Bách Yêu Phổ 2

Chương 3-4: Vân Dương 4



Edit: Sa

Hôm nay lại là một ngày mưa giông.

Đây là mùa thu tệ nhất kể từ khi nó ẩn náu ở cái cây này. Vì sao mùa thu lại có sấm sét chứ? Nó rất sợ sấm sét, lần nào có sét là lần ấy có yêu quái gặp xui xẻo. Lần trước chính mắt nó nhìn thấy một con xà tinh rất to bị sét đánh chết, thân thể hóa thành tro bụi, tảng đá bốc khói, rất đáng sợ! Nghe nói đó là do Lôi Thần trên Thiên giới đang “dọn dẹp” yêu quái không nên tồn tại ở thế gian.

Yêu quái sống thật không dễ dàng!

Tóm lại nó sợ muốn chết, không dám ở trên cây nữa, nhưng ngọn núi này chỉ toàn cây với cây, trốn ở đâu cũng dễ bị sét đánh cả, hơn nữa phiền phức nhất là nó bị bệnh. Mùa thu là mùa Vân Dương yếu ớt nhất, chỉ một cơn mưa thôi cũng đủ làm nó cảm mạo.

Phải làm thế nào đây? Hay là trốn vào sơn động ở phía tây? Nhưng xa quá. Đang lúc nó đắn đo không biết phải trốn ở đâu, trên đường núi bỗng xuất hiện một tán ô, có bóng dáng nhỏ bé đeo gùi trúc chầm chậm đi tới.

Đó là một cô bé tầm sáu, bảy tuổi. Nó nấp sau thân cây, nhìn cô bé đi qua mình, cái gùi trúc trên lưng cô bé bỗng hiện ra trước mắt nó. Nó từng nghe vài yêu quái lớn tuổi nói lúc có thiên lôi trừ yêu, các tiểu yêu quái dẫu không phải là mục tiêu của Lôi Thần cũng có thể bị dính líu chỉ vì xui xẻo ở gần đó, cách tốt nhất là nấp vào chỗ có con người, mượn hơi người để tránh sét, tuy không phải luôn luôn an toàn nhưng vẫn bảo đảm hơn.

Không lo nghĩ nhiều được, ở núi này hiếm khi gặp được con người lắm. Nó đánh liều, bay lên rồi lặng lẽ chui vào cái gùi trúc, may là bên trong chỉ có một ít quả dại và đồ chơi của trẻ con, hơi chật nhưng không khó chịu.

Mưa càng lúc càng to, cô bé đi đường rất yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng nói nào, đi một mạch tới chỗ đất trống trên rừng trúc mới dừng lại.

Chỗ đó có một ngôi mộ. Cô bé tỉ mỉ nhổ sạch cỏ dại xung quanh, sau đó đặt gùi trúc xuống, lấy trái cây và đồ chơi ra để trước mộ. Tuy cô bé không nhìn thấy nó nhưng nó vẫn cẩn thận né tay cô bé.

Xuyên qua khe hở gùi trúc, nó nhìn thấy trên bia mộ ghi tên tuổi một người, chắc là con gái, tuổi mới lên năm. Có lẽ là muội muội hoặc bạn của cô bé.

Cô bé đứng trước ngôi mộ một lúc lâu, miệng phát ra tiếng “A a”, khua tay múa chân gì đó, nó xem không hiểu.

Hóa ra là người câm.

Cuối cùng, cô bé vẫy tay chào tạm biệt với ngôi mộ rồi cõng gùi trúc về.

Không còn nhét đồ vật nữa, nó ngồi một mình trong cái gùi rỗng tuếch, đáng mừng là tiếng sấm nhỏ dần, mưa cũng tạnh, nhưng từng làn gió lạnh luồng qua khe hở, nó lạnh quá, hắt xì hai tiếng thật to.

Lúc này, nó đột nhiên cảm nhận được cô bé dừng lại. Nó ngẩng đầu, thấy cô bé nhìn vào trong gùi. Nó sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng yên tâm. Cứ nhìn đi, đằng nào người phàm như bé cũng không thấy được yêu quái như ta.

