Bản Báo Cáo Quái Đàm

Chương 1: Cản điếu: Quỷ treo cổ (1)



Phòng giải phẫu của quận Lưu Tiên, thành phố Minh Giang.

Mười giờ đêm.

Hành lang trống trải vắng lặng, đèn sợi đốt trên trần nhà sáng rực, chiếu xuống chàng trai ngồi ở hàng ghế thứ 3 màu lam sẫm, cạnh cửa phòng giải phẫu của khoa kỹ thuật.

Tóc ngắn trên tai, làn da trắng nõn, mắt nhìn về phía trước, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi đoan chính. Nhìn vẻ ngoài như cậu sinh viên chưa trải sự đời, chỉ một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu cả con người.

Quần áo trên người theo phong cách gọn gàng giá rẻ. Trên là áo hoodie, dưới là quần jean đen với giày thể thao, sau lưng đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen. Toàn thân trên dưới không đến 200 tệ, nhưng lại là kiểu tạo hình kinh điển không bao giờ lỗi thời.

"Mặt non choẹt, không giống người đã từng trải qua sương gió". Ở một đầu khác của hành lang, cảnh sát Lữ Văn Bác hỏi:"Cậu ta thực sự làm ở nhà tang lễ sao?".

"Đã từng có 5 năm kinh nghiệm, tổ tiên đều làm nghề mai táng, mưa dầm thấm đất từ nhỏ. Số thi thể mà cậu ta sờ qua có khi còn nhiều hơn số phạm nhân mà anh từng gặp trong tù". Đồng nghiệp rút báo cáo khám nghiệm ra, nói:"Mau để cậu ta mang thi thể của Hoàng Tú Lệ đi đi".

Lữ Văn Bác mở báo cáo ra:"Nạn nhân tên là Hoàng Tú Lệ, người ở thôn Quảng Bình, sinh năm 1999, dưới quê còn có cha mẹ nghèo tàn tật. Bên ngoài cơ thể không có vết thương, nhưng lục phủ ngũ tạng lại xuất hiện những thương tổn khác nhau, hoài nghi nhiễm ký sinh trùng không rõ nguồn gốc, bị ăn sạch nội tạng. Thời gian tử vong là tháng 10/2022..... Không đúng, chết từ 4 tháng trước sao?".

Anh bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười:"Bản báo cáo thế này mà cậu cũng dám viết. Cậu không biết một tuần trước Hoàng Tú Lệ đã mạnh mẽ đột phá vòng vây súng đạn của hàng chục anh em thế nào đâu. Lúc đó cô ta còn dẫn theo con tin đang khóc mãi không ngừng. Nếu không phải tôi quyết đoán nổ súng thì cô ta đã sớm ôm con tin nhảy lầu rồi".

Đồng nghiệp tò mò:"Sau khi người của Trung tâm vật chứng xem hết video ngày hôm đó, nghe nói cuối tuần đã phải làm một chuyến đến chùa Phổ Đà. Video cũng bị cục trưởng thu giữ và nghiêm cấm phát tán. Vụ án thì được chuyển trực tiếp cho bộ phận khác. Người nhà của nạn nhân được thông báo đến nhận lại xác mà không cần thông qua các thủ tục cơ bản. Kỳ lạ lắm phải không? Anh Lữ, anh có thể tiết lộ vài câu không?".

"Chẳng có gì để nói cả. Nói nhiều lại thành chương trình võ hiệp kỳ ảo, nếu không thì là phong kiến mê tín, cậu xem thích cái nào?".

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bật mở. Pháp y thò người ra hỏi lớn:"Ai là người nhận lại thi thể của Hoàng Tú Lệ?".

Chàng trai ngồi trên ghế và Lữ Văn Bác đồng thời lên tiếng:"Là tôi".

