Bạn Chung Bệnh Viện

Chương 3



Cậu ấy không nói lời nào, nhận lấy điện thoại và giấu cánh tay sau lưng.

“Ngày mai tôi không đi làm,” Tôi nhắc nhở cậu ấy, “Nếu cậu muốn nói tôi sẽ nghe cậu nói.”

Cậu ấy nở nụ cười rất đáng thương rồi khẽ lắc đầu một cái.

Tôi hiểu ý cậu ấy, dù sao một lần nữa xé toạc vết sẹo đã lành không phải là một chuyện có can đảm là có thể làm được.

Trước khi đi cậu ấy hỏi tôi, “Rượu rất ngon, lần sao tôi có thể đến nữa không?”

Tôi ngẫm lại mấy con số tiền tiết kiệm còn sót lại trong thẻ ngân hàng, đáp: “Uống loại rẻ hơn được không?”

Cậu ấy lại cười sau đó gật đầu.

Sau này cậu ấy nói với tôi, cái đêm uống say là giấc ngủ dài nhất của cậu ấy trong mấy tháng qua.

Tôi hỏi cậu ấy bình thường ở nhà có thể ngủ bao lâu, cậu ấy nói không đến hai tiếng đồng hồ.

Nhưng khi cậu ấy đến vào lần sau, bên trong cánh tay lại có thêm một vết sẹo.

Cậu ấy đang trong giai đoạn cảm xúc bình tĩnh, không quá hưng phấn và chán nản, bình thường nói không nhiều nhưng hỏi gì cũng sẽ đáp lại.

Tôi không hỏi cậu ấy vết sẹo trên cánh tay từ đâu ra, dùng đầu nghĩ cũng biết là tự rạch lên sau khi cảm xúc hậm hực phát tác, hơn phân nửa không thoát khỏi liên quan đến người mẹ nóng tính không có não của cậu ấy.

“Uống đi,” Tôi lấy chai rượu đã mua ra, “Uống say rồi ngủ một giấc.”

Sau khi uống rượu trông cậu ấy thoải mái hơn nhiều, tôi căn giờ xem lần này cậu ấy ngủ được bao lâu, kết quả trời chưa sáng người đã dậy, ngồi ở trên giường ngẩn ra.

Tôi đi vào đưa nước, cậu ấy đột nhiên nhìn tôi và hỏi có thể ngủ với cậu ấy một lúc không.

Tôi uống rượu vừa khéo trái ngược với cậu ấy, thuộc về kiểu khá là hăng hái, cồn đấu đá bừa bãi trong cơ thể, adrenalin cũng đang điên cuồng tiết ra.

Tôi đồng ý, nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ lắm, còn cậu ấy đã ôm cánh tay tôi ngủ thiếp đi.

Tôi mượn ánh trăng nhìn vết sẹo mới bên trong cánh tay cậu ấy, mới kết vảy chưa lâu.

Vết sẹo kéo dài này nhìn thôi đã thấy đau, tôi không kìm được vươn tay sờ lên, có vài vết sẹo đã lồi ra, có vài vết sẹo đã trở nên nhẵn thín, giống như trải qua một khoảng thời gian khá dài.

Tôi lại nghĩ đến vết sẹo duy nhất trên người mình, nó nằm trên đầu gối, tôi bị ngã khi chơi trốn tìm hồi bé.

Sau đó tôi nghĩ phải kéo cậu ấy ra khỏi vũng bùn, sao có thể thêm “huân chương” lên cánh tay mình khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Sau đó nữa quan hệ của chúng tôi trở nên gần gũi hơn, lúc không ngủ được cậu ấy sẽ đến chỗ tôi uống rượu, uống say rồi ôm tôi đánh một giấc, ngày hôm sau lúc tôi thức dậy đi làm sẽ trở về.

Trái lại tôi không ngủ được bởi vì đầu tôi rất đau, lần thứ ba đến bệnh viện bác sĩ bảo tôi tạm nghỉ việc một thời gian để về nhà tĩnh dưỡng.

“Cũng đừng uống rượu nữa,” Bác sĩ vừa kê thuốc vừa nói với tôi, “Trừ khi anh muốn cơn đau đầu kéo dài thế này.”

Tôi nghỉ việc về nhà, phát hiện cậu ấy đang đứng trước cửa nhà tôi, tội nghiệp hỏi tôi tại sao không nghe điện thoại.

Không biết điện thoại hết pin tắt máy từ khi nào, tôi hoàn toàn không nhớ ra, nhưng điều đáng ăn mừng đó là trạng thái gần đây của cậu ấy đã tốt hơn nhiều.

Vì thế chúng tôi ăn cơm uống rượu, hôn môi và làm tình dưới sự xúi giục của cồn.

Rồi cậu ấy chuyển xuống sống chung với tôi.

Người phụ nữ kia vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới, chứng rối loạn lưỡng cực của cậu ấy khó tránh khỏi phát tác, lại đến lượt tôi mất ngủ.

Lúc soi gương nhìn quầng thâm mắt, cậu ấy đi tới ôm tôi và nói: “Bọn mình đổi nơi khác đi giải sầu đi.”

Ngày xuất phát trong vali chỉ có vài bộ quần áo, còn lại để thuốc của tôi và cậu ấy.

Liều lượng của cậu ấy đang dần giảm bớt, còn tôi lại dần tăng lên.