Bách Yêu Phổ 2

Chương 4-4: Hư Hao 4



Edit: Sa

“Ha ha, ngươi bắt ta ở lại đây làm gì, giữ lấy Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên có tác dụng gì? Đâu có giống như hôm nay ta sẽ chết ở đây.”

Toàn là nước, không thấy bờ, sương giăng đầy, trên mặt nước có chiếc thuyền lật ngược, cô quạnh dập dờn.

Ở giữa có một hòn đảo, nam nhân cao to ngồi trên tảng đá, giẫm lên con quái vật mặt người mũi trâu mặc áo đỏ. Quái vật dài khoảng ba thước, một chân mang giày duỗi thẳng trên mặt đất, chân còn lại bị kéo ngược lên hông, cộng thêm mặt mũi bị đánh sưng vù nên trông càng xấu xí.

“Niềm Vui đẹp quá.” Nam nhân áng chừng khối ánh sáng sặc sỡ sắc màu nho nhỏ trong tay, chợt thở dài, sau đó lại đạp mạnh lên người quái vật, “Không phải ta đi theo mi mà là mi đi theo ta. Có mi ở đây, ta sẽ không quá chán, nếu buồn quá thì lại đánh mi một trận để giải khuây. Hôm nay đá, ngày mai đấm, ngày mốt treo lên đánh, chắc vui lắm đây.”

“Bớt giả vờ kiên cường đi.” Nó cười khục khặc, “Ngươi cũng tội nghiệp ghê. Cần gì phải can thiệp vào chuyện của mấy người này, thật khó hiểu. Nếu nha đầu đó không hại ngươi thì ngươi đã thành công lui thân, còn ta đã biến thành tro bụi. Nhưng kết quả hiện tại lại khác. Thân thể của Nhạc Bình Xuyên ngày càng suy yếu, đợi đến khi tính mạng hao mòn không còn gì nữa, chúng ta sẽ chôn cùng thân thể này. Cho nên hãy làm như ta nói, dẫu sao ngươi cũng đang giữ Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên, chi bằng thả ta ra, ngươi cũng có thể quay về thân thể của mình, chúng ta không ai phải chết cả.”

“Nhưng ta không muốn thả mi.” Nam nhân nhếch miệng cười, “Chúng ta đánh cược đi, kết cục sẽ không thay đổi.”

Nó khinh thường cười lạnh.

Ở đây, thời gian như ngưng đọng, mặt nước như vô tận và hòn đảo nhỏ này là sự tồn tại duy nhất, vĩnh viễn không có biến hóa, thân ở trong đó, không có đường để đi, chỉ có thể chờ đợi.

Mặt nước lay động, con thuyền thoắt ẩn thoắt hiện, theo mặt nước dập dờn nâng lên một người, đó là công tử tuấn tú trẻ tuổi, thân thể bị ngâm trong nước đến mức trắng dã, hai tay cứng ngắc vẫn giữ tư thế giãy giụa. Chàng giống như con thuyền, chìm chìm nổi nổi.

Ấy chính là người yêu của Nhạc Bình Xuyên, khoảng độ hai mươi, người Dương Châu, sau kinh doanh đồ cổ ở Lạc Dương, am hiểu từ cổ chí kim, tuy là thương nhân nhưng cũng là đại tài tử. Chàng nói chờ sau khi về quê thăm người thân, chàng sẽ tới Trường Đao Môn cầu hôn. Nhạc Bình Xuyên đợi nửa năm, sau cùng đợi được tin chàng đã chết, mưa sa thuyền đắm, chặn ngang lối về.

Chỉ nghĩ thôi cũng đau lòng, tuy gã là đàn ông trưởng thành nhưng cũng thổn thức khôn nguôi.

Cho nên kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bỏ đá xuống giếng càng khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Đúng vậy, chính là tên yêu quái thối tha Hư Hao này đây.

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn loài yêu quái, nếu chọn ra loài đáng phỉ nhổ nhất, chắc chắn Hư Hao nằm trong ba cái tên đầu bảng.

