Bách Yêu Phổ 2

Chương 4-3: Hư Hao 3



Edit: Sa

Nhạc môn chủ giật thót mình và thấp thỏm không yên khi nhìn thấy Ty Cuồng Lan ở Trường Đao Môn, tựa hồ rất sợ hắn mang đến tin tức ông ta không muốn nghe, ví dụ như Ty Tĩnh Uyên đã chết…

Ngồi xuống pha trà xong, Nhạc môn chủ đang định biểu đạt lòng hữu hảo và tôn kính nhưng cung bị Ty Cuồng Lan ngăn lại, y nói: “Mạo muội viếng thăm, chỉ vì muốn cầu kiến Nhạc đại tiểu thư.”

Nhạc môn chủ tỏ ra khó xử, không đoán ra tâm tư của Nhị thiếu gia Ty gia, hỏi lại: “Không biết bây giờ Đại thiếu gia…”

“Gia huynh hết thảy khỏe mạnh!” Y cắt ngang lời đối phương, giọng đanh thép, “Mời môn chủ nhanh chóng sắp xếp.” Giọng điệu không cho phép có nửa phần chậm trễ.

Nhạc môn chủ chưa gặp Ty Cuồng Lan bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên, xưa nay chỉ biết vị Nhị thiếu gia này tính tình kỳ lạ, ru rú trong nhà, khó gần hơn Đại thiếu gia nhiều, chỉ cần vài câu cũng thấy quả thực rất lợi hại.

Môn chủ suy nghĩ chốc lát, đứng lên nói: “Mời đi lối này.” Dứt lời lại nhìn Đào Yêu ở phía sau Ty Cuồng Lan, “Vị cô nương này…”

“Tạp dịch Ty phủ.” Ty Cuồng Lan bình thản nói, “Ngựa trong phủ rất quý, cần nàng ta chăm sóc, có điều nàng ta chưa từng trải, sợ vào Trường Đao Môn gây ra chuyện chê cười nên ta mang theo bên người để dễ quản thúc.”

Đào Yêu vội vàng gật đầu, mỉm cười không nói gì.

Đây là trao đổi của nàng và Ty Cuồng Lan khi nàng yêu cầu y đưa nàng đi Lạc Dương, nói có cách lấy lại hồn phách cho Ty Tĩnh Uyên. Ty Cuồng Lan nói, nếu nàng nói được làm được, y sẽ trả tiền công gấp trăm lần. Nàng nói nàng không cần tiền công, chỉ cần y đồng ý với nàng một điều kiện. Ty Cuồng Lan đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện phụ là sau khi tới Trường Đao Môn, trừ khi y gật đầu, nàng không được nói chuyện với bất cứ ai.

Nhạc môn chủ không gọi người làm, đích thân đưa họ đến gian phòng yên tĩnh nhất ở nội uyển.

Nhìn qua, gian phòng này chẳng những ở nơi khuất nắng mà tất cả cửa sổ đều được đóng ván gỗ kín mít, một tia sáng cũng không vào lọt.

Yêu khí ngất trời! Đào Yêu nhìn tầng sương mù dày đặc lơ lửng bên trên phòng mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Lúc này, cửa kêu kẽo kẹt rồi được mở ra, một nha hoàn áo lam xách hộp đựng thức ăn đi ra, thấy Nhạc môn chủ thì vội hành lễ: “Tham kiến môn chủ.”

“Tiểu thư sao rồi?” Nhạc môn chủ nhìn hộp đựng thức ăn.

“Bẩm môn chủ, vẫn như cũ.” Nha hoàn dè dặt nói, “Chỉ ăn chút canh, hầu như không ăn gì nữa.”

Nhạc môn chủ thở dài thườn thượt: “Đi đi, không có ai gọi thì đừng tới đây.”

Nha hoàn trộm nhìn hai chủ tớ Ty Cuồng Lan, vội vàng gật đầu: “Dạ, Tiểu Vi cáo lui.”

Nhạc môn chủ nhìn cửa phòng khép hờ bằng vẻ mặt phức tạp, muốn đẩy cửa ra nhưng lại do dự, Ty Cuồng Lan giúp ông ta, nói to “Làm phiền” rồi đẩy cửa phòng ra.

Tối thui! Căn phòng không có chút ánh sáng nào, trời mới biết nha hoàn kia phải luyện tập vất vả thế nào mới có thể đút cơm cho người khác ở hoàn cảnh này.

Nhạc môn chủ lấy hạt châu to bằng trứng chim bồ câu ra, một vầng sáng nhỏ tỏa ra trong bóng tối.

“Thứ lỗi, tiểu nữ kỵ sáng, kể cả ánh đèn, nên nhà ta lấy minh châu soi đường.” Nhạc môn chủ vào cửa, đi vài bước liền dừng lại, dưới ánh sáng tờ mờ từ minh châu có thể thấy được một chiếc xích đu, có người nằm bất động trên đó. Chờ đến khi viên minh châu chiếu gần mới miễn cưỡng nhìn thấy đó là một cô nương tầm mười mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, hai má hóp sâu, mắt mở to, không có tiêu cự, tựa như không thấy có người đi vào phòng.

