Bách Yêu Phổ 2

Chương 9-1: Phong Quả



Edit: Sa

“Leng keng, leng keng.”

Ánh nắng dịu nhẹ, gió thu xuyên lá, tiếng chuông lanh lảnh, khung cửa như tranh, bên ngoài cửa sổ là cảnh sắc đẹp nhất sau giữa trưa mùa thu.

“Trăng chốn hành cung sao buồn bã, mưa đêm chuông gõ tê tái lòng.”(1) Hứa Thừa Hoài đứng trước cửa sổ chưa từng ngoái đầu chợt đọc hai câu thơ, “Tiếng chuông vàng trên cổ tay cô nương nghe rất hay.”

(1) Nguyên văn: Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc/ Dạ vũ văn linh trường đoạn thanh. Đây là hai câu thơ trích trong bài thờ Trường Hận Ca của thi hào Bạch Cư Dị.

Nếu ngươi biết tiếng chuông này là âm thanh giết chóc thì e là sẽ không thấy hay nữa. Lắm Lời vừa lúng túng vừa căng thẳng nhìn công tử xương khô chẳng hay biết gì.

“Chậc chậc, không biết nên khen ngươi một bụng thơ phú hay nên mắng ngươi không biết ăn nói đây.” Đào Yêu cười, nhìn chiếc chuông của mình: “Dám ví cái chuông vàng dễ thương của ta thành thứ xui rủi đó.”

Công tử xương khô bật cười, chợt xoay người, hốc mắt trống rỗng nhìn về phía Đào Yêu: “Hay là cô nương chớ vội đi.”

“Thừa Hoài,” Hủy Hủy đậu trên vai hắn tỏ ra khó hiểu: “Họ muốn đi thì cứ để họ đi, cớ gì giữ lại?”

“Suỵt!” Hắn làm động tác im lặng, “Có chuyện này ta không nhớ nổi, nhiều người có lẽ sẽ tăng cơ hội giúp ta nhớ lại.”

Đào Yêu đánh giá hắn, cười hì hì chỉ vào mình: “Trông ta phấn khởi lắm hả?”

“Không đẹp lắm, nhưng rất tươi tắn.” Công tử xương khô thành thật nói, “Nhìn ngươi lâu thì thấy mặt ngươi rất phấn khởi, có thể ta sẽ nhớ ra.”

Đào Yêu lập tức xụ mặt, khoanh tay nói: “Nhớ lại lúc sống có mấy bà vợ hay chỗ giấu tiền trước khi chết?”

Lắm Lời thầm thở dài, sắp giết người mà còn nói hươu nói vượn, chắc cũng chỉ có mỗi mình nàng.

“Không phải.” Công tử xương khô bỗng đi tới chỗ nàng, cúi nhẹ đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta không nhớ nổi mình chết như thế nào.”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng lặng thinh.

Đào Yêu sững sờ một lúc lâu mới bật cười ha ha: “Chuyện này quan trọng lắm ư?”

“Quan trọng. Không nhớ ra làm ta rất khó chịu.” Công tử xương khô nhìn vai mình, “Nha đầu, muội còn nhớ không?”

Hủy Hủy thở dài, nói: “Sao không nhớ chứ?”

“Thật không?” Công tử xương khô nâng nó trong lòng bàn tay, vội nói: “Mau nói cho ta biết đi, vì sao ta chết?”

Hủy Hủy suy nghĩ chốc lát, nói: “Sức khỏe của huynh kém, thường xuyên nhiễm phong hàn. Mùa thu năm ấy, huynh bị trượt chân ngã vào hồ sen, may là muội kịp thời cứu huynh lên, nhưng hàn khí vẫn kịp xâm nhập vào người huynh, bệnh không dậy nổi, cuối cùng chết trong lòng muội.”

Công tử xương khô im lặng chốc lát, lại hỏi: “Hồ sen đó còn không?”

Hủy Hủy nói: “Ở đây, đến cả nước trong hồ cũng không thiếu giọt nào.”