Nghe nói vật sống trên đời, bất kể là rắn, côn trùng, chuột, kiến, chim, cá hay gồm cả con người, chỉ cần cả đời không được sống vui vẻ, ngay cả chết cũng chết rất thảm thiết, lại chết trúng giờ xấu thì sau khi chết sẽ biến thành Hư Hao. Bất kể khi sống có hình dáng gì thì khi biến thành Hư Hao sẽ luôn mặc áo đỏ. Bản thân Hư Hao không có thực thể, là loại du hồn phiêu đãng ở nhân gian, một khi gặp người đau thương quá mức không vực dậy nổi thì chúng sẽ thừa cơ nhập vào thân xác họ, trộm lấy “Niềm Vui” của họ.

Con người trên thế gian đều có buồn vui, một khi Niềm Vui bị lấy mất, họ sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái bi thương vĩnh viễn, từ đó không biết cười như thế nào, vui vẻ là gì, thân thể ngày càng kiệt quệ, cuối cùng khổ sở chết đi, không có thuốc chữa.

Hư Hao chiếm đoạt Niềm Vui để kiếm lợi cho mình. Đối với chúng, mỗi Niềm Vui là một viên bảo thạch lóe sáng, nhận càng được nhiều Niềm Vui, chúng sẽ càng vui vẻ, tựa hồ như vậy có thể bù đắp cho khi chúng còn sống mà chưa từng được vui vẻ. Tuy chúng không trực tiếp giết người nhưng khiến người ta chết dần chết mòn trong nỗi đau khổ nhất, vì vậy từ xưa đến nay, Hư Hao luôn bị coi là tai tinh. Không khó để tiêu diệt Hư Hao, chỉ cần tập hợp dầu thắp đèn từ một trăm gia đình, dùng dầu đó thắp đèn lên, giơ cao “Bách Gia đèn” ấy, Hư Hao sẽ tan thành tro bụi. Vì vậy Hư Hao rất kỵ ánh sáng, đặc biệt là ánh đèn dầu, phàm là người bị chúng nhập vào cũng rất sợ sáng. Nhưng Bách Gia đèn chỉ có tác dụng khi chiếu rọi cơ thể của người vẫn bị Hư Hao nhập vào, một khi Hư Hao cướp được Niềm Vui và rời khỏi thân thể người đó, thiên hạ sẽ không còn ai bắt được chúng. Đây là một trong những nguyên nhân vì sao Hư Hao dễ bị tiêu diệt nhưng lại không bị tuyệt chủng.

Nhạc Bình Xuyên coi như trong họa gặp phúc. Khi gã tới Trường Đao Môn gặp nàng ấy, Hư Hao đã cướp mất Niềm Vui và rời khỏi thân thể nàng ấy. Nhưng gã thật sự không muốn quái vật đó hại chết một mạng người vô tội nên đã nảy ra một ý định mà có thể sẽ bị đệ đệ của gã chém chết, đó là đổi hồn phách với Nhạc Bình Xuyên. Gã đánh cược con Hư Hao đó vẫn chưa đi quá xa, có khi sẽ men theo Niềm Vui của gã mà quay lại vì cho rằng nó vẫn chưa lấy hết Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên. Chỉ cần nó lại nhập vào cơ thể của Nhạc Bình Xuyên thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, gã chắc chắn mình sẽ khống chế được Hư Hao, cướp lại Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên, tuyệt đối không để nó rời khỏi thân thể của Nhạc Bình Xuyên, đến lúc đó chỉ cần kịp thời thắp Bách Gia đèn, như vậy tất thảy sẽ kết thúc. Sau đó, gã có thể trả lại Niềm Vui vào trong hồn phách của Nhạc Bình Xuyên, hai người hồn ai về xác nấy, hoàn hảo. Tuy khá nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, hồn phách Nhạc Bình Xuyên không thể ở lại trong thân thể của nàng ấy nữa, nếu không một khi gã đánh nhau với Hư Hao, rất có khả năng sẽ làm nàng ấy bị thương, chỉ có thể dời hồn nàng ấy qua thân thể gã, thứ nhất là có thể tránh gặp nguy hiểm, thứ hai là không đến nỗi vì không có thân thể mà hồn phi phách tán.

Có điều, nếu làm vậy thì sẽ có phiền phức to. Vốn dĩ gã hoàn toàn có thể chế ngự được thân thể Nhạc Bình Xuyên, nhưng nếu muốn khống chế Hư Hao để nó không chạy trốn thì gã phải phân thần để chế ngự thân thể này, nghĩa là không thể điều khiển cơ thể Nhạc Bình Xuyên thắp Bách Gia đèn.

Cho nên phải tìm trợ thủ đáng tin cậy.