Lữ Văn Bác đến gần chàng trai, anh tự giới thiệu:"Chào cậu. Tôi là phó đội trưởng đội Điều tra tội phạm của Cục Cảnh sát quận Lưu Tiên, Lữ Văn Bác".

"Cố Chuyết Cưu, chủ nhà tang lễ Bình An của thôn Quảng Bình".

Chàng trai ngẩng đầu, khí chất thuần khiết vô hại y như dáng vẻ của cậu. Mắt đào hoa, tai đón gió, dáng vẻ khẽ mím môi cười hoàn toàn có thể dựa vào nhan sắc để gia nhập giới giải trí.

Giọng nói thiên trầm, thanh âm khàn khàn lãnh đạm có hơi không hợp với vẻ bề ngoài.

Khi đứng lên chỉ cao đến tai Lữ Văn Bác, chiều cao khoảng 178cm.

Cố Chuyết Cưu đi đằng trước, Lữ Văn Bác kinh ngạc phát hiện sau gáy cậu có một hình xăm màu đen không rõ hình dạng. Nó lan từ chân tóc sang hai bên cổ, kéo dài xuống phần lưng phía sau lớp áo. Diện tích xăm hình không nhỏ.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Ký tên ở đây là được". Pháp y đưa cho họ báo cáo nhận lại thi thể, dặn dò những chuyện cần chú ý rồi rời đi.

Bước vào cửa, lại đi qua một hành lang khá tù mù là đến phòng giải phẫu. Căn phòng rộng chừng 40 mét vuông, hai bên trái phải là một hàng tủ đựng xác màu bạc bóng loáng, ở giữa đặt hai bàn giải phẫu. Một bàn để trống, một bàn đặt một thi thể nữ đắp vải trắng. Giữa hai bàn còn có một giá đồ di động, dùng để đựng dụng cụ giải phẫu.

Điều hoà tổng kêu lên ầm ầm, khí lạnh vù vù toả xuống.

Lữ Văn Bác xoa hai cánh tay vì lạnh, dùng hai ngón tay kẹp một góc vải trắng lên.

Thi thể nữ có khuôn mặt thanh tú, biểu cảm an yên, khoé môi hơi cong, không biết là môi cười trời sinh hay là nụ cười trước khi chết. Mái tóc đen dày dài ngang vai, dáng người cao gầy mảnh khảnh, làn da mịn màng đọng một lớp sương trắng, nhiễm màu xanh nhợt nhạt chết chóc, giống như thịt tang thi được cất trữ nhiều năm. Có một vết rạch hình chữ T kéo dài từ hai đầu xương quai xanh xuống bụng. Da thịt trắng bệch, miệng vết thương đọng một lớp máu đen đặc đã khô cứng, trải xuống dưới lớp da thịt, có thể thấp thoáng nhìn thấy nội tạng tàn khuyết dữ tợn.

Lữ Văn Bác dừng mắt trên hàng chữ đen "Nội tạng bị gặm cắn nghiêm trọng, dấu răng để lại rất giống với dấu răng người", cộng thêm ảnh chụp ghê người, thật khó để tin rằng bên dưới lớp da hoàn hảo của người phụ nữ mà anh từng va chạm trước đó đã sớm vỡ nát.

Sinh lý cực hạn của con người có thể đạt đến mức độ này sao?

Đang nghĩ, Lữ Văn Bác thoáng nhìn thấy Cố Chuyết Cưu duỗi tay đè lên miệng vết cắt trên người nữ thi, kiểm tra khoang bụng không hoàn chỉnh cùng mấy vết đạn trên người cô ta. Biểu cảm bình tĩnh, cứ như thứ mà cậu chạm vào chỉ là miếng thịt ngoài quán chứ không phải một cái xác quái dị bị giải phẫu thành từng mảnh nhỏ.

Đến người từng trải như anh cũng rất khó giữ bình tĩnh trước khối thi thể này, không hổ là nhà có tổ tiên làm mai táng.

To gan lớn mật!

