Bách Yêu Phổ 2

Chương 6-2: Hề Nang 2



Edit: Sa

Lắm Lời đóng kín cửa sổ, rụt cổ lại vì lạnh, quay đầu nói với Cút Xéo đang nằm trên giường vừa mới ợ một cái: “Ta thấy căn phòng này tốt lắm, tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.”

Căn phòng bị nam tử kia nói “không sạch sẽ” trông rất bình thường, đồ đạc được bài trí tuy không tráng lệ nhưng cũng không phải dạng hỏng hóc bừa bộn, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần căn nhà trọ trước kia của họ. Tòa nhà này tuy cũ nhưng không có mùi ẩm mốc, có thể thấy thường ngày Kim tam nương cho dọn dẹp rất kỹ lưỡng, thảo nào bà ấy tức giận thế.

Kim tam nương không nuốt lời, bữa tối cực kỳ thịnh soạn, đều là món ngon thơm phức. Bà ta nói con đường này đa số là cửa tiệm, ít hộ gia đình bình thường, vì tòa nhà này lâu đời quá nên mới cô độc ở đây. Sau khi chủ nhân bỏ đi, tòa nhà bị bỏ trống nhiều năm, cách đây không lâu có người quay về bán lại, bà thấy giá cả hợp lý nên mới mua, định bán lại cho ai muốn mở nhà trọ, nhưng mãi không tìm được người mua thích hợp nên mới tự mở nhà trọ luôn, dẫu sao hằng năm người ở tỉnh khác lên kinh thành rất đông, cho thuê phòng kiếm chút tiền còn hơn là bỏ không nhà ra đấy. Hôm nay bị tên thư sinh nghèo kia đặt điều, nếu người khác tin tòa nhà này bị ám thì tiền mua nhà của bà sẽ bị cuốn trôi sạch sẽ mất, ai mà muốn ở trong căn phòng “không sạch sẽ” chứ, có ai lại không muốn đại cát đại lợi bao giờ.

Lắm Lời bảo bà an tâm, nếu thư sinh kia bịa đặt, cậu sẽ lấy lại công bằng cho bà.

Kim tam nương phấn chấn về phòng mình. Không lâu sau, người làm lên tìm Lắm Lời, nói sẽ đi báo tin cho người nhà thay cậu, cậu cảm ơn luôn miệng rồi nói địa chỉ cho gã ta, gã người làm rất đỗi kinh ngạc, nói cậu sống ở Ty phủ gần sông Thanh Mộng hả, cậu đáp Ty phủ rất tốt. Gã người làm bĩu môi, nói cậu phải cầu nguyện nhiều vào, nghe nói người trong Ty phủ hung dữ lắm, cậu đáp không thấy vậy. Cuối cùng gã người làm chẳng vui vẻ gì mà cất bước đi, vừa đi vừa trách Kim tam nương sao lại sai gã làm công việc kinh khủng này.

Sau khi gã người làm đi, Lắm Lời đi tham quan tầng một và tầng hai, ba tầng lầu tổng cộng khoảng mười gian phòng, nếu cho thuê được hết ắt sẽ thu vào một khoản không nhỏ. Đáng tiếc hiện giờ đều bỏ trống, có vài gian còn chưa được dọn dẹp, có lẽ là phòng chứa đồ do chủ cũ để lại, còn chưa quét bụi. Nhưng tòa nhà không quá u ám vì dẫu sao cách một bước chân là phố xá, tuy đã khuya nhưng vẫn còn ngựa xe qua lại, tiếng nói rôm rả.

Lắm Lời khóa kỹ cửa phòng, tắm rửa xong liền lên giường, còn Cút Xéo đã cuộn tròn trên chăn nãy giờ, đang ngáy rung trời.

Lắm Lời xoa đầu nó, ngáp một cái, mí mắt dần nặng trĩu.

Gối êm, chăn ấm, nệm mềm, Kim tam nương sợ ban đêm lạnh nên đã đưa cho cậu thêm cái chăn. Với hoàn cảnh này, ngủ ngon mơ đẹp một giấc tới sáng mới là phải đạo.

Nhưng thực tế thì khác.

Mơ đẹp đâu không thấy, chỉ thấy ác mộng không ngừng. Lắm Lời mơ thấy mình rơi vào hầm băng, cả người rét run, lạnh muốn chết nhưng không có ai tới cứu cậu hết. Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá!

Cậu mở bừng mắt, ngọn đèn dầu trong phòng đã tắt, chỉ có ánh sáng mờ ở bên ngoài xuyên vào.

Nếu chỉ là mơ thì sao bây giờ vẫn còn lạnh thế? Hơn nữa cậu nhanh chóng nhận ra cái “lạnh” bắt nguồn từ tay phải cậu.

Cậu bất giác nhìn sang bên phải, phát hiện không biết từ bao giờ cánh tay phải của mình đã trượt ra khỏi chăn, một đôi tay mũm mĩm trắng trẻo của đứa bé khoảng bốn năm tuổi đang ôm chặt cánh tay cậu, mặc quần áo trắng toát đứng bên giường cậu.