Cô bé tỏ ra kinh ngạc, “A” lên một tiếng, ngón tay chỉ vào góc gùi trúc, ngay chỗ nó.

Không đúng, hình như nhưng cô bé nhìn thấy mình! Nó giật thót, không dám nhúc nhích.

Cô bé thò tay vào, đặt nó lên bàn tay mình.

Nó run lẩy bẩy, muốn bay đi nhưng lại chẳng còn sức lực nào, nghĩ bụng nếu cô bé có ác ý, nó sẽ nhảy xuống đất nhặt đá ném cô bé! Nó cũng có chút sức mạnh chứ bộ!

Cô bé nhìn nó chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đặt nó nằm xuống tảng đá ven đường, sau đó mò mẫm người mình tìm cái khăn tay rồi đắp lên người nó.

Nó nằm cứng đờ, không hiểu vì sao cô bé lại nhìn thấy mình, càng không hiểu vì sao cô bé lại làm những chuyện này. Nếu cô bé nhìn thấy nó thật, thì theo phản xạ của người bình thường, đáng lẽ cô bé phải thét lên rồi chạy trốn hoặc lấy đá đập chết nó mới đúng chứ?

Cô bé xoay người bỏ đi, được vài bước, nhìn bầu trời bao la vẫn chưa tan mây đen, dường như không yên lòng lại quay trở lại, mở ô ra, cắm mạnh xuống cạnh tảng đá, che cho nó.

Cho đến khi bóng dáng cô bé khuất mất trên đường mòn, nó mới hoàn hồn, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ cũng nhanh chóng trỗi dậy.

Cô bé này rốt cuộc là ai?

Mấy ngày sau, mặt trời đã biến mất rất lâu rốt cuộc cũng lộ diện, bệnh cảm của nó cũng hết. Nó nghĩ chắc chắn hôm đó nó bị bệnh, yêu lực yếu nên mới bị cô bé nhìn thấy.

Rảnh rỗi sinh nông nỗi, nó muốn đi xem nha đầu không biết nói chuyện ấy.

Hỏi thăm vài yêu quái tốt bụng trong núi một phen mới biết dưới chân núi có một thôn làng, người nó muốn tìm hẳn là ở đó.

Sáng sớm hôm ấy, lần đầu tiên nó rời khỏi ngọn núi quen thuộc, đứng trên một cái cây trong thôn, nhìn hai cha con bận rộn chất hành lý lên xe lừa.

Là cô bé ấy, vẫn ăn mặc bẩn thỉu vô cùng.

Có thôn dân tới đưa tiễn.

“Chuẩn bị lên đường à?”

“Dạ, cũng sắp.”

“Đi kinh thành đường xá xa xôi, hai cha con nhớ cẩn thận. Tới đó có ai đón không?”

“Yên tâm yên tâm, một người họ hàng đã giới thiệu chỗ ở rồi, chăm sóc ngựa cho một gia đình giàu có trong thành.”

“Vậy tốt quá, phàm là trâu ngựa được ông chăm sóc, bảo đảm mập mạp, khỏe mạnh! Thế chừng nào về?”

“Vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ về, dẫu sao ở đây mới là nhà.”

Khi hai cha con ngồi xe lừa rời khỏi thôn dưới ánh bình minh, nó đang ngồi giữa đống hành lý của hai cha con, và nó chắc chắn họ không nhìn thấy nó.

Tự tiện đi theo người ta không được hay lắm, nhưng nó lại thấy không sao cả, tuy cô bé không nhìn thấy nó nhưng nó muốn nhìn thấy cô bé. Dù sao cũng chưa từng có ai đắp chăn hoặc che ô cho nó. Cảm giác ấy thật tốt.

Vì vậy, vào buổi sáng mùa thu mười năm trước, một chiếc xe lừa chở hai cha con cùng một con yêu quái rời khỏi sơn thôn mà họ đã gắn bó rất lâu, chầm chậm tiến về đô thành phồn hoa nhất.

“Muốn bắt cóc mi dễ ghê á.” Đào Yêu cười nói, “Cây ở đế đô có khác gì so với cây ở quê mi không?”