Nhạc môn chủ đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt: “Hai năm rồi, ta còn hoài nghi người trước mắt đây có thực sự là con gái của ta hay không. Trước đây nó lúc nào cũng líu ríu như chim, từ sáng tới tối lúc nào cũng cười đùa, không biết buồn bã là gì. Dẫu người đó chết làm nó đau khổ thì cũng không thể biến thành dáng vẻ này được!”

“Gia huynh tới Lạc Dương hơn một tháng, luôn ở lại quý phủ?” Ty Cuồng Lan không hề bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, luôn là người đứng xem cực kỳ tỉnh táo.

Nhạc môn chủ gật đầu: “Cũng tại ta, nếu ta không tìm Đại thiếu gia…”

“Đừng nhiều lời vô ích, ta muốn biết hằng ngày Đại thiếu gia ở quý phủ làm gì.” Ty Cuồng Lan cắt đứt lời ông ta, “Nhất là trước khi huynh ấy hôn mê.”

Nhạc môn chủ hơi do dự, nói: “Sau khi Đại thiếu gia tới Trường Đao Môn thì có đi thăm Bình Xuyên một lần, sau đó chỉ ăn uống chơi đùa bình thường. Hoặc đấu dế với người trong phủ, hoặc ra ngoài đi chơi, mua một đống đồ linh tinh, còn bắt ta trả tiền thay ngài ấy…”

Ty Cuồng Lan ho khan, mặt không đổi sắc, nói: “Tiếp tục.”

“Đại thiếu gia chơi rất nhiều ngày, ta thấy ngài ấy tựa như không quan tâm gì tới chuyện của Bình Xuyên, bèn đi hỏi ngài có tính toán gì. Ngài ấy bảo ta cứ bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, nói trễ nhất là ngày mốt, thứ ngài ấy cần sẽ đến, bảo đảm Bình Xuyên nhà ta sẽ bình thường trở lại. Hai ngày sau, Đại thiếu gia vào phòng Bình Xuyên, phân phó chúng ta không ai được vào trong, chỉ chừa lại Tiểu Vi ở bên cạnh hầu hạ. Nhưng chúng ta đợi tới sáng vẫn không thấy Đại thiếu gia đi ra ngoài, vào phòng xem thử mới phát hiện Đại thiếu gia và Tiểu Vi đã ngất xỉu, còn Bình Xuyên vẫn khóc, khóc sướt mướt, ngay cả nói chuyện cũng không muốn. Hôm sau, Tiểu Vi tỉnh lại, nhưng Đại thiếu gia vẫn hôn mê. Tiểu Vi nói chỉ nhìn thấy Đại thiếu gia…” Nhạc môn chủ dừng lại chốc lát, tựa như nghiến răng nghiến lợi, “Nhìn thấy miệng ngài ấy áp lên miệng Bình Xuyên, sau đó có ánh sáng trắng lóe lên, rồi không hay biết gì nữa.”

Hóa ra là tên dê xồm, hình tượng của hai huynh đệ khác nhau quá nhiều! Đào Yêu phì cười, bị Ty Cuồng Lan lườm thì lập tức cúi đầu vờ như không nghe thấy gì cả.

Ty Cuồng Lan chắp tay nói: “Trước nay gia huynh thường có hành vi phóng đãng, nếu có gì đường đột, kính xin môn chủ bỏ quá cho.” Dứt lời lại đổi đề tài, giọng điệu cũng sắc bén hơn, “Nói thế nghĩa là gia huynh gặp chuyện không may từ tháng trước, cớ sao tới bây giờ mới đưa người về Ty phủ?”

Nhạc môn chủ bi thương nói: “Là lỗi của ta. Vốn tưởng Đại thiếu gia sẽ tỉnh lại giống Tiểu Vi nhưng đợi suốt ba ngày vẫn không thấy ngài ấy mở mắt. Ta sợ nếu đưa ngài ấy trong tình trạng đó về quý phủ sẽ khó tránh bị Nhị thiếu gia trách tội, bèn tìm danh y trị liệu cho Đại thiếu gia ngay ở Lạc Dương, ai ngờ không một đại phu nào ở Lạc Dương có cách làm ngài ấy tỉnh lại. Thấy thời gian đã lâu, ta sợ lỡ như có bất trắc nên mới sai Kim đường chủ cấp tốc hộ tống Đại thiếu gia về Ty phủ.” Còn chưa nói hết, ông ta đã quỳ một chân xuống, quả quyết nói, “Ta cũng biết sớm muộn Nhị thiếu gia sẽ đến đây. Đại thiếu gia xảy ra chuyện ở Trường Đao Môn, hôm nay dù ngài muốn lấy đầu ta để xả giận, ta cũng không phản kháng.”

“Ấy ấy, nào nghiêm trọng vậy chứ.” Đào Yêu vội đỡ ông ta đứng lên, “Nhị thiếu gia nhà ta khoan dung độ lượng, hôm nay tới đây không phải để hỏi tội mà là để hỏi thăm. Ngài quỳ thế này người ta sẽ nghĩ Ty phủ bọn ta hẹp hòi mất.” Vừa nói nàng vừa nhìn Ty Cuồng Lan, “Đúng không Nhị thiếu gia?”

