Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 37: Nếu như lúc trước không nói



37. "Tôi muốn viết một câu chuyện về yêu thầm."

Đào Mộng Trúc cười là vì vui không kiềm được, nhưng ở trong mắt người khác lại là cười không có nguyên do.

Một người bị bệnh, phải nằm viện ba ngày, đổi lại là người khác còn có thể cười được?

"Gì vậy? Chị cười cái gì... nằm viện ba ngày vui lắm sao?" Chân Sảng kinh ngạc sờ sờ trán Đào Mộng Trúc, lẩm bẩm: "Không có sốt a, tối hôm qua té hư đầu óc rồi?"

"Ờ, không gì." Đào Mộng Trúc lại ngáp một cái, bỗng nhiên nàng phát hiện ngáp có thể thuận theo tự nhiên che giấu tất cả tâm tình mất tự nhiên, vì vậy làm không biết mệt.

Nhưng mà hậu quả của cưỡng chế che giấu tâm tình thường là trăm ngàn lỗ hổng, trong mắt Chân Sảng hiện lên một tia chần chừ, giây tiếp theo bĩu bĩu môi, tiến lên điều chỉnh tốc độ ống nhỏ chậm lại một chút, nói: "Đừng vận chuyển nhanh như vậy, sẽ đau đó."

"Cái bình này làm sao biết đau." Đào Mộng Trúc nói, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút: "Haiz, cô lấy giúp tôi máy tính xách tay và dây nguồn tôi đặt ở ngăn tủ dưới gầm giường đến đây đi."

"Chị có thể đủ rồi hay không a? Đã nằm viện rồi, còn muốn gõ chữ a?" Chân Sảng liên tục lắc đầu.

"Cô không cảm thấy rất tuyệt sao? Một tác giả nào đó viết truyện viết đến đưa bản thân vào bệnh viện, ở trên giường bệnh mà vẫn nhớ nhung nhiệm vụ đăng chương, chuyện này có người phát tán ra, không chừng tôi có thể được danh hiệu Liều mạng Tam Lang." Đào Mộng Trúc tâm trạng tốt đẹp tự giễu bản thân, giương mắt lên bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Chân Sảng không quá đúng, lập tức thu hồi một bụng cười khẩy của mình, nghiêm mặt nói: "Không phải là tôi nằm đây quá buồn chán sao? Dù sao cũng không có chuyện gì để liều, đây không phải là thời gian để gõ gõ chữ? Nếu mấy ngày này tôi không gõ, trong lòng liền đặc biệt không yên, cảm thấy cuối tháng này sẽ không có cơm để ăn..."

Nhìn Đào Mộng Trúc nói đáng thương như vậy, khóe mắt Chân Sảng không khỏi giật giật mấy cái, nói: "Được, em đem đến cho chị, nhưng chị phải hứa với em, không được ôm máy tính thức khuya ở đây."

"Vậy tối cô quay lại ôm nó đi nhớ, tôi không ngại." Đào Mộng Trúc cười nhẹ, nhìn theo Chân Sảng đi ra phòng bệnh,

Nước thuốc truyền vào huyết quản từng giọt từng giọt, cánh tay có hơi cứng nhắc lạnh lẽo, Đào Mộng Trúc cẩn thận xê dịch chăn đắp lên tay, khóe miệng đeo nụ cười, nhưng lại không biết sao thở dài một tiếng.

Hồi tưởng phản ứng của mình mấy phút trước, Đào Mộng Trúc càng cảm thấy mình hết thuốc chữa, tới lúc này rồi mà còn để bụng với việc bạn cùng phòng ở bên cạnh người khác đêm Thất tịch...

"Tiểu cô nương kia, là bạn gái của cháu à?"

"Hả?" Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt, nhìn về phía bệnh nhân giường bên phải.

Đó là một giọng nói già nua, chủ nhân của giọng nói, là một lão bà bà thoạt nhìn tuổi tác khá cao.

Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, trước đó Chân Sảng ở đây, bà bà vẫn nằm tựa trên giường, yên lặng xem TV.

Giọng nói của Chân Sảng trước nay khá lớn, Đào Mộng Trúc vài lần dùng ánh mắt bảo nàng nói nhỏ chút thôi, cũng là sợ làm ồn đến bà lão, nhưng mà dường như tính nhẫn nại của bà lão rất tốt, mặc kệ nàng và Chân Sảng nói chuyện gì, cũng không có phản ứng, yên tĩnh như không tồn tại.

