Bách Yêu Phổ 2

Chương 2-4: Phi Phi 4



Edit: Sa

Đội tiêu sư của khách buôn rất có trách nhiệm, từ đầu đến cuối đều không bỏ chạy, trong đó có một tiêu sư hết sức trẻ tuổi, chỉ tầm mười sáu, mười bảy, nằm ở đó, trên người, trên mặt đều bị thương.

Chàng gỡ sợi dây chuyền mặt ngọc trên cổ thiếu niên, nào ngờ thiếu niên chợt hít một hơi khiến chàng sợ hãi lùi về sau mấy bước, suýt thì hét toáng lên.

Thiếu niên chầm chậm mở mắt, thân thể vẫn bất động, cố hết sức nhìn về phía tên thổ phỉ, môi mấp máy: “Ta nhớ mặt bọn ngươi rồi. Các ngươi không biết đã động vào đồ của ai đâu.”

Mấy câu nói trong hơi thở mong manh tựa như sấm sét bổ vào ngực chàng.

Có người còn sống! Tại sao lại có người còn sống chứ? Hắn nói hắn nhớ rõ mặt mọi người hết rồi, nghĩa là chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ tìm người tính sổ chàng! Câu nói cuối cùng có ý gì? Họ cướp phải đồ của người nào tai to mặt lớn ư?

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu va đập vào nhau, trại chủ thường nói phải diệt cỏ tận gốc để trừ hậu hoạn, một khi mặt đã bị lộ thì buộc phải không để ai sống. Không để ai sống!

Chàng cảm thấy linh hồn và thân thể như tách rời, rõ ràng chàng đang do dự nhưng thân thể lại đi tới gần thiếu niên, hơn nữa còn đè đôi bàn tay lạnh hơn cả xác chết lên cổ thiếu niên.

Không thể để hắn sống, không thể! Sau cùng suy nghĩ này chiếm lĩnh đầu óc chàng.

Đột nhiên, một bóng dáng ập đến phía sau chàng, nhanh như chớp đụng vào lưng chàng.

Thế giới xoay tròn, đất trời như hoán đổi vị trí cho nhau, rễ cây dài đến đám mây, hết thảy đều đảo ngược.

Chàng thấy lưng mình lạnh toát, giống như ai đó vỗ lưng chàng bằng bàn tay không chút độ ấm.

Một cơn gió mạnh vốn không thuộc về mùa này thổi qua, cát bay tứ tung, chui vào mắt chàng.

Dưới cơn đau đớn, chàng bất giác buông cổ thiếu niên ra, nhắm mắt ngã oạch.

Thiếu niên được thở, ho dữ dội.

Một lúc sau, chàng mới miễn cưỡng mở cặp mắt đỏ ngầu ra, linh hồn và thể xác như lại hòa làm một.

Thiếu niên gắng sức đứng dậy, bất khuất nhìn chàng.

Trái tim hoảng loạn của chàng đột nhiên im bặt, giống như ban nãy bị ngứa mũi nhưng không thể nhảy mũi, rồi một nơi nào đó trong thân thể bị vật nhọn đâm vào, tất cả sức lực đều bị “xì hơi”.

Chàng không thể nào lấy can đảm làm lại lần nữa, mong muốn giết thiếu niên rơi vào hư vô.

Chàng vụng về nhét những thứ đã lục soát được vào vạt áo trước ngực, bỏ trốn hệt như kẻ bại trận.

Chàng không về Đồ Long Trại mà chạy như điên xuống núi, nhảy xuống sông rửa sạch vết máu rồi lại ngâm dưới sông hồi lâu, mãi đến khi trời tối mới mặc lại quần áo còn ướt, đi vào thành như hồn ma vất vưởng.

Đi qua cây cầu đá, xuyên qua hàng liễu rũ bên bờ sông, dưới vầng trăng trên cao, chàng dừng ở nơi đã từng tới vô số lần nhưng mãi vẫn không dám bước vào ấy. Người mà chàng muốn cưới chỉ cách chàng một bờ tường.

Cuối cùng vẫn không gõ cửa, cho dù có gõ, người mở cửa cũng không phải nàng mà chỉ là cha hay mẹ nàng cầm chổi hoặc bưng thau nước bẩn mà thôi.

Chàng đứng trước căn nhà hồi lâu, cuối cùng quay gót.

Chỉ khi ngồi dưới cây liễu, nghe tiếng nước sông chảy róc rách, tim chàng mới đập như người bình thường.

