Bách Yêu Phổ 2

Chương 2-3: Phi Phi 3



Edit: Sa

Ở tòa thành này, mùa hạ dễ chịu hơn mùa đông nhiều, gió đông tựa như những lưỡi đao sắc bén.

Trên con hẻm nhỏ bình thường, tiếng dế kêu râm ran trong đêm tối, thỉnh thoảng có vài người phe phẩy cây quạt vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía xa, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế.

Một con mèo đen nhỏ chầm chậm đi dọc bờ tường, tới một cây cầu, nơi đó có hàng liễu rủ bên bờ sông khúc khuỷu.

Trong góc khuất, một nam một nữ đang trò chuyện, cô gái tựa đầu vào vai chàng trai.

“Chờ ta ba năm, ta sẽ đến cưới em.”

“Trần Bạch Thủy, đây là chàng tự nói đấy nhé, chàng phải làm bằng được đó.”

Vầng trăng lộ ra một nửa khỏi tán mây rồi lại nhanh chóng nấp mình.

Con mèo đen đứng dưới cây liễu ở cách họ khong xa, lẳng lặng nhìn đôi mắt chàng trai.

Chốc lát sau, cô gái quyến luyến rời đi, chàng trai đứng nguyên tại chỗ, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô gái và cũng chẳng ngửi thấy mùi hương của nàng nữa, chàng vẫn không nỡ quay gót.

Chàng ngồi phịch xuống đất, nhấc hòn đá ném xuống sông, mày nhíu chặt, chẳng ai hiểu tại sao.

Con mèo đen đi tới, ngồi xuống kề chàng.

Chàng phát hiện con vật, mày thả lỏng đôi chút, nói: “Chỗ này của ta không có cá, cũng chẳng có chuột, mi ngồi bên cạnh ta không ích gì đâu.”

Con mèo đen quay đầu nhìn chàng, nói: “Hóa ra ngươi tên là Trần Bạch Thủy.”

Chàng suýt lăn xuống sông.

“Mi!” Chàng lảo đảo đứng lên, chỉ vào con mèo đen, “Làm, làm sao mèo lại biết nói?” Nói xong, chàng đánh mạnh vào đầu mình mấy cái, “Chắc là do lúc nãy uống rượu nên giờ xỉn rồi!”

“Ta nhận ra đôi mắt ngươi.” Con mèo đen nói, chợt ngã oạch, một con vật màu xanh lục chui ra khỏi con mèo, đầu chúi xuống đất.

Chàng ngạc nhiên bụm miệng, rất lâu mới lấy lại bình tĩnh, “Là… là mi?”

“Hai năm rồi nhỉ.” Nó đứng cách chàng một bước, chớp mắt, “Không ngờ còn có thể gặp lại.”

“Mi… mi rốt cuộc là thứ gì?” Chàng lùi về sau mấy bước.

“Ta tên là Phi Phi, là yêu quái.” Giọng nó rất nhỏ, nghe không khác gì trẻ con.

Chàng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi bằng giọng không tin lắm: “Mi… mi là yêu quái thật ư?”

“Thật.”

Chàng im lặng hồi lâu, chợt bật cười: “Nếu mi là yêu quái thì sao lại bị nhốt trong lồng không thoát được? Sao lại mặc người ta chém giết chứ không phản kháng? Chẳng phải yêu quái có thể hô mưa gọi gió, giết người trong chớp mắt hay sao?”

Nó suy nghĩ chốc lát, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là con người ư?”

“Tất nhiên ta là con người.”

“Nếu ngươi là người thì sao lại giết người cướp của, sao đến cả người yêu mà cũng không cưới nổi? Chẳng phải con người đều tự xưng là độc tôn giữa vạn vật, là chúa tể thế gian đấy sao?”

Chàng nghẹn trân, không thể phản bác con yêu quái xanh lè chỉ cần một đạp là bẹp dí ấy.

Chốc lát sau, chàng bỗng cười, lắc đầu nói: “Nếu biết trước ngày hôm nay, hôm đó đã không cho mi sống. Không ngờ nhìn mi nhát như chuột mà miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.”

“Cho nên trên đời này có người không thể làm gì tùy thích như ngươi thì cũng sẽ có yêu quái không thể hô mưa gọi gió như ta.” Nó chân thành nói, “Đất trời rộng lớn, ta và ngươi có thể gặp lại nhau, chi bằng ngươi nhận của ta một lạy, coi như ta tạ ơn ngươi đã tha mạng cho ta.”

“Đừng, một kẻ luôn chúi đầu xuống đất thì sao mà lạy ta được?” Chàng xua tay với nó, “Coi như lúc đó ta không hề nhìn thấy mi, mi cũng không nợ nần gì ta cả. Đi đi, ta không có thói quen ở gần yêu quái.”

