Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất

Chương 4



15

Sau khi nhận ra trong lòng thằng con trai cưng của mình tồn tại một người phụ nữ có địa vị còn cao hơn cả mình, mẹ Tống cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

Cảm giác khủng hoảng như vậy khiến bà ta nhìn tôi thuận mắt hơn nhiều.

Trong lòng bà ta lúc này, bất kỳ ai cũng sẽ tốt hơn Mạnh Thanh Như, chẳng hạn như tôi đây.

Gia cảnh của tôi không tốt, nhưng tôi có sức khỏe, và quan trọng nhất là tôi sẽ không giành con trai với bà ta.

Mà hoàn cảnh gia đình không tốt đồng nghĩa với việc tôi dễ bị khống chế, sau này nếu không hài lòng thì cứ việc quăng cho ít tiền rồi đuổi đi là được.

Nghe theo gợi ý của thím Lưu, tôi được dẫn đến bữa tiệc trà chiều giữa bà ta và những “quý bà” khác.

Thím Lưu nói với bà ta rằng nên đưa tôi ra ngoài để mọi người biết tôi mới là cô con dâu yêu thích của bà ta, nếu Mạnh Thanh Như và Tống Hy Minh vẫn cứ gian gian díu díu mập mờ với nhau, thì cô ta sẽ trở thành condi vô liêm sỉ.

Bà Tống rất ghét tôi, nhưng bà ta sẵn sàng ép dạ cầu toàn, phải khiến cho Mạnh Thanh Như sống không yên thân mới thỏa lòng bà ta.

Tôi vừa bất lực phàn nàn với Mạnh Cảnh Quân về việc bà Tống rắc rối như thế nào, vừa theo chân bà ta đi đến địa điểm chỉ định.

Đó là một quán trà cao cấp, những vị khách đến đây đa số đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu, tầng lớp bình dân hoàn toàn không đủ khả năng chi trả, cũng vì lẽ đó, nơi này nghiễm nhiên trở thành chốn tiêu tiền của những kẻ giàu có.

Có điều quán trà này bảo vệ quyền riêng tư khá tốt, bởi vậy nhiều người cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây.

Để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, người bình thường muốn vào đã là chuyện cực khó, huống hồ là người đang lén la lén lút theo dõi tôi.

Người đàn ông đó đã bị chặn lại vì câu trả lời đáng ngờ của gã. Tôi nép vào một góc nhỏ ở tầng một của quán trà để gọi điện thoại khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng đợi được Mạnh Thanh Như đang hấp tấp chạy đến.

Mạnh Thanh Như đã cho người theo dõi tôi hơn 10 ngày rồi, càng không tìm thấy manh mối gì, cô ta lại càng sốt ruột và không cam tâm, càng muốn nắm thóp tôi cho bằng được.

Mãi đến bây giờ mới bắt được chút hy vọng, sao cô ta có thể từ bỏ cơ chứ?

Một kẻ đang đói đến phát điên bỗng nhìn thấy thức ăn thì làm gì nhắc đến hai chữ “lý trí” được nữa?

Với thân phận của Mạnh Thanh Như, cô ta muốn vào trong là việc vô cùng dễ dàng.

Tôi vẫn đứng ở chỗ cũ, vừa cúi đầu vừa đi qua đi lại và nói chuyện với ai đó qua điện thoại, cho đến khi tôi liếc thấy một góc áo màu vàng nhạt đang lặng lẽ tiến lại gần.

"Rốt cuộc anh đang muốn làm cái quái gì vậy? Tôi đã tới nơi rồi, phòng 5099 sao? Tôi nói cho anh biết đây là lần cuối cùng, giữa chúng ta sẽ không có lần sau đâu! Nếu như chuyện này bị phát hiện thì tôi tiêu đời thật đó! Không thể để người khác biết chuyện này, xem như tôi cầu xin anh đấy, có được không?"

Sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn cúi đầu, vội vội vàng vàng chạy vào thang máy và ấn vào tầng 5.

Mạnh Thanh Như sẽ không theo tôi lên trên vì cô ta có tật giật mình.

Cửa thang máy dần dần đóng lại, sau đó dừng lại ở tầng 5, nhưng tôi không ra ngoài mà đứng nhìn cửa thang máy từ từ khép lại lần nữa, lần này tôi lên thẳng tầng 8, đó mới là tầng mà bà Tống đã nói với tôi.