Gã chọn Tiểu Vi, là nha hoàn thân cận của Nhạc Bình Xuyên.

Tiểu Vi và Nhạc Bình Xuyên cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng tình như tỷ muội. Căn cứ theo những gì gã quan sát sau khi tới Trường Đao Môn, Tiểu Vi lo lắng cho Nhạc Bình Xuyên không thua gì Nhạc môn chủ, chính miệng Nhạc môn chủ cũng nói Tiểu Vi là người mà ông ta tin tưởng nhất ở Trường Đao Môn, vừa can đảm vừa thận trọng, bản tính lương thiện, có cô ta chăm sóc Nhạc Bình Xuyên, ông ấy mới đỡ lo lắng phần nào.

Nếu đã như thế, vậy thì chọn Tiểu Vi thôi.

Trước khi đổi hồn với Nhạc Bình Xuyên, gã gọi Tiểu Vi vào, đưa đèn lồng cho cô ấy, giải thích ngắn gọn là gã phải lấy một thứ về cho tiểu thư của cô ấy, còn bảo ngày mai gã sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê man, mà tiểu thư của cô ấy có thể sẽ có những hành động khác với trước đây, có thể sẽ không khóc nữa, cũng không nói bất cứ câu nào, mọi người không cần lo lắng những chuyện ấy, chỉ cần luôn bên cạnh Nhạc Bình Xuyên, một bước cũng không rời, khi nào phát hiện Nhạc Bình Xuyên rơi vào trạng thái hôn mê sâu thì phải dùng tốc độ nhanh nhất để thắp đèn, giơ đèn chiếu vào người tiểu thư, chừng nào Nhạc Bình Xuyên tỉnh lại mới thôi. Gã dặn dò tỉ mỉ, còn bảo phải trông đèn cho thật kỹ, nếu không có nó, tiểu thư của cô ấy sẽ chết. Và chỉ có cô ấy biết được việc này, đừng nói cho người khác, sợ nhiều người biết sẽ xảy ra sự cố. Nếu có người hỏi vì sao gã ngất xỉu, cô ấy chỉ cần nói mình cũng ngất xỉu, không biết gì cả.

Tiểu Vi vô cùng cẩn thận ghi nhớ từng lời gã nói.

Sau đó là chờ đợi.

Ông trời có mắt, bốn ngày sau, con Hư Hao tham lam đó quay trở lại. Sau một cuộc đại chiến bên trong cơ thể Nhạc Bình Xuyên, gã thắng.

Nhưng mà sau khi tất cả đều thuận lợi như gã sắp xếp, đến bước quan trọng nhất thì Bách Gia đèn lại không có tác dụng, nói đúng hơn là không có ai thắp sáng nó. Trong lúc hoảng hốt, gã nhìn thấy Tiểu Vi cầm Bách Gia đèn chạy đi ra ngoài.

Kể từ đó, gã phải tiếp tục chế ngự Hư Hao nên không thể điều khiển thân thể Nhạc Bình Xuyên, nếu để con Hư Hao trốn thoát thì e rằng sẽ không bao giờ bắt nó lại được nữa. Vì vậy mọi chuyện biến thành như bây giờ, hai người họ bị mắc kẹt trong thân thể Nhạc Bình Xuyên, rơi vào ý thức còn sót lại của nàng ấy, không ai thoát được.

Vốn dĩ tin tưởng dặn dò, không ngờ lại thành tự cầm đao đâm mình. Gã hơi quạu vì chuyện này, sao bảo tình như tỷ muội mà?

Gã tức giận đạp Hư Hao.

Mặt nước rất rộng, thuyền và xác chết dập dờn, gã vẫn giữ vững niềm hy vọng, không muốn khuất phục.

Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên từ mặt nước phía xa.

“Ty Tĩnh Uyên!”

Có người thắp đèn, căn phòng tối thui rốt cuộc cũng có ánh sáng, ở nơi ánh sáng mạnh nhất bao trùm toàn thân Nhạc Bình Xuyên.

Ty Cuồng Lan giơ đèn lồng màu trắng, không nhúc nhích, Đào Yêu ngồi bên cạnh Nhạc Bình Xuyên, nhắm mắt dựa vào người Ty Cuồng Lan như đang thiếp đi.

