bĩu môi, “Ông tiễn bà ấy chính là may mắn cuối cùng mà ông trời ban cho bà ấy.”

Miêu quản gia nhìn nàng: “Nha đầu dẻo miệng quá.”

Đào Yêu lè lưỡi: “Cho nên sau này ông có gì ngon hay chuyện gì vui phải nhớ tới ta đấy.”

Miêu quản gia lắc đầu cười, quay sang nói với Ty Tĩnh Uyên: “Chúng ta về thôi.”

Mặt trời lại thò ra sau đám mây, kéo dài cái bóng của họ xuống mặt đất. Đào Yêu nhìn dáng vẻ phía sau của Miêu quản gia, nhớ tới cái hôm ông đỏ mặt nói Hiểu Kính là trân châu trong lòng ông. Nàng không biết sự ra đi của bà ấy để lại bao nhiêu đớn đau trong lòng ông, chỉ biết trân châu trong lòng ông không chỉ là Lục phu nhân mà trên hết là tình bạn và kỷ niệm không nhiễm chút tạp chất nơi bờ sông thôn quê năm ấy. Nhưng thời gian và lòng người đã cướp mất tất cả, mãi mãi không trả lại.

Lưng của Miêu quản gia vẫn rất thẳng, không giống như đã chịu đựng bất cứ tổn thương nào.

“Trừ cha mẹ ta, Miêu quản gia chưa bao giờ hóa vàng mã hay dâng hương cho ai.” Ty Tĩnh Uyên bỗng nói, “Thường ngày trông hòa nhã chu đáo thế thôi chứ từ trong xương tủy ông ấy rất kiêu ngạo, lúc cần còn có sát khí.”

Đào Yêu cười: “Có khí gì cũng không sao, quan trọng nhất là mau nghĩ cách tìm Miêu phu nhân đi, chứ cứ ở cùng hai thằng ế các ngươi thì cô đơn lắm.”

“Miệng toàn dao găm.” Ty Tĩnh Uyên nguýt dài, “Chỉ dựa vào dung mạo nhà ta, kiếm vợ cho Miêu quản gia khó gì, tuy đã trung niên nhưng phong độ không hề thua kém thiếu niên.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Các ngươi cũng sợ liên lụy tới người ta hả?”

Ty Tĩnh Uyên không trả lời, chọt chọt vào đầu nàng: “Đừng vội thẩm vấn bọn ta, về nhà lâu rồi mà ta còn chưa hỏi cô đó. Trước kia cô nói cô chỉ là tay ngang học y, giờ thì bảo chỉ chữa bệnh cho yêu không chữa cho người, rốt cuộc cô có lai lịch gì?”

Đào Yêu nở nụ cười khoa trương: “Thì là đại phu chứ gì. Nhà các ngươi may mắn lắm đó, chỉ tốn chút tiền công ít ỏi đã thuê được đại phu làm tạp dịch, hì hì hì.”

Còn chưa dứt lời, nàng đã bỏ lại gã, nhanh chân chạy tới chỗ Miêu quản gia.

“Nàng ấy đã không muốn nói thì ông có cầm cái thanh nạy nạy miệng nàng ấy ra thì cũng không thu hoạch được chữ nào đâu.” Lắm Lời nhìn tấm lưng nhảy nhót của nàng, “Đại thiếu gia đừng hỏi nữa. Nếu ông thực sự muốn biết thì có thể thử bằng cách tăng lương lên mười lần.”

“Hay quá ha.” Ty Tĩnh Uyên hừ một tiếng, sau đó dán mắt vào mặt Lắm Lời, “Ơ kìa, cậu ở cùng nàng ta mà, nàng ta không nói thì cậu nói cho ta biết đi!”

“A di đà Phật, nàng ấy không nói, tất nhiên ta cũng không thể nói. Nếu không e rằng cuộc sống của ta sẽ không còn thanh tịnh nữa.” Lắm Lời khó xử nói, “Đại thiếu gia chỉ cần biết bọn ta không có ác ý với các ông, đồng thời còn cảm kích các ông, ít nhất là ta cảm kích, vậy là đủ.”