Còn căn phòng 5099 ở tầng 5 là căn phòng mà ông Tống thuê để ăn chơi hưởng thụ.

Tôi vừa bước vào phòng đã nghe thấy bà Tống đang dùng mọi cách để chê bai Mạnh Thanh Như, từng câu từng chữ nói ra đều thể hiện rõ nỗi chán ghét với cô ta.

Bà ta cũng không ưa gì tôi, nhưng lúc này đây, bà ta lại thân thiết gọi tôi là Tri Sương, còn bảo tôi ngồi bên cạnh bà ta nữa.

Sau khi tôi ngồi xuống, bà ta càng thể hiện lộ liễu hơn, hơn nữa càng nói càng hăng say, mấy người xung quanh không tiện hùa theo nên chỉ ngồi im hóng chuyện.

Cho đến khi thím Lưu bước vào với nét mặt vô cùng khó coi.

Thím ta đứng cạnh bà Tống và ngập ngừng nói điều gì đó, tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến biểu cảm của bà Tống thay đổi 180 độ.

Trong ánh mắt tò mò của đám người, bà Tống đành viện một cái cớ rồi cầm lấy túi xách đứng dậy rời đi.

"Này, bà ấy làm sao vậy?"

Tôi ngồi nghe bọn họ to nhỏ bàn luận một lúc rồi mới từ từ đứng dậy và đi theo sau bà Tống.

Lúc tôi bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng cãi vã khá lớn.

Bà Tống đang mất hết bình tĩnh, bất chấp hình tượng, giận đến mức chửi không rõ lời, còn ông Tống thì đang hạ giọng xuống, hy vọng có thể giải thích và dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa để chuyện này lắng xuống.

Cuối cùng mũi nhọn lại chĩa vào người phụ nữ trốn sau lưng ông Tống.

Bà Tống đứng trước mặt người phụ nữ đó, giơ tay tát cho cô ta mấy cái, người phụ nữ kia cũng không cam tâm đứng im bị đánh, thế là hai bên lao vào đấm đá nhau.

Tôi thấy Mạnh Thanh Như đứng trong đám người với sắc mặt tái nhợt, cô ta luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngoại trừ bọn họ, đám người còn lại đều là những người bị thu hút nên đứng vây lại hóng hớt nhiều chuyện.

Sau khi đứng xem vài phút, tôi gọi điện cho Tống Hy Minh và sốt sắng nói với hắn rằng: Không biết đã xảy ra chuyện gì mà mẹ Tống lại đánh nhau với người ta rồi.

"Anh Hy Minh ơi, anh tới đây nhanh lên, bây giờ em không biết phải làm thế nào nữa, anh mau tới đây ngay đi, em đợi anh ở cửa quán trà."

Sau khi cúp điện thoại, tôi xuống tầng một của quán trà đứng đợi người nọ, không lâu sau, Tống Hy Minh hớt ha hớt hải chạy đến.

"Anh Hy Minh, để em dẫn anh lên trên."

Đợi đến khi tôi dẫn Tống Hy Minh lên đến nơi thì bà Tống và người phụ nữ kia đã bị mọi người tách ra rồi, bà Tống đang gào khóc, nước mắt rơi lã chã kể về nỗi uất ức của mình.

Thấy Tống Hy Minh xuất hiện, bà ta chợt bừng bừng khí thế như thể trông thấy tâm phúc của mình.

* Tâm phúc: (主心骨) người đáng tin cậy.

Mạnh Thanh Như thấy tôi đứng bên cạnh Tống Hy Minh thì thay đổi vẻ mặt ngay.

“Hứa Tri Sương!” Cô ta thét chói tai rồi lao về phía tôi.

Tôi giật mình hoảng sợ, vội trốn sau lưng Tống Hy Minh.

Tống Hy Minh chẳng rõ đầu đuôi, chỉ vô thức cản Mạnh Thanh Như lại.

"Thanh Như, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Thanh Như nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là kẻ thù giet cha cô ta vậy.

"Hy Minh, mọi chuyện đều là do con đi~ chó này ngấm ngầm giở trò, sao anh còn bảo vệ cho nó chứ?"