“Ở đây ồn hơn, nhưng vẫn tốt, ngủ được.” Nó nghiêm túc nói, “Thế rốt cuộc cô có giúp ta mọc cánh không?”

“Mười năm, Đinh Tam Tứ vẫn không nhìn thấy mi lần nào nữa?” Nàng hỏi.

“Không.” Nó ung dung nói, “Cứ qua mỗi một năm là ta sẽ mạnh hơn một phần, sẽ không vì cơ thể suy yếu mà bị loài người nhìn thấy.”

“Nhưng mi vẫn bị con chuột tinh ức hiếp.” Nàng cười.

Nó lại tức: “Cô chỉ muốn cười nhạo ta thôi đấy à?”

Nàng ngừng cười, nghiêm túc nói: “Mọc cánh không khó, nhưng mi phải nói cho ta biết mi muốn làm gì.”

“Mấy ngày nữa cô ấy sẽ đi.” Nó nhìn căn phòng nhỏ chìm trong bóng đêm, “Có thể đời này kiếp này sẽ không quay lại đây nữa.”

“Vậy thì sao? Mi có thể tiếp tục đi theo cô ấy mà.”

“Không theo nữa.” Nó lắc đầu, “Ta có ở bên cạnh cô ấy hay không thì cuộc sống của cô ấy vẫn không khác gì nhau. Ta cũng muốn có nhiều bản lĩnh như các đại yêu quái nhưng không thể, ta chỉ là một con Vân Dương mà thôi, dẫu ta tu luyện trăm vạn năm nữa thì ta cũng chỉ thế này thôi, cùng lắm là không bị cảm mạo nữa.” Nó dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nói tiếp, “Ta chỉ muốn tặng cô ấy món quà trước khi cô ấy đi, coi như báo đáp nhân tình năm xưa.”

“Quà à?” Đào Yêu nhướng mày, “Chưa nói tới việc mi không có cánh, mi không có tiền không có sắc không có vóc dáng, mi có thể tặng cái gì cho cô ấy?”

“Tặng cô ấy một ngày được nói chuyện.” Nó cười, không hề giận trước lời đả kích của Đào Yêu.

Đào Yêu ngỡ ngàng.

“Nhưng trừ cái cánh ra, cô có thể giúp ta thêm một việc nữa không?” Nó hỏi.

Đào Yêu nhướng mày: “Mi biết ta có quy tắc khi chữa bệnh cho yêu quái chứ?”

“Ta biết. Ta đồng ý.”

*

Hôm nay, Đào Yêu nghĩ cớ để Đinh Tam Tứ ở lại chuồng ngựa làm việc, còn mình thì chạy tới Vọng Viên.

Không leo tường nữa, nàng lén lén lút lút mở cửa thò đầu vào.

Nhị thiếu gia vẫn ngồi ở chỗ cũ, đưa lưng về phía nàng, lật sách, uống trà.

Nàng gõ cửa, gọi: “Nhị thiếu gia!”

Người bên trong không đáp lại, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Nàng đau đầu, đến cả yêu quái cũng không sợ nhưng Đào Yêu lại không quá can đảm vượt qua cánh cửa này, nhưng nàng buộc phải vào.

Nàng đánh liều, sải bước đi vào, đứng trước mặt Nhị thiếu gia, nở nụ cười tươi rói: “Nhị thiếu gia, ta là tạp dịch mới tới, chăm sóc ngựa, ta họ Đào.”

Lầu đầu tiên nhìn nam nhân này ở khoảng cách gần, mặt mày còn sắc sảo hơn, nhưng khác với các quý công tử sống an nhàn sung sướng, trói gà không chặt khác, nét phong trần già dặn vốn không hợp với lứa tuổi và thân phận lại hằn in lên mỗi đường nét trên gương mặt y.

Y lật trang sách, đến cả mí mắt cũng không cử động.

Tuy rất muốn lắc mạnh vai y gào thét bảo “Ngươi nhìn ta một cái đi! Dù sao ta cũng đẹp hơn quyển sách chứ! Ngươi là đồ khốn không có mắt!” nhưng không được, nàng tới để làm việc quan trọng.

