Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 36: Chị tự ngẫm lại bản thân mình đi



36. 23 tuổi, liều mạng cho vào bệnh viện, Đào Mộng Trúc a, mày còn có thể trẻ tuổi bao lâu?

Nói cái quỷ gì mới làm người ta cảm động, đây là một vấn đề thâm ảo.

Đào Mộng Trúc từng viết ra rất nhiều khung cảnh tỏ tình, nhiều đến nhất thời nàng không nghĩ ra cảnh nào mới là cảnh đả động mình nhất.

Là lúc ngàn cân treo sợi tóc, oanh oanh liệt liệt, sóng vai đối mặt với sinh tử?

Là lúc đường phố không có ai, dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, hai người tay trong tay, bình bình đạm đạm nói ra chân tình?

Hay là lúc, ôm nhau giữa biển người, yên lặng bày tỏ tất cả những gì không thể nói thành lời.

Mỗi khi nghĩ đến những thứ này, nàng luôn cho rằng mình là một con người thâm tình, nhưng cho dù dưới ngòi bút từng có bao nhiêu câu chuyện thâm tình đi nữa, vẫn không thay đổi được sự thật là nàng ngay cả ghẹo gái cũng không biết.

Cho nên, phong thư tình này, nàng viết không ra.

Nàng chưa từng chân tay luống cuống với một người như thế, chưa từng đau đầu nóng não nhìn văn bản như thế.

Không phải chỉ viết chút gì đó thôi sao? Bí ý tưởng vốn là chuyện bình thường, lúc bí thì sờ sờ cá, lại gãi gãi ót, cuối cùng linh cảm sẽ xuất hiện, có cái gì mà viết không ra?

Đối với nàng mà nói, viết lách chỉ là chuyện giỡn chơi thôi, duy mỗi phong thư tình này, luận thế nào nàng cũng không giỡn nổi.

Nàng sợ dục vọng của mình sẽ dọa Chân Sảng bỏ chạy khỏi mình, nàng sợ ngôi nhà này sẽ một lần nữa trở thành nơi một mình nàng trốn tránh thế giới, nơi tị nạn không cần biết sáng tối lăn lộn sống cho qua ngày, nàng càng sợ hơn nếu có một ngày Chân Sảng trở thành khách qua đường của cuộc đời mình, mà sau này, mỗi khi nàng đối mặt với khách qua đường Chân Sảng đều phải giữ khoảng cách rất xa.

—— Tôi không khống chế được tình cảm của mình với em, nhưng cũng không lấy nổi dũng khí để thích em, mỗi khi nhàn rỗi, tôi đều vùng vẫy và do dự, một lần lại một lần chất vấn bản thân, những lời này bao giờ mới có thể nói với em.

Đào Mộng Trúc viết viết xóa xóa, hơn nửa ngày mới viết ra được một câu như thế, phát ngốc nhìn chằm chằm nó mấy phút, lại cảm thấy quá mức kiêu căng, yên lặng xóa sạch chơn.

"Mày đừng tự coi mình là nữ chính ngôn tình a, giản dị một chút!" Đào Mộng Trúc ôm đầu tự phỉ nhổ mình, bỗng nhiên có một loại bốc đồng muốn từ bỏ.

Thư tình và này nọ, nàng đúng là viết không ra.

Nhưng mà nếu không viết ra, bạn cùng phòng sẽ trải qua đêm Thất tịch cùng người khác!

Đào Mộng Trúc nằm sấp xuống bàn phím kiềm chế âm lượng kêu rên hơn nửa ngày, càng nghĩ càng thấy khó chịu, cắn răng bật dậy, nhón chân ra phòng khách rót một cốc nước lớn cho vào bụng.

Tiểu Nhật Thiên đang ngủ nghe thấy tiếng bước chân, yên lặng mở hai mắt mông lung ra, nhìn theo Đào Mộng Trúc đi ra rồi đi về phòng một chuyến, liền lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Một lần nữa trở về máy vi tính, Đào Mộng Trúc càng cảm giác có một luồng nhiệt mang theo cảm giác đau đớn không rõ lý do, chạy từ đầu đến đuôi, cuối cùng lấp kín lồng ngực, làm sao cũng không thông, nàng cắn răng dựa lưng vào ghế tựa, tận lực để cơ thể mình thư giãn, tập hít thở sâu.