Nó suy nghĩ chốc lát, xoay người chui lại vào người con mèo đen, trong chớp mắt, con mèo đen lắc đầu, đứng dậy.

“Mi nhập vào con mèo này?” Chàng hỏi.

“Ở ngày thứ ba sau khi được tự do, ta gặp nó mới chết ở ven đường. Nếu muốn lưu lạc phố phường, để hình dạng vốn có sẽ rất bất tiện, đâu thể ngày nào cũng nẩy đầu trước mặt các ngươi được.” Nó giải thích.

“Sao mi cứ nẩy bằng đầu thế?” Chàng hỏi, “Không đi bình thường được hả?”

“Vì ta là Phi Phi, cho nên chỉ có thể nẩy bằng đầu.” Nó thành thật đáp, “Ngay từ khi chào đời, giống loài của bọn ta đã sống đảo ngược như thế rồi.”

“Ai sinh ra bọn mi?” Chàng càng tò mò, “Bọn mi cũng có cha mẹ nữa hả?”

“Bọn ta được sinh ra ở Giới Đảo Ngược.” Nó trả lời.

Chàng càng nghe càng khó hiểu: “Giới Đảo Ngược là ở đâu?”

“Nhà ta.” Nó cúi đầu, “Là nơi có thể mở ra nhưng không thể quay về.”

Chàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ, nói: “Ta phải đi, bất kể mi là cái gì, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.”

“Trần Bạch Thủy!” Nó gọi chàng.

Chàng đứng lại, ngoảnh đầu: “Ta đã nói rồi, ta không cần mi trả ơn.”

“Những người mà ta quen biết đều chết hết rồi, hiện tại trừ ngươi ra, ta không còn quen ai cả, ta có thể đi theo ngươi không?” Nó nghiêm túc hỏi.

Chàng sửng sốt, nói: “Ta không có tiền mua cá cho mi ăn đâu.”

“Ta không phải mèo, ta không cần ăn.”

“Vậy mi biết bắt chuột không?”

“Không?”

“Thế tại sao ta phải cho mi đi theo?”

“Trông ta khá là dễ thương.”

“Tạm biệt Phi Phi, không hẹn gặp lại!”

*

Chỗ ở hiện tại của Trần Bạch Thủy tên là Đồ Long Trại. Một cái tên rất khí phách nhưng thực chất là hang ổ của thổ phỉ, là ngọn núi Xích Đà bên ngoài thành tây ba dặm bị một đám ô hợp bá chiếm xưng vương.

Từ xa xưa, núi Xích Đà đã là con đường mà khách buôn phải đi qua, tuy rằng sau này có đường thủy nhưng hành trình khá dài, để tiết kiệm thời gian và nhân lực, không ít khách buôn vẫn lựa chọn băng núi. May mắn thì không sao, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị đám thổ phỉ cướp sạch, có khi mạng cũng chẳng còn.

Quan phủ đã xuất binh đi tiêu diệt mấy lần, nhưng tàn dư khó sạch. Đồ Long Trại giống như khối u ác tính gàn bướng, truyền từ đời này sang đời khác, chúng giảo hoạt nấp ở nơi bí ẩn trên núi Xích Đà và tìm cách đấu trí đấu dũng với những ai muốn tiêu diệt chúng.

Hiện giờ, Trần Bạch Thủy đang bị đồng bọn cười nhạo, bởi chàng mang về một con mèo.

Trên thực tế, ở Đồ Long Trại mấy năm nay, chàng cũng thường là đối tượng mua vui cho mọi người. Một trong những nguyên nhân là bề ngoài của chàng khá thanh tú, không có điểm gì giống quân cướp bóc; nguyên nhân thứ hai là chàng từng đi học, còn suýt đi thi, cho nên đối với những đồng bọn một chữ bẻ đôi cũng không biết thì ưu thế của chàng bị đặt sai chỗ, điều này làm chàng càng giống kẻ yếu ớt vô dụng; nguyên nhân thứ ba là chàng không dám giết người.

Năm xưa chàng quỳ trước cửa Đồ Long Trại ba ngày, trại chủ mới cho chàng vào.

“Tại sao lại đến Đồ Long Trại?” Trại chủ vuốt chòm râu vĩ đại, ngồi trên đệm lót da hổ tựa như ngồi trên long ỷ, cười nhạo nhìn thanh niên trói gà không chặt.

Chàng gằn từng chữ: “Ta không có tiền, ta cần tiền.”

Sau thoáng chốc im lặng, trong sảnh vang lên tiếng cười vang dội, ai cũng cười nhạo chàng.

“Ngươi cần tiền làm gì?” Trại chủ như đang trêu chọc một đứa con nít.

“Cưới vợ.” Chàng thản nhiên nói, “Nghe nói chỗ các ngươi kiếm tiền nhanh nhất.”

Trại chủ sửng sốt, chợt cười to: “Ha ha, Đồ Long Trại ta có rất nhiều cô nương, không cần tốn tiền cũng cưới được.”

Chàng vẫn thản nhiên: “Ta chỉ cưới một mình nàng ấy, có mai mối có tiệc mừng, quang minh chính đại.”

“Có chút cốt khí đấy.” Trại chủ suy nghĩ một chút, “Cũng được, nếu qua ba ải của Đồ Long Trại bọn ta, ta sẽ thu nhận ngươi.”

Ba ải của Đồ Long Trại là băng đường lửa, qua biển rượu, leo núi đao.

Chàng gật đầu.

Cái gọi là ba ải là đi chân trần qua đoạn than cháy dài ba thước, kế tiếp là uống chín vại rượu mạnh, cuối cùng là bò lên một tòa núi nhỏ được chất đầy đá lởm chởm, rút cây cờ cắm trên đỉnh núi, nếu lỡ trượt chân ngã xuống thì đám đao kiếm được cắm bên dưới xung quanh tòa núi sẽ phát huy công dụng.

Khi Trần Bạch Thủy kể cho nó nghe, nó không tin, mãi đến lúc chàng cởi vớ ra, để lộ vết sẹo nơi lòng bàn chân, nó mới tin.

“Là cô nương đó hả, cái cô ôm ngươi ở bờ sông ấy.” Nó đứng trên cọc gỗ trước cửa sơn trại, bốn phía được bao bọc bởi rừng cây lấp lánh đốm vàng. Xích Đà vào hè có rất nhiều đom đóm, còn nhiều hơn cả sao trời.

Hôm nay tới lượt Trần Bạch Thủy gác đêm, nắm trường mâu trong tay, trông như môn thần chưa được ăn no.

“Ta không hiểu lắm, cưới một cô nương chẳng phải ngươi đồng ý, cô ấy đồng ý là xong rồi sao?” Nó hỏi, “Chuyện đó liên quan gì tới việc ngươi nghèo?”

“Cha mẹ nàng chê ta nghèo, bảo ta cút đi. Thật ra họ không sai. Không có tiền, ngay cả gian nhà che mưa tránh gió ta còn không mua cho nàng nổi; không có tiền, bọn ta sẽ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm; không có tiền, nàng chẳng thể mua loại son phấn mà nàng thích.” Chàng cười, “Nàng bằng lòng bỏ trốn cùng ta, nhưng ta nào nỡ để nàng tủi thân như vậy. Ta muốn nàng nở mày nở mặt gả vào Trần gia ta, áo cơm không lo, răng long đầu bạc.”

“Nhưng bây giờ ngươi là thổ phỉ.” Nó trợn to mắt, “Ngươi có thể chết bất cứ lúc nào, cũng có thể bị tống vào tù, mãi mãi không sống tốt được.”

Chàng nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói với nó: “Số tiền mà ta dành dụm được đã đủ để mua một nửa căn nhà rồi.”

Nó không biết có nên mừng cho chàng không.

“Mà nói nè, mi đi theo ta cũng một thời gian ngắn rồi, thế rốt cuộc mi là yêu quái gì?” Chàng chuyển đề tài, “Không biết bay, không biết độn thổ, sức lực còn yếu hơn chuột, trừ nhập vào con mèo chết và tán gẫu với ta ra, mi còn biết cái gì?”

“Thật ra ta không biết gì cả.” Nó rũ đầu, “Cứ theo ngươi thế này không được ư?”

“Cũng không phải không được, nhưng dù gì mi cũng là yêu quái mà, đừng sống nhàm chán thế này.” Chàng nhìn nó, “Mi không có mong ước gì sao?”

Nó ngẩn người, lầm bầm: “Từ nhỏ đã là đứa làm đảo ngược mong ước, tại sao phải có mong ước chứ?”

“Mi lẩm bẩm cái gì đấy?” Chàng hỏi.

Còn chưa dứt lời, trên con đường nhỏ dưới chân núi dường như có một loạt ngọn đèn dầu nhanh chóng di chuyển đến đây.

Chàng nắm chặt lấy thanh trường mâu, chờ ngọn đèn dầu tới gần mới thấy rõ là các huynh đệ chịu trách nhiệm thăm dò “mối làm ăn” đã quay về.

Lần này là “mối làm ăn” to. Năm ngày sau sẽ có một đội buôn đi qua Xích Đà, hàng hóa mang theo không phải là lương thực hay hương liệu mà là ngọc ngà, châu báu. Song, tiêu sư được đội buôn mời hộ tống rất lợi hại.

Ý của trại chủ là đánh cược toàn bộ tính mạng của sơn trại cũng phải làm thịt con dê béo này. Nếu thành công, vậy ít nhất trong ba năm mọi người sẽ không lo ăn uống.