Nàng hít sâu một hơi, mặc kệ y đang nghĩ gì, nói thẳng: “Nhị thiếu gia, ngày mốt Đinh Tam Tứ phải về quê cưới chồng, có thể sau này sẽ không quay lại kinh thành nữa. Cô ấy hẹn ngày mai gặp ngươi tại rừng trúc ngoài cổng nhà, cô ấy có chuyện muốn nói với ngươi.”

Mắt y di động theo những con chữ trên trang sách, không có vẻ gì là nghe nàng nói.

“Không có ý gì cả đâu, chỉ muốn nói với ngươi vài lời thôi.” Có mấy lúc Quỷ Y Đào Đô bị lạnh nhạt thế này đâu, Đào Yêu kìm nén cơn giận muốn xé miệng y ra, đang định đi thì lại quay đầu nhìn tấm lưng bất động ấy: “Cô ấy ở đây mười năm, chỉ muốn xin một ngày. Tới đó hay không, tùy ý Nhị thiếu gia.”

Cho đến khi nàng ra khỏi Vọng Viên, trong thế giới của nam nhân tựa như vẫn chỉ có trà và sách, hoàn toàn không có vẻ gì là bị người khác quấy rầy.

Thật là cô phụ cái tên của y, hừ.

Buổi tối, Đào Yêu nhìn Đinh Tam Tứ bận rộn thu thập hành lý. Cô nương từng dạy nàng vô số kinh nghiệm chăm sóc ngựa này sẽ rời đi vào sáng mốt. Đinh lão đầu mua rất nhiều đồ mang về quê, bảo phần lớn là đồ cưới của con gái.

“Ta đã thay cô hẹn Nhị thiếu gia ở rừng trúc ngoài cổng vào ngày mai.” Đào Yêu bỗng nói.

Cô ấy để rơi bộ quần áo, chẳng màng nhặt lên, kích động vọt tới trước mặt Đào Yêu, gấp gáp khua tay múa chân.

Đào Yêu kéo tay cô ấy “Đừng khua tay múa chân nữa, mong ước lớn nhất của cô là được trò chuyện với y trong rừng trúc, dù chỉ một ngày thôi cũng được. Cô nói gió trong rừng trúc là đẹp nhất vì lá trúc rơi còn đẹp hơn cả tuyết.”

Cô ấy sửng sốt, mặt đỏ bừng, tuy không nói gì nhưng Đào Yêu vẫn nhận ra nỗi nghi vấn to đùng trong mắt cô ấy.

“Cô viết mấy điều đó rồi ném vào thùng rác, ta nhặt lên đọc.” Đào Yêu cười nói, “Cho nên muốn tặng cô một món quà.”

Cô ấy mở to mắt.

Đào Yêu kéo cô ấy tới trước cửa sổ, để cô ấy nhìn về bóng đêm to lớn bên ngoài, hít sâu.

“Nếu ta là cô, việc quan trọng nhất tối nay không phải là thu dọn hành lý mà là nghĩ xem nếu có thể nói được thì muốn nói gì với y nhất.” Đào Yêu vỗ vai cô ấy, cười, “Thế gian này có rất nhiều thứ cô không nhìn thấy được, cho rằng không thể nào xảy ra, nhưng biết đâu một ngày nào đó lại bày ra trước mặt cô.”

Cô ấy vẫn rất ngạc nhiên, tóm tay Đào Yêu, vẻ mặt như bảo mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lát nữa ta sẽ cho cô uống một viên thuốc, sáng sớm mai nhớ ra rừng trúc đấy.” Đào Yêu le lưỡi, “Phải rửa sạch mặt đó nha.”

Trên cái cây ngoài cửa sổ, một vật màu trắng mờ đứng trên chạc cây, lười nhác nhìn hai cô nương bên trong cửa sổ, duỗi người vỗ hai cánh.

Tảng sáng, một cụm màu trắng chui vào phòng, rơi xuống người Đinh Tam Tứ.