Bách Yêu Phổ 2

Chương 4-2: Hư Hao 2



Edit: Sa

Đêm, Đào Yêu nằm trên giường đọc sách giết thời gian. Ngoài cửa sổ tiếng mưa ngớt dần, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, gió luồng qua cửa sổ, ngọn đèn lay động rồi tắt phụt.

Nói cũng lạ, khi căn phòng đột ngột chìm vào bóng đêm, bất luận tiếng động gì cũng trở nên rõ ràng hơn lúc có ánh sáng.

Đào Yêu nghe tiếng thở của mình, tiếng tim đập, tiếng động ngoài chuồng ngựa, còn có cả tiếng đàn du dương.

Nàng xuống giường, đi tới cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng, tiếng đàn như nước chảy, ngân vang không ngớt trong Ty phủ.

Có nhã hứng ghê, đêm hôm khuya khoắt mà còn tâm trạng gảy đàn, không sợ quấy nhiễu người đang mộng đẹp à?

Nàng quyết định đi tóm lấy kẻ không thức thời này.

Ra cửa, men theo tiếng động, cho đến nội viện.

Nơi đó là chỗ ở của huynh đệ Ty gia, cửa không có ai trông chừng, nhưng người trong Ty phủ đều hiểu rõ quy tắc nên không ai tự ý đi vào.

Tiếng đàn phát ra từ một gian phòng ngủ trong đó.

Đào Yêu đứng trước cửa viện ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên nội viện, người khác không nhìn thấy giây phút náo nhiệt này nhưng nàng thấy rất rõ. Dưới bầu trời đêm, trên nội viện, có trời mới biết yêu quái từ đâu đến mà nhiều như vậy, cả một khoảng trời toàn những hình thù kỳ dị chen chúc nhau, giương nanh múa vuốt muốn xé toạc hàng rào vô hình trước mặt chúng nhưng bất kể làm thế nào cũng không vô nội viện được.

Đào Yêu nhìn mấy lần, không phải đại yêu quái có tu vi cao thâm gì, chỉ là du hồn tinh quái không có thực thể mà thôi, có lẽ chỉ cần nàng tiến lên cười tít mắt nói ta là Đào Yêu đến từ Đào Đô rồi lại giơ chiếc chuông vàng nơi cổ tay lên thì sẽ khiến chúng sợ vãi ra quần hỗn loạn bỏ trốn, nhưng bây giờ nàng là tạp dịch nho nhỏ của Ty phủ, chỉ lo chăm sóc ngựa, không màng việc gì khác. Vì thế, nàng nhanh chóng dời tầm mắt, rón ra rón rén đi vào nội viện.

Nội viện có hai gian nhà lớn, trái phải song song, tiếng đàn phát ra từ gian phòng bên trái. Nàng mò tới cửa, nhô lên nửa cái đầu, cẩn thận đâm một lỗ nhỏ xíu trên cửa sổ.

Người gảy đàn là Ty Cuồng Lan, cái bình sứ cao đặt bên cạnh cầm án cắm hai ba nhánh trúc, lư hương tản khói xanh lượn lờ, quấn quanh cành trúc, cái giường to đằng sau y được che màn hờ hững, để lộ nửa tà áo ngủ dệt bằng gấm.

Cây đàn trong tay y hẳn là rất quý, nước sơn đen pha tím, trang nhã sang trọng, nhưng không có dây đàn.

Đào Yêu nhìn kỹ lần nữa, quả thật không có dây đàn, mà ngón tay thon thả của y lại thuần thục lướt trên cây đàn không dây tạo ra âm thanh tuyệt diệu. Mặt khác, một dải khí xanh lam toát ra từ đầu ngón tay y, uốn lượn trên không trung, xuyên qua màn che, không biết tình hình sau tấm màn là như thế nào.

Ty Cuồng Lan khép hờ hai mắt, tất cả sự chú ý đều tập trung vào ngón tay, còn dải khí xanh lam thì uốn lượn không ngừng theo tiếng đàn.

