Bạn Chung Bệnh Viện

Chương 2



Tôi cởi áo lông ra đưa cho cậu ấy, sau đó mở cửa đẩy người vào nhà.

Đến khi tôi sắp xếp nguyên liệu nấu ăn xong, cậu ấy vẫn quấn áo lông của tôi co ro trên sofa, chôn kín mặt vào trong khuỷu tay.

Là cảm xúc buồn bã trong cơ thể đang quấy phá.

Quen biết gần một tháng, đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của cậu ấy.

Hôm đó trở về tôi đã tìm kiếm tư liệu, trên zhihu có một hỏi đáp: “Bị (từng bị) rối loạn lưỡng cực là trải nghiệm như thế nào?”

Câu trả lời được nhiều like nhất là: “Thế giới quan không ngừng được xây dựng rồi sụp đổ, lại xây dựng rồi lại sụp đổ, tuần hoàn lặp lại.”

Tôi khoét rỗng não muốn lĩnh hội câu nói này có ý gì, nhưng tôi vẫn không hiểu. Chỉ biết rằng nó nhất định khó chịu và đau hơn cơn đau thần kinh kéo dài của tôi rất nhiều.

Tôi ngồi ở phòng ăn, cậu ấy ngồi ở phòng khách, giữa chúng tôi cách nhau một hành lang dài vẫn nghe được tiếng khóc kìm nén của cậu ấy.

Không biết phải an ủi như thế nào, huống hồ đây là rối loạn lưỡng cực, an ủi có tác dụng không.

Nước lẩu đã sôi, có thể ngửi được mùi thơm bay ra, tôi nghĩ ngợi sau đó lấy một chai rượu ra khỏi tủ rượu.

Lúc đến tái khám bác sĩ đặc biệt dặn tôi không được uống rượu, rối loạn lưỡng cực chắc cũng không được uống nhỉ.

Thảo nào lúc hỏi cậu ấy lưỡng lự một lúc lâu mới trả lời tôi.

“Ăn cơm không?” Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy chậm chạp ngửa mặt lên, lại gật đầu một cái.

Nhưng lúc ngồi xuống bàn ăn vẫn không ăn miếng nào.

Tôi rót cho cậu ấy non nửa chén rượu, nói: “Chỉ được uống một chút thôi.”

Cậu ấy giữ im lặng, kết quả uống cạn chai rượu tôi cất kỹ, sau đó ngủ lăn quay trên giường của tôi.

Tôi mua chai rượu này với cái giá rất lớn, nói không đau thịt chắc chắn là giả, nhưng cũng may không cần mắt to trừng mắt nhỏ với tội phạm cải tạo cắt đầu đinh nước mắt chảy dài, chuyện phiền toái đã bớt đi một chuyện.

Tôi đắp chăn cho cậu ấy xong mới đến phòng khách uống thuốc, vừa nuốt bao con nhộng xuống thì màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên.

Không phải di động của tôi, nó là của người đã uống say và ngủ như chết.

Tôi không có ý định xúc phạm riêng tư của cậu ấy, nhưng bất cẩn chạm vào tin nhắn nên phần mềm tự động bắn ra.

Người gửi tin nhắn đến là mẹ của cậu ấy, một đoạn rất dài, mang theo ý cuồng loạn.

Đọc từ đầu đến cuối, cả đoạn đều là giọng điệu kịch liệt và dấu chấm than, cách màn hình cũng cảm nhận được sự cấp bách và tức giận của người kia.

Mở đầu tin nhắn là trách móc cậu ấy tại sao tắt điện thoại, ngay sau đó là truy hỏi có đang chuẩn bị cho cuộc thi không, soạn xong ca khúc và phổ nhạc chưa, cuối cùng là trách cậu ấy tại sao không nghe lời, những người khác sống tiếp để tạo ra giá trị cho thế giới này và người bên cạnh, tại sao con không giống.

Nói thật tôi đọc mà hơi ngạt thở.

Có lẽ đây chính là nguyên do.

Có lẽ thấy cậu ấy không trả lời tin nhắn ngay lập tức nên dứt khoát gửi trò chuyện tới, nhấn từ chối lại gọi lại, cứ lặp lại mấy lần như thế, bên kia lại gửi một tin nhắn đến.

“Mẹ thấy mày thật sự cứng cánh rồi! Điên rồi! Không coi ai ra gì cả!”

Chậc, tôi thừa nhận mình đã bị kích thích bởi dòng chữ và ba cái dấu chấm than này.

Khi bà ấy gọi đến lần nữa, tôi ra ban công nghe điện thoại.

Tôi chưa kịp mở miệng, giọng nói bén nhọn của người phụ nữ trung niên đã xuyên qua dòng điện đập vào lỗ tai như bắn liên thanh.

Cụ thể đã nói những gì tôi không nghe lọt tai, dù sao cũng là những lời nhảm nhí khó nghe.

“Hóa ra bình thường bà đều mắng cậu ấy như thế?” Tôi ngắt lời bà ấy và hỏi.

Không biết có phải kinh ngạc vì giọng nói khác không, người phụ nữ ngây người ra, hỏi tôi là ai.

“Bà phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã?” Tôi lặp lại lần nữa, “Bình thường bà đều mắng cậu ấy như thế à?”

Người phụ nữ đầu kia điện thoại hét ầm lên như thể bị thứ gì kích thích, “Mày là ai! Con trai tao đâu! Bảo nó ra nghe điện thoại! Đúng là mất dạy, dám không nghe điện thoại của tao!”

Giọng nói này khiến màng nhĩ tôi đau, tôi đưa điện thoại ra xa hơn.

Bảo sao cậu ấy sống một mình, gặp phải người mẹ khác người thế này dù không điên cũng phải lột da.

Người phụ nữ tức giận, bắt đầu nhả ra những lời nói bậy bạ gì đó, rất có khí thế xuyên qua điện thoại cho tôi mấy cái bạt tai hung tợn.

Tôi cũng lười nghe tiếp nên cúp điện thoại nhấn nút tắt máy.

Lúc quay đầu lại người uống say không biết trời trăng gì đã tỉnh dậy, hốc mắt đo đỏ đứng nhìn tôi cách đó không xa.

Ban đêm rất yên tĩnh, cho dù không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe rõ bảy tám phần cuộc đối thoại.

“Tôi…” Tôi không hiểu sao hơi nghẹn lời, đi tới trả di động cho cậu ấy rồi giải thích, “Tôi nghe điện thoại thay cậu…”

Đón lấy ánh trăng đối diện với cậu ấy thế này, tôi nhìn thấy mấy vết sẹo cậu ấy giấu bên trong cánh tay.