Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 52: Mọi người cùng nhau chơi game



52. Đào Mộng Trúc vô lực vươn một cánh tay Nhĩ Khang, nhưng rốt cuộc không thể giữ lại chiến hữu cuối cùng của mình.

Giọng nói của Khinh Nguyệt vang ra từ trong điện thoại của Vu Hiểu Thu, mơ hồ không rõ.

Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt.

Hồi chưa chia tay, nàng và Khinh Nguyệt rất hay gọi điện hoặc là voice chat với nhau, nhưng sau khi chia tay, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào.

Một lần nữa nghe được giọng nói của Khinh Nguyệt, nhất thời nàng có chút hoảng hốt.

Không phải là tình cảm còn tại, chỉ là giữa dòng đời thay đổi, một lần nữa gặp lại người đã từng quen thuộc, có một cảm giác như là đã một khoảng thời gian rất dài rồi.

Năm người ba trước hai sau mà đi ra sân bay, ngoài sân bay người đến người đi, một cô gái cao ráo, trong tay cầm theo một cái bọc nhỏ, sau khi nhìn thấy năm người, lập tức giơ lên vẫy vẫy.

Đó là Khinh Nguyệt, hồi tháng 4 nàng còn đi tìm Đào Mộng Trúc, cho nên trong năm người chỉ có Chân Sảng là chưa gặp qua nàng, lúc này mọi người vừa ra sân bay, liền dựa vào trí nhớ mơ hồ mà nhận mặt lẫn nhau.

Đúng vậy, là trí nhớ mơ hồ, thời gian các nàng chân chính gặp nhau thật sự quá ít.

Trong những ngày tới lui, liên hệ giữa các nàng đều dựa vào voice chat và hán tự, ấn tượng hình dáng của đôi bên làm gì có bao sâu?

Khinh Nguyệt bước nhanh lên bắt chuyện với mọi người, đi theo sau lưng có một cô gái chiều cao tương tự, có lẽ là bạn gái hiện tại - A Mộc, người bị Khinh Nguyệt kéo vào group chat.

Nhất thời Đào Mộng Trúc không biết nên đứng chỗ nào, liền cứng nhắc thẳng băng đứng tại chỗ như cây trúc.

Dường như Khinh Nguyệt cũng không có gượng gạo như vậy, trực tiếp đi đến trước mặt Chân Sảng, vui vẻ nói: "Cậu là Ô muội phải không!"

"Khinh Nguyệt?" Chân Sảng hỏi lại.

"Đúng vậy! Trời ạ! Tôi thấy được người thật của Ô muội rồi!" Khinh Nguyệt kích động nắm tay thần tượng nhà mình, nói: "Đại học năm 2 tôi biết đến cậu, lúc đó vừa mới bắt đầu xem khu gaming trên B trạm, thích xem các M chơi IW, sau đó nhìn thấy video Đánh chết cũng không chơi IW nữa của cậu trên trang đầu, tay tàn đến hơn 2 tiếng mới qua được hai điểm save, chơi một hồi thì khóc luôn, moe phun máu chết tôi!"

Thoáng cái Chân Sảng đã nhớ lại ký ức thống khổ lần đó, nhịn không được cười khổ: "Đừng nhắc lại! Tôi tưởng ngay cả Cat Mario* tôi cũng có thể chơi, thế giới này không còn trò chơi nào có thể đơn giản đánh bại tôi nữa, kết quả Nhị Khôi đề cử cái game IW đó trực tiếp khiến tôi ói ra một chậu máu! 10 phút là cậu ta có thể qua hai điểm lưu trữ, tôi chơi tới 2 tiếng... tay tàn không thể cứu."

*GG xem video đi các bạn _(:3」 ∠)_ game vui lắm

Đào Mộng Trúc đứng một bên mím mím môi, muốn tiến lên nói nàng cũng có xem, nhưng cân nhắc một chút, vì để không phá hỏng bầu không khí, cuối cùng vẫn im lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt sinh không thể luyến tiếp tục trầm mặc.

Khinh Nguyệt nắm tay Chân Sảng, vừa dẫn đường vừa giới thiệu từng người với A Mộc.