Âm luật không ngừng, yêu tà khó gần.

Có điều đám tinh quái càng lúc càng đông, trời mới biết nơi này có gì hấp dẫn bọn chúng, cả đám như chó đói nhìn thấy thịt, thèm thuồng muốn xông vào phòng.

Đột nhiên có thứ bay ra cửa sổ, cũng may là nàng phản xạ nhanh, nếu không sẽ bị chột một mắt mất.

Quay đầu nhìn, một mảnh lá trúc nằm trên hành lang.

Nàng hết hồn, Ty Cuồng Lan chết tiệt, chỉ rình coi thôi mà, có cần ác độc thế không?

Nàng vỗ vỗ ngực, nhất thời không dám nhô đầu lên nữa.

Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nhưng càng lúc càng dồn dập.

Đàn không dây mà có tiếng? Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, lẩm bẩm: “Đàn không dây, đàn không dây…”

Nàng chợt vỗ đùi, kẻ này có lẽ đang chiêu hồn!

Chẳng lẽ Đại thiếu gia bị khiêng về phủ không phải bị thương mà là mất hồn phách?

Nhớ hồi ở Đào Đô, nàng từng nghe người nọ nói đàn không dây vang, người phàm không nghe thấy, yêu tà khó gần, tiếng đàn thông thiên địa, gọi du hồn, người có thể gảy đàn không dây là một trong vạn người, tất dị thường.

Nàng không kiềm được mà đứng lên, đánh liều nhìn vào trong.

Trên giường vẫn không có động tĩnh, xem ra Ty Cuồng Lan vẫn chưa thành công.

Nhưng đầu ngón tay y đã rỉ ra máu, nếu tiếp tục đàn nữa, chỉ sợ đôi tay đẹp đẽ ấy sẽ bị phế.

Đào Yêu suy nghĩ giây lát, lấy một viên thuốc ra, nghiền nát thành bột trong lòng bàn tay rồi thổi mạnh vào không trung, bột thuốc theo gió cuốn bay.

Nàng lùi về sau, lẳng lặng dựa vào tường đếm số, đếm tới chín, nàng mới nhìn lên không trung như kẻ trộm.

Bầu trời thật sạch sẽ, đến cả cọng lông ngựa cũng không có chứ đừng nói tới yêu quái.

Thuốc này phát ra mùi đủ khiến mấy tiểu tiêu quái đó nôn thốc nôn tháo ba ngày ba đêm. Xin lỗi nha, tối nay không muốn nhìn thấy bọn mi, Đào Yêu hài lòng cười cười, sau đó xoay người nhìn sang chỗ khác, thoải mái gõ cửa hai cái, mặc kệ người bên trong đồng ý hay không, nàng đẩy cửa vào.

Hoàn hảo, không có ám khí.

Ty Cuồng Lan không thèm động cả mí mắt, vẫn tập trung gảy đàn.

Nàng đi tới trước mặt y, ngồi xuống nhìn thẳng mặt y, giơ tay huơ huơ, nói: “Nhị thiếu gia, tay ngươi chảy máu kìa!”

Ty Cuồng Lan vẫn không có phản ứng gì.

Nàng đứng dậy đi tới bên giường, vừa đi vừa thành công tránh né mấy lá trúc, nàng tức giận quay đầu lại: “Đừng xé lá trúc đánh ta nữa! Mấy cành trúc bị ngươi vặt trụi rồi kìa!”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía sau tấm màn, trên giường là nam tử có gương mặt tương tự y nhưng da dẻ không mịn màng bằng y, râu không được cạo sạch sẽ, trông hơi lôi thôi.

Nếu nhớ không lầm, Miêu quản gia nói Đại thiếu gia Ty gia tên là Tĩnh Uyên.

Rất khó để kết hợp cái tên văn nhã như Ty Tĩnh Uyên với hán tử vạm vỡ này, gã tên là Ty Cuồng Lan mới đúng!