“Vẫn còn à.” Công tử xương khô chầm chậm đi ra cửa nhà: “Ta đi xem thế nào.”

Đào Yêu đang định cùng đi ra thì bị Miêu quản gia ngăn lại: “Thứ này kỳ lạ lắm.”

“Đừng sợ. Một bộ xương khô thôi, gây ra sóng gió gì được chứ.” Đào Yêu cười, bĩu môi với Ty Tĩnh Uyên đang nằm trên lưng ông, “Hay là hai người đi trước đi, chuyện còn lại giao cho bọn ta.”

“Nhưng tôi sợ yêu nghiệt kia…”

“Không sao đâu.” Nàng giảo hoạt siết chặt nắm đấm, “Dám gây chuyện sẽ bị ta bóp chết.”

Miêu quản gia nhíu mày: “Tôi đưa Đại thiếu gia đi trước, sắp xếp ổn thỏa xong sẽ quay lại tìm cháu. Để mấy đứa ở lại đây, tôi không an tâm. Rời nhà bao nhiêu người thì phải về nhà bấy nhiêu người.”

“Mau đưa gã này đi đi, không cần quay lại tìm bọn ta đâu.” Đào Yêu lè lưỡi với ông: “Còn chưa nhận được tiền công tháng này mà, ta buộc phải bình an chứ.”

Miêu quản gia dở khóc dở cười, dặn dò: “Mọi sự cẩn thận!” rồi cõng Ty Tĩnh Uyên nhanh chóng rời đi.

Ông hành tẩu giang hồ nhiều năm, đã quen với ánh gươm nhát kiếm, nhìn đầu người rơi xuống đất còn không nhíu mày, chuyện nguy hiểm nào cũng đã gặp, trên người có vô số vết thương, có sâu có cạn, nhưng vết thương sâu đến đâu cũng không gây tổn hại tới trong lòng. Duy chỉ có lần này là ngoại lệ, cơ thể không bị mảy may tổn hại nhưng trái tim lại bị tổn thương nghiêm trọng, đến giờ lồng ngực vẫn còn nhức nhối.

Nếu được, quãng đời còn lại ông không muốn quay về đây nữa, thậm chí đến cả cái ngoái đầu cũng không muốn.

Thấy Miêu quản gia đưa Ty Tĩnh Uyên đi, Lắm Lời nhìn Đào Yêu, hạ giọng hỏi: “Không thể giữ lại?”

Chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn, chưa có ngoại lệ.

“Yêu này nguy hiểm.” Đào Yêu ngừng cười.

Lắm Lời cau mày: “Vì nó biết quá nhiều?”

“Biết quá nhiều?” Đào Yêu bĩu môi, “Không biết cái gì mới nguy hiểm.”

Lắm Lời sửng sốt.

Đào Yêu đi thẳng ra khỏi nhà, tới hồ sen nơi hậu viện.

Lá sen khô héo và cỏ cây ủ rũ trôi trên hồ nước đen sì, ánh nắng rực rỡ sau giữa trưa cũng không cứu vãn nổi không khí nặng nề nơi đây.

Bộ xương đứng bên hồ sen, yên tĩnh như một pho tượng.

Đào Yêu đi tới gần hắn: “Đây không phải nơi thích hợp để ngắm cảnh, trông thê lương quá.”

Một lúc lâu sau, bộ xương mới chậm rãi nói: “Mùa thu năm ấy trời rất lạnh, nước hồ còn lạnh hơn.”

Hủy Hủy nằm trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Hay mình vào nhà đi, quá khứ đã qua, cần gì nhớ lại.”

“Có chuyện nhất định phải nhớ.” Bộ xương nói xong, đột nhiên nắm chặt Hủy Hủy, đổ người xuống hồ sen.

“Thừa Hoài, huynh…” Hủy Hủy kêu to.

“Này! Ngươi làm gì thế?” Đào Yêu cũng kêu to, bởi vì lúc bộ xương ngã xuống, hắn đã tóm lấy tay nàng.

Tõm. Bọt nước văng tứ tung.

*

Tõm. Một hòn đá bị ném vào hồ, sau khi bọt nước tan hết, hồ sen yên tĩnh có những vòng sóng gợn.

Hứa Thừa Hoài đứng trước cửa sổ, lau chùi cái cốc bạc tinh xảo, trên bàn có một cái cốc khác đã được lau sạch, hai cái là cốc đôi, thân cốc được khắc hoa sen, hắn đã chuẩn bị chúng để dùng trong lúc uống rượu giao bôi của hắn và Liên Hâm, tốn không ít tâm tư mời thợ chế tạo.

Ba ngày sau là hôn lễ của hắn, vô số lần hắn ảo tưởng Liên Hâm ngồi trên kiệu hoa tới trước cửa nhà hắn, trong tiếng nhạc rền vang, nàng được hắn dắt vào cuộc sống mới của họ, thậm chí hắn còn nghĩ họ sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, đến cả tên con hắn cũng nghĩ xong rồi.

Hắn chỉ là một thư sinh nghèo không cha không mẹ, không có bất cứ thứ gì, chỉ biết học hành, chẳng biết phúc khí tu luyện từ đâu lại có thể sống đời trăm năm cùng cô nương tốt như Liên Hâm.

Ba năm trước hắn bày sạp viết thư thuê trên chợ, chợt có gió to, giấy bút bay tung tóe, hắn vội vã nhặt lại, bất cẩn làm đổ nghiên mực, mực nước nhộm đen quần áo mới của hắn, người qua đường thấy vậy cười rúc rích, nói vô dụng nhất là thư sinh, đến cả mấy tờ giấy cũng không giữ được. Giữa lúc chật vật, có người tới giúp đỡ, cô nương thanh tú mộc mạc xếp giấy chồng lên nhau, cẩn thận phủi sạch bụi rồi mới đưa cho hắn, cười nói: “Gió xuân tinh nghịch, sau này công tử chớ khinh thường.”

Hắn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn nàng nói gió xuân tinh nghịch cái gì đó, giọng nàng như đang cười, chính là gió xuân khiến người ta vui vẻ nhất trần đời.

Từ đó về sau, mỗi lần đi ngang qua chợ, Liên Hâm đều “vô tình” đi ngang cái sạp nhỏ xíu của hắn, từ buổi ban sơ chỉ gật đầu chào hỏi đến sau này tán gẫu đôi câu, hai người trẻ tuổi tiếp xúc bình dị và thoải mái, cũng dần ăn ý nhau hơn.

Mới đầu, Liên Hâm toàn thuê hắn viết thư cho bà con xa để ngồi lại cái sạp nhỏ của hắn lâu hơn. Nhưng sau đó không lâu, hắn phát hiện Liên Hâm không hề dốt nát, nàng chẳng những biết chữ mà còn đọc rất nhiều sách, hắn vui miệng đọc một câu thơ, nàng cũng có thể đối đáp lại. Phụ thân của Liên Hâm là tiên sinh phòng thu chi nhưng trong mắt ông không chỉ có tiền bạc, tuy gia đình chẳng phải giàu sang nhưng vẫn xem con gái duy nhất là viên ngọc trên tay, chẳng những không bạc đãi chuyện ăn mặc mà còn cho nàng đi học, nói con gái chỉ biết thêu thùa bếp núc là không đủ.

Có điều sau khi bị hắn vạch trần “lời nói dối”, cô nương chỉ cười thẹn thùng, nói chữ của mình không đẹp bằng hắn, vậy là hóa giải lúng túng. Sau đó, Liên Hâm gần như trở thành trợ thủ của hắn, lúc đắt khách, nàng giúp hắn rửa bút mài mực, có khi còn kiên nhẫn trấn an những cụ bà bị lãng tai và sốt ruột, không biết do nàng quá tốt bụng hay tại tính tình dễ mến trời sinh mà từ ngày có nàng phụ giúp, khách hàng tới chỗ Hứa Thừa Hoài cũng dần đông lên.

Những khi không bận, tầm mắt của hắn sẽ bất giác đuổi theo từng cử động của nàng. Hắn rất thích cảm giác có nàng bên cạnh, không cần lời nói thừa thãi nào, chỉ cần một ánh mắt trao đổi là nàng lập tức hiểu ý, không hỏi lại gì mà vẫn xử lý ổn thỏa hết thảy. Nàng không xinh đẹp tuyệt thế, không kiêu sa kiều diễm, nàng rất bình thường, nhưng quen biết nàng càng lâu, hắn càng chắc chắn cô gái ấy sẽ cho mình hạnh phúc mãi mãi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, quen biết hơn một năm, cuối cùng cũng tới ngày bàn chuyện cưới hỏi. Cha của Liên Hâm xưa nay sáng suốt, không chê Hứa Thừa Hoài mồ côi cha mẹ, không nghề không nghiệp, mà còn rất tán thưởng tài nghệ và tính tình hiền lành của hắn, cảm thấy có chàng rể như vậy là rất tốt, nhất là cả hai người trẻ tuổi đều yêu thương nhau, còn gì quan trọng hơn điều ấy nữa. Vì vậy, ngày hôn lễ nhanh chóng được quyết định.

Ba ngày sau, nơi này sẽ có nữ chủ nhân.

Hứa Thừa Hoài lau cái cốc, khóe môi không giấu nổi nụ cười.

“Tõm.” Lại một hòn đá rơi xuống hồ sen, động tĩnh khiến con chim trên cành cây hoảng sợ.

Hắn choàng tỉnh khỏi những mộng tưởng của mình, gọi to ra ngoài cửa sổ: “Hủy Hủy! Hủy Hủy! Nếu muội rảnh thì tới nhà thím Hồ xem đã thêu xong vỏ chăn chưa, nếu xong rồi thì lấy về giúp ta. Thím Hồ vỗ ngực nói hôm nay là xong đó.”

Tiểu cô nương ngồi bên hồ sen ném đá miễn cưỡng nói: “Để tối rồi đi. Thím Hồ nổi tiếng chậm chạp, bây giờ mà đi là sợ về tay không mất.”

“Vậy muội vào đây sửa sang lại hộc tủ giúp ta.”

“Vâng.”

Tiểu cô nương đứng dậy, phủi bùn đất trên mông, chầm chậm đi vào nhà.

Tất cả mọi người quen với Hứa Thừa Hoài đều biết hắn có muội muội tên là Hủy Hủy sống cùng với hắn.

Hứa Thừa Hoài tuy là thư sinh nghèo nhưng không phải kiểu chỉ biết ru rú trong nhà học hành, dẫu không giàu có nhưng lấy ngao du sơn thủy làm thú vui, rất lạc quan yêu đời. Hắn kiếm được tiền là sẽ đi đây đi đó, hết tiền thì lại tìm nơi dừng chân bán tranh viết chữ, dạy học cho trẻ con, thậm chí còn chạy vặt trong quán rượu, chỉ cần kiếm đủ tiền làm lộ phí là sẽ lập tức tiếp tục hành trình.

Phiêu bạc mấy năm, rốt cuộc ba năm trước hắn cũng trở về Liên Thủy Hương, an phận ở lại quê cha đất tổ. Có điều về cùng hắn còn có Hủy Hủy. Hắn nói với mọi người Hủy Hủy là em ruột của hắn, năm xưa cuộc sống cơ cực, mẹ sinh Hủy Hủy xong là gửi cho người bà con xa, hắn đi tới xứ khác, tình cờ gặp lại muội muội, mà cuộc sống của người bà con hết sức khó khăn nên hắn mới dẫn Hủy Hủy về quê, hai huynh muội không chia ly nữa.

Lời nói dối có vô vàn sơ hở nhưng ai nào quan tâm tới nhà thư sinh nghèo có em ruột hay không, binh biến loạn lạc, tự lo cho thân còn không xuể, rảnh đâu quan tâm chuyện nhà người.

Hứa Thừa Hoài là con một, không có muội muội.