Nhưng mà, mấy phút cắn răng chịu đựng cũng không có bất cứ tác dụng gì, trái lại hô hấp càng thêm khó khăn.

Đào Mộng Trúc nhíu mày, tắt máy vi tính đứng dậy trở về giường, nằm thẳng thốn, nhắm mắt cố gắng ngủ.

Nhưng trái tim cứ thít lại đau đớn làm cho nàng không cách nào có thể ngủ, cố chịu đựng 10 phút, nàng rốt cuộc buông tha giãy giụa, đứng dậy ngồi trở lại máy vi tính, lên baidu tra "Đau dạ dày" "Đau tim" "Đau ngực" "Đau từ bụng đến ngực" "Khó thở" bất cứ từ khóa nào nàng có thể nghĩ đến.

Thành thật mà nói, sống lâu như vậy, ngay cả hiện tại nàng đang đau ở vị trí nào, đau loại nào cũng ngáo ngơ không phân biệt được, thế cho nên nàng tìm ra một đống nguyên nhân thậm chí phương pháp chữa trị, lại không biết mình nên áp dụng cái nào.

Đau đớn duy trì hơn nửa tiếng, nàng thử không ít phương thức giảm đau baidu chỉ, mặc kệ là ngồi hay nằm, nhấn huyệt vị, cũng không có bất cứ tác dụng nào.

Nàng dở khóc dở cười tự giễu chính mình: "Nếu như không phải mày tìm lộn phương pháp, thì chính là năng lực đọc hiểu quá kém, không có hình liền làm không được động tác chuẩn... mình sẽ không bị bệnh tim đâu đúng không?"

Sau đó, đau quá lâu, hầu như Đào Mộng Trúc mất đi năng lực tự hỏi, nhất thời chỉ muốn cắn răng chịu đựng, chịu đựng qua buổi tối này... nàng nghĩ, có lẽ giống như mỗi lần nàng bị hoa mắt chóng mặt buồn nôn, cắn môi chịu đựng, tới sáng sẽ tốt lên.

Sau đó nữa, không biết tên vô lương nào trên baidu trả lời một câu hỏi về đau dạ dày: "Uống nước nóng đè đè chút, sẽ đỡ nhiều lắm."

Đào Mộng Trúc nhìn thấy, đồng thời cũng tin, vì vậy nàng cắn răng đi đến máy lọc ấn nút nấu nước, dựa ở góc tường lâm vào nỗi chờ đợi sinh không thể luyến.

Người ta nói nước nóng giải bách bệnh, nóng sốt, cảm mạo, đau dạ dày, dì cả cũng cần, không chừng uống xong thật sự khỏi thì sao?

Nàng chờ a chờ bên cạnh máy lọc nước, chờ rồi chờ, nhịn không được ôm ngực chậm rãi khom người cuộn mình ở góc tường.

[ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ] có lẽ chính là loại cảm giác này a?

Đào Mộng Trúc trực tiếp hoài nghi có phải vì bạn cùng phòng định trải qua đêm Thất tịch với người khác mà bản thân bị trùng kích hay không... nhưng mà, cảm giác đau lòng nàng từng viết trong tiểu thuyết, thật sự là cảm nhận lúc này của nàng sao? Lúc đau lòng, thật sự có lòng nghĩ đủ thứ rắm thối như vậy sao?

Vậy thì thật sự quá không đẹp đẽ rồi...

Giữa thảng thốt, nàng cảm thấy tầm nhìn của mình từ từ mờ đi, sức lực để thở cũng càng lúc càng cần nhiều hơn.

Theo tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, tiểu Nhật Thiên nằm úp sấp bên kia một lần nữa mở to mắt nhìn về phía chủ nhân co ro trong góc, đôi mắt mê man không gì sánh được.

Nó cà nhắc đi đến bên cạnh Đào Mộng Trúc kêu lên hai tiếng, thấy Đào Mộng Trúc không có đáp lại, liền dùng đầu cọ cọ chân nàng.

Cái đầu lông xù cọ cọ làm Đào Mộng Trúc thấy nhột, nàng ngẩng đầu cau mày nhìn về phía tiểu Nhật Thiên, đưa tay sờ sờ đầu nó, nói: "Mày đi ngủ đi, chị không sao."

Tiểu Nhật Thiên không động đậy, chỉ vươn lưỡi liếm liếm ngón chân nàng, Đào Mộng Trúc hơi tỉnh táo lại một chút, nói: "Mày đói bụng à? Để chị chuẩn bị đồ ăn cho..."