Những chuyện đã xảy ra trước đó trở nên rất mơ hồ, chàng không muốn nhớ lại bất cứ chi tiết nào, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy mình không làm thổ phỉ được nữa. Hôm nay chàng đào ngũ, Đồ Long Trại sẽ không tha thứ cho hành vi này, theo quy tắc là sẽ bị chặt một chân. Chàng thậm chí còn không dám quay lại núi Xích Đà, nhưng tiền bạc tích cóp mấy năm nay đều được giấu ở dưới giường, nếu không về, chỉ dựa vào số dây chuyền và nhẫn trên người thì chàng sẽ không thực hiện được lời hứa với nàng.

Phải làm thế nào đây? Nếu lén lút trở về, nhỡ bị bắt gặp, chàng phải giải thích lý do mình chạy trốn như thế nào đây? Một khi trại chủ biết được, hắn sẽ cười nhạo chàng hay sẽ chặt chân chàng?

Thôi vậy, dừng ở đây thôi. Dẫu làm thổ phỉ dễ kiếm tiền nhưng chàng không làm nổi nữa. Giờ phút này, mong ước lớn nhất của chàng là lấy lại tiền của mình, cộng thêm những món hôm nay có được, tìm cách kiếm tiền khác, gộp lại thì có lẽ sẽ mua được một căn nhà nhỏ và phần sính lễ không quá ít ỏi.

Nhưng mà làm sao để lấy lại?

Quá sức buồn rầu, chàng đột nhiên nhớ tới nó, con yêu quái ẩn mình trong xác mèo đen. Nó còn ở núi Xích Đà! Chắc chắn nó không biết chàng đã bỏ trốn, họ đã bị thất lạc nhau!

Lòng lại dâng lên nỗi buồn bã, giống như đã đánh mất một vật không quá quan trọng nhưng khiến người ta phải tiếc nuối.

Sống đến bây giờ, chỉ có nó không có yêu cầu gì với chàng, không nhạo báng chàng, như những người bạn. Nhưng bây giờ, chàng đã không còn sức lực để đi tìm nó, nếu duyên phận chỉ tới đây thì đành thôi vậy.

Chàng dùng tên giả mướn căn phòng rẻ nhất ở quán trọ, ban ngày không đi ra ngoài, cũng không dám gặp mặt người yêu. Trên thực tế, nàng vẫn cho rằng chàng đang đi làm ăn xa.

Những ngày qua, chàng luôn nghĩ cách lấy lại tiền sao cho không làm kinh động đến người ở Đồ Long Trại, nhưng mà nghĩ không ra, khó quá. Hay là đi nhận lỗi với trại chủ, cầu xin hắn ta giơ cao đánh khẽ, đuổi tên thổ phỉ vô dụng này đi, với điều kiện tiên quyết là không chặt chân chàng? Hình như cái này còn khó hơn.

Chàng vắt óc suy nghĩ chừng mười ngày vẫn không có kết quả. Cho đến sáng hôm đó, có một đại đội binh mã chạy vào thành. Đoàn ngựa thồ những lồng giam, bên trong nhốt đầy người mà chàng quen. Trong góc lồng giam còn treo một cái đầu người. Trại chủ đến chết vẫn không nhắm mắt.

Chàng ngơ ngác nhìn binh mã và xe tù đạp cát bụi đi xa.

Dân chúng rất vui mừng, nói rốt cuộc Đồ Long Trại cũng bị tiêu diệt, sau này xem như núi Xích Đà được an bình. Sau đó, trên phố có lời đồn, rằng Đồ Long Trại bị tiêu diệt là vì chúng cướp đồ của một vị hoàng thân quốc thích trong triều, có một tiêu sư đại nạn không chết trở về mật báo, xác nhận chuyện này là do Đồ Long Trại gây nên, dưới cơn thịnh nộ, vị hoàng thân quốc thích đó lập tức phái đội binh tinh nhuệ của mình, lấy danh nghĩa trừ cướp để dùng máu rửa Đồ Long Trại.

Chàng còn chẳng buồn ăn cho xong bữa cơm, vội vã rời khỏi đám đông đang nói văng nước bọt.

Nửa năm sau, chàng mới gom hết can đảm quay lại nơi từng là Đồ Long Trại, hiện giờ nơi ấy chỉ còn tường đổ cây xiêu, một khoảng tĩnh mịch.

Chàng không tìm được tiền, cũng chẳng thấy con mèo đen đâu cả, cái gì cũng bị mất, mong ước của chàng lại hóa hư không.

Hôm ấy, chàng ngồi trước cửa trại đã bị đạp đổ, đờ đẫn nhìn đống đổ nát qua làn nước mưa, ngồi mãi đến khi mưa tạnh mới thất hồn lạc vía xuống núi.