Thời gian ngưng đọng tại giờ phút này, trừ tiếng hít thở của Ty Cuồng Lan, trong phòng không có bất cứ tiếng động nào khác.

Đột nhiên, cơ thể Nhạc Bình Xuyên thoát ra một dải khí đen mang theo ngọn lửa đỏ sậm vọt lên không trung, biến thành các hình thù kỳ dị như đang giãy giụa điên cuồng, cuối cùng tiêu hao hết sức lực rồi tan biến, chỉ để lại một đống bụi hình con chuột dưới sàn nhà.

Đào Yêu và Nhạc Bình Xuyên cùng mở mắt ra.

Đào Yêu chớp mắt mấy cái, dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, dụi đầu vào chỗ đang đỡ mình, cười ngu ngơ: “Êm quá, thích quá đi hà.”

Ty Cuồng Lan nhích sang bên cạnh, Đào Yêu mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, đau điếng hét to.

Ty Cuồng Lan không có thời gian để ý tới nàng, chỉ nhìn Nhạc Bình Xuyên, đặt đèn lồng xuống, sau đó huơ tay trước mặt nàng ấy.

Đột nhiên Nhạc Bình Xuyên tóm lấy tay y, hai mắt chưa bao giờ sáng ngời đến thế, vừa mở miệng là phát ra giọng ồm ồm: “Mau cho huynh ăn cơm đi!”

Ty Cuồng Lan hất tay nàng ấy ra, lạnh lùng nói: “Đến cả mạng cũng không cần thì ăn làm gì!”

Nhạc Bình Xuyên đứng phắt dậy, hùng hổ giơ nắm đấm về phía Ty Cuồng Lan nhưng khi rơi xuống lại biến thành kéo tay áo y, lắc mạnh: “Huynh sai rồi! Mau tìm đồ cho ca ca ăn đi, Lan Lan là người thân duy nhất trên đời này của huynh mà.”

“Lan Lan?” Đào Yêu xoa mông đứng dậy, cười nghiêng ngả.

Ty Cuồng Lan rút mạnh tay áo về, hỏi: “Có khăn không?”

“Nhạc Bình Xuyên” sờ soạng người, rút một cái khăn ra đưa cho Ty Cuồng Lan: “Sao thế, mặt huynh bị bẩn à?”

Ty Cuồng Lan vò khăn thành một cục, quyết đoán nhét vào miệng đối phương, cảnh cáo: “Trước khi đổi lại, huynh dám nói thêm câu nào, đệ sẽ lập tức về nhà vác đá đè lên ngực của thân xác huynh.”

“Nhạc Bình Xuyên” tủi thân gật đầu.

“Đại ca ngươi thú vị hơn ngươi nhiều.” Đào Yêu cười hì hì, nhìn đống bụi trên sàn, tặc lưỡi, “Hóa ra nguyên hình của con Hư Hao này là chuột, thảo nào tham lam thế, nếu không đã không trúng bẫy của đại ca ngươi mà quay lại thân thể Nhạc Bình Xuyên.” Vừa nói nàng vừa ngang ngược giẫm lên đống bụi khiến chúng bay tứ tán, chớp mắt không thấy đâu.

“Hẳn là con chuột này lúc sống thảm lắm…” ‘Nhạc Bình Xuyên’ lấy khăn ra khỏi miệng, thở dài thườn thượt, chạm phải ánh mắt giết người của Ty Cuồng Lan lại lập tức nhét khăn vào miệng.

Đào Yêu bĩu môi với gã: “Ngươi thương xót nó vậy thì sao lại đánh nó sưng vù mặt thế kia?”

“Ta chỉ đơn thuần là căm ghét hành động giết người trộm Niềm Vui thôi.” ‘Nhạc Bình Xuyên’ lại lấy khăn ra, “Ngươi nghĩ đi, một kẻ khi sống không có bất cứ niềm vui nào thì chẳng khác gì đã chết. Loài yêu quái Hư Hao ấy mà, khi còn sống thì đáng thương thật nhưng khi đã biến thành Hư Hao thì tan thành tro bụi là đúng.” Vừa nói vừa đánh giá Đào Yêu, “Mà nói nè, một đứa chăn ngựa như ngươi có biết lễ nghĩa không hả? Mở miệng là cứ ngươi ngươi ngươi, ta là Đại thiếu gia của ngươi đấy! Hồi nãy ở trong đó đã nói rồi mà! À đúng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”

“Ta vèo một cái là vào thôi.” Đào Yêu giơ tay khoa trương vẽ một đường vòng cung lên không trung.