Nàng nói, đỡ tường đứng dậy, nhưng bất ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm, thẳng tắp ngã xuống đất.

Tiểu Nhật Thiên nhanh chóng nhảy qua một bên tránh, sau nửa giây sững sờ, tiến lên liếm liếm tay Đào Mộng Trúc, thấy nàng đóng chặt hai mắt, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, gấp gáp gâu gâu kêu to lên.

Nhưng mà tiếng sủa của nó cũng không đánh thức Chân Sảng, hơn 10 giây sau, nó chạy vội đến cửa phòng Chân Sảng, vừa lớn tiếng sủa, vừa dùng đôi chân nhỏ liều mạng cào cào cửa.

Tiếng ồn của tiểu Nhật Thiên không ngừng chui vào tai, Chân Sảng mơ mơ màng màng mở mắt, gãi gãi mái đầu rối bù, để chân trần đi ra mở cửa, còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỉ thấy tiểu Nhật Thiên xoay người chạy về phía máy lọc nước.

"Làm sao vậy?" Chân Sảng dụi mắt há miệng ngáp, chậm rãi nhìn qua hướng tiểu Nhật Thiên chạy.

Giây tiếp theo, đôi mắt nàng từ từ thích ứng với bóng tối nhìn thấy được một người đang nằm dưới đất —— nháy mắt ngớ người.

Chân Sảng cảm thấy chắc chắn là mình còn chưa tỉnh ngủ, chắc chắn là nhìn nhầm rồi, vì vậy nàng nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh.

Máy vi tính của chủ nhà còn mở, nhưng lại không thấy người đâu.

Không không không... đâu phải không thấy người, người nằm ngay bên cạnh máy lọc nước kia kìa!

Nàng quýnh quáng không biết phải làm gì mà xông về phòng rút điện thoại di động đang sạc pin, bước nhanh đến bên cạnh Đào Mộng Trúc, lướt lướt danh sách liên lạc, gọi điện thoại cho Vu Hiểu Thu.

Tiểu Nhật Thiên sốt ruột đảo quanh bên cạnh nàng, một người một chó, một so với một càng luống cuống chân tay hơn.

Điện thoại tút tút tút kêu lên mấy tiếng, Chân Sảng càng nghe càng gấp, cả người cũng cương cứng tại chỗ.

Ngay lúc điện thoại sắp tự động tắt, đầu dây bên kia rốt cuộc Vu Hiểu Thu cũng bắt máy: "Ừm... ừm?"

Cùng là một chữ, kéo ra hai trường âm khác nhau, từ giọng nhừa nhựa mới tỉnh giấc, đến thẫn thờ nghi hoặc.

"Minh Chủ té rồi!" Chân Sảng vừa mở miệng liền bị bản thân làm cho càng thêm hoảng sợ, nháy mắt, giọng nói của nàng đúng là ẩn ẩn tiếng nức nở.

"Gì?"

"Chị ấy té xỉu, không biết chuyện gì xảy ra! Làm sao bây giờ a! Đưa chị ấy lên giường hả!" Chân Sảng nói, dò xét hơi thở Đào Mộng Trúc, lại sờ sờ ngực, ngáo ngơ nói một câu vô ích: "Còn thở nè, tim còn đập, chưa có chết..."

"Phì... ài, người ta té xỉu cô đưa người ta lên giường làm cái gì!" Vu Hiểu Thu đã tỉnh táo một chút, trầm mặc hai giây, bình tĩnh nói: "Cô đừng vội, tôi gọi cứu thương, chờ..."

"À ờ!" Chân Sảng ngây ngẩn đáp lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút cúp máy.

Trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh, tiếng kim đồng hồ tích tắc chuyển động một tiếng một tiếng nhiễu người tâm phiền ý loạn.

...

Đào Mộng Trúc nằm nửa người dựa vào giường bệnh há miệng ngáp, trên tay ghim kim truyền nước, thuốc chậm chậm nhỏ xuống từng giọt.

Chân Sảng ở bên cạnh thập phần cố sức gọt vỏ táo, động tác trên tay chậm cực kỳ, miệng lại cằn nhằn rất nhanh.

"Rốt cuộc em cũng biết được vì sao người yêu cũ của chị hay nói với em con người của chị thích đi tìm chết, chị thật sự đúng là tệ, chỉ cần làm không chết thì đến chết cũng làm sao? Sao không đi ngủ sớm một chút hả? Sao 3 giờ mấy ngủ chết trong phòng khách hả? Sao đang bị mắng như ăn mì thêm muối vậy mà mắt cũng không chớp một cái a? Tối hôm qua thật sự hù chết em với Nhật Nhật, cả Cầu nữa, Ngọc Ngọc, Hồ Dương đều lo cho chị muốn chết!"

"Thật ra tối qua tôi muốn đi uống miếng nước nóng, nhưng nước nóng nó nói không muốn nhìn thấy tôi." Đào Mộng Trúc nhìn miếng táo bị Chân Sảng gọt xấu vô cùng, nói thêm: "Lúc đó có chút khó chịu, nằm trên giường cũng không ngủ được."

"Khó chịu sao không biết gọi em, chị vung tiền* hay là chế trượng** vậy hả! Nhật Nhật đau còn biết hừ hừ a, sao chị còn ngốc hơn nó? Đau đến ngủ không được rồi còn không biết rên một tiếng, nếu như trong nhà không có ai, chị nằm ở đó mấy ngày mới có người phát hiện thi thể của chị a!" Chân Sảng nói, liếc mắt khinh thường: "Nếu như Nhật Nhật không đánh thức em, hiện tại chị gặp nguy hiểm rồi, biết không!"

*Đồng âm với "bại não"

**Đồng âm với "thiểu năng"

"Ừm..." Đào Mộng Trúc gật đầu đáp lời.

"Ừm một cái là xong hả?" Chân Sảng tức giận đem quả táo đã gọt vỏ xong đưa tới tay Đào Mộng Trúc, nói: "Chị tự ngẫm lại bản thân mình đi!"

Đúng vậy, nàng chính là loại người không biết chăm sóc bản thân, chẳng những không chăm sóc, còn đặc biệt sợ phiền phức, mặc kệ là phiền phức cho mình hay phiền phức cho người khác, đều không muốn.

Bị bệnh rất phiền, thật sự không chịu nổi vào bệnh viện vô nước, đau thì chịu đựng cho qua, thật sự không qua được thì mới đến bệnh viện kiểm tra.

Nàng của đã từng, cảm thấy nếu như thân thể không tốt, vậy thì chết thôi, một mình yên lặng sống, một mình yên lặng chết, ngay cả hoàng lịch cũng không nhìn, ngày nào chết ngày đó chôn... đương nhiên, đây đều chỉ là suy nghĩ thôi, có ai thật sự không sợ chết?

Nàng rõ ràng cảm giác được cơ thể của mình không thể so với ngày trước nữa, chẳng những chỉ chịu đựng một ngày một đêm là có thể mệt tới không có tinh thần, trí nhớ còn càng ngày càng kém.

Sau khi quyết định sống dựa vào sáng tác, nàng từng tự nói với mình, nhân lúc tuổi còn trẻ, cố gắng liều một phen, ai mà ngờ hiện tại mới có hơn ba năm ngắn ngủi, nàng đã hoảng hốt cảm thấy mình đã tiêu hao hầu như không còn sức trẻ của mình rồi.

23 tuổi, liều mạng vào bệnh viện, Đào Mộng Trúc à, mày còn có thể trẻ tuổi bao lâu?

"Chị phát ngốc cái gì vậy?" Chân Sảng hỏi.

"Tôi đang ngẫm nghĩ." Đào Mộng Trúc chăm chú trả lời.

"Ngẫm nghĩ có kết quả chưa?" Chân Sảng lại hỏi.

"Ừ... chừng nào tôi có thể xuất viện?" Đào Mộng Trúc nói sang chuyện khác.

"Ba ngày!" Chân Sảng bĩu môi, nói: "Cho chị liều, chị nói coi, thức đêm nhiều ngày như vậy có kiếm đủ tiền cho chị nằm viện một lần không?"

Đào Mộng Trúc hoàn toàn không nhìn đến nửa câu châm biếm sau của Chân Sảng, kìm lòng không đậu mà nhoẻn khóe môi lên.

Ba ngày a _(乛▽乛)" ∠)_

Ý tứ chính là, bạn cùng phòng sẽ không có thời gian làm sự kiện Thất tịch với người ta nữa nhở?