Sau một phen đánh giá, tầm mắt nàng dừng lại trên ấn đường gã.

Ha ha, tên ngốc Ty Cuồng Lan này, còn tưởng y là cao nhân, thậm chí kiểm tra đơn giản nhất cũng không làm mà đã vội vã đánh đàn chiêu hồn. Làm như y, nếu gọi được hồn phách Ty Tĩnh Uyên về, Đào Yêu nàng sẽ cùng họ với y.

“Này, đừng đàn nữa!” Nàng đi tới chỗ Ty Cuồng Lan, nói to.

“Ra ngoài.” Ty Cuồng Lan không chịu dừng lại, phun ra hai chữ đượm mùi sát khí.

Nàng hừ lạnh: “Thân thể không có hồn phách mới chiêu hồn được, trong thân thể của Đại thiếu gia có hồn phách, ngươi có đàn đến khi tàn phế cũng không thành công đâu!”

Ty Cuồng Lan đột nhiên mở mắt, tiếng đàn nhanh chóng dừng lại.

Y nhìn nàng, ánh mắt như đang nhìn một kẻ lừa đảo uống nhầm thuốc.

“Không lừa ngươi đâu, ngươi tới xem đi.” Chỉ khi đứng trước mặt Ty Cuồng Lan, nàng mới thấy mình dễ tính biết bao. Ngón tay đẹp dường ấy mà bị tàn phế thì đáng tiếc lắm.

Ty Cuồng Lan đi tới bên cạnh nàng, không nói một lời.

“Thân thể không có hồn phách, ấn đường sẽ rỗng.” Nàng chỉ vào chân mày của Ty Tĩnh Uyên, “Nhưng Đại thiếu gia thì khác, ấn đường của hắn vẫn đầy. Chứng tỏ đây không phải là xác chết.”

Hắn cau mày, nửa tin nửa ngờ: “Rỗng?”

“Cũng không phải rỗng thật. Nói sao cho ngươi hiểu đây ta?” Đào Yêu vò đầu, “Tương tự như đại phu chẩn bệnh sẽ nhìn khí sắc vậy đó. Người bình thường hồn phách đầy đủ, thân thể khỏe mạnh thì ấn đường sẽ đầy khí, còn nếu không thì ấn đường sẽ như cái ao rỗng không có gì cả. Ấn đường của đại thiếu gia đầy đặn, chắc chắn không phải thân thể không có hồn phách.”

Ty Cuồng Lan đánh giá nàng: “Ngươi chỉ là kẻ chăn ngựa.”

“Nhưng ta cũng thỉnh thoảng đọc sách y tiêu khiển.” Nàng nhẫn nại, cười, “Tuy ta chỉ là tạp dịch nhỏ bé nhưng cũng là người của Ty phủ, cho nên ta không muốn hai vị thiếu gia xảy ra chuyện gì, nếu không ai trả tiền công cho ta.”

“Nếu lời ngươi nói có tác dụng, ta trả ngươi gấp mười lần.” Ty Cuồng Lan dứt khoát, “Nhưng nếu ăn nói lung tung, ta sẽ không nương tay.”

“Nhị thiếu gia, đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta câu dài luôn! Ta thấy không quen.” Nàng nhìn y chằm chằm, quả thực không nỡ dời mắt.

Ty Cuồng Lan quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Nếu có hồn phách, tại sao không tỉnh?”

Đào Yêu tiến lên, vươn tay sờ cổ tay Ty Tĩnh Uyên, nói: “Mạch đập ổn định, chắc là uống quá nhiều thuốc an thần. Nhị thiếu gia chỉ cần mời đại phu tới, kê đơn thuốc tỉnh não giúp nâng cao tinh thần là được.”

“Ngươi không thể tự kê đơn thuốc?” Y chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Ty Tĩnh Uyên, “Hay là sợ nói hươu nói vượn sẽ khiến huynh ấy chết?”

Đào Yêu cười khà khà, bật thốt: “Ta không chữa bệnh cho người.” Vừa nói xong liền biết mình lỡ lời, vội lấp liếm, “Ý ta là Đại thiếu gia có thân phận cao quý, không phải người bình thường, Nhị thiếu gia tìm danh y sẽ thỏa đáng hơn.”

Ty Cuồng Lan không lên tiếng, chốc lát sau mới nói với nàng: “Đi gọi Miêu quản gia tới đây.”

“Được!” Nàng xoay người định đi nhưng lại ngoảnh đầu, “Ngươi cũng bôi thuốc lên ngón tay đi!”

Hắn cau mày: “Lắm chuyện. Đi mau đi.”

“Được thôi!” Nàng chạy nhanh ra khỏi phòng, trời mới biết vì sao tâm trạng lại tốt thế này, có lẽ là vì rốt cuộc Ty Cuồng Lan cũng nói chuyện với nàng giống như người bình thường.

Đại phu được mời tới, thuốc cũng đã uống, Ty Tĩnh Uyên quả thật tỉnh lại, nhưng chân mày Ty Cuồng Lan càng nhíu chặt hơn, nhất là khi nhìn thấy Ty Tĩnh Uyên thẹn thùng trốn ở góc giường, kéo chăn gối che kín người mình, sau đó tủi thân bật khóc. Một hán tử vạm vỡ tủi thân khóc hu hu!

Từ lúc Ty Tĩnh Uyên uống thuốc, Ty Cuồng Lan cho người làm lui xuống hết, chỉ để lại Miêu quản gia và Đào Yêu.

“Ta không biết các ngươi là thần thánh phương nào, cũng không muốn biết. Không bằng một đao giết chết ta đi, đỡ phải phiền toái sau này. Dù sao ta cũng không thể sống nữa, có chết cũng phải chết sạch sẽ.”

Ty Tĩnh Uyên thút tha thút thít, giọng nũng nịu như cô gái trẻ.

Nếu không phải ánh mắt Ty Cuồng Lan quá đáng sợ, Đào Yêu đã cười lăn cười bò rồi, nhịn cười thật khó chịu.

Miêu quản qua mỉm cười, tương đối thận trọng đứng bên cạnh Ty Cuồng Lan, thấp giọng nói: “E rằng ở Nhạc gia gặp chút chuyện.”

Ty Cuồng Lan nhìn Ty Tĩnh Uyên, thử thăm dò: “Cô là Đại tiểu thư Nhạc gia, Nhạc Bình Xuyên?”

Ty Tĩnh Uyên vẫn khóc thút thít: “Nếu đúng thì sao? Cuộc sống người không ra người, ma không ra ma thế này ta sống đủ rồi, cần gì phải tốn nước bọt nữa, muốn giết cứ giết.”

Từ đầu tới cuối không có ai nói sẽ gây tổn hại tới “nàng ta” nhưng vị “cô nương” này nói ra câu nào cũng đòi được chết.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Đào Yêu đi tới đằng sau Ty Cuồng Lan, nói nhỏ: “Chắc là hồn Trương Ba da hàng thịt, hồn phách đi nhầm cửa rồi.”

Ty Cuồng Lan không đáp lại nàng, hỏi Ty Tĩnh Uyên: “Cô là Đại tiểu thư Nhạc gia, sao lại ở trong thân thể huynh trưởng ta?”

Đối phương lắc đầu: “Không biết, ta nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người…” “Nàng ta” đỏ mặt, ngượng ngùng nói, “Có người hôn ta. Ta mở mắt, nhưng trước mắt xoay vòng, chỉ cảm thấy có ai đó túm lấy ta ném ra ngoài, lúc tỉnh lại đã là thế này rồi.” Đang nói, “nàng ta” chợt kích động, nhảy xuống giường đâm đầu vào tường.