"Cô ấy phạm phải tội gì?".

Lữ Văn Bác:"Hai tuần trước, nạn nhân đã bắt cóc con gái của Đổng Tứ Kiệt, chủ tịch công ty bảo vệ môi trường nước lớn nhất thành phố, yêu cầu ông ta phải từ bỏ kế hoạch khai phá nguồn nước ở thôn Địa Sơn. Đổng Tứ Kiệt vừa trấn an nạn nhân vừa báo án. Thông qua sự truy tung của cảnh sát, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được vị trí của nạn nhân, từ đó nghĩ cách cứu viện. Hiện tại con tin đã được an toàn".

Lúc ấy, hàng chục họng súng chĩa thẳng vào Hoàng Tú Lệ. Người phụ nữ này y như chiến sĩ bất tử, trên người trúng đạn mà vẫn giữ chặt con tin, đá văng một cảnh sát cao to rồi bò lên mái của một toà nhà bỏ hoang, chuẩn bị ôm con tin cùng đồng vu quy tận.

Vụ án kỳ lạ này không tiện tiết lộ ra ngoài, anh hoài nghi Hoàng Tú Lệ đã sử dụng một loại thuốc phiện kiểu mới nên cũng không nói sâu hơn.

"Còn lại đều được viết hết trong báo cáo khám nghiệm, cậu tự xem đi".

Cố Chuyết Cưu không đọc báo cáo:"Tôi biết nguyên nhân và thời gian tử vong là đủ rồi". Cậu nâng gáy Hoàng Tú Lệ lên kiểm tra, không phát hiện bất kỳ vết thương nào. Sờ tay xuống dưới, sờ đến một chỗ hơi nhô lên ở đốt sống cổ, ở đó có một lỗ máu lớn bằng viên đạn.

Lữ Văn Bác nhắc nhở:"Không mở hộp sọ".

Cố Chuyết Cưu thu tay lại:"Không cần mở, não cũng bị ăn sạch rồi". Cậu nâng mắt nhìn về phía Lữ Văn Bác:"Hoàng Tú Lệ đi làm công từ năm 17 tuổi, ở bên ngoài không nơi nương tựa. Cho dù cô ấy kết bạn xấu mà làm ra chuyện bắt cóc con gái Đổng Tứ Kiệt, nhưng mục đích không thể là kế hoạch khai phá nguồn nước vốn chẳng liên quan gì đến cô ấy, càng không đáng để liều chết hại người, cách giải thích duy nhất là có một thủ phạm khác. Báo cáo khám nghiệm nói cô ấy đã sớm chết từ bốn tháng trước, sau khi chết lại hoạt động như người thường, không sợ đau đớn, sức lực cực lớn, điển hình cho việc bị quỷ bám vào người..."

"Từ từ, cái gì bám vào người cơ?".

"Quỷ bám vào người".

Lữ Văn Bác bật cười:"Chỗ chúng tôi là cục cảnh sát, không thịnh hành kiểu phong kiến mê tín như các cậu".

Cố Chuyết Cưu yên lặng nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.

Lữ Văn Bác dần thu lại nụ cười:"Nếu như cậu có ý nghĩ nào khác thì có thể nói với Cục trưởng của chúng tôi. Ông ấy có kiến thức rộng rãi, ít nhiều cũng có thể nói được mấy câu".

Cố Chuyết Cưu:"Tôi chỉ được nhờ vả đến nhận xác, không tham gia phá án".

Lữ Văn Bác nhún vai, đùa giỡn nói:"Vụ án đã được chuyển cho bộ phận khác, cậu muốn điều tra cũng không có quyền hỏi đến".

Cố Chuyết Cưu gật đầu không nói tiếp.