Bà Tống trợn trừng mắt đi về phía cô ta, thằng con trai cưng đáng ra phải đang an ủi bà ta lại bị một đứa con gái khác ngăn lại, mà con nhỏ này lại chính là kẻ đầu têu, chỉ cần nghĩ tới đây là bà ta đã tức điên lên rồi.

"Hy Minh, tôi mới là mẹ của anh!"

Tống Hy Minh bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.

Hắn nhìn đám người đang hóng hớt xung quanh một lượt, trước khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, hắn chỉ có thể khuyên nhủ đôi bên về nhà rồi đóng cửa bàn luận vấn đề này.

Tôi quay về cùng bọn họ.

Trên đường trở về, mẹ Tống và Mạnh Thanh Như tranh nhau giải thích.

Một người thì nói rằng mình đang thư thả uống trà chiều, nào ngờ Mạnh Thanh Như lại cưỡng ép xông vào phòng của cha Tống, biến bà ta trở thành trò cười cho thiên hạ. Đúng là bà ta luôn biết những việc cha Tống đã làm, nhưng vì quá coi trọng thể diện nên bà ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ mà thôi. Hành động lần này của Mạnh Thanh Như chắc chắn là muốn làm bà ta bẽ mặt nơi đông người, vậy nên bà ta mới tức giận đến thế.

Còn người kia thì nói rằng mình chỉ muốn theo dõi một người, cô ta nghĩ rằng tôi đang làm chuyện đáng xấu hổ trong phòng, cho nên sau khi gõ cửa một lúc lâu mà người bên trong chẳng có động tĩnh, cô ta mới nhờ người cưỡng chế mở cửa ra, nào ngờ đụng phải người bên trong đang bàn chuyện hợp tác làm ăn.

Cô ta kiên quyết khẳng định rằng tất cả những chuyện này là do tôi ngấm ngầm giở trò, là tôi đang bày mưu tính kế hãm hại cô ta, nhưng ngoài câu nói mà cô ta đã nghe được lúc tôi nói chuyện điện thoại thì chẳng còn chứng cứ nào khác nữa.

Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, Tống Hy Minh càng thêm nhức đau đầu.

Hắn thấy tôi cứ ngồi im không lên tiếng nên hỏi: "Cô có điều gì muốn nói không?"

"Em còn có thể nói gì đây?" Tôi hỏi ngược lại: "Em chỉ đang uống trà chiều với dì, em không thể hiểu nổi tại sao chị Như lại đối xử với em như vậy, chẳng lẽ là do em vẫn còn ở bên cạnh dì sao?"

Tôi biến những lời tố cáo của Mạnh Thanh Như thành một câu chuyện hoàn toàn khác, vì tức giận, vì không muốn buông tha cho tôi, cho nên cô ta mới nói như vậy.

Lúc này bà Tống cũng đứng về phía tôi.

"Cô Mạnh đây cũng to gan thật, Tri Sương là đứa con dâu mà tôi công nhận, cô có tư cách gì mà đòi đuổi con bé đi?"

Mạnh Thanh Như tức đến chẳng nói nên lời, lồng ngực không ngừng phập phồng làm người ta cứ sợ cô ta sẽ ngất đi vì cơn giận này.

Lúc này đây Tống Hy Minh đang rối rắm vô cùng, đầu hắn đau như búa bổ.

Nhưng trong tình huống này, hắn chỉ có thể tìm cách dỗ dành cả hai bên cùng một lúc.

Tôi biết hắn đã bắt đầu dần mất kiên nhẫn với Mạnh Thanh Như.

Thực ra thì hắn có phần oán giận đối với hành động của cô ta vào ngày hôm nay, dù sao hắn cũng là một người coi trọng sĩ diện, tốt khoe xấu che mà, ai đời lại đi vạch áo cho người xem lưng. Những chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài cho người khác có cơ hội dèm pha, đàm tiếu được.

Hơn nữa, hắn cũng đã chán ngấy cái cảnh Mạnh Thanh Như chỉ vì ghét tôi mà đi bịa đặt đủ thứ chuyện trên đời, mang lại cho hắn ta không biết bao nhiêu là phiền phức khiến hắn đau đầu chet đi được.