Lúc giới thiệu Đào Mộng Trúc, có hơi xấu hổ một chút, nhưng giây tiếp theo cười ha ha một cái liền lật qua một trang mới.

Có khoảnh khắc như vậy, Đào Mộng Trúc cảm thấy giữa mọi người mình là sự tồn tại xấu hổ nhất.

Đối với Khinh Nguyệt, nàng là người cũ.

Đối với A Mộc, nàng là tình địch cũ.

Đối với Chân Sảng, nàng là kẻ theo đuổi khiến người khác tránh không kịp.

Mà lúc mọi người đều vui vẻ hòa thuận nói cười, nàng lại đảm nhiệm vai trò mở miệng là đem đến gió lạnh.

Mọi người quyết định chơi 7 ngày cùng đoàn du lịch, Khinh Nguyệt và A Mộc bày tỏ nhiều năm không có chơi đùa tận hứng, vì vậy cũng kích động gia nhập đoàn du lịch lần này.

Vì để tiện cho sáng mai tập họp, đêm đó mọi người dừng chân tại một khách sạn chỉ cách chỗ tập họp một con đường.

Trên đường đi, mặc kệ là trong xe hay là ngoài xe, Khinh Nguyệt đều biểu hiện ra nhiệt tình cực đại đối với Chân Sảng, từ lúc nắm tay cho đến bây giờ, gần như chưa từng buông ra.

Mà lúc hai người nói đến các loại trò chơi thì Cổ Lương Châu cũng kề đến thảo luận cùng.

Ba đứa nghiện game thoáng cái đã tìm được chủ đề chung, nhất thời làm cho bốn người còn lại như bị cô lập.

Thật ra không phải Đào Mộng Trúc không hiểu ba người họ nói gì, chỉ là không có dũng khí tiến lên. Đi ra ngoài chơi mà, mọi người phải vui vẻ, biết rõ mình nói gì cũng tẻ ngắt thì cần chi phải tiến lên làm cụt hứng?

"A Mộc nhà cậu còn đứng bên cạnh a." Cũng bị vứt qua một bên, Vu Hiểu Thu nhìn thoáng qua Đào Mộng Trúc, thấy nàng nhát tới lẽ thẳng khí hùng như vậy, đúng là nhịn không được tiến đến gần trêu ghẹo Khinh Nguyệt: "Từ nãy đến giờ cũng không muốn buông tay ra, không sợ A Mộc ghen sao?"

"Thần tượng của tớ nhiều lắm, nếu mà ghen, vậy thì không phải ghen mệt chết luôn sao?" Khinh Nguyệt nói, vừa cười cười với A Mộc, vừa buông tay Chân Sảng ra: "Tớ nắm lấy không buông như vậy, muốn ghen, sợ là không phải A Mộc, mà là ai kia nhỉ?"

Chân Sảng liếc mắt nhìn Đào Mộng Trúc theo phản xạ, rồi lại vội vã dời tầm nhìn đi, xoay người kéo Cổ Lương Châu qua tiếp tục nói đến game.

Khinh Nguyệt không khỏi sửng sốt, nàng không biết chuyện Đào Mộng Trúc tỏ tình, thuận miệng trêu ghẹo một câu, nhưng lại đúng lúc chọt vào điểm nhạy cảm.

Mà ai kia nàng nhắc cũng chỉ có thể xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nói: "Giấm có gì ngon mà ăn."

Muốn ăn như thế nào chứ?

Lẽ nào ăn như vậy:

Bạn 'gới' cũ đang vui cười xán lạn với bạn 'gới' tương lai của tôi, xin hỏi phải làm sao bây giờ? Gấp, đang chờ!

Nghĩ thôi cũng thấy là tự mình vả mặt mình, tại sao chuyện xấu hổ gì nàng cũng gặp phải thế này?

Cũng may xấu hổ không được bao lâu, giây trước còn lạnh ngắt, giây sao đã có thể nhiệt trở lại.

Trong khách sạn, 7 người, thuê hai phòng tiêu chuẩn, một phòng giường lớn.

Khỏi phải nghĩ, giường lớn chắc chắn là chuyên giành cho hai cẩu ân ái Khinh Nguyệt và A Mộc, Cổ Lương Châu vốn định chung phòng với Chân Sảng, nhưng mà bị Vu Hiểu Thu túm lấy kéo qua, nhỏ giọng khinh bỉ bên tai: "Cậu đi làm bóng đèn cái gì, không thể để Trúc Tử và Ô muội ở riêng với nhau một chút à?"

Thấy vẻ mặt Cổ Lương Châu tỉnh ngộ, nháy mắt Vu Hiểu Thu thở phào một hơi, còn chưa kịp thấy may mắn kế hoạch thành công liền thấy Cổ Lương Châu xông lên trước, túm lấy Hồ Dương đang điểm binh điểm tướng* chọn phòng, nhỏ giọng nói cùng một câu với nàng: "Đừng chọn nữa, ngủ chung với tụi này nè, cậu đi làm bóng đèn cái gì, không thể để Minh Chủ và Ô muội ở riêng với nhau một chút à!"

*Giống như hát một bài vè hát xong ngừng ở chỗ nào chọn chỗ đó

"Ờ ha!" Mắt Hồ Dương cũng chợt mở to, tỉnh ngộ gật gật đầu, nói: "Ừm ừm ừm!"

Nháy mắt Vu Hiểu Thu hóa đá.

Cái này không giống kịch bản đã bàn a.

Đào Mộng Trúc nhìn màn kịch này từ đầu tới đuôi, nháy mắt dở khóc dở cười.

Hồ Dương hoàn toàn không ý thức được một vấn đề nghiêm túc, trong mấy ngày kế tiếp, mặc kệ nàng chung phòng với ai cũng không thể tránh được thân phận bóng đèn.

Nhưng mà, rất nhanh Đào Mộng Trúc liền quên hai chữ 'ở riêng' này nên viết như thế nào.

Tuy phân phòng đã rõ ràng mười phần rồi, thế nhưng trước khi đi ngủ, không ai ngoan ngoãn về phòng mình cả.

Mọi người kéo hành lý về phòng của mình, rồi tụ lại trong phòng của Đào Mộng Trúc và Chân Sảng.

Chân Sảng và Cổ Lương Châu lấy máy tính xách tay ra, kết nối wifi xong liền trúng thuốc kích thích mở game có thể chơi co-op lên.

Khinh Nguyệt, A Mộc và Hồ Dương cũng tụ tới theo phản xạ, đứng xem sau lưng hai người.

"Tui stream ở đây một chút." Chân Sảng nói, mở phần mềm và trang web stream lên.

"Thu video lại nha, thu video lại nha!" Cổ Lương Châu đưa tay chọt chọt khuỷu tay Chân Sảng, nói: "Mọi người đều ở đây, khoảnh khắc mang tính lịch sử!"

"Hai người muốn chơi trò gì a?" Khinh Nguyệt dọn ghế từ phòng mình qua, nói: "Có thể thêm tôi và A Mộc vào không?"

"Dĩ nhiên được a!"

Nhất thời, những khán giả vội vàng chạy vào xem stream đều đoán coi những giọng nữ xa lạ này là ai.

Có người nói là Minh Chủ, có người nói là một vài bạn nữ chơi khá thân với Chân Sảng, đương nhiên, cũng có không ít người nói: "Nhiều người nói là Minh Chủ như vậy, lần đầu tiên coi stream của Ô muội à? Này làm sao là giọng của Minh Chủ được!"

"Xem ra..." Vu Hiểu Thu lui đến bên giường chỗ Đào Mộng Trúc đang ngồi, nói: "Mọi người rất quen thuộc với cô a."

"Vậy à." Đào Mộng Trúc đáp lời, yên lặng lấy máy tính xách tay của mình ra, lui đến góc tường không ai có thể rình coi, gõ bản thảo hố mới.

"Kêu cô đi chơi, không phải kêu cô đi gõ chữ." Vu Hiểu Thu đưa tay vỗ vỗ Đào Mộng Trúc, nói: "Thật sự không ra kia chơi với họ?"

Đào Mộng Trúc lắc đầu, quay qua hô một tiếng với Hồ Dương: "Cô gõ chữ không?"

Hồ Dương đứng dậy nhìn Đào Mộng Trúc, lại luyến tiếc nhìn bốn người đang chơi game một chút.

"Gõ bản thảo nhiều chút, mai mốt có thể yên tâm đi chơi." Đào Mộng Trúc xuất ra đại chiêu, mỉm cười mưu mô.

Hồ Dương đấu tranh hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy máy tính ra từ trong balô, ngồi bên cạnh Đào Mộng Trúc, nói: "Gõ!"

Vu Hiểu Thu không khỏi ai thán.

Hoàn toàn không có hứng thú với game như nàng, nhất thời chỉ có thể nằm trên giường lật xem tiểu thuyết.

"Trời ạ, hôm nay vậy mà lại chỉ có ba tác giả đăng chương! 10 phút là đọc xong!" Vu Hiểu Thu kêu thảm.

Nhưng mà, không có ai để ý đến nàng.

"Ây zui Creeper kìa! Ây zui ây zui ây zui Ngọc Ngọc sắp nổ rồi nổ rồi... a, một cái hố thật lớn." Cổ Lương Châu vừa dứt lời, liền bị một bộ xương khô cung thủ đánh chết: "A, Ngọc Ngọc chết rồi..."

*Bọn họ đang chơi minecraft

"Tui báo thù cho cậu!" Chân Sảng vọt tới vung thiết kiếm.

"Tôi phát hiện hai cái lồng sinh quái rất gần đây a, mọi người có ai biết sửa không?" A Mộc hỏi.

Cổ Lương Châu nhìn thoáng qua màn hình bên A Mộc, nói: "Có lẽ Ô muội biết."

"Tui không nhớ cụ thể lắm, để tui kiểm tra cách thức, Khinh Nguyệt biết không?"

"Biết, A Mộc, em TP chị."

"Khinh Nguyệt thật là lợi hại, cao 'hủ'!" Cổ Lương Châu giơ tay lên buông chuột và bàn phím.

"Ngọc Ngọc bắt chước tui!" Chân Sảng bất mãn nói.

"Ngọc Ngọc không có, Ngọc Ngọc không phải loại người như vậy!"

"Vậy cậu là loại người như nào?" Vu Hiểu Thu nhịn không được hỏi.

"Ngọc Ngọc... Ngọc Ngọc là hoa sen, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn." Cổ Lương Châu chăm chú nói bậy.

"Coi như tôi chưa hỏi, chơi tiếp đi."

"Ngọc Ngọc không phải người, Ngọc Ngọc là thiên sứ." Cổ Lương Châu không chịu thôi, tiếp tục nói, "Tại thời đại này, tiểu thiên sứ như Ngọc Ngọc không còn nhiều lắm đâu, mọi người phải 'dúp' đỡ Ngọc Ngọc, bảo vệ Ngọc Ngọc, quý trọng Ngọc Ngọc..."

"Ngọc Ngọc im miệng!" Khinh Nguyệt không khỏi ôm trán.

Lúc này, trên màn hình đã spam đầy các loại tiếng cười.

Chân Sảng bĩu môi, nói: "Ngọc Ngọc, tui thật muốn giả bộ không quen cậu."

Nháy mắt Vu Hiểu Thu trở người ngồi dậy, lấy máy tính của mình ra, tiến lên nói: "Trò này chơi thế nào? Dạy tôi với."

"Được, Ngọc Ngọc dạy Cầu Cầu." Cổ Lương Châu nói, xoay người kéo Vu Hiểu Thu cùng ngồi xuống, đưa tay chỉ nàng lên đăng ký, download và lắp đặt mod như thế nào.

"Trời ạ, tớ không thể gõ ra chữ." Hồ Dương chịu không nổi mê hoặc, ôm máy vi tính bước nhanh tới chỗ Cổ Lương Châu và Vu Hiểu Thu, nhìn thoáng qua máy tính hai người, nói: "Có thể dạy tớ luôn không?"

"Nhị Hồ, cậu..." Đào Mộng Trúc vô lực vươn một cánh tay Nhĩ Khang, nhưng rốt cuộc không thể giữ lại chiến hữu cuối cùng của mình.

——-——-——-——-——-——-——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đào Mộng Trúc (nội tâm): Bảo Bảo cũng muốn chơi, nhưng Bảo Bảo không nói đâu QAQ