Bách Yêu Phổ 2

Chương 3-2: Vân Dương 2



Edit: Sa

Phải tốn rất nhiều thời gian, Đào Yêu mới chen vào được đám đông chật như nêm cối.

Đế đô phồn hoa chỗ nào cũng có người, ngay cả giành miếng ăn mà cũng chen lấn hết lớp này tới lớp khác. Thính Phong Lâu được xem là khách điếm lâu đời nhất khu vực cửa Đông Hoa, không những khách thương lui tới thường xuyên, làm ăn phát đạt mà còn chuyên nhận đăng tin tuyển dụng, nhà ai muốn thuê người làm, chỉ cần đưa ít tiền là có thể treo bảng tuyển dụng lên vách tường Thính Phong Lâu, chẳng mấy ngày sẽ có người tới tìm tận nhà, hết sức thuận tiện. Nhờ vậy khách điếm vừa có thêm nguồn thu vừa được thêm nhiều người biết đến, một mũi tên trúng hai đích, hằng ngày khách khứa cuồn cuộn như thác đổ.

Hôm nay người chen chúc trước Thính Phong Lâu cực kỳ đông, hầu như mọi người đều chú ý tới mấy tấm bảng mới được treo lên, xem xem có nhà nào cho đãi ngộ tốt không.

Đào Yêu khó khăn chen lên hàng đầu, quét mắt nhìn mấy tấm bảng được viết bằng mực đen treo trên vách tường màu hồng, có nhà tìm người giặt giũ, nấu nướng, có nhà tìm thợ hồ, có nhà tìm thủ quỹ, đủ loại công việc, nhưng nhìn tới nhìn lui chẳng thấy công việc nào hợp với nàng.

“Ớ, Ty phủ cũng tuyển người cơ á?”

“Đúng đó, hiếm khi thấy nhà đó treo bảng tuyển dụng ở đây lắm nha.”

“Đi thử không?”

“Thôi đừng, nghe đồn Ty phủ khó lắm, hai huynh đệ Ty gia không phải dạng hiền lành gì, ngươi tưởng biệt danh kẻ ác là để gọi cho vui ư, ta thà làm công chỗ nào lương thấp còn hơn là tới Ty phủ để bị hành hạ.”

“Cũng phải, vậy xem chỗ khác đi.”

Lời bàn tán của họ thu hút sự chú ý của Đào Yêu, nàng vểnh tai lắng nghe rồi nhìn theo hướng họ đang chỉ trỏ, tầm mắt rơi vào một tấm bảng: Ty phủ cần  một tạp dịch, không phân biệt nam nữ, ưu tiên người có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, đãi ngộ rất tốt. Ai muốn ứng tuyển vui lòng đến Ty phủ ở sông Thanh Mộng tìm Miêu quản gia.

Nàng quan sát một lượt, phát hiện những người đang tìm việc đều rất e ngại nhà này, trừ mấy người thầm thì kia ra, những người khác nhìn tới cái bảng này cũng đều lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn tấm bảng khác.

“Đại thúc, Ty phủ là chỗ nào mà có vẻ như không ai muốn tới đó làm vậy?” Nàng hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh.

Ông ta quan sát nàng, nói: “Tiểu cô nương, cháu không phải người ở đây hả?”

“Vừa tới đây không lâu.” Đào Yêu cười hì hì, “Cháy túi nên muốn tìm việc làm.”

“Tôi khuyên cháu chọn nhà khác mà làm.” Ông cau mày, “Ty phủ không phải nơi tốt lành gì đâu, không thích hợp cho tiểu nha đầu từ nơi xa tới như cháu, cháu xem có nhà nào cần người quét dọn mà làm.”

“Không phải nơi tốt lành?” ĐàoYêu mở to mắt, “Sẽ ăn thịt người ư?”

“Khụ, nơi có hai kẻ ác, cháu nghĩ có tốt lành không?” Ông lắc đầu, “Ty phủ do hai huynh đệ làm chủ, nghe nói không phải kinh doanh đàng hoàng, thường có dân giang hồ dính đầy máu ra vào Ty phủ, đáng sợ lắm.”

“Hai kẻ ác?” Đào Yêu hứng thú, “Thế rốt cuộc Ty phủ làm gì?”

“Không ai biết cả, tóm lại những chuyện mà người trong giang hồ không xử lý được thì sẽ tìm họ, sau đó chắc chắn sẽ không thiếu hành vi chém chém giết giết. Song không biết huynh đệ Ty gia có thân phận gì mà quan phủ cũng tương đối kiêng dè họ, rất hiếm khi kiếm họ gây sự.” Ông ta tặc lưỡi, “Nói chung tiểu cô nương à, tôi khuyên cháu không nên tơ tưởng chỗ đó. Cháu nghĩ đi, ân oán giang hồ là đáng sợ nhất, cháu sẽ không bao giờ biết khi nào thù oán tới tận cửa, gặp phải tai ương đâu.”

Đào Yêu gật đầu, hỏi tiếp: “Nhà đó giàu không?”

“Cũng coi như giàu có.” Ông ta trả lời.

“Vậy ta an tâm rồi.” Đào Yêu vỗ ngực, “Xin hỏi sông Thanh Mộng ở đâu?”

“Hả? Cháu muốn đi?” Ông ta trợn mắt.

“Đại thúc, ta nghèo lắm!” Đào Yêu tỏ ra đáng thương nhìn ông ấy, “Ca ca ta đối xử tệ bạc với ta, không cho ta ăn, không cho ta mặc, còn nói nếu hôm nay không tìm được việc thì sẽ đuổi ta ra khỏi nhà đó!”

“Ờ thì…” Ông hơi do dự, “Cháu ra khỏi cửa Vạn Thắng, đi về phía tây bảy tám dặm sẽ nhìn thấy cột mốc giới ghi sông Thanh Mộng, sau đó đi qua cây cầu đá, băng qua rừng trúc là tới Ty phủ.”

“Đa tạ!” Đào Yêu xoay người rời đi.

Ông ta ở phía sau thở dài: “Thanh nên thời nay vì tiền mà bất chấp tính mạng.”

Tất nhiên Đào Yêu không nghe thấy, nàng nghĩ công việc tạp dịch này thoạt trông khá ổn, hơn nữa câu “ưu tiên người có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc” chứng tỏ nhà đó hoặc là nuôi ngựa hoặc là nuôi heo, trừ việc chữa bệnh ra, việc mà nàng thành thạo nhất chính là “chăn nuôi”. Lắm Lời là bằng chứng rõ ràng nhất, nhìn đi, nàng nuôi nó tốt biết bao, trừ không cao lên được thì chỗ nào cũng tốt.

Vì thế, nàng rất tự tin đi tới Ty phủ.

Nàng nhìn thấy cột mốc giới, đi qua cây cầu đá cũ kỹ, băng qua rừng trúc tĩnh mịch, lúc đứng trước tòa nhà có tường xám cổng đỏ thì trời đã sẩm tối. Tòa nhà trước mắt rất to nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong, bên ngoài cũng không có ai, chỉ nghe tiếng lá trúc xào xạc.

Nàng cầm lấy bộ gõ cửa đập mấy cái, chỉ chốc lát sau đã có người đi ra.

“Ai đó?” Cửa không mở, tiếng đàn ông truyền ra đằng sau cánh cửa.

“Ta tới tìm Miêu quản gia, ta nhìn thấy tấm bảng quý phủ tìm tạp dịch ở Thính Phong Lâu nên tới ứng tuyển.” Đào Yêu nói to.

Cửa kêu “kẽo kẹt” rồi mở ra, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đội mũ vải trông rất nhã nhặn đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Tại hạ chính là Miêu quản gia, cô nương tới ứng tuyển vị trí tạp dịch à?”

Đào Yêu gật mạnh đầu: “Không phân biệt nam nữ đúng không?”

Miêu quản gia cười: “Đúng là không phân biệt, mời vào.”

Có lẽ Ty phủ là tòa nhà tráng lệ nhất mà Đào Yêu từng thấy, nhìn một lượt cũng không biết tòa nhà này to bao nhiêu, chỉ thấy sân rất rộng, vườn hoa uốn lượn đẹp như tranh vẽ. Nàng yên tâm hẳn, lông tơ của người sống trong ngôi nhà như thế này e rằng còn to hơn chân của người bình thường.

Điều duy nhất không cân xứng là ở đây rất ít người. Dọc đường đi chỉ thấy hai gã người làm đang quét rác. Số người ở đây cực kỳ không cân xứng với diện tích.

Miêu quản gia chỉ lo đi trước dẫn đường chứ không nhiều lời. Đi một hơi tới hậu viện to lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là đàn ngựa dạo bước ăn cỏ, cái chuồng đằng sau không biết nhốt hết bao nhiêu con ngựa, gần chuồng ngựa có một gian nhà gỗ, có người ôm thùng gỗ đi ra khỏi đó rồi đi về chỗ tàu ngựa.

Nhà giàu có khác, trong sân nhà mà có bãi cỏ to đùng, ngựa còn nhiều hơn cả gà, phải có tiền, có đất dữ lắm mới nuôi nổi! Tuy Đào Yêu không am hiểu về ngựa lắm nhưng nhìn thân hình đồ sộ và bộ lông óng mượt của chúng thì biết người chăm sóc chúng rất chuyên nghiệp.

Miêu quản gia đi một mạch tới tàu ngựa mới dừng lại, gọi to: “Tam Tứ!”

Một người đang bỏ cỏ khô vào tàu ngựa xoay người lại, đó là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, xiêm y cùng màu với bùn đất, bẩn vô cùng, tóc được búi loạn xạ trên đỉnh đầu, cũng may mặt mũi trắng trẻo xinh xắn nên mới nhìn ra được giới tính.

“Cha con đâu?” Miêu quản gia hỏi.

Cô nương phát ra tiếng “A a”, đặt thùng gỗ xuống, khua tay múa chân.

“Đi mua đồ rồi à?” Miêu quản gia gật đầu, “Ừ, con làm việc tiếp đi.”

Cô nương lại nhấc thùng gỗ lên, trước khi xoay người còn thoáng nhìn Đào Yêu đang đứng sau Miêu quản gia.

“Chỗ này là sân ngựa của Ty phủ, toàn là ngựa tốt được thiếu gia thu mua từ trời nam biển bắc về cả đấy. Lần này nhà ta tìm tạp dịch, chủ yếu là chăm sóc ngựa.” Miêu quản gia đang nói chợt quay đầu, cười, “Ta cứ nói mãi mà quên hỏi cô nương họ gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu?”

Đào Yêu đảo mắt: “Ta họ Đào, “Đào” trong quả đào, tên Iêu Iêu, năm nay gần mười bảy, đến từ đất Thục, tính ở kinh thành lâu dài.”

“Đào Iêu Iêu?” Miêu quản gia bật cười, “Xem ra Đào cô nương là con út nhỉ?”(1)

(1) Tác giả chơi chữ. Tên của Đào Yêu là 桃夭, đọc là táoyāo,夭 có nhiều nghĩa: “mơn mởn”, “tai vạ” hoặc “chết yểu”; còn khi nói tên với Miêu quản gia thì Đào Yêu dùng tên giả là 桃幺幺, đọc là táoyāoyāo, 幺 có nghĩa là “nhỏ” hoặc “con út”. Tác giả sử dụng từ đồng âm nhưng khác nghĩa. Ở đây editor cũng sử dụng từ có cách đọc giống nhau (không hẳn là từ đồng âm vì “iêu” chỉ là vần chứ đứng riêng không có nghĩa) để có thể truyền tải phần nào tính hài hước của nhân vật.

“Đúng vậy đúng vậy.” Đào Yêu đáp cho có lệ, lại chỉ vào mấy con ngựa, “Tạp dịch của quý phủ chỉ cần chăm sóc ngựa?”

“Phải.” Miêu quản gia gật đầu, “Nhưng đừng nên xem thường công việc này, đàn ngựa này là thú cưng của thiếu gia, cần phải chăm sóc chu đáo, không được xảy ra sơ sót nào. Vì người tạp dịch cũ lâu năm xin nghỉ việc về quê nên nhà ta mới phải treo bảng tuyển dụng ở Thính Phong Lâu, hy vọng tìm người đáng tin cậy để tiếp tục chăm sóc đàn ngựa.”

Đào Yêu nhìn dáng lưng của cô nương kia, bĩu môi: “Vị cô nương đang chăm sóc ngựa kia trông trẻ thế mà.”

“Tạp dịch lâu năm là cha con Đinh gia, họ ở Ty phủ hơn mười năm rồi, bây giờ xin nghỉ ta cũng tiếc lắm, nhưng Đinh lão đầu muốn dẫn con gái về quê để kiếm mối hôn sự tốt, bản thân ông ấy cũng muốn lá rụng về cội nên nhà ta không tiện giữ lại.” Miêu quản gia vừa nhìn cô nương kia vừa nói: “Con bé tên là Tam Tứ, lớn hơn cô một tuổi, rất cần cù, chất phác. Bao nhiêu năm qua, đàn ngựa là do một tay họ chăm lo, không có bệnh tật gì.”

“Đinh Tam Tứ?” Đào Yêu che miệng để ngăn tiếng cười. Nhà cô nương này đặt cho cái tên thật là tạo nghiệt, nàng ngừng cười, tỏ ra chân thành, hỏi, “Miêu quản gia, ông nói nhiều với ta thế này chắc là đã quyết định chọn ta rồi nhỉ?”

