Bách Yêu Phổ 2

Chương 10-5: Thục Hồ 5



Edit: Sa

Gió rét lùa qua ô cửa sổ rách nát mang theo tiếng gõ mõ rõ rệt.

“Đệ đệ mi đưa mi đi đâu? Mi bị thương ở đó?” Đào Yêu nhìn vết thương trên bụng Thục Hồ, “Đồng tộc truy đuổi mi chắc chắn không biết dùng vũ khí, Thục Hồ bọn mi đánh nhau chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh, cắn xé cào cấu mà thôi, còn vết thương của mi rõ ràng là trúng tên. Lúc trước mi không nói rõ, giờ nhìn lại, kẻ đả thương mi hẳn là không phải đồng tộc mi. Cả đệ đệ của mi nữa, nghe có vẻ rất có bản lĩnh, loại yêu quái đó mà cũng cần ta cứu à?”

Nó lảo đảo đứng lên: “Đào Yêu đại nhân, ngài ở kinh thành có từng nghe đến tháp Xung Tiêu không?”

“Tháp Xung Tiêu?” Đào Yêu suy nghĩ, “Không chỉ nghe mà còn nhìn thấy rồi, nơi đó ở bờ sông Ngũ Trượng, là kiến trúc cao nhất kinh thành, chín tầng một trăm trượng, nghe nói đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ đế đô. Có điều ta chưa vào bao giờ, bận quá, không rảnh tham quan.”

“Đệ ấy đang ở trong tháp Xung Tiêu.” Nó lảo đảo đi ra kho hàng.

“Đứng lại.” Đào Yêu gọi nó, “Cái bộ đó của mi đi tới sáng mai cũng không đến nổi tháp Xung Tiêu.”

Dứt lời, nàng ngoái đầu nói vọng ra cửa: “Nghe đủ rồi thì lăn vô đây giúp một tay, chẳng lẽ còn để ta cõng đi hả?”

Còn chưa dứt lời, cửa kho hàng bị người ta đẩy ra, Liễu công tử, Ty Tĩnh Uyên, Lắm Lời và Cút Xéo thò đầu vào, đằng sau họ còn có Ty Cuồng Lan đang nhìn thẳng vào trong, tỏ vẻ có chết cũng không chịu nhận là nghe lén, ngoài ra còn có cả Miêu quản gia cần đâu có đó.

Thục Hồ hốt hoảng la lên, trốn vội ra sau Đào Yêu.

“Đừng sợ, chỉ là mấy kẻ chuyên nghe lén thôi.” Đào Yêu bĩu môi, “Mấy người giỏi nhỉ, ta đi nhanh thế mà cũng tìm được.”

Lắm Lời chỉ vào Cút Xéo: “Cút Xéo dẫn bọn ta tới đó, nó tương đối quen mùi cô rồi.”

Đào Yêu xách Cút Xéo lên bằng một tay, chọt chọt vào đầu nó, nói: “Mi là chó đội lốt cáo hả? Gì cũng ngửi, không biết ta ghét nhất là bị theo đuôi hả?”

“Tại lo cho cô mà.” Lắm Lời vội giành lại Cút Xéo, “Có thấy đốt nhiều giấy thì cô sẽ bốc khói bao giờ đâu.”

“Đừng nói giấy nữa, ta nghỉ chơi đấy.”

Cút Xéo nhảy khỏi lòng Lắm Lời rồi chạy tới chỗ Thục Hồ ngửi tới ngửi lui, Thục Hồ không dám trốn, chỉ dám dùng ánh mắt cầu cứu Đào Yêu.

“Không sao đâu, chỉ cần con cáo xác định mi không ăn thịt nó thì nó sẽ tha cho mi thôi.” Đào Yêu nói xong lại nhìn Liễu công tử vừa mới tiến vào kho hàng, chỉ vô Thục Hồ, “Huynh cõng nó đi.”

“Sao lại là ta?” Liễu công tử phản đối, huých vào người Ty Tĩnh Uyên, “Có cái xác to đùng ở đây nè.”

“Huynh uống nhầm thuốc hả, người bình thường không nhìn thấy Thục Hồ.” Đào Yêu trừng hắn.

“Ơ không, ta nhìn thấy mà.” Ty Tĩnh Uyên lập tức nói, giọng điệu còn hơi phấn khích,  “Yêu quái lạ quá, mặt người thân ngựa lại có cánh, hai cái má còn mũm mĩm nữa chứ.”