Quyết định cuối cùng là toàn trại xuất quân.

Đến cả Trần Bạch Thủy cũng góp mặt, phải biết rằng trước kia chàng chỉ đi theo tiểu đội trưởng để mua bán nhỏ.

Buổi tối trước khi hành động, Trần Bạch Thủy nói với nó rằng nếu lần này thành công, có lẽ chàng sẽ không cần làm thổ phỉ nữa. Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng gục bên giường chàng.

Tình báo không sai, giờ ngọ năm ngày sau, quả thật có đội khách buôn đi đến núi Xích Đà.

Đồ Long Trại xuất quân tổng cộng chừng trăm người.

Trên đường đã bố trí bẫy rập, người và ngựa dẫn đoàn rơi vào bẫy, sau đó một đám thổ phỉ ùa ra bao vây bốn phía, đây là phong cách của Đồ Long Trại, đơn giản và thô bạo, chỉ cầu một đòn là trúng. Hơn nữa đa số ai cũng mang theo thuốc nổ, đánh không lại thì tung ra, thủ đoạn gì cũng được, miễn có thể đánh bại đối thủ, là đám thổ phỉ hàng thật giá thật.

Trần Bạch Thủy đeo đao, cột túi thuốc nổ ngang hông nhưng sau đó lại gỡ ra. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thứ này quá bỉ ổi, chàng không thể thuyết phục chính mình dùng nó.

Đã rất lâu rồi núi Xích Đà không trải qua thảm cảnh này.

Trước những hòm châu báu, nhân tính trở nên điên cuồng. Người của Đồ Long Trại hóa thành dã thú, dưới lưỡi đao, không ai sống sót.

Chân tay chàng mềm oặt, cảm thấy thanh đao rất nặng, như muốn rơi xuống. Chàng nấp sau bụi cây, toàn bộ quá trình cũng chỉ đánh mấy chiêu với vài gia đinh không biết võ công. Người ta chém chàng, chàng cản lại, không cản được thì bỏ chạy, chạy chưa được mấy bước đã thấy gáy mình có thứ gì đó nong nóng bắn vào. Ngoảnh đầu, gia đinh ôm cần cổ tóe máu ngã xuống, tên thường cười nhạo chàng đứng bên cạnh cầm thanh đao dính đầy máu cười khinh miệt với chàng.

Chàng thấy buồn nôn, có lẽ do mùi máu quá nồng. Thường ngày họ chỉ uống rượu, ăn thịt, tán dóc về các cô nương xinh đẹp thôi chứ có người ngay cả gà cũng không muốn giết, bảo sợ máu dính bẩn quần áo, thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai sợ bẩn.

Có càng nhiều đồ để cướp, người ta lại càng không giống người.

Chàng rất sợ, cứ ngỡ như một giấc mộng. Tiếng la mắng và gào thét dần lắng xuống, đến khi chàng lấy lại tinh thần, trại chủ mang đầy vết thương đã phấn khích giơ thanh đao mới bị mẻ một lỗ bởi trận chiến vừa rồi, quát: “Khuân đồ về!”

Họ đã thắng, số tiền bạc trị giá ngàn vàng cũng thuộc về họ. Cả đoàn khách buôn bị tiêu diệt, Đồ Long Trại chết quá nửa.

Không ai chú ý Trần Bạch Thủy đã làm gì. Trước khi đi trại chủ còn phân phó cho chàng thu dọn chiến trường, thuận tiện lục soát đám người chết có còn tài sản gì không, nếu có thì cho chàng luôn.

“Thấy ngươi sợ hãi nhường này, coi như cho ngươi để an ủi phần nào. Lát nữa chúng ta ăn no rồi lại đến xử lý đống xác này.” Trại chủ nói, cười to bỏ đi, hôm nay hắn rất vui.

Chờ cả đội bỏ đi, chàng ngơ ngác đứng giữa mười mấy thi thể, không dám động đậy.

Thật lâu sau, chàng mới run rẩy di chuyển giữa đống xác chết, lấy nhẫn và khuyên tai, cùng với những thứ mà chàng nghĩ là có giá trị. Mỗi khi ngón tay chàng chạm vào làn da đã lạnh, trái tim chàng lại co rút, đầu óc lại tăng thêm một khoảng trống.

Cả đời chàng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, như có một dây cung đang kéo căng tại nơi yếu ớt nhất trong linh hồn chàng, chàng cũng không rõ mình đang sợ cái gì. Vô dụng quá, chỉ là người chết thôi mà, họ đâu thể nhảy lên cắn mình được, đừng sợ! Nhưng chàng vẫn sợ, nỗi sợ hãi khó hiểu nhưng mãnh liệt bao trùm lấy chàng.

Nó đứng ở tàng cây gần đó, lá cây reo xào xạc trên đầu nó, hệt như những vong hồn đang rên rỉ.