“Con nhỏ này chả thành thật gì cả.” ‘Nhạc Bình Xuyên’ chọt chọt đầu nàng rồi xoay người qua chỗ khác, hích hích tay Ty Cuồng Lan: “Nhặt ở đâu về thế, coi bộ thú vị à nghen.”

Ty Cuồng Lan hít sâu một hơi, vẫn dùng giọng điệu không cảm xúc nói: “Ty Tĩnh Uyên, huynh đâu phải không biết hậu quả của việc làm như vậy.”

“Nhưng đâu thể mặc kệ cô nương này.” Ty Tĩnh Uyên chỉ vào mình, “Người yêu qua đời cũng đủ tội nghiệp lắm rồi, lại gặp phải Hư Hao, số khổ quá…”

“Nếu Nhạc môn chủ đưa thân thể huynh về chậm một chút thôi thì dù đệ tới đây, thân thể của Nhạc Bình Xuyên cũng sẽ không xài được nữa.” Ty Cuồng Lan quay lưng, không muốn nhìn mặt đại ca.

“Thật ra thì Đại thiếu gia không cần làm vậy đâu.” Đào Yêu đứng giữa hai huynh đệ, “Thật sự không nên giữ lại yêu quái đó, nếu không ngươi sẽ không khống chế được thân thể của Nhạc Bình Xuyên, như vậy sẽ không thể tự chủ ăn uống, cũng không có năng lực hành động và nói chuyện, chỉ dựa vào thuốc bổ thì sớm muộn gì cũng chết đói. Nếu ngươi chết, Nhị thiếu gia sẽ buồn lắm cho coi.”

“Nha đầu, chừa đường lui cho mình tương đương cho kẻ địch cơ hội.” Trên gương mặt cà lơ phất phơ của Ty Tĩnh Uyên chợt hiện lên vẻ quyết đoán lạ thường nhưng nhanh chóng bị nụ cười bỡn cợt vùi lấp, “Mạng ta lớn, và ta tin Lan Lan nhà ta tâm linh tương thông với ta, ngươi xem đi, không phải kết cục là tất cả đều vui vẻ sao.”

“Nhưng vì sao Đại thiếu gia lại uống thuốc an thần?” Đào Yêu chợt nhớ ra, “Ngươi phải biết lúc Nhạc Bình Xuyên được đưa về Ty phủ nhưng mãi không tỉnh lại cũng không ăn không uống, như vậy rất có hại cho sức khỏe của ngươi đó.”

“Khụ, ta thừa dịp cho nàng ấy ngủ say sau khi đổi hồn, tại sợ nàng ấy nói năng lung tung ấy mà, bị người khác phát hiện bên trong cơ thể ta phát ra giọng nói của nàng ấy thì chắc chắn sẽ rất phiền phức. Vì vậy ta mới nhân lúc nàng ấy chưa tỉnh đã lén cho nàng ấy uống ít thuốc.” Ty Tĩnh Uyên cảm thấy mình rất oan uổng, “Ta tính kỹ rồi, Hư Hao sẽ quay lại trong vòng ba bốn ngày, còn nếu nó không quay lại thì ta chỉ còn nước từ bỏ thôi. Cho nên ta đã tính kỹ lượng thuốc, với tình hình sức khỏe của ta, nhiều lắm là ngủ bốn năm ngày, mà ta tám mười ngày không ăn không uống cũng không chết được. Ai ngờ…”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, khinh thường: “Chắc chắn là do ngươi không hiểu dược lý, tính nhầm lượng thuốc. Chỉ có cách giải thích đó thôi.”

“Ba tuổi ta đã thuộc làu sách y đấy nhá!”

“Thừa nhận đi, ngươi không có năng khiếu làm đại phu. Cũng chỉ cỡ như mấy tên lang băm mà Nhạc môn chủ tìm về điều trị cho ngươi thôi, đến cả uống quá liều thuốc an thần mà cũng không chẩn đoán ra.”

“Ta là Đại thiếu gia của ngươi đó!”

“Bộ Đại thiếu gia làm sai thì không được nói hả?”

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Nhét khăn vào.” Ty Cuồng Lan quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn họ.

Được rồi, chuyện tới đây coi như viết dấu chấm tròn viên mãn.