“Ừ ừ ừ.” Ty Tĩnh Uyên xua tay ngăn lại, “Không nói thì thôi. Ta thấy với mồm miệng của Đào Yêu thì có khi ngày nào đó nàng ta sẽ không nhịn được mà chủ động tìm ta nói hết.”

Lắm Lời chắp tay trước ngực: “Đại thiếu gia hiểu là tốt.”

Ty Tĩnh Uyên cười vỗ cái đầu trọc lóc của cậu, lại nhìn Đào Yêu tung tăng nhảy nhót đằng trước, làu bàu: “Quả là đám dở hơi do ông trời phái xuống.”

Có điều vẫn khá may mắn khi gặp được họ.

Xế chiều, xe ngựa của họ tới cửa thành. Đào Yêu cứ đòi tới tiệm bánh kẹo ở thành nam, rõ ràng là mình thèm mà cứ nói là mua cho Miêu quản gia, còn nói người đang buồn bã ăn nhiều kẹo sẽ vui hơn. Ty Tĩnh Uyên nói thẳng hậu quả của việc ăn nhiều đồ ngọt là từ người gầy buồn bã biến thành người mập buồn bã. Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, bên trong xe ngựa rất ồn ào.

Sắp vào thành, đằng trước bỗng vang lên tiếng kèn đám tang hòa lẫn cùng tiếng khóc.

Miêu quản gia cho xe ngựa nép qua một bên, chờ đoàn đưa tang đi qua rồi mới vào thành.

Đào Yêu nhô đầu ra khỏi xe, hỏi Miêu quản gia: “Lại là đưa tang?”

Miêu quản gia gật đầu: “Ừm.” Nói xong lại quay đầu nhìn đoàn người phía xa xa, mặt thoáng hiện vẻ hoài nghi.

“Lạ ghê.” Đào Yêu làu bàu, lùi vào trong xe nói với Ty Tĩnh Uyên và Lắm Lời, “Lại một đoàn đưa tang nữa, trên đường về, chúng ta đã gặp mấy đoàn rồi?”

Ty Tĩnh Uyên vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói: “Nếu nhớ không nhầm thì là năm đoàn rồi.”

“Đúng là năm đoàn.” Lắm Lời khẳng định, “Số lượng này hơi nhiều.”

“Không phải hơi nhiều, là quá nhiều.” Đào Yêu cau mày, “Cho dù kinh thành đông dân thì cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã gặp năm đoàn đưa tang chứ.”

Ty Tĩnh Uyên gãi đầu: “Có thể là trời lạnh, mấy ông bà già không chịu nổi nên đi luôn.”

“Tuy đã vào đông, sức chịu đựng của người già kém, nhưng không lẽ mùa đông năm nào cũng vậy?” Lắm Lời vén rèm lên, luồng gió rét lùa vô, người đi đường tay chân co cóng, chạy chậm về nhà.

“Từ lúc tôi ở sông Thanh Mộng tới nay, chưa bao giờ gặp nhiều đoàn đưa tang chỉ trong một ngày như hôm nay.” Miêu quản gia nghe họ nói chuyện thì nói: “Rất bất thường.”

Đào Yêu hỏi Ty Tĩnh Uyên: “Ty phủ không ra mặt hỏi han xem sao à?”

“Người ta đâu có tìm bọn ta.” Ty Tĩnh Uyên nhìn bóng đêm dần dày bên ngoài, “Về nhà rồi nói, có khi chỉ đơn giản là trùng hợp thôi.”

Đi tới con phố sầm uất trong thành, một cỗ kiệu lao nhanh ra khỏi hẻm, may nhờ Miêu quản gia dừng xe ngựa kịp thời nên mới không va vào, nhưng các kiệu phu bị giật mình, ai cũng loạng choạng, cỗ kiệu lắc mạnh mấy cái rồi rơi xuống, người bên trong suýt lăn ra ngoài, hoảng hốt kêu to “Sao thế? Sao thế?”, một người đàn ông trung niên đi theo kiệu vội chạy tới đỡ một ông cụ tóc trắng ra khỏi kiệu, sốt sắng hỏi: “Giả đại phu có bị thương ở đâu không?”

“Lão già này suýt nát xương đấy!” Ông cụ tức giận nói, “Các ngươi làm sao thế? Đến kiệu cũng không biết khiêng hả?”