“Trừ khi lấy đầu của môn chủ có thể giúp gia huynh hồi phục, nếu không thì lấy có ích gì?” Ty Cuồng Lan nhìn Nhạc Bình Xuyên đang nằm trên ghế, “Ông nói Nhạc tiểu thư khóc lóc cả ngày, sao hôm nay lại im lìm như người chết thế kia?”

“Đa tạ Nhị thiếu gia khoan dung độ lượng.” Nhạc môn chủ đứng lên, nhìn con gái mình, đau lòng nói, “Khoảng ba bốn ngày sau khi Đại thiếu gia hôn mê, chẳng biết tại sao Bình Xuyên lại đột nhiên giống như cái xác không hồn, không có phản ứng gì với bên ngoài. Tiểu Vi chuyên chăm sóc nó hằng ngày cũng nói không biết vì sao, trước đây tiểu thư tuy cả ngày khóc lóc khổ sở nhưng vẫn ăn được chút ít, nhưng chỉ sau một đêm, đừng nói là nói chuyện, ngay cả ăn cũng không được, chỉ có thể uống chút thuốc bổ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cứ tiếp tục thế này, e rằng Bình Xuyên nhà ta sẽ không sống nổi mất, nhưng ta hết cách rồi.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, bỗng hỏi: “Môn chủ, Đại thiếu gia nhà ta đã mua những gì mà bắt ông trả tiền?”

Nhạc môn chủ nhớ lại, nói: “Theo sổ sách thì phần lớn là rượu thịt, ngoài ra còn có phấn son, đèn lồng, sợi dây, nến và trống bỏi. Mấy thứ đó đang được cất trong nhà kho.”

“Mấy thứ đó thôi à?” Đào Yêu nhướng mày, “Hết rồi?”

Nhạc môn chủ cố nhớ lại: “À, Đại thiếu gia còn dùng danh nghĩa của ta tới một trăm hộ ở Lạc Dương để xin dầu thắp đèn, mỗi hộ một giọt. Lúc nghe quản gia báo lại, tuy ta lấy làm khó hiểu nhưng nghĩ tác phong làm việc của Đại thiếu gia không giống người thường nên cũng không để trong lòng. Chỉ cần Đại thiếu gia có thể cứu được Bình Xuyên, ngài ấy muốn mua cả thành Lạc Dương, ta cũng sẽ trả tiền cho ngài ấy.”

“Vậy là xong.” Đào Yêu giãn mày, cười nói, “Nhạc môn chủ tốt bụng quá, mấy thứ đồ linh tinh vậy mà cũng trả tiền thay cho thiếu gia nhà ta. Ngài an tâm, chuyện mà Đại thiếu gia chưa làm xong, Nhị thiếu gia nhà ta sẽ hoàn thành giúp ngài!”

Ty Cuồng Lan liếc nhìn nàng, không lên tiếng.

“Thật chứ?” Nhạc môn chủ vui mừng.

“Thế này đi, ngài ra ngoài trước đi, trước khi bọn ta ra, đừng để bất cứ ai vào.” Đào Yêu tiễn ông ta ra cửa, thèm thuồng nhìn viên minh châu trong tay ông ta, “Để viên minh châu này lại cho bọn ta là được.”

“Chỉ vậy thôi?” Nhạc môn chủ không yên tâm, “Không cần bọn ta giúp đỡ gì à?”

“Không cần, ngài chỉ cần đợi tin tốt lành là được.” Đào Yêu đẩy ông ta ra ngoài, thuận tay lấy viên minh châu, cười tươi rói rồi đóng cửa lại.

Xoay người, Ty Cuồng Lan đang khoanh tay nhìn nàng.

“Nhị thiếu gia, đúng như đã nói.” Nàng giơ minh châu lên trước mặt y, ngẩng đầu nhìn chăm chú nam nhân cao hơn nàng một cái đầu này.

“Ngươi chắc không?” Y vẫn không quá tin tưởng nàng.

“Không nhầm đâu, hồn phách của Đại thiếu gia đang ở đó.” Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay chỉ về phía Nhạc Bình Xuyên, “Chẳng qua hôm nay họ khó mà ra ngoài thôi.”

Ty Cuồng Lan cau mày: “Họ?”

Đào Yêu cười: “Đại thiếu gia muốn bắt yêu quái.”

Vẻ mặt vẫn không chút thay đổi: “Yêu gì?”

“Hư Hao.” Nàng le lưỡi, “Chắc chắn.”

Ty Cuồng Lan im lặng chốc lát rồi nói: “Bắt đầu đi.”

Đào Yêu cười hì hì: “Nhị thiếu gia đừng quên chuyện đã đáp ứng với ta đó…”

“Ta sẽ không nuốt lời, trừ phi ngươi nói bậy.”

Đào Yêu bĩu môi, đi tới chỗ Nhạc Bình Xuyên.