Cũng bắt đầu từ đó, chàng mới ý thức được số mệnh của mình nực cười nhường nào. Khó khăn lắm mới muốn giết một người, không đạt được ý nguyện; muốn lấy lại tiền của mình, không đạt được ý nguyện; đến cả cô gái mà mình một lòng muốn cưới, cuối cùng cũng đi lấy chồng xa.

Lần cuối gặp nhau, nàng khóc, bảo chàng hãy dẫn em đi đi, em không sợ người đời dè bĩu.

Nhưng sao chàng dám đồng ý chứ? Bây giờ chàng không những không có tiền mà còn không biết khi nào mình sẽ bị người ta nhận ra rồi đem nhốt vào tù, thậm chí là chém đầu. Ngoài ôm chặt nàng ra, chàng không làm được gì cả.

Có người đến làm mai cho nàng một mối hôn sự tốt, điều kiện của nhà trai vượt trên cả mong đợi của cha mẹ nàng, họ cho rằng tổ tông hiển linh, hồ hởi nhét nàng vào kiệu hoa.

Chàng nấp sau cây liễu, dõi mắt nhìn kiệu hoa đung đưa đi xa trong tiếng pháo rung trời.

Từ năm hai mươi cho đến năm mươi tuổi, chàng dùng ba mươi năm cuộc đời để hiểu ra một chuyện, đó là tất cả mong muốn từ tận đáy lòng chàng rồi sẽ bị đảo ngược.

Chàng trở thành người tầm thường nhất thế gian, không nhà cửa, không nghề nghiệp, lưu lạc phố phường, chỉ dựa vào mấy việc lặt vặt để kiếm cơm qua ngày.

Ở năm ba mươi tuổi, chàng từng mong muốn có công việc đàng hoàng, dốc hết tất thảy để thực hiện nhưng thứ đạt được vẫn là thất bại ê chề. Năm bốn mươi, chàng nhặt được một con mèo màu trắng lanh lợi, chàng rất thích, sau đó nó bị bệnh, chàng vất vả ngày đêm, không ngủ không nghỉ để chăm sóc, nhưng cuối cùng nó vẫn chết. Mọi việc cứ như thế, trở thành chuyện bình thường trong cuộc sống của chàng.

Mong ước trở thành thứ xa xỉ nhất đời chàng, cũng là thứ mà chàng không dám chạm vào nhất. Chàng nghĩ có thể đó là sự trừng phạt cho việc lạc lối khi còn trẻ, cũng có thể là vì những đồng bọn Đồ Long Trại trước khi chết đã nguyền rủa chàng.

Trong lúc gian nan nhất, chàng tự sát. Uống thuốc độc, thuốc quá hạn, chỉ bị đau bụng mấy ngày; thắt cổ, xà nhà bị gãy, chàng không sao, lại tìm chỗ chắc chắn để thắt cổ, nhưng sợi dây bị đứt; nhảy núi, bị mắc trên một thân cây, được một bác tiều phu đi ngang phát hiện, cứu lấy. Chết cũng là mong ước của chàng, nhưng đến cả chuyện đó mà cũng không thực hiện được. Chàng không khóc, chỉ thấy nực cười.

Mong ước bị đảo ngược nhiều lần, chàng cũng như con chó bị mài mòn hết lòng nhiệt huyết, không phản kháng nữa, buông xuôi sự đời.

Hai ba năm trước, Trần Bạch Thủy đặt chân tới kinh thành, thuê một gian phòng, khách thuê cũ để lại mấy quyển kinh Phật, ông đọc, thấy rất hay. Tại sao không làm hòa thượng nhỉ? Hòa thượng vô dục vô cầu, nếu được làm hòa thượng, có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng mà đến cả hòa thượng cũng không làm được, lần nào cũng gặp chuyện kỳ lạ.

Ông không tin thực sự có lời nguyền, mong muốn cuối cùng của đời này có thể để cho ông thực hiện được không? Ông hết lần này tới lần khác đến chùa, cũng hết lần này tới lần khác bị từ chối. Ông tự cạo đầu, biến thành trò cười cho thiên hạ.

Ông không biết cuộc sống thế này đến bao giờ mới chấm dứt. Ông cũng không biết người yêu lấy chồng phương xa sống có tốt không. Ông càng không biết con yêu quái kia đã đi đâu về đâu.

Cứ vậy thôi, sống bừa thôi.

Thế gian luôn có người bất hạnh, thật bất hạnh là ông thuộc vào số đó.