Người con gái hắn hết lòng yêu thương đáng ra phải trong sạch, không nên hết giận dỗi vô lý rồi lại cố tình gây sự như vậy.

Tối hôm ấy, cuộc trò chuyện của hắn với nam game thủ đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của tôi.

Còn tôi vẫn như thường lệ, lên mạng kể lể hết mấy chuyện này với Mạnh Cảnh Quân.

Để an ủi tôi, lần đầu tiên anh ta lên tiếng phàn nàn về Mạnh Thanh Như với tôi.

Lần kế tiếp Mạnh Thanh Như đến tìm tôi là lúc tôi đang bơi trong hồ bơi.

Dù sao thì vụ lùm xùm của ông Tống đã mang lại một vài tác động tiêu cực cho công ty, điều này khiến Tống Hy Minh bận đến mức gần như chẳng thấy bóng dáng đâu.

"Hứa Tri Sương, rốt cuộc mày đã làm cái gì mà tất cả mọi người ai ai cũng nói đỡ cho mày, bênh vực mày thế hả?" Mạnh Thanh Như cực kỳ không cam lòng, rõ ràng trước đây bọn họ đều cưng chiều cô ta vô điều kiện.

Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà cả Tống Hy Minh và anh trai Mạnh Cảnh Quân đều nhắc nhở cô ta, bảo cô ta đừng nhắm vào Hứa Tri Sương nữa, Hứa Tri Sương chỉ là một cô gái bình thường, không thể chịu đựng nổi sự dày vò của cô ta đâu.

Tôi phớt lờ Mạnh Thanh Như, ra khỏi bể bơi và đi vào phòng tắm.

Mạnh Thanh Như vẫn theo sát tôi và không ngừng lải nhải.

Tôi vặn vòi nước trong bồn rửa tay, nhìn Mạnh Thanh Như đang từng bước tiến lại gần qua gương.

Khi cô ta tới gần tôi, tôi bất ngờ quay lại, mỉm cười rồi nắm chặt lấy tóc cô ta, ấn đầu cô ta thật mạnh vào trong bồn nước.

Vì mất cảnh giác nên cô ta không kịp kêu cứu, trong miệng chỉ toàn là tiếng nước ọc ọc mà thôi.

Tôi nhìn mình trong gương, ánh mắt trong đấy tràn đầy hận thù.

Lúc này, tôi thực sự nghĩ đến việc dìm chet con ả này.

Nhưng cuối cùng tôi đã buông tay ra, thế này vẫn chưa đủ, còn thiếu Mạnh Cảnh Quân và Tống Hy Minh nên kế hoạch của tôi vẫn chưa thành công.

Nhìn cô ta ngã xuống đất và ho sặc sụa, tôi cúi xuống, nắm lấy tay cô ta tát mạnh vào má mình rồi che mặt chạy ra ngoài.

16

Sau khi chạy ra ngoài, tôi vừa khóc nức nở vừa gọi điện cho Mạnh Cảnh Quân.

"Em thật sự không hiểu, chỉ vì em dễ bắt nạt, cho nên mới bị bọn họ chà đạp một cách trắng trợn không thương tiếc như vậy sao? Nhưng dựa vào đâu cơ chứ!"

Mạnh Cảnh Quân hoảng hốt, lúng túng an ủi tôi, hỏi rõ chuyện đã xảy ra từng chút một.

Tôi biết nhẫn nại của con người có giới hạn, chẳng ai muốn dỗ dành một người phụ nữ chỉ biết khóc mãi không ngừng.

Một khi nhẫn nại cạn kiệt thì sẽ nảy sinh suy nghĩ muốn trốn thoát khỏi sự phiền phức khiến người ta chán ghét kia.

Vì vậy, tôi ngừng khóc rất đúng lúc, còn xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh ta chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.

Những bông hoa trắng yếu ớt luôn là loài dễ khơi dậy khao khát được che chở của con người nhất.

Lời nói của Mạnh Cảnh Quân ngày càng nồng đậm cảm giác áy náy. Bởi vì người cố ý gây sự, vô duyên vô cớ bắt nạt tôi chính là cô em gái của anh ta.

Đến chiều thì Tống Hy Minh gọi điện đến.

Chắc hẳn Mạnh Thanh Như đã mách lẻo với hắn và hắn cũng đã hỏi thăm người làm trong biệt thự, biết rằng tôi vừa che mặt vừa khóc lóc chạy ra ngoài.

Cuộc gọi này không hề có sự chất vấn hay hỏi tội mà chỉ có những lời hỏi han và nỗi bực bội của Tống Hy Minh mà thôi.

Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng trách mắng gắt gỏng của Mạnh Thanh Như.

Rõ ràng Tống Hy Minh không tin những lời cô ta nói, hay đúng hơn là không còn hoàn toàn tin tưởng nữa.

So với thái độ gay gắt của Mạnh Thanh Như, rõ ràng tôi lý trí hơn nhiều, chẳng qua trong lời nói vẫn ẩn chứa nỗi tủi thân khó nói thành lời.

Sau khi giải thích tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, tôi còn cố ý bổ sung thêm một câu để thể hiện mình là một cô gái hiểu chuyện.

"Có lẽ chị Như làm vậy là vì ghen thôi ạ. Em, thật ra em không để bụng chuyện này, em không sao đâu, nhưng anh có thể giải thích cho chị ấy hiểu được không ạ? Em, em chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, nhưng sao mà khó quá đi mất."

Nói xong câu này, tôi bắt đầu khóc nấc lên. Không để Tống Hy Minh có cơ hội mở miệng, tôi vội cúp điện thoại rồi tắt nguồn luôn.

Tiếp theo hãy để Mạnh Thanh Như tự giải thích, tự chất vấn đi.

Cảm giác bị người khác không tin tưởng là cảm giác đau đớn nhất, huống hồ người nọ là Mạnh Thanh Như, kẻ có lòng kiêu hãnh cao ngút trời.

Tôi đã không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai suốt ngày hôm đó, tôi cũng không nhận bao lì xì từ Tống Hy Minh và Mạnh Cảnh Quân.

Nếu bọn họ chuyển khoản thì tôi sẽ hoàn lại không thiếu một đồng.

Tôi gửi tin nhắn thoại cho Mạnh Cảnh Quân: “Em biết anh thương xót em, nhưng số tiền này quá lớn, em không thể nhận được đâu. Đây là lần đầu tiên trong đời có người đối xử tốt với em như vậy, em thực sự rất cảm động, cảm ơn anh nhiều lắm!”

Tôi lại nhắn tin cho Tống Hy Minh: [Thôi anh đừng làm như vậy, em sợ chị Như biết được lại hiểu lầm ạ. Chị ấy ghét em nhiều lắm rồi, em không muốn chọc tức chị ấy thêm nữa, cảm ơn anh.]

Người đầu tiên tìm thấy tôi là Mạnh Cảnh Quân, tôi vừa ra khỏi siêu thị đã thấy anh ta bước xuống xe với ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi.

"Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Tôi tỏ ra cảnh giác, anh ta lại nói: "Trong khoảng thời gian này Thanh Như đã làm rất nhiều hành động vô lý, tôi là anh trai của em ấy, nhưng sẽ không vì thế mà nối giáo cho giặc. Tôi, tôi chỉ muốn tìm cô để nói lời xin lỗi mà thôi."

Dù sao anh ta cũng là tài phiệt đời thứ hai vô cùng kiêu ngạo, đây đã là thỏa hiệp lớn nhất mà anh ta có thể thực hiện rồi.

Sau một hồi do dự, tôi đồng ý.

Chúng tôi đến một quán cà phê vắng khách.

Tôi căng thẳng im lặng ngồi xuống theo anh ta, nghe anh ta tha thiết xin lỗi về hành vi của Mạnh Thanh Như.

Anh ta nhíu chặt mày, hiển nhiên là vì cô em gái hay gây chuyện vô cớ của mình.

Không cần hỏi tôi cũng có thể đoán sơ qua tình hình của nhà họ Mạnh vào lúc này.

Có lẽ Mạnh Cảnh Quân đã nói tốt về tôi trước mặt Mạnh Thanh Như, thậm chí còn giải thích thay tôi nữa, nhưng cô ta chấp nhận điều đó mới lạ đấy.

Dẫu hai người họ là anh em, hơn nữa quan hệ còn rất tốt, nhưng suy cho cùng thì không cùng một mẹ sinh ra.

Đương nhiên bà Mạnh sẽ đứng về phía con gái của mình, thành ra ông Mạnh sẽ bị kẹt ở giữa.

Có lúc ông ta cảm thấy con gái thật sự bị ức hiếp, có lúc lại cảm thấy nên tin tưởng năng lực và phán đoán của con trai, dù sao nó cũng là người thừa kế của mình cơ mà.

Quay về hiện tại, tôi rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi của Mạnh Cảnh Quân.

"Tôi có thể hiểu được việc chị ấy lo được lo mất, lo đến mức thần hồn nát thần tính, nhưng tôi hy vọng chị ấy sẽ ngừng xem tôi là tình địch".

"Thật ra, tôi đã có người mình thích rồi. Có thể anh ấy không đẹp trai và giàu có như Tống Hy Minh, cũng có thể là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng trong lòng tôi, anh ấy là người tốt nhất."

Mạnh Cảnh Quân không ngờ tôi lại nói như vậy, dừng khoảng chừng là 2 giây.

"Cô có người mình thích rồi? Là ở ngoài đời thật luôn sao?"

Tôi lắc đầu, cười ngây ngô: “Tuy tôi chưa từng gặp anh ấy, và có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được, nhưng kiếp này có thể làm bạn với một người như anh ấy là tôi đã thấy mình may mắn lắm rồi.”

Từ vẻ mặt của anh ta, tôi biết, anh ta đang nghĩ đến chính mình.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tôi không nói thêm lời nào nữa, thời gian còn lại nên để anh ta từ từ suy ngẫm đi.

Người thứ hai tìm đến tôi là cô chủ của tập đoàn nhà họ Khưu, Khưu Tĩnh.

Khưu Tĩnh là một trong số những người theo đuổi Tống Hy Minh, có điều đã rất rất lâu rồi cô ấy không xuất hiện.

Trước khi tôi trở thành bạn gái của Tống Hy Minh, Khưu Tĩnh đã dùng mọi cách để theo đuổi hắn. Đến lúc tôi và Tống Hy Minh ở bên nhau, vì không cam tâm nên cô ấy đã tìm tôi rất nhiều lần, còn nói mấy lời ấm ức không phục nữa chứ.

Nhưng sau vài lần, cô ấy không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Theo những gì cô ấy nói, cô ấy không thảm hại đến mức đi thích một tên đàn ông đã có bạn gái.

Lần này cô ấy đến tìm tôi, có lẽ là vì chuyện của Mạnh Thanh Như và Tống Hy Minh.

Sau khi tôi gặp Khưu Tĩnh, cô ấy vừa mở miệng đã hỏi một tràng dài: " Hiện tại chuyện giữa cô và Tống Hy Minh là thế nào vậy? Chẳng phải hai người đang yêu nhau à? Sao không thấy hai người kết hôn? Tại sao Tống Hy Minh vẫn còn dây dưa với Mạnh Thanh Như? Mới mấy năm không gặp, chẳng lẽ Mạnh Thanh Như đã biến chất đi làm con giáp thứ 13 rồi hả?

Cô ấy đặt ra quá nhiều câu hỏi, tôi gượng cười, vẻ mặt tràn đầy bất lực: "Có lẽ tôi sắp chia tay với Tống Hy Minh rồi. Thực ra anh ấy không hề thích tôi, hoặc là, anh ấy ở bên tôi chỉ vì thấy tôi là người phù hợp mà thôi."

"Hả? Sống vậy mà coi được á?" Khưu Tĩnh sửng sốt.

Tôi hỏi: “Cô còn thích anh ấy không?”

Khưu Tĩnh nghiêm túc nghĩ về điều đó: "Thật ra, tôi chẳng rõ mình có còn thích anh ấy hay không nữa, nhưng chắc chắn một điều là tôi vẫn không cam lòng. Anh ấy là người đầu tiên tôi theo đuổi, tôi đã nói ngay từ đầu là mình nhất định phải cưa đổ anh ấy mà."

Đây là điều tôi không hề nghĩ tới.

Nhưng chả sao cả, tôi chỉ cần một người có thể kích thích Mạnh Thanh Như, vừa khéo Khưu Tĩnh lại là ứng cử viên sáng giá nhất.