Đào Yêu tưởng Ty Cuồng Lan sẽ kịp thời ngăn cản. Nàng cản không được, Ty Tĩnh Uyên rất vạm vỡ, lại khỏe, đụng trúng ai thì người ta còn không chịu nổi ấy chứ. Nhưng Ty Cuồng Lan đến mí mắt cũng không thèm nâng, nhìn huynh trưởng của mình tông cái “bịch” vô tường, tuy không vỡ đầu chảy máu nhưng cũng sưng một cục bự, sau đó ngất xỉu.

Miêu quản gia không đành lòng nhìn cảnh đó, như đã đoán được phản ứng của Ty Cuồng Lan, vội vàng đi tới đỡ Ty Tĩnh Uyên, mặt đỏ bừng vì dùng quá sức, gọi Đào Yêu: “Tới đỡ phụ coi!”

Đào Yêu vội đi tới, hai người hợp sức đỡ Ty Tĩnh Uyên về giường.

Ty Cuồng Lan lạnh lùng nhìn hai người, lãnh đạm nói: “Ngất cho yên tĩnh.”

“Nhị thiếu gia đừng vậy mà, ngài đâu phải không biết tính của Đại thiếu gia.” Miêu quản gia sầu não, “Hôm nay ngài ấy bị sưng đầu cũng coi như trừng phạt rồi, ngài nghĩ có nên nhanh chóng đi Lạc Dương một chuyến không?”

“Lấy sổ ghi chép ra cho ta xem.” Y nói.

“Không cần sổ, tôi nhớ rõ lắm.” Miêu quản gia vội nói, “Tháng trước, Nhạc môn chủ đích thân đến mời, nói kể từ khi ý trung nhân của cô con gái độc nhất là Nhạc Bình Xuyên qua đời, cô ấy buồn bã không vui, suốt hai năm không thấy nụ cười, cả ngày rơi lệ, thân thể ngày càng kiệt quệ, lại không thích ánh sáng, suốt ngày nhốt mình trong phòng, thuốc thang và châm cứu đều vô dụng, gần đây lại luôn muốn chết. Nhưng Đại tiểu thư vốn tính lạc quan, gặp chuyện như vậy, đau buồn là khó tránh khỏi nhưng cũng không đến mức suy sụp. Nhạc môn chủ nghi ngờ người chết có oán niệm quá sâu, quấn lấy Nhạc tiểu thư, thậm chí muốn hãm hại cô ấy. Ông ấy thật sự hết cách, hy vọng Đại thiếu gia ra tay giúp đỡ. Hôm đó Nhị thiếu gia không ở nhà, Đại thiếu gia nghe thế, hỏi Nhạc môn chủ ngày sinh tháng đẻ của Nhạc thiếu thư, nói việc này không thể chậm trễ nên lập tức đi cùng Nhạc môn chủ. Sau đó Đại thiếu gia bặt âm vô tín. Đại thiếu gia thường đi ra ngoài, lắm lúc còn đi hơn nửa năm nên bọn tôi không nghĩ nhiều. Không ngờ lần này lại…”

“Chuẩn bị ngựa.” Ty Cuồng Lan xoay người, “Việt Ảnh.”

“Dạ!” Miêu quản gia vội hích hích Đào Yêu, “Mau lên.”

“À ờ.” Đào Yêu nhanh như chớp chạy ra chuồng ngựa.

Việt Ảnh là tuấn mã mình trắng chân đen, là con chạy nhanh nhất đàn, rất được Ty Cuồng Lan sủng ái.

Ngoài miệng thì nói ngất đi cho yên tĩnh nhưng lại chọn con ngựa chạy nhanh nhất để xử lý công việc, nam nhân đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Có điều Ty Cuồng Lan tuy có bản lĩnh gảy đàn không dây nhưng chỉ duy nhất bản lĩnh đó thì có tác dụng gì chứ, ngay cả yêu khí trên người Ty Tĩnh Uyên mà y cũng không nhìn ra.

“Không cười không vui, sợ nắng đòi chết…” Đào Yêu vừa dắt ngựa vừa lầm bầm, chợt cười giảo hoạt.