Bây giờ bà lão bỗng nhiên nói chuyện với nàng, mở miệng một cái đã đâm thẳng vào bí mật sâu trong nội tâm không dám nói của nàng.

"Tiểu cô nương vừa đi khỏi, là bạn gái của cháu nhỉ." Tốc độ lão bà bà nói có hơi chậm, bà hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đào Mộng Trúc, cong mi cười cười, nếp nhăn ở khóe mắt bà nhẹ lộ ra, cho người khác một loại cảm giác rất ôn hòa hiền lành.

Sau mấy giây sững người, Đào Mộng Trúc mơ hồ nhận ra cái gì, cười khổ lắc đầu: "Không phải."

"Bà thấy ánh mắt cháu nhìn con bé, như là rất thích."

"Vâng." Đào Mộng Trúc không phủ nhận, nhưng cũng vô cùng kinh ngạc: "Cái này cũng có thể nhìn ra sao?"

"Tình cảm lộ ra rất rõ ràng, lúc con bé ở đây, mặc kệ cằn nhằn cháu cái gì, cháu cũng cười, sau khi con bé đi, cháu quay ra cửa phát ngốc mấy phút, lại quay qua cửa sổ thất thần mấy phút, bỗng nhiên lại thở dài một hơi..."

"Cũng có thể do cháu không thích ở một mình mà." Đào Mộng Trúc nói, lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ không có gì đẹp cả, lầu cao, lá cây, cột điện, trừ những thứ đó ra không còn gì nữa.

Chỉ là ngoại trừ cửa sổ, nàng cũng không biết mình còn có thể nhìn về đâu.

"Cháu rất an tĩnh, người an tĩnh quen ở một mình, dù không thích, cũng không cần tùy tiện mới xa một người mấy phút thì đã than thở." Lão bà bà học theo vẻ mặt thở dài của Đào Mộng Trúc, nói: "Vừa rồi là như vậy, một mình cười rồi thở dài, là vì thân thể không tốt sao?"

"..." Đào Mộng Trúc lắc đầu, nói: "Cháu có thích cô ấy hay không cũng không quan trọng..."

"Con bé rất quan tâm cháu."

"Cô ấy là người tốt, ngoài quan tâm cháu, cũng sẽ quan tâm mỗi một người bạn thân khác..."

Đào Mộng Trúc nói, lại khẽ thở dài một tiếng.

Chân Sảng tốt với nàng, nhưng nàng không cách nào phân biệt được tốt này có là độc nhất vô nhị hay không.

Nàng ngã bệnh, lúc đó mặc kệ là đổi thành ai, cũng sẽ không bỏ mặc... Khinh Nguyệt sẽ cằn nhằn nàng, Cầu sẽ cằn nhằn nàng, Hồ Dương sẽ an ủi và khuyên bảo nàng, Ngọc Ngọc sẽ nói đùa cho nàng lạc quan lên.

Chân Sảng chỉ làm việc của một người bạn sẽ làm, tận tâm tận lực làm một người bạn, có thể đại diện cho cái gì đâu?

"Cháu từng tỏ tình chưa? Có nghĩ đến để con bé biết không?" Lão bà bà hỏi.

Đào Mộng Trúc lắc đầu, lại gật đầu.

Nàng không dám, sợ một khi đã nói ra khỏi miệng, giữa nàng và Chân Sảng sẽ sinh ra một khoảng cách không thể rút ngắn.

Lúc trước, nàng và Khinh Nguyệt quyết định quen nhau, có người bạn nói với nàng: Nếu như cậu để ý một người bạn, xin đừng cố gắng biến nhỏ trở thành người yêu, nếu như nhỏ từ chối, cậu sẽ mất nhỏ, nếu như nhỏ chấp nhận, trong tương lai của cuộc đời, cậu sẽ có vô số khả năng hoàn toàn mất đi nhỏ.

Sau đó, nếu như không xảy ra sự kiện treo bạn cùng phòng trên weibo, nàng thật sự thiếu chút nữa đã hoàn toàn mất đi Khinh Nguyệt.

Mà lý do làm nàng dừng lại không dám bước tới, không chỉ là sợ mất đi, càng nhiều hơn, là cảm thấy mình quá trèo cao.

Luôn có những người như vậy, nhìn thì tầm thường không gì sánh được, lại có thể xua tan bóng tối trong lòng người khác, cô gái như vậy, đáng giá có được nhiều điều tốt đẹp hơn, không nên chỉ ở bên nàng, cả đời sống trong một căn nhà hai phòng.

