Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 53: Nói chuyện nhân sinh và lý tưởng



53. "Bọn họ... không cần cái bóng đèn thứ hai đâu."

Đào Mộng Trúc trầm mặc chốc lát, yên lặng đứng dậy chọt chọt tay Vu Hiểu Thu, nói: "Đưa thẻ phòng của cô cho tôi mượn chút."

Vu Hiểu Thu không khỏi sửng sốt, nói: "Muốn qua đó gõ chữ à?"

"Ừ." Đào Mộng Trúc gật đầu.

Nàng cảm thấy mình còn ở lại đây chính là nỗi xấu hổ lớn nhất.

Không qua kia gõ chữ, chẳng lẽ ở đây chơi game với mọi người? Nếu như thêm bản thân vào chắc chắn Chân Sảng lại phải lúng túng.

Vu Hiểu Thu có chút đăm chiêu liếc nhìn Chân Sảng, lấy thẻ phòng ra từ trong ba lô, đưa cho Đào Mộng Trúc.

Đào Mộng Trúc mím môi cầm lấy thẻ phòng, ôm máy tính và nguồn điện đang định đi ra ngoài, liền nghe Khinh Nguyệt nói một câu: "Gõ cái gì, tới đây chơi chung đi, hiếm khi ra ngoài chơi một lần, không thể bỏ lại văn chương của mình à?"

Nhất thời Chân Sảng có chút kinh ngạc nhìn Khinh Nguyệt, liền thấy Khinh Nguyệt như không có việc gì mà giúp A Mộc sửa chữa lồng đẻ quái, nửa mắt cũng không liếc ra nhìn Đào Mộng Trúc đứng ở cửa.

Đúng vậy, Đào Mộng Trúc đứng ở cửa, một mình.

Rõ ràng nhóm du lịch này tổ chức là vì Đào Mộng Trúc, mới ngày đầu tiên nàng đã bị mọi người gạt bỏ ra ngoài.

Chân Sảng nhíu mày, cảm thấy nếu như không phải do mình cố gắng tránh né, thì nàng cũng không cần xấu hổ đến định một mình rời khỏi đây phải không?

Có khoảnh khắc như vậy, trong lòng Chân Sảng có một tư vị không thể nói thành lời, nàng nhịn không được đứng bật dậy, nhìn Đào Mộng Trúc, muốn nói lại thôi mấy lần.

Không biết có phải do trong lòng có một chút chờ mong hay không, sau khi Đào Mộng Trúc kéo cửa ra thì xoay người nhìn về phía Chân Sảng, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, dường như thấy được thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ai cũng không nói nên lời.

Đào Mộng Trúc chẳng biết mình nên tiến thêm một bước trở tay đóng cửa một cái, hay là tiếp tục đứng ở nơi mình nên đứng, cố gắng giữ lại chút hảo cảm cuối cùng.

Ngay lúc nàng do dự, Chân Sảng mím mím môi, nói: "Ra ngoài chơi, chị đừng gõ chữ nữa, tới chơi cùng đi."

Đào Mộng Trúc ngẩn người, nhún vai cười nói: "Tôi không biết chơi."

Thật ra, nàng có biết, dù sao cũng xem Chân Sảng chơi rất nhiều lần rồi, chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy mà? Nhưng nàng không biết bản thân làm sao vậy, lựa chọn cự tuyệt theo bản năng.

"Em chỉ cho chị." Chân Sảng nói, cong mày cười: "Tới chơi chung a."

Đào Mộng Trúc sững sờ, sau khi xoay người trở tay đóng cửa lại, vừa mừng vừa lo gật gật đầu, có chút không biết phải làm sao mà bước đến bên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn chiếc bàn đã không còn chỗ có thể ngồi.

Chân Sảng đứng dậy ôm máy tính đi đến bên cạnh nàng, đặt mông ngồi cạnh nàng, nói: "Chị chặt cây cho em đi, em down game cho chị."

Đào Mộng Trúc không nói nhiều ngồi xuống kế bên Chân Sảng, đổi máy tính với nàng, lấy búa ra, mang theo gương mặt không che được vẻ mừng rỡ mà điên cuồng chặt một gốc lại một gốc cây.

Buổi chiều và tối hôm đó, căn phòng tràn đầy náo nhiệt.

"A a a! Chỗ tớ có một con quái tinh anh Báo thù giật điện hắc ám tước vũ khí!" Hồ Dương vừa la vừa chạy.

*Chịu, chẳng biết con gì...

"Hồ Dương tớ TP cậu, cố chịu." Khinh Nguyệt nói, giây tiếp theo lại phát hiện mình đứng ở một nơi không có quái: "Ớ? Quái tinh anh đâu?"

"A, tớ chết rồi." Hồ Dương vẻ mặt vô tội gãi gãi tai.

"Ai da ai da Cầu Cầu cứu tớ!" Cổ Lương Châu dắt theo một đống quái sau mông chạy về phía Vu Hiểu Thu.

"Ngọc Ngọc! Cậu dắt Creeper tới làm nổ tung cái vườn tôi vừa mới cày rồi!" Tiểu năng thủ sinh hoạt* Vu Hiểu Thu bày tỏ thập phần bất mãn.

*Game thủ siêng năng; Sinh hoạt = các hoạt động như trồng lúa, chế tạo vân vân

"Con tiểu Nhật Thiên tui vừa quyến rũ về đâu rồi?" Chân Sảng tìm khắp nơi cũng không thấy con chó mình vừa dùng khúc xương dụ về, nhất thời hóa thân thành máy lặp lại: "Nhật Nhật của tui đâu Nhật Nhật của tui đâu Nhật Nhật của tui đâu?"

"Hình như bị Creeper nổ chết rồi." Vu Hiểu Thu nói.

"Cậu đừng có như 'vại' chứ a! Tui liều mạng giết thật nhiều con Skeleton mới có đủ xương quyến rũ một con chó về!"

"Chó có thể cho ăn thịt à?" Đào Mộng Trúc nói, "Tôi không rõ lắm, thấy trên bình luận."

"A, vậy hả?" Chân Sảng mờ mịt nhìn thoáng qua màn chữ, phát hiện một đống người đang spam có thể cho ăn thịt, nháy mắt cảm giác như mình chơi Minecraft lâu như vậy cũng như không.

Đêm đó, tiếng cười, tiếng la, tiếng kêu cứu vang lên không ngừng, cuối cùng... các nàng nhận được khiếu nại từ phòng bên cạnh, một đám hoa thanh xuân nháy mắt thành khói, sợ sệt ôm máy tính trở về phòng mình.

Sau khi kết thúc stream, mọi người ai ôm máy tính về phòng nấy tiếp tục chơi, chỉ là không dùng ngôn ngữ giao lưu nữa thôi.

Lúc này căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, Đào Mộng Trúc thường hay liếc qua nhìn Chân Sảng, sau mấy lần trộm nhìn, rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người mà bị Chân Sảng bắt được.

"Lén lút nhìn em làm gì?"

"Tôi cảm thấy tôi có lời muốn nói với cô, nhưng lại không biết nói thế nào." Đào Mộng Trúc đem bản thân di chuyển vào trong hang cho an toàn, buông chuột ra, dựng gối nằm ở sau lưng lên, hai tay gác đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Nếu em nói em không muốn nghe thì?" Chân Sảng không chuyển mắt khỏi màn hình, dáng vẻ chăm chú như đang làm chuyện khó lường gì đó.

Thật ra, ngoài mặt chăm chú như vậy, nhưng trong lòng lại không hẳn.

"Thật ra, thật ra nếu cô không biết nên đối mặt với tôi thế nào, có thể nói thẳng ra, tôi không nhất định sẽ bám lấy không buông..."

Đào Mộng Trúc nói, khẽ thở dài một tiếng.

Nàng có thể duy trì khoảng cách, một mình yên lặng chờ đến khi Chân Sảng không bