Bách Yêu Phổ 2

Chương 3-3: Vân Dương 3



Edit: Sa

Sáng sớm hôm sau, Đào Yêu đúng giờ đứng trước mặt Miêu quản gia.

Có điều trước khi đi còn có một màn khiến nàng buồn nôn. Liễu công tử cùng với Lắm Lời và Cút Xéo, ba tên y hệt như ăn mày, tội nghiệp xếp hàng trước cửa, Liễu công tử còn huơ cái khăn lau bàn, cố ý nũng nịu nói to: “Sau này cả nhà chúng ta phải dựa vào một mình tướng công chàng nuôi sống, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhớ về trả tiền trọ đúng hạn. Chúng ta sẽ nhớ tiền công của chàng!”

Loại yêu quái già đáng ghét này đáng lẽ phải bị Lôi Thần đánh chết mới đúng!

Có điều cuộc sống tạm thời không phải nhìn thấy mấy tên ăn mày đó vẫn rất làm người ta mong đợi.

Ngày đầu tiên làm tạp dịch nhanh chóng trôi qua. Miêu quản gia đích thân dẫn nàng đi một vòng Ty phủ, nói cho nàng biết chỗ nào là nơi ở của Đại thiếu gia, chỗ nào là nơi ở của Nhị thiếu gia, chỗ nào là nhà bếp, chỗ nào là nhà kho, chỗ nào tới được, chỗ nào không tới được, giới thiệu cực kỳ tỉ mỉ.

Chẳng qua Đào Yêu không gặp hai vị thiếu gia. Miêu quản gia nói Đại thiếu gia đã đi ra ngoài làm việc, còn Nhị thiếu gia thì tính tình lạnh lùng không thích gặp ai, hầu hết thời gian đều đọc sách ở nơi hẻo lánh, không được quấy rầy.

Mấy ngày sau đó, Đào Yêu bận đến mức không có thời gian để đi vệ sinh. Cứ tưởng chăn ngựa dễ lắm nhưng không ngờ lại cần phải chú ý nhiều thế. Ngày nào Đinh lão đầu cũng nói một đống thứ với nàng, còn bắt nàng nhớ kỹ đặc điểm và khẩu vị của từng con ngựa, con nào thích ăn cỏ khô không, con nào thích ăn cỏ khô trộn với mật ong, con nào phải cho thêm muối vào, con nào ăn nóng, con nào ăn lạnh. Mấy con này không chỉ là ngựa nữa mà phải gọi là Quý ngài ngựa mới đúng! Có quá nhiều thứ để nhớ, nàng phải ghi vào vở, rảnh rỗi là giở ra học. Đúng là làm giàu rất khó!

Còn Đinh Tam Tứ thì đối xử với nàng cứ y như tỷ muội, phàm chuyện gì mà Đào Yêu không hiểu, cô ấy sẽ cẩn thận viết ra giải thích cho nàng. Buổi tối sợ nàng lạnh, cô ấy để phích nước vào chăn cho nàng; ban ngày nếu rảnh thì lại dẫn nàng tới nhà bếp tìm đồ ăn. Có lẽ cô nương này ở Ty phủ chưa từng gặp ai ngang lứa mình nên mới đối xử vô tư với nàng như vậy. Chỉ tiếc cô ấy bị câm, nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ kéo nàng nằm trên giường, mượn ánh trăng tâm sự tỉ tê chuyện con gái.

Tuy quen cô ấy mới mấy ngày nhưng Đào Yêu có thể khẳng định Đinh Tam Tứ có tâm sự.

Cô ấy trộm gặp một người!

Mấy ngày qua cũng vậy, cứ đến khi mặt trời lặn, cô ấy sẽ đi tới nơi tên là “Vọng Viên” ở phía tây Ty phủ. Thật ra nơi đó cũng chỉ là một mẩu đất hình tròn được xây bờ tường xung quanh, đủ thứ hoa cỏ leo um tùm trên tường, mấy ngọn trúc vươn cao khỏi bờ tường, thỉnh thoảng có chiếc lá rơi rụng.

Cô ấy không dám đi vào. Tuy cửa Vọng Viên không khóa nhưng cô ấy chỉ dám lén lút đứng trên mấy tảng đá ở bên ngoài bờ rào, nín thở nhìn vào trong. Do đó hôm qua khi bị Đào Yêu kéo áo từ phía sau, cô ấy sợ đến mức suýt lăn xuống đất, may là người bên trong không bị quấy rầy, vẫn ngồi thẳng trước bàn đá cùng một chén trà và một quyển sách.

Trên bờ tường có thêm một đôi mắt.

Trước giờ thị lực của Đào Yêu luôn rất tốt, nàng nhìn rõ thứ mà nam nhân bó nửa tóc bằng ngọc quan, tóc dài qua vai, ăn vận sang trọng đúng tiêu chuẩn công tử phú quý đang cầm là quyển Binh Pháp Tôn Tử. Nếu nói y có gương mặt tựa ngọc thì không đủ vì y khiến người ta chú ý không chỉ gương mặt mà toàn thân y đều sẽ lọt vào mắt người nhìn, dẫu chỉ mới tầm đôi mươi nhưng đã là minh chứng cho câu “bất động như núi”, hệt như thời gian ở quanh y bị ngưng đọng. Có cảm giác như đối mặt với y, to tiếng một chút thôi cũng là mạo phạm.

May là Ty phủ rộng lớn nhưng thưa người, sẩm tối ở Vọng Viên càng ít người lui tới, nếu không e rằng hai vị đang “đu” bờ rào sẽ không thể vui vẻ nhìn lén như bây giờ được.

Nam nhân này thật là làm “mát mắt” quá đi, ngay cả tư thế lật sách, uống trà cũng vô cùng đẹp, thảo nào ngày nào nha đầu Đinh Tam Tứ cũng đu ở đây!

Cho đến khi chỉ còn thưa thớt vài tia nắng còn sót lại, nam tử mới đặt sách xuống, xoa nhẹ trán, Đinh Tam Tứ vội vàng kéo Đào Yêu nhảy xuống, gấp gáp dọn mấy hòn đá kê chân rồi nhanh chóng chạy vọt đi trước khi nam tử đi ra.

Không cần đoán cũng biết người ấy là ai. Đại thiếu gia Ty gia đi ra ngoài làm việc, vậy dĩ nhiên y là Nhị thiếu gia.

Trước chuồng ngựa, Đinh Tam Tứ mang gương mặt ửng đỏ bối rối bỏ thêm cỏ vào tàu ngựa. Đàn ngựa hì hục ăn, chẳng con nào thèm đoái hoài người chăm sóc mình đang nghĩ gì.

Đào Yêu cười hì hì, hích hích cô ấy: “Nhị thiếu gia đẹp trai quá ha.”

Cô ấy cắn môi, trừng nàng đầy trách móc nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười.

“Nhờ hồng phúc của cô mà ta được thấy ông chủ.” Đào Yêu cười xấu xa, “Cô thích y?”

Cô ấy như bị cái gì đánh trúng, vứt cỏ khô đi, còn chưa kịp lau tay đã nhào tới bịt miệng Đào Yêu lại.

Đào Yêu cười vui vẻ nhanh chóng né tránh: “Thích thì thích thôi, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu.”

Cô ấy vừa sợ vừa giận, khua tay múa chân bảo nàng đừng nói nữa.

“Được rồi được rồi, không nói nữa là được chứ gì.” Đào Yêu le lưỡi, nói, “Người như vậy ai gặp cũng thích. Thiếu gia nhà cô tên gì?”

Cô ấy nhìn ngó xung quanh, xác định bốn bề chỉ có ngựa thì ngồi xuống, dùng tay viết thẳng lên mặt đất xốp hai chữ “Cuồng Lan”, đây là hai chữ mà cô ấy viết đẹp nhất.

“Ty Cuồng Lan?” Đào Yêu phì cười, “Tên chả hợp với người gì cả, y rõ ràng chỉ y như cục đá thôi mà.”

Cô ấy chỉ lo đỏ mặt nhìn cái tên dưới đất.

Không thể tới gần y nhưng dù chỉ viết tên y thôi mà lòng cũng ngọt ngào quá đỗi. Dẫu chỉ là hai chữ nhưng dường như nỗi tương tư đã được gửi gắm trọn vẹn. Khi một người dễ xấu hổ đem lòng thương thầm nhớ trộm ai đó thì sẽ như cô ấy lúc này, vừa sợ người khác biết lại vừa mong đợi người khác biết.

Chuyện trộm nhìn Nhị thiếu gia trước kia là bí mật của Đinh Tam Tứ, hiện giờ đã thành bí mật của hai người. Sau hôm đó, chiều tối nào Đào Yêu cũng đi ra Vọng Viên kê đá giúp cô ấy.

Có vẻ như vị Nhị thiếu gia này không thích gặp người khác thật, từ khi vào Ty phủ tới nay, nàng chưa bao giờ nhìn thấy y ở bên ngoài Vọng Viên. Đinh Tam Tứ nói hằng ngày Nhị thiếu gia đều đọc sách, uống trà ở Vọng Viên vào một thời gian cố định, thói quen này đã có từ rất lâu.

“Nhưng mà nhìn lén là đủ rồi sao?” Ban đêm, Đào Yêu và cô ấy ngồi trên bờ rào, đung đưa chân ngắm những vì sao thưa thớt trên bầu trời.

Cô ấy gật đầu.

“Cô nên bày tỏ với Nhị thiếu gia mới phải, chứ cứ thế này thì y sẽ mãi mãi không biết tấm lòng của cô đâu.” Đào Yêu nói.

Cô ấy lắc mạnh đầu, kéo tay Đào Yêu, viết lên lòng bàn tay nàng: Không xứng.

Đào Yêu ngẩn người, nói: “Nhưng dù thế nào cũng nên cho y biết chứ.”

Cô ấy vừa cười vừa tiếp tục viết vào lòng bàn tay nàng: Tôi phải đi, gả cho người.

Đúng vậy, Miêu quản gia nói cha cô ấy đã xem xét một mối hôn sự tốt ở quê cho cô. Lần này cô ấy đi là để làm vợ người khác, không quay lại nữa.

“Người ở quê cô có tốt không?” Đào Yêu lại hỏi.

Cô ấy gật đầu, gương mặt không có biểu cảm nào là gượng ép, hẳn là nói thật.

“Vậy thì tốt.” Đào Yêu nhìn bầu trời đêm, không nói nữa.

Nàng am hiểu chữa bệnh cho yêu quái chứ không biết phải làm gì để gán ghép cho Đinh Tam Tứ và Nhị thiếu gia. Có lẽ không phải chuyện xấu, chỉ là trộm nhìn một người thôi, sẽ không lưu lại hồi ức xấu xí nào trong lòng cô ấy cả.

Sau đó, họ ăn ý không đề cập tới chuyện này nữa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt nàng đã ở Ty phủ hơn nửa tháng, học được không ít kinh nghiệm chăn ngựa, làm việc cũng dần thành thạo hơn, hơn nữa có thể gọi được tên tất cả ngựa trong đàn. Cha con Đinh gia đều khen nàng thông minh. Nàng về nhà trọ một lần, tài nấu nướng của Liễu công tử không có bất kỳ tiến bộ nào, Lắm Lời vẫn còn dạy dỗ Cút Xéo vì tà tâm dành cho gà nhưng nó chết cũng không hối cải. Cảm giác ở Ty phủ vẫn thanh tịnh hơn, hơn nữa đầu bếp Ty phủ nấu ăn rất ngon, sau này không nỡ đi đâu.

Miêu quản gia thỉnh thoảng tới thăm đàn ngựa, lần nào cũng bảo mình không chọn lầm người, sau này có thể yên tâm giao đàn ngựa cho Đào Yêu chăm sóc. Về phần Đại thiếu gia thì gã vẫn chưa về, còn Nhị thiếu gia vẫn sống như người vô hình.

Tóm lại, ít nhất nhìn bề ngoài, mỗi người sống trong Ty phủ đều rất thoải mái, trừ con yêu quái kia.

Đào Yêu ở Ty phủ ngày thứ hai đã phát hiện hang ổ của con vật lông trắng có cánh là trên cái cây đại thụ bên cạnh căn nhà gỗ, nó luôn thiếu mất một cánh, hơn nữa ngày nào cũng hầm hầm hừ hừ.

Nàng giả vờ như không nhìn thấy nó nhưng vẫn lén theo dõi hành tung của nó. Sáng nào nó cũng trèo xuống cây, sau đó chắc chắn sẽ khiêng thứ gì đó mà nó cho là vũ khí, có lúc là nửa chiếc đũa gãy, có lúc là hòn đá nhỏ, có lần còn là cây ráy tai, sau đó chắc chắn đi đến tối mới về, đôi khi sẽ mang vũ khí về nhưng phần lớn là về tay không, hơn nữa chắc chắn còn mang theo cả vết thương. Nhìn bộ lông bù xù cùng những vết bẩn trên người nó cũng đủ biết tiểu yêu quái này bị đánh. Nhưng hằng ngày nó vẫn kiên trì đi chịu đòn!

Rốt cuộc, vào buổi tối thứ mười bảy nàng giả vờ không nhìn thấy nó, chờ cho cha con Đinh gia ngủ say, nàng đi ra ngoài, làm bộ đi dạo, thong thả tới cái cây, dựa vào thân cây, làu bàu: “Bị đánh vui lắm hả?”

Chỉ chốc lát sau, có tiếng trầm trầm vang lên từ thân cây: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Đúng là không liên quan tới ta thật, mi thích bị đánh thì cứ để bị đánh đi.” Đào Yêu nhún vai, ngồi thẳng lên, “Ngủ ngon.”

“Này!” Có tiếng gọi nàng, “Ngươi thấy ta thật ư?”

“Chứ mi tưởng ta nói chuyện với thân cây chắc?” Đào Yêu xoay người, nhìn cái cây, “Tập tính của Vân Dương bọn mi quả nhiên ngàn năm không đổi, ở đâu cũng thích náu mình trên cây.”

Một cụm ánh sáng trắng mờ hiện ra trên nhánh cây, tiểu yêu quái lông trắng dùng hết sức vỗ một cánh, lảo đảo rơi xuống trước mặt nàng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết ta! Ngươi là ai?”

“Ta à, họ Đào.” Đào Yêu ngồi xổm xuống nhìn nó, cười.

“Đào?” Nó chợt nhìn thấy chuông vàng trên cổ tay nàng, thoáng chốc kích động: “Cô là Đào Yêu tới từ Đào…”

“Suỵt!” Đào Yêu vội giữ chặt nó, nói nhỏ, “Đừng đánh thức người khác!”

Nó chui ra khỏi tay Đào Yêu, vội vàng nói: “Giúp ta mọc cánh với! Ta cần gấp cái cánh còn lại!”

“Trước hết nói cánh của mi đâu rồi đã.” Đào Yêu tò mò.

Nó nhăn nhó chốc lát, hạ quyết tâm rất lớn mới nhỏ giọng nói: “Hễ tới mùa thu là Vân Dương bọn ta lại dễ dàng rụng như cây cối. Cô cũng biết đó, không chỉ riêng rụng lông mà còn dễ bị gãy xương…”

Đào Yêu gật đầu: “Ta biết, vấn đề là cánh của mi cũng bị rụng?”

Nó do dự một lát mới lúng túng nói: “Trước kia ta thấy mình hơi mập nên ngày nào cũng chạy mười vòng quanh chuồng ngựa, một hôm chạy nhanh quá nên rụng mất cánh…”

Đào Yêu che miệng, cười khùng khục.

“Cô là đại phu đó, cười nhạo bệnh nhân cũng được hả?” Nó giậm chân.

“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Đào Yêu buông tay ra, tỏ vẻ nghiêm túc, “Vậy cánh của mi rụng ở đâu?”

“Bị một con chuột tinh tha đi rồi!” Nó giận dữ nói, “Nói đúng ra không tính là chuột tinh, tu luyện mấy chục năm, sắp thành tinh mà thôi. Nó cướp mất cánh của ta để làm hang, ta đi đòi lại nhưng nó không chịu trả. Cho nên ngày nào ta cũng đi tính sổ với nó!”

Đào Yêu lại phì cười: “Mi đi tính sổ với nó hay đi chịu đòn ha ha ha ha.”

“Nếu ta không thiếu mất một cánh thì cửa đâu nó đánh lại ta!” Nó giận dữ nhảy tới nhảy lui.

“Cho nên ta càng không hiểu.” Đào Yêu cười nhìn nó, “Vân Dương bọn mi tuy chỉ là tiểu yêu quái nhưng năng lực tự lành rất mạnh, mặc dù mùa thu là thời kỳ bọn mi suy yếu nhưng cũng chỉ là hao tổn một cái cánh mà thôi, đợi tới mùa xuân năm sau là mọc cánh mới, cần gì phải gấp gáp đánh nhau với một con chuột chứ.”

“Mùa xuân năm sau đã là quá muộn.” Nó dừng lại, nghiêm túc nói: “Nếu đầu tháng sau ta vẫn chưa có lại cánh, Đinh Tam Tứ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nói chuyện với Nhị thiếu gia.”

“Mi gấp gáp lấy lại cánh là vì cô ấy?” Đào Yêu lấy làm lạ.

“Ta theo cô ấy tới đây.” Nó thở dài, “Cô ấy ở đây mười năm, ta cũng ở đây mười năm.”