Miêu quản gia cười: “Nhà ta đã treo bảng ba bốn ngày rồi nhưng chỉ có cô là tới ứng tuyển, không muốn chọn cô thì cũng phải chọn thôi.”

“Một mình ta ứng tuyển thật á?”

“Chắc những người khác sợ thiếu gia nhà ta ấy mà.” Miêu quản gia cười khẽ, “Đào cô nương, nếu cô đồng ý làm việc cho phủ, chúng ta sẽ lập tức ký văn khế, thiếu gia nhà ta sẽ không nợ tiền công dù chỉ một đồng, ở điểm này cô cứ an tâm.”

“Vì sao mọi người lại sợ thiếu gia nhà ông?” Đào Yêu thắc mắc.

“Tính tình không được tốt lắm chứ sao.” Miêu quản gia cười, “Có điều điểm này cô nương cũng hãy an tâm, bình thường cô không có nhiều cơ hội gặp mặt thiếu gia đâu.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, cười hì hì: “Nhưng mà không biết tiền công là bao nhiêu vậy?”

Miêu quản gia nói ra một con số.

Đào Yêu lập tức sáng mắt, gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, ta đồng ý làm chăn ngựa!”

“Tốt quá.” Miêu lão gia lại nói, “Theo lệ cũ của Ty phủ, trước hết ký nửa năm, qua nửa năm nếu hai bên đều hài lòng thì sẽ ký tiếp văn khế dài hạn, tiền công cũng sẽ cao hơn. Đào cô nương chờ ở đây một lát, ta đi lấy văn thư, phiền cô ấn dấu tay vào, như vậy là xong.”

“Đơn giản thế thôi à?” Đào Yêu rất vui mừng, “Ta ứng tuyển thành công rồi sao?”

“Đơn giản vậy thôi.” Miêu quản gia cười, “Chờ Đinh lão đầu về, cha con họ sẽ nói lại công việc thường ngày cho cô, cuối tháng này họ sẽ rời đi, cô còn hai mươi ngày để học hỏi kinh nghiệm.”

“Được được. Ngài mau đi lấy đi.”

Đưa mắt nhìn Miêu quản gia rời đi, Đào Yêu cười toe toét, hóa ra tìm việc dễ hơn tưởng tượng rất nhiều, gia đình này cũng thoải mái, chỉ cần báo tên tuổi là được nhận, thù lao còn cao nữa, họ không sợ nàng là tội phạm giang hồ, sát thủ dân gian sao?

Miêu quản gia đi rồi, chỉ còn lại nàng và cô nương Đinh Tam Tứ. Nàng đi tới gần cô nương ấy, nhìn cô ấy thành thạo bỏ thức ăn vào tàu ngựa.

“Tam Tứ cô nương, chào cô, ta là Đào Iêu Iêu, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ dẫn nhiều hơn.” Nói xong, nàng nhớ ra cô nương này bị câm, mà câm thường đi với điếc, chắc là cô nương ấy không nghe được.

Nhưng Đinh Tam Tứ lại ngừng làm việc, chà hai tay lên người, sau đó túm lấy nàng kéo đến gốc cây đại thụ cạnh chuồng ngựa rồi lại kéo nàng ngồi xuống, cầm nhánh cây viết lên mặt đất: Sau này gọi là Tam Tứ, đừng gọi cô nương, tôi dạy cô chăm ngựa.

Hóa ra cô ấy nghe được.

“Ừ, Tam Tứ.” Đào Yêu cười toe nhìn cô ấy. Tam Tứ trông rất vui, đôi mắt ánh lên niềm vui thuần khiết vì gặp được một người bạn.

“Bình thường ở đây chỉ có cha con cô thôi hả?” Đào Yêu hỏi.

Tam Tứ gật đầu.

“Ta thấy Ty phủ ít người ghê.” Nàng nói.

Tam Tứ lại gật đầu.

“Cô ở đây bao lâu rồi?”

Tam Tứ ghi chữ mười.

Đào Yêu ngạc nhiên nói: “Mười năm lận à? Vậy hồi mới bảy tám tuổi là cô đã tới đây rồi á?”

Cô ấy gật đầu.

“Bình thường trừ chăm sóc ngựa ra, cô có đi ra ngoài chơi không?” Đào Yêu thuận miệng nói, “Ở đây to quá, lại thưa người, chắc là chán lắm?”

Cô ấy lắc đầu, viết lên mặt đất: Phải chăm sóc ngựa, nếu không thiếu gia sẽ tức giận.

“Cũng đâu cần lúc nào cũng trông nom chúng chứ.” Đào Yêu bĩu môi, “Thiếu gia nhà cô đúng là vô lý.”

Cô ấy cuống quýt xua tay, viết: Thiếu gia tốt lắm. Thiếu gia có ít bạn, ngài ấy thích ngựa.

“Thiếu gia nhà cô có ít bạn nên mới xem ngựa là bạn?” Đào Yêu gãi đầu, “Miêu quản gia nói tính tình thiếu gia không tốt, vậy ít bạn cũng đúng thôi!”

Cô ấy cười xấu hổ, hai má hơi ửng đỏ.

Đỏ mặt là có chuyện!

Dáng vẻ thiếu nữ mộng mơ thế này tất nhiên không thoát khỏi mắt Đào Yêu, đồng thời làm nàng càng thêm hứng thú với hai vị thiếu gia Ty phủ chưa gặp mặt ấy.

Đào Yêu đang định hỏi tiếp chuyện về thiếu gia thì bị một lão đầu vác cái bao to ngăn lại. Tam Tứ thấy người nọ thì lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Mua cho con mấy bộ quần áo.” Đinh lão đầu hớn hở nói với con gái, “Về phòng mặc thử xem có vừa ý không.”

Tam Tứ chỉ chỉ Đào Yêu rồi lại khua chân múa tay với cha mình.

“Là cô ấy hả?” Đinh lão đầu đánh giá Đào Yêu, “Cũng được đấy, trông không phải hạng ngu ngốc, có điều còn hơi nhỏ tuổi.”

Lão đầu chả biết ăn nói gì cả, Đào Yêu hừ thầm trong bụng, đứng dậy chào hỏi ông ấy: “Đinh đại thúc đó ạ? Ta là Đào Iêu Iêu, sau này sẽ làm việc ở đây, kính mong ngài chỉ dạy nhiều hơn.”

Đang nói, Miêu quản gia đã quay trở lại, cầm theo một xấp văn thư, nói với ba người: “Gặp nhau rồi à? Tốt quá, không cần ta phải giới thiệu nữa.” Rồi ông nói với Đinh lão đầu, “Sau này giao Đào cô nương cho cha con ông, hy vọng trước khi nghỉ làm, ông đã hướng dẫn kỹ càng cho cô ấy.”

Sau đó thì ký văn khế bằng cách ấn dấu tay. Theo điều khoản của khế ước, cứ làm việc mười ngày thì được nghỉ một ngày, ngày bao ba bữa, thường ngày nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không được tùy ý ra khỏi Ty phủ. Miêu quản gia dẫn Đào Yêu tới gần nhà gỗ, nói tạm thời cho nàng ở chung phòng với Tam Tứ.

Thoạt nhìn tất cả đều hết sức thuận lợi, trong vòng một ngày, chẳng những kiếm được công việc tốt mà còn không phải lo tiếp tục ở lại căn nhà rách nát kia, cũng không cần ăn cơm do Liễu công tử nấu nữa, cuộc đời phút chốc tươi sáng biết bao!

Đào Yêu và Miêu quản gia thương lượng xong, quyết định quay về thu dọn đồ đạc, ngay sáng mai sẽ chính thức tới Ty phủ nhận việc. Lúc về, trời đã tối đen, tạm biệt cha con Đinh gia xong, Miêu quản gia rất lịch sự tiễn nàng ra cửa.

Gần ra khỏi sân ngựa, Đào Yêu chợt liếc thấy một con vật nho nhỏ núc ních màu trắng.

Nàng quay đầu nhìn, cách cái chuồng vài mét có một con giống gà con, tròn núc ních, toàn thân màu trắng, đôi mắt to bằng hạt đậu chớp liên hồi, đôi chân ngắn ngủn bước đi đầy giận dữ, thân đã mọc cánh nhưng chỉ mới có cánh phải, hơn nữa còn nhấc nửa chiếc đũa bị bẻ gãy hầm hừ đi về phía cây đại thụ cạnh chuồng ngựa.

Là yêu quái, Đào Yêu nhìn nó chằm chằm.

Nó dường như cũng phát hiện có người đang nhìn mình, dừng lại, ngửa đầu nhìn Đào Yêu.

Chỉ là một có tiểu yêu bình thường mà thôi, thây kệ nó vậy. Đào Yêu dời mắt, làm như không thấy gì cả, ngân nga khúc dân ca đi ra ngoài.

Tiểu yêu cũng làm như không có chuyện gì, tiếp tục giận dữ bước đi.

Đào Yêu nhắc nhở bản thân bây giờ mình chỉ là tạp dịch bình thường, với cả cũng không phải yêu quái gì quan trọng, gặp cũng kệ.