Nhưng con người lúc nào cũng ích kỷ, cho nên nàng biết rõ mình tệ như vậy, lại vẫn nhịn không được mà muốn giữ lấy con người nhìn như cách nàng khá xa này.

Nàng muốn cho Chân Sảng biết, bức thiết muốn xé nát vẻ ngụy trang không ham không muốn của mình.

Thậm chí, nàng nghĩ, nếu như cả đời cũng không thể chân chân chính chính ôm lấy một người, vậy có khác gì với mất đi?

Chỉ là dưới ngòi bút của nàng từng viết qua nhiều lời thâm tình như vậy, nhưng lại không thể vì bản thân viết ra một phong thư tình, trong truyện có nhiều người dũng cảm như vậy, ngoài truyện bản thân lại vẫn là kẻ nhát gan.

"Lúc bà còn trẻ từng thích một cô gái, một cô gái rất bình thường..." Lão bà bà nói, ngừng ngừng một chốc, tiếp tục nói: "Cô ấy coi bà là bạn, bà không muốn chỉ làm bạn, sau đó bà liền đối xử tốt với cô ấy, đem hết tất cả các cách bà có thể làm được ra sử dụng, cố gắng đối xử tốt với cô ấy... sau đó, bà nói tớ thích cậu, muốn ở bên cậu cả đời."

"Sau đó thì?" Đào Mộng Trúc chậm rãi nhìn qua chiếc giường bên cạnh.

Trong mắt lão bà bà có một ý cười ấm áp, bà nói: "Lúc đó cô ấy rất hoảng sợ, lắp bắp nói với bà, cô ấy cảm thấy hai người con gái không nên yêu nhau, thậm chí lúc bà bày tỏ 'Không sao, không thể yêu nhau cũng có thể làm bạn' sau đó trốn tránh một trận. Lúc đó, bà rất suy sụp, cảm thấy mình có khả năng mãi mãi mất đi cô ấy, hận không thể quay ngược thời gian... nhưng sau đó a, bà phát hiện cô ấy vốn chưa từng rời xa bà."

Đào Mộng Trúc nhịn không được bật ngồi thẳng dậy, truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, bà quen với cô ấy, thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng chưa từng xa nhau... năm nay, đã là năm thứ 53 rồi." Lão bà bà nói, có chút đăm chiêu nhìn về phía Đào Mộng Trúc: "Về sau bà vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc trước bà không làm gì cả, chỉ duy trì quan hệ bạn bè, có lẽ mấy năm sau, cô ấy sẽ tìm được bạn trai, sẽ kết hôn sinh con, ở bên người khác cả đời, mà bà chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh chúc phúc... bà không dám nói gia đình bà giành cho cô ấy có thể viên mãn hơn một người đàn ông có thể cho, thế nhưng, nếu bà yêu cô ấy, bà nguyện ý cho cô ấy tất cả những gì bà có, không kém hơn bất cứ một người đàn ông nào. Dù sao, lựa chọn một cuộc sống tốt hơn là bản năng của con người, nếu như cháu làm tốt, con bé sẽ cảm nhận được."

"Hình như tôi lại nghe có người đang vênh váo." Ngoài phòng bệnh, lại có thêm một bà bà lớn tuổi dùng túi nhựa mang gà mên đến, bà bước đi run rẩy, bước chân không quá ổn định, nhưng gương mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.

"Tiểu cô nương này muốn theo đuổi người mình thích, nhưng không dám nói ra."

"Chuyện của người trẻ, bà biết cái gì? Trưởng thành rồi, còn thích chỉ cách không đứng đắn cho người ta."

"Hồi còn trẻ tôi theo đuổi bà thế nào, bà quên hết rồi sao?

"Bà muốn khoe khoang chuyện này cả đời à?"

"Thế nào, chuyện này không đáng để khoe khoang sao?"

...

Hai người tuổi tác cao bà một câu tôi một câu mà đấu võ mồm, bà lão giường bên vốn trông vô cùng tĩnh lặng, đợi tới khi gặp được tình yêu của đời mình, một lời nói một nụ cười đều tùy hứng như đứa trẻ.

Đào Mộng Trúc lẳng lặng nhìn hai người, không khỏi lâm vào trầm tư.

Thời gian đại khái trôi qua một giờ, rốt cuộc Chân Sảng cũng mang máy tính và nguồn điện chạy về bệnh viện, trong tay còn cầm một que kem.

