Bạn Chung Bệnh Viện

Chương 4



Cuối cùng vào ngày cậu ấy đè tôi trong bồn tắm làm tình tôi đã ngất xỉu, khi tỉnh lại người đã nằm trong bệnh viện.

Cậu ấy không ngồi cạnh giường tôi.

Tôi túm lấy y tá đến đổi thuốc hỏi mới biết được mẹ cậu ấy đã tìm tới.

Tôi không biết đây là khởi đầu mới hay là điểm cuối cùng, trong hành lang bệnh viện cậu ấy bị người phụ nữ kia tát một cái, chỉ vào tôi đang nằm trên giường bệnh mắng: “Tao sinh mày nuôi mày ngần ấy năm! Không có báo đáp thì chớ, mày còn học thói trốn nhà đi làm đàn ông đúng không!”

Tôi không còn sức chống người lên mắng lại, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ngậm lấy nước mắt của cậu ấy.

Tất cả đều thất bại trong gang tấc.

Người tôi sắp cứu ra khỏi vũng bùn, bởi vì một câu nói kia lại chìm xuống sâu hơn, hơn nửa cơ thể đều chôn ở bên trong.

Cậu ấy phát tác chứng hưng cảm, đập đầu vào tường bệnh viện làm mình chảy máu, bị trói lại tiêm thuốc an thần sau đó nhốt trong phòng bệnh của khoa tâm lý ở trên tầng.

Chúng tôi cách một tầng, lúc phát tác chứng hưng cảm cậu ấy ôm ngực nói với tôi rằng cậu ấy đau, tôi lại không nói được lời nào chỉ có thể nhìn cậu ấy khóc.

Bác sĩ giơ phim CT của tôi lên hỏi: “Có triệu chứng buồn nôn, nôn mửa chóng mặt không?”

Tôi nói có.

“Rất tiếc,” Anh ta nói, “Chẩn đoán chính xác là viêm não.”

Lần này chúng tôi từ quan hệ người yêu thăng cấp lên bạn chung bệnh viện rồi.

Lúc tôi đến thăm cậu ấy, cậu ấy hỏi tôi bị bệnh gì, có nghiêm trọng không.

“Không nghiêm trọng,” Tôi lắc đầu, chịu đựng cơn đau đầu đến mức mồ hôi lạnh sắp chảy xuống, “Sẽ được xuất viện sớm thôi.”

Cậu ấy nói: “Sau khi xuất viện anh phải ở nhà chờ em.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng tôi không ngờ cậu ấy sẽ chết trước tôi.

Là tự tử, cuối cùng vẫn không thắng nổi chứng hưng cảm.

Mẹ cậu ấy đã đến một lần, là cây rơm cuối cùng đè sập con lạc đà.

Tôi khóc lóc ngủ thiếp đi lại khóc lóc tỉnh dậy, cả ngày sống vô tri vô thức, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn.

Trong đầu như có vạn con dao đang cắt.

Trên cơ sở mắc viêm não nặng tôi lại được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.

Đến bây giờ tôi mới thật sự hiểu được cảm xúc của cậu ấy, cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.

“Thế giới quan không ngừng được xây dựng rồi sụp đổ, lại xây dựng rồi lại sụp đổ, tuần hoàn lặp lại.”

Tôi học cậu ấy tự hại mình, trên cánh tay của cậu ấy có bao nhiêu vết sẹo tôi sẽ rạch thêm bấy nhiêu vết sẹo trên cánh tay mình, có khoảng bảy tám vết.

Lúc không cầm được máu sẽ nhuộm bẩn tấm đệm trên giường, đến khi miệng vết thương sắp khỏi lại rạch ra lần nữa, lặp đi lặp lại cảm nhận cơn đau khi đó của cậu ấy.

Đến tầng cuối cùng da thịt đã mất cảm giác, tôi lại cắt sang bên khác thì bị y tá phát hiện rồi lấy con dao đi.

Bác vũ cổ vũ tôi phải tích cực phối hợp điều trị, nhưng tôi mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô tận và dáng vẻ ngày đó cậu ấy nhìn tôi khóc.

Khoảng trời của tôi đã sập.

Tôi không sống tiếp được nữa.