“Ngươi thấy nó thật á?” Đào Yêu sửng sốt, chợt lấy lại tinh thần, “À, nó bị thương.”

“Là sao?” Ty Tĩnh Uyên gãi đầu, “Con này bị thương nên mới bị bọn ta nhìn thấy hả?”

“Ừm.”

“Nó là yêu quái thật sao?” Miêu quản gia hỏi.

“Ừm.”

Ty Cuồng Lan không có hứng nghe họ tán dóc, y đứng rất gần Thục Hồ, hỏi nó: “Mi bị người ta bắn bị thương ở ngay kinh thành?”

Nó run rẩy gật đầu.

“Cho ta xem vết thương.” Y nói.

Nó chần chừ ngồi thẳng dậy, để lộ vết thương nơi bụng.

Thuốc của Đào Yêu rất hiệu quả, chỉ trong thời gian ngắn mà vết thương không còn chảy máu nữa, đã kết lại thành lớp vảy mỏng.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, Ty Cuồng Lan hít vào, hỏi: “Mũi tên làm mi bị thương đâu? Mi rút ra rồi?”

“Không, sau khi tôi chạy trốn tới kho hàng thì mới phát hiện không thấy mũi tên đâu nữa.”

Ty Cuồng Lan cau mày, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nhị thiếu gia đi đâu vậy?” Đào Yêu hỏi to.

Ty Cuồng Lan không quay đầu lại, nói: “Giờ này rồi, chẳng lẽ còn phải nghe các người nói hươu nói vượn, cô hết bốc cháy rồi, tất nhiên ta phải về nhà nghỉ ngơi.” Dứt lời liền đi ra cửa.

Đào Yêu làm mặt quỷ với tấm lưng lạnh lùng của y, sau đó nói với Miêu quản gia: “Không có gì đâu, các ông cũng về đi.”

“Này mà là không có gì?” Ty Tĩnh Uyên chỉ vào Thục Hồ, “Muốn tới tháp Xung Tiêu đúng không, Liễu công tử khỏi cần cõng nó, để ta!”

“Đại thiếu gia,” Miêu quản gia ngăn gã lại, hạ giọng nói, “Đó là yêu vật, ngài…”

“Ty phủ gặp chuyện kỳ lạ còn ít chắc?” Ty Tĩnh Uyên hỏi ngược lại, “Khỏi phải lo. Ta cũng muốn biết tháp Xung Tiêu ẩn giấu cái gì. Hơn nữa Đào nha đầu là người của Ty phủ chúng ta, chuyện này cũng coi như có liên quan tới Ty phủ, sao chúng ta khoanh tay đứng nhìn được.”

“Đa tạ Đai thiếu gia, nhưng ngươi không giúp gì được đâu, về ngủ đi.” Đào Yêu huỵch toẹt.

Ty Tĩnh Uyên sấn tới, nói nhỏ vào tai nàng: “Đừng hòng qua mặt được ta. Ta nghe yêu quái cứ luôn miệng gọi cô là Đào Yêu đại nhân, đã là đại nhân thì hẳn thân phận của cô không thấp nhỉ. Hôm nay bất kể ra sao cũng phải nói rõ lai lịch của cô cho ta biết.”

Đào Yêu hất mặt qua một bên, vờ như không nghe thấy.

“Đại thiếu gia!” Miêu quản gia cau mày.

Ty Tĩnh Uyên khoát tay với ông: “Đừng nói nữa, Miêu quản gia hoặc là đi cùng, hoặc là về xem thử Lan Lan ngủ chưa đi.”

Tất nhiên Miêu quản gia chọn vế trước, hai huynh đệ Ty gia xưa nay đều là ca ca khiến người ta lo lắng hơn.

“Nếu muốn đi thì đừng lề mề nữa.” Đào Yêu bế Thục Hồ nhét vào lòng Ty Tĩnh Uyên, “Đi thôi.”

“Ê ê, phải bế thế này hả? Nó hôi quá!”

“Là tự ngươi nói muốn giúp.”

“Bỏ vào bao bố vác đi không được hả? Hôm nay ta mặc quần áo mới đó!”

“Ngươi tốt bụng nhét kẻ bị thương vào bao bố?”

“Éc, Liễu công tử, thôi ngươi bế đi.”

“Đại thiếu gia, chính ngươi chọn yêu quái, có khóc cũng phải bế nó tới đích.”

“Liễu công tử, ngươi…”