"..." Lữ Văn Bác cũng héo lời. Cậu trai trẻ nghiêm túc muốn xỉu, lại chẳng muốn nhúng tay vào vụ án hay mạnh mẽ thuyết phục anh tin vào quỷ thần. Thái độ bình tĩnh kiểu "tôi cứ nói thế, tin hay không tuỳ anh", thực sự khiến anh không biết phải làm sao.

"Khi nào thì cậu mang Hoàng Tú Lệ đi?".

"Ngay bây giờ".

Nói xong, Cố Chuyết Cưu dùng tấm vải trắng bọc lấy thi thể của Hoàng Tú Lệ, loạt xoạt hai tiếng, sau khi buộc chặt thì bỏ vào túi đựng xác. Cậu rút dây nylon ra quấn quanh túi rồi kết thành quai tròng lên vai, thành thạo cõng thi thể đứng dậy.

"Tạm biệt, đồng chí cảnh sát".

Lữ Văn Bác tiễn cậu ra cửa:"Hay là tôi gọi giúp cậu một chiếc xe nhé?".

"Không xe nào dám chở thi thể cả. Trước khi đến tôi đã mượn dùng xe tang rồi, chỉ cần qua hai ba con phố là đến".

Nghe vậy, Lữ Văn Bác cũng không khuyên thêm nữa.

Đồng chí bên Cục Dân chính cách vách tới tìm vợ. Anh ta vừa lên tiếng chào hỏi Lữ Văn Bác, vừa liếc nhìn túi đựng xác sau lưng Cố Chuyết Cưu, đoán được bên trong là thi thể nữ kỳ lạ nào đó, trong lòng không khỏi thán phục, cậu trai trẻ này gan lớn thật.

Lữ Văn Bác hỏi dải giấy dài màu trắng trong tay anh ta là cái gì.

Đồng chí xua tay nói:"Haiz! Hồi chiều có một thầy cúng dân gian tới làm thủ tục xin phép mai táng, vừa mới thông qua đã vội vã chạy mất. Trong miệng lẩm bẩm cái gì mà sắp quá thời gian cản điếu, phải nhanh lên mới được. Nếu không là không đưa người chết đi được, sợ sẽ tạo thành rắc rối khó xử lý. Cuối cùng ông ta lại bỏ quên thứ này trong cục".

"Nói vậy là sao?".

"Ai thấu? Chắc là tập tục".

"Cái đó là trường tiền". Làm trong ngành mai táng - Cố Chuyết Cưu liếc mắt đã nhận ra thứ trong tay đồng chí Cục Dân chính. Dùng giấy cói cắt thành từng dải hình thông rồi buộc thành trùm treo lên một cây gậy dài. "Đồ chuyên dùng để thực hiện nghi thức mai táng tiễn vong. Còn về cản điếu, ý trên mặt chữ, tiễn đưa quỷ treo cổ. Thầy cúng hẳn là tiễn vong cho người chết vì treo cổ tự sát. Trước khi chết, người treo cổ thường có nỗi oan khuất to lớn, sau khi chết thì ngưng tụ ở cổ họng, lên không được, xuống không xong. Oán khí ngưng đọng lâu ngày không tiêu tan, hung tà vô cùng. Cho nên cần phải tiến hành nghi thức xua đuổi ma quỷ vào đúng ngày đầu thất".

Đồng chí Cục Dân chính kinh ngạc:"Đúng là người này đã treo cổ bảy ngày trước!".

Lữ Văn Bác có chút hứng thú, thuận miệng hỏi:"Ma quái vậy thật sao? Nếu như cản điếu trễ thì xác chết có vùng dậy không?".

"Tuỳ từng tình huống". Cố Chuyết Cưu nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi. "Thật ra đa số là tập tục cầu bình an, cũng không quá tà ma đến vậy".

Đồng chí Cục Dân chính:"Cũng phải. Tôi cũng thấu hiểu và tôn trọng điều ấy, chỉ cần không dựa vào mê tín dị đoan để hại người là được".

Cố Chuyết Cưu cười, chào tạm biệt hai người.