“Không phải do chúng tôi.” Một kiệu phu chỉ vào xe ngựa của họ, “Là do họ đột ngột xông tới.”

Miêu quản gia nhảy xuống xe, tiến lên nói với kiệu phu: “Tiểu huynh đệ, rõ ràng là kiệu của các cậu đột nhiên lao ra, cậu chỉ trích chúng tôi e là không hay đâu.”

Kiệu phu nóng nảy: “Tôi không quan tâm! Nếu người trong kiệu bị thương, các ông không có tiền đền đâu!”

“Không sao, không sao, Giả đại phu chỉ bị hoảng sợ nhẹ thôi.” Người đàn ông trung niên bước lên trước, vừa nói vừa đánh giá Miêu quản gia, thấy quần áo của ông không tầm thường, thần thái xuất chúng, chiếc xe ngựa đằng sau cũng không phải loại nhà bình thường có thể sở hữu, đoán rằng có lẽ ông xuất thân từ gia đình quyền quý nào đó, vì vậy không dám trách móc, lại còn chắp tay xin lỗi Miêu quản gia: “Xin ngài chớ trách, kiệu phu lỗ mãng va phải ngài là vì đang gấp gáp đưa đại phu đi cứu người.”

Đào Yêu thò ra từ sau lưng Miêu quản gia, tò mò: “Hôm nay lạ ghê, không gặp người chết thì cũng gặp người bệnh, kinh thành bị gì hết à?”

“Đúng vậy, đã bảy tám ngày rồi, rất nhiều người chết không rõ nguyên do, ban đầu chỉ bị thương nhẹ, mấy ngày sau bỗng nhiên trở nặng rồi chết. Công tử nhà ta chỉ bị vật sắc cứa nhẹ ngón tay thôi, vậy mà sau hai ba ngày cả cánh tay đều sưng tấy, sốt cao không hạ.” Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, “Thôi không nói nữa, phải nhanh chóng đưa đại phu về nhà, cáo từ.” Dứt lời, nhanh chóng bảo kiệu phu nâng kiệu, đưa lão đại phu vội vã rời đi.

“Xui xẻo thật, chưa từng nghe ai bị cứa nhẹ ngón tay mà sắp chết luôn á.” Ty Tĩnh Uyên xoa tay, “Buổi tối gió to quá, mau về thôi.”

Đào Yêu cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không có đầu mối gì, mới từ Liên Thủy Hương về thì Lục phu nhân qua đời, rồi lại đủ thứ chuyện vướng bận nên gần cả tháng nay không ra khỏi sông Thanh Mộng, hôm nay cúng tuần Lục phu nhân, khó khăn lắm nàng mới rảnh rang đi theo Miêu quản gia cúng tế, vốn định nhân tiện ăn uống chơi bời hết mình một phen thì lại bị mấy đoàn đưa tang bất thường quấy nhiễu tâm trạng.

Xe ngựa chạy nhanh về hướng sông Thanh Mộng, Đào Yêu thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, dù trời lạnh nhưng kinh thành về đêm vẫn rất phồn hoa, cửa hàng quán rượu, đèn dầu sáng rỡ, người không sợ lạnh chưa vội về nhà mà đi qua đi lại, cười cười nói nói, sự náo nhiệt như muốn nhấn chìm hơi lạnh.

Trước khi tới kinh thành, từng qua nhiều non xanh nước biếc, thành lớn trấn nhỏ, hiếm nơi nào thú vị hơn dưới chân thiên tử, không chỉ ăn, mặc, ở, đi lại khiến người ta yêu thích mà ngay cả con người cũng rất đặc sắc, nếu bảo nàng định cư lâu dài ở đây, nàng cũng sẵn lòng.

Xưa nay nàng không thích chõ mõm vào chuyện của người khác, trừ Đào Đô, an nguy của những nơi khác không liên quan tới nàng, nhưng nơi tốt nhường này nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng không chắc mình có thể khoanh tay đứng nhìn.

Tiếng nước chảy róc rách xa xa truyền đến, sông Thanh Mộng ở ngay phía trước, Ty phủ ẩn sau rừng trúc lờ mờ ánh đèn, lặng lẽ chờ người về nhà muộn.