"Sau khi về nhà em làm đồ ăn cho Nhật Nhật rồi mới đến, bây giờ trong nhà có hai người bệnh, em cũng sắp thành mẹ rồi... ế, cái cây kem này em vốn định mua hai cây, nhưng mà sợ bây giờ chị ăn kem có lẽ không được tốt lắm, nên chỉ mua cho mình." Chân Sảng vừa giải thích, vừa giúp Đào Mộng Trúc cắm điện, mở máy tính xách tay, đặt lên đùi Đào Mộng Trúc: "Như vậy có thấp quá không, khó chịu? Có muốn em tìm vật gì kê lên cho chị?"

"Không sao, tôi còn đang truyền thuốc, kê lên sợ bị chảy ngược ra." Đào Mộng Trúc nói.

"Ờ, cũng đúng." Chân Sảng gật đầu, đặt mông ngồi bên chân Đào Mộng Trúc, nói: "Chị nói chị, lúc nào bệnh không bệnh, lại chọn ngay ngày Thất tịch đi bệnh, thành thật mà nói, có phải chị đang bày tỏ sự phẫn nộ của chó độc thân hay không?"

Đào Mộng Trúc có chút xấu hổ mà liếc mắt nhìn hai bà bà đang nhẹ giọng nói chuyện phiếm kế bên, thấy ánh mắt của họ đều chuyển qua bên này, không khỏi xấu hổ hơn mấy phần.

"Có cái gì mà phẫn nộ, bệnh hay không bệnh, đều là chó độc thân, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên gõ chữ thì gõ chữ..."

Chân Sảng khinh thường liếc Đào Mộng Trúc, nói: "Chị chính là thiếu người quản lý, em nghe Ngọc Ngọc nói, trước đây Khinh Nguyệt quản chị, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chị rất bình thường."

Nháy mắt Đào Mộng Trúc không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cũng không biết vì sao, từ ngày Chân Sảng biết Khinh Nguyệt trở đi, không có việc gì cũng thích lôi ra nhắc, làm cho nàng đặc biệt kinh hồn bạt vía.

"Cô cứ thích nhắc đến cô ấy làm gì... nói cô đi, tôi ở bệnh viện một mình cũng không sao, sao cô không qua về trải qua ngày Thất tịch với ai đó đi?" Đào Mộng Trúc sử dụng nói sang chuyện khác.

"Ai đó? Là ai? Em là chó độc thân, có thể trải qua Thất tịch với ai a?"

"Chính là bạn của cô, Cát Sinh. Cô cứ như thế bỏ rơi cậu ấy, cô đơn một mình nhiều khổ sở?"

"À, Tiểu Cát ấy hả?" Chân Sảng vẻ mặt ghét bỏ xua tay, nói: "Tên kia, sáng nay em nói với nó, chị bị bệnh, em phải chăm sóc chị, tới tối mới có thể về, sau đó nó quay đầu đi đăng weibo liền hẹn được một em gái... haiz, fan nữ của nó một đống, fan gay cũng không ít, người muốn làm nhiệm vụ với nó có cả đống, cần gì chơi với em a."

Đào Mộng Trúc cúi đầu mở một văn bản mới, nói: "Vậy cô ở bên tôi đi."

"Em ầm ĩ như vậy, chị có thể gõ ra chữ?"

"Ở bên tôi nghĩ dàn ý đi, tôi muốn viết một..." Đào Mộng Trúc dừng một chút, dưới ánh mắt hiếu kỳ của Chân Sảng, tiếp tục nói thêm: "Câu chuyện về yêu thầm."

——-——-——-——-——-——-——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đào Mộng Trúc: Về yêu thầm, về em.

Văn Hoang Cầu: Mỗi ngày cô đấu tranh nội tâm một vạn lần cũng không có chỗ dùng, chỉ cần chưa nói ra, thì vĩnh viễn giống như tôi, là một con chó độc thân có yêu người nhưng lại không có người yêu.

Đào Mộng Trúc: Tôi đã ủ rượu* rồi, rất nhanh có thể bắt lấy bạn cùng phòng.

*Còn có nghĩa là 'đang chuẩn bị'

Văn Hoang Cầu: [ học được kiên cường ] còn tôi thì đã ủ rất lâu rồi.

Đào Mộng Trúc: Tôi không muốn nói chuyện với cô [ từ chối kiên cường ]