Lắm Lời trợn to mắt, ngừng thở, cơ thể đang rất lạnh nhưng trán lại rỉ mồ hôi.

Không phải chứ, thư sinh kia không bịa đặt!

Đôi tay nhỏ bé kia túm lấy cậu quá chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Không để yên vậy được, Lắm Lời nằm cứng đờ nghĩ cách ứng phó, nên ngồi dậy hét toáng lên rồi chạy ra ngoài hay bình tĩnh nói cho kẻ này biết ngã Phật từ bi, quay đầu là bờ, nửa đêm đi hù dọa người ta là không đúng, hay là đóng cửa lại để cho Cút Xéo…

Xung quanh trở nên cực kỳ tĩnh lặng, dường như ngay cả bên ngoài cửa sổ cũng không có tiếng động nào, căng thẳng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập. Lắm Lời hít sâu một hơi, mắt nhìn trần nhà, cố gắng bình tĩnh nói: “A Di Đà Phật, thí chủ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là không đúng đâu.”

Dứt lời, cậu cảm nhận được đôi tay nhỏ bé kia giật giật.

Lấy hết can đảm quay đầu nhìn lại, thình lình bốn mắt chạm nhau, cậu cố không tông cửa bỏ chạy, nuốt nước miếng cái ực rồi mới đánh bạo nói: “Thí chủ, ta nói thí chủ đó.”

“Cậu nhìn thấy ta ư?” Gương mặt cạnh giường chợt ghé sát lại làm Lắm Lời kinh hoảng lùi về sau, đè lên đuôi của Cút Xéo làm nó kêu đau nhảy dựng lên.

“Úi mẹ ơi, cáo!” Đứa bé áo trắng thét lên kinh hãi, hất mạnh tay ra, thoắt cái đã nhảy phốc tới vách tường cách đó xa xa. truyện xuyên nhanh

Lắm Lời vội vã xuống giường, nhanh chóng thắp ngọn đèn dầu: “Ai đó?”

Đèn được thắp lên, ánh đèn vàng lại chiếu rọi căn phòng.

Lắm Lời đi chân trần, giơ cao ngọn đèn, cẩn thận dịch chuyển tới góc tường, kẻ nằm gọn trong vầng sáng đúng là một đứa bé khoảng bốn năm tuổi để tóc ba chỏm, trông không có vẻ gì là đáng sợ, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, có điều toàn thân mặc đồ trắng giày trắng làm hơi ớn ớn, trên đời này trừ nhà có tang ra thì rất hiếm ai để trẻ con mặc nguyên cây trắng.

Vào lúc này thì kẻ đang sợ lại là đứa bé, nó dán chặt vô vách tường, tay chân co rúm nhìn họ.

Lắm Lời lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ thả lỏng trong lòng, hình như không phải kẻ đại gian đại ác gì.

“Nhóc là con cái nhà ai? Đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ, chạy tới hù dọa ta làm chi?” Lắm Lời từ tốn hỏi nó. Cút Xéo cũng xuống giường, nhảy lên vai cậu nhìn nó chằm chằm.

Thấy Cút Xéo tới gần, đứa bé cuống quýt dịch chuyển mấy bước, dựa vào cửa sổ nói: “Sao lại có cáo chứ? Sao cáo mà không ở trên núi? Đừng cắn ta, ta sợ đau lắm.”

Lần đầu tiên gặp người sợ Cút Xéo đấy.

“Nhóc đừng sợ, cáo của ta thân thiện lắm, không cắn ai đâu.” Lắm Lời nói nhanh, “Đến cả gà nó còn không ăn mà.”

“Thật không?” Đứa bé nửa tin nửa ngờ.

“Người xuất gia không nói dối.” Lắm Lời chắp tay trước ngực, “Đã đi theo ta thì cũng là một con cáo xuất gia.”

Đứa bé vỗ vỗ ngực: “Vậy ta an tâm rồi.”

“Vị tiểu thí chủ này, nhóc vẫn chưa trả lời ta đâu.” Lắm Lời quay trở lại cái bàn, đặt đèn xuống, “Có gì khó xử, nếu không ngại thì ngồi xuống từ từ nói.”

Đứa bé nhìn cậu, chỉ vào chân cậu: “Chân cậu không lạnh hả?”

Lúc này Lắm Lời mới sực nhớ ra mình không mang giày, lòng bàn chân lạnh căm căm.

“Mang giày vào đi, lạnh là cảm giác khó chịu nhất trên đời.” Đứa bé nhướn mày chầm chậm đi tới, sau khi chắc chắn Cút Xéo không có ý định cắn nó, nó mới ngồi xuống, tư thế ngồi không được lịch sự cho lắm, co cả hai chân lên ghế, người rúc lại thành một đống.

“Chắc nhóc lạnh lắm.” Lắm Lời nhìn nó, “Tối mùa thu trời lạnh, nhóc mặc phong phanh thế không lạnh mới lạ.” Cậu vừa nói vừa tới giường lấy chăn. Cũng may Đào Yêu không có ở đây, chứ không bảo đảm cậu lại bị nàng cốc đầu, mắng cậu không biết đối phương là ai mà đã phân phát lòng tốt.

“Không cần lấy chăn cho ta đâu.”

Cậu mới cầm cái chăn đã bị đứa bé từ chối.

Lắm Lời quay đầu lại, khó hiểu: “Nhóc lạnh mà?”

“Cho dù cậu đắp hết chăn trong thiên hạ lên người ta hay đặt hết lò sưởi trong thiên hạ xung quanh ta thì ta vẫn lạnh thôi.” Đứa bé lắc đầu.

“Hả?” Lắm Lời mang giày vào, đi tới ngồi xuống bàn, “Nhóc mắc bệnh lạ hả?”

“Chắc vậy.” Gương mặt đứa bé hiện rõ dưới ánh đèn sáng ngời, mềm mại đáng yêu, có điều như không có chút máu nào, rất nhợt nhạt.

“Rốt cuộc nhóc là?”

“Ta là yêu quái.”

Lắm Lời sửng sốt, chợt hoàn toàn thả lỏng: “Ra là yêu quái, không phải ma là được.”

“Cậu không sợ yêu quái mà lại sợ ma?” Đứa bé buồn cười.

“Phải coi là ma gì đã.” Lắm Lời thành thật nói.

“Ma mà cũng phân loại nữa á?” Đứa bé tò mò.

“Ma đáng sợ nhất trên thế gian này” Lắm Lời chỉ vào ngực mình, “thường ở đây.”

“Trong tim cậu có ma?” Đứa bé mở to mắt.

“Không phải không phải, ý ta không phải vậy.” Lắm Lời rối rít xua tay, “Người xuất gia không được sinh tà niệm.”

“Vậy theo ý cậungh, cậu là hòa thượng tốt?” Đứa bé ngoẹo đầu nhìn cậu.

“Ờ thì…” Lắm Lời đau đầu, suy nghĩ cẩn thận rồi mới cẩn thận trả lời, “Cũng coi là vậy. Ta không sát sinh không ăn thịt, ngày nào cũng tụng kinh, chưa từng sinh lòng ái mộ với cô nương nào.”

Đứa bé cười to, không phát hiện có cục lông xù đang rình rập dưới chân. Chờ đến khi nó phát hiện, Cút Xéo đã nhảy lên đầu gối nó, hểnh mũi ngửi ngửi người nó làm nó sợ hãi kêu la thất thanh rồi rơi bịch xuống đất, lại không dám đụng vào Cút Xéo, chỉ đành khóc lóc van xin Cút Xéo nhảy xuống khỏi người nó. Nhưng Cút Xéo không xuống mà tìm kiếm khắp người nó, hệt như nó đang giấu giếm thứ gì đó, Cut Xéo vừa tìm vừa liếm môi. Chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, Cút Xéo sẽ bày ra dáng vẻ ma đói này.

Lắm Lời vội vàng đi tới ôm Cút Xéo lên, Cút Xéo cực lực giãy giụa, gầm gừ liên tục nhưng vẫn không thoát khỏi vòng ôm được gồng hết sức của Lắm Lời.

“Mi cất đồ ăn trên người hả?” Lắm Lời lúng túng hỏi.

“Không có.” Nó chật vật bò dậy, lấy một cái khăn tay được gói ghém cẩn thận từ ngực áo ra, “Chỉ có cái này thôi.”

Nó ngồi lại bàn, cẩn thận mở khăn tay ra, mấy nhánh cỏ khô quắt khô queo rơi ra ngoài, trông không khác gì cỏ dại ven đường.

Mắt Cút Xéo sáng lên, vừa vùng vẫy vừa thè lưỡi ra, gầm gừ muốn chồm tới chỗ khăn tay.

Lắm Lời bực mình, véo tai Cút Xéo, mắng: “Mi mà ồn ào nữa là sau này ngày nào cũng cho mi ăn cơm do Liễu công tử nấu đó!”

Cút Xéo “hừ” một tiếng, tuy không cam tâm nhưng cũng dừng lại, ánh mắt vẫn không từ bỏ ý định mà ngó đăm đăm mấy nhánh cỏ khô, hơn nữa còn khoa trương hếch mũi ngửi.

“Mấy thứ cỏ khô này là gì thế?” Lắm Lời thực sự không nhìn ra mấy nhánh cỏ này có gì đặc biệt.

Đứa bé không vội trả lời mà bảo Lắm Lời tắt đèn đi.

Lắm Lời ngờ vực tắt đèn rồi nhìn vào lòng bàn tay đứa bé, mấy nhánh cỏ khô tựa như vô vàn vì sao trong dải ngân hà, lấp la lấp lánh, đẹp không tả xiết.

Thắp lại đèn, đốm sáng biến mất, chúng trở về làm nhánh cỏ khô bình thường.

Lắm Lời ngạc nhiên nói: “Đây là?”

“Đây là cỏ ngư dương.” Đứa bé cẩn thận gói khăn tay lại, “Ta mang đến tặng cho người ta.”

“Tặng cho ai?”

“La Hỉ Hỉ.”