Bách Yêu Phổ 2

Chương 9-2: Phong Quả 2



Edit: Sa

“Mấy thứ này cũng cho luôn?” Hủy Hủy nhìn chằm chằm mấy quyển sách bị hắn lấy ra khỏi tủ quần áo.

“Ừm.” Hứa Thừa Hoài lấy sợi dây cột chồng sách lại, “Đã nói với Kiều phu tử là sẽ tặng mấy quyển này cho thầy ấy rồi, để cho mấy đứa trẻ nhà nghèo không có tiền mua sách, cũng giúp thầy ấy đỡ tốn kém.”

Nàng cau mày: “Huynh rất thích mấy quyển này mà? Tội gì phải đem cho?”

“Để cho càng nhiều người đọc mới là ý nghĩa lớn nhất của sách.” Hắn cười nói, “Mà cái này là tủ quần áo, chờ Liên Hâm về nhà mình sẽ có thêm nhiều quần áo, đâu thể để nàng ấy vứt quần áo lung tung như ta được.”

Nàng lặng thinh.

“Đi lấy giùm ta sợi dây, hôm nào chúng ta chuyển đống này qua chỗ Kiều phu tử một lần luôn.”

“Vì giữ chỗ cho cô ta cất quần áo mà đến sách huynh cũng không cần.” Nàng đứng đằng sau hắn, không hề có ý giúp đỡ.

Hắn quay đầu lại, ngẩn người, trước kia chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như lúc này của nàng, lạnh lùng, vô cảm.

“Không phải không cần mà là giúp chúng càng thêm có ích.” Hắn cười.

Nàng nhìn căn nhà, lại nói: “Căn nhà này nhỏ xíu, thành thân rồi huynh cũng đem muội cho đi đúng không?”

Hắn phì cười: “Muội nặng hơn sách nhiều, sao ta đem cho được?”

“Huynh đùa chả buồn cười chút nào.” Nàng lườm hắn, xoay người ra khỏi nhà.

Hắn khó hiểu gãi đầu, không rõ nha đầu này hôm nay làm sao. Nghĩ lại, muội ấy theo mình về quê đã mấy năm, tuy cũng có lúc cáu kỉnh nhưng hầu như đều bắt nguồn từ các cuộc tranh luận về sách, hắn đã quen rồi, chuyện tặng sách không phải hôm nay mới có, trước kia hắn tặng sách cho người ta đâu thấy nàng nói gì, sao hôm nay lại giận chứ, thật khó hiểu.

Hắn tới đứng trước cửa sổ, thấy nàng xách thùng nước rồi đi tới góc vườn tưới hoa.

Lúc họ mới về, hoa cỏ khô héo. Góc vườn là nơi hắn thích nhất, cứ mỗi độ xuân về, nơi đó sẽ nở rộ muôn sắc, đáng tiếc kể từ khi cha mẹ qua đời, hắn không còn tâm trạng đâu để chăm sóc chúng nữa, sau đó lại xa quê nên hoa cỏ nơi góc vườn cứ tự sinh tự diệt. Về thấy chúng héo úa, hắn định nhổ hết nhưng bị Hủy Hủy ngăn lại. Nàng nói tuy chúng đã héo nhưng chưa chết hẳn, nếu thích hoa thì chi bằng thử xem có cứu được hay không.

Nghĩ lại hồi bé, mẫu thân thường dẫn hắn ra chỗ đó chơi đùa, dạy hắn tên từng loài hoa, phụ thân thì kê cái bàn nhỏ ở cách đó không xa, một ấm trà một quyển sách, buổi chiều êm ả trôi qua. Những mầm cây này đều là tự tay mẫu thân gieo trồng, hôm nay Hứa gia chỉ còn lại mình hắn, đến cả hoa cũng không muốn ở lại.

Hôm ấy, hắn cầm chiếc lá khô, nói, đã thế này rồi sẽ không cứu nổi đâu.

Nàng nói chỉ cần nàng muốn chúng sống, chắc chắn sẽ có cách.

Nếu biết tính nàng, cũng sẽ hiểu nàng không nói suông, vì vậy hắn bèn làm theo ý nàng, để tùy nàng xử lý những cây hoa không chút sức sống ấy.

Bất ngờ là chưa tới nửa năm, cải tử hồi sinh, vườn hoa rạng rỡ dưới nắng trong trí nhớ lại hiện hữu trước mặt hắn. Vuốt ve những cánh hoa chớm nở, hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc, hỏi nàng làm được bằng cách nào. Nàng trả lời nàng đọc rất nhiều sách về trồng trọt.

Thật là một con yêu quái thần kỳ, chỉ dựa vào sách mà đã có thể sáng tạo kỳ tích, được quen biết nàng mới may mắn làm sao!

Cái bàn nhỏ mà phụ thân để lại vẫn còn, hắn sửa sang lại rồi đặt nó ở nơi cũ. Giống phụ thân năm xưa, một ấm trà một quyển sách đủ để qua một buổi chiều. Khác biệt duy nhất với phụ thân là bên cạnh hắn không phải là mẫu thân không biết chữ nào mà là Hủy Hủy có học thức uyên bác.

Chỉ cần trời không mưa, phần lớn thời gian họ sẽ nhàn nhã trải qua ở đây, giống như hồi ở tàng kinh các, ôm sách ngồi đối diện nhau, họ vui buồn giận thương, cãi cọ ỏm tỏi bởi nội dung trong sách.

Hắn đã từng hỏi Hủy Hủy định theo hắn bao lâu, còn hỏi yêu quái như nàng có lập gia đình không, nếu nàng có ý trung nhân thì phải nói ra, hắn sẽ lấy mười hai vạn lòng thành tiễn nàng rời đi, đồng thời cũng sẽ chúc nàng hạnh phúc.

Hủy Hủy nói, nàng đang nghiên cứu cái gì là “ý trung nhân”, chờ hiểu rõ sẽ trả lời.

Hắn buồn cười, cảm thấy có đôi khi nàng khờ khạo đến mức đáng yêu, có những vấn đề sẽ không tìm được đáp án trong sách.

Giờ phút này, ngoài cửa sổ, nàng vẫn như thường ngày, tỉ mỉ tưới nước cho mỗi gốc hoa.

Hắn đi tới sau nàng, nói: “Có muốn mua quần áo mới không? Ta thấy cửa tiệm quần áo của ông chủ Phương có mấy bộ mới đó, trông màu đẹp lắm.”

Cô gái nào cũng thích quần áo giày dép, tuy không biết hôm nay vì sao nàng không vui nhưng hắn mong nàng sẽ vui vẻ trở lại.

“Không cần đâu, bộ đang mặc là đẹp nhất rồi.” Nàng nói mà không ngoái đầu lại.

Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, cười nói: “Đợi Liên Hâm về làm dâu, muội sẽ rảnh rang hơn, không cần ngày nào cũng nấu cơm cho ta nữa. Liên Hâm nấu ăn ngon lắm, chắc chắn muội sẽ thích món nàng ấy nấu.”

“Không có ai nấu ngon hơn muội cả.” Nàng thản nhiên nói, “Số sách dạy nấu ăn muội từng đọc còn nhiều hơn số món ăn mà người bình thường ăn cả đời.”

Bị chống đối âm thầm hoài, hắn chán nản, đứng dậy thở dài: “Ta đi hâm thức ăn, muội tưới hoa xong thì vào nhà ăn cơm nhé.”

Hắn đi mấy bước lại ngoái đầu nhìn, dưới trời chiều, dáng hình nàng trông cực kỳ cô đơn trước giàn hoa, còn nàng từ đầu đến cuối chẳng nhìn hắn lấy một cái. Quen nàng bao năm, đến hôm nay mới thấy giữa họ có bức tường ngăn cách, hoặc cũng có thể là nó đã tồn tại từ lâu nhưng hắn chẳng hề hay biết.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày hôn lễ, Hứa Thừa Hoài diện đồ chú rể, đứng giữa khách khứa và bạn bè không được coi là nhiều, hắn vừa hưng phấn vừa hồi hộp chờ kiệu hoa.

Nhưng mãi đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy bóng dáng kiệu hoa đâu.

Nhà Liên Hâm ở phía đông Liên Thủy Hương, cách Hứa gia nhiều lắm là hai canh giờ đi bộ, trời sắp tối rồi, kiệu phu có đi chậm đến đâu thì đáng lẽ cũng phải tới rồi chứ.

Hứa Thừa Hoài càng lúc càng bất an, hai canh giờ trước hắn đã muốn đi xem thế nào nhưng bị các tân khách khuyên can, nói cô dâu chú rể gặp nhau ngoài đường là điềm xấu, cứ đợi đi, có lẽ trên đường kiệu hoa gặp sự cố nhỏ gì đó, Liên Thủy Hương xưa nay mưa thuận gió hòa, con người thân thiện, sẽ không sao đâu. Nhưng đã bây giờ rồi thì nào quan tâm tới điềm xấu hay điềm tốt gì nữa. Hắn đi ra ngoài, mới tới cánh cửa đã bị một người tông vào người.

Đó là thúc phụ của Liên Hâm, mắt sưng đỏ, mang đến tin tức xấu nhất trong đời hắn: Liên Hâm mất rồi.

Kiệu hoa khởi hành từ sáng sớm, đi được nửa đường thì xảy ra chuyện. Người đi theo kiệu kể lại chỉ nghe nàng ngồi trong kiệu hoa kêu ngực đau quá, họ vén màn kiệu lên xem thì nàng đã ngất xỉu, mặt mũi tái nhợt, môi tím thẫm, đến cả móng tay cũng biến thành màu xanh đen.

Mọi người luống cuống, vội vã quay trở lại, đưa nàng tới y quán gần nhất. Đáng tiếc không còn kịp nữa, đại phu nói nàng trúng phải kịch độc, đến cả ông ấy cũng chưa từng gặp loại độc này bao giờ, không giống loại tầm thường, dược tính cực kỳ mạnh.

Câu nói sau đó, Hứa Thừa Hoài không nghe thấy gì nữa. Hắn ngồi cứng đờ trước ngưỡng cửa, đầu ong ong, xung quanh đều là tạp âm, màu sắc hỗn loạn. Có người cố gắng dìu hắn lên, hắn đẩy những cánh tay tốt bụng ấy ra, như phát rồ chạy tới nhà Liên Hâm.

Cha Liên Hâm rơi nước mắt giàn giụa, trông thấy hắn, ông càng khóc dữ hơn, luôn miệng nói là lỗi của ông đã không chăm sóc tốt cho con gái, biến ngày hỉ thành ngày giỗ.

Liên Hâm nằm trên giường, mày khẽ chau, hệt như mỗi khi nàng gặp chuyện gì khó nghĩ.

Hắn quỳ trước giường, nắm láy bàn tay lạnh buốt của nàng, muốn khóc nhưng lại không thể tin nàng sẽ không tỉnh lại nữa, không thể tin họ còn chưa thành vợ thành chồng thì đã âm dương cách biệt.

Hạnh phúc và đau thương cứ phải mong manh thế sao?

Báo án, quan phủ tra xét mấy tháng, trừ xác định Liên Hâm bị chết do kịch độc ra thì không thu hoạch được gì khác. Ai cũng ngạc nhiên, cha con Liên Hâm là người đàng hoàng, rất tốt bụng và hào phóng, không kết thù oán với ai, thật sự không ngờ có người ác độc thế, ra tay hạ độc vào đúng ngày cưới, chia rẽ uyên ương.

Hứa Thừa Hoài ngã bệnh, mơ mơ màng màng trên giường suốt một tháng, Hủy Hủy tận tình chăm sóc, sắc thuốc đút cơm, không nghỉ một giây.

Đến khi hắn miễn cưỡng có thể ra khỏi nhà tản bộ, người đã gầy gò ốm nhom.

Hắn ngồi thừ cả ngày trước giàn hoa, vẽ Liên Hâm hết trang giấy này đến trang giấy khác. Có khi tinh thần hắn không ổn định, thấy Hủy Hủy bưng trà rót nước cho hắn còn tưởng Liên Hâm quay về, bắt lấy tay Hủy Hủy nói em mặc vầy đẹp quá, về rồi thì đừng đi nữa nhé.

Hủy Hủy không tránh né, để mặc hắn nắm tay mình, hơn nữa còn chân thành đáp: “Muội không đi đâu.”

Nhờ nàng chăm sóc, sức khỏe hắn dần khởi sắc, tinh thần cũng chuyển biến tốt đẹp, chỉ là mỗi lần nghĩ tới Liên Hâm thì tim cứ thắt lại đau đớn.

Hủy Hủy tận tâm chăm lo sinh hoạt của hắn nhưng giữa hai người hầu như không trao đổi gì, một người rầu rĩ không vui, một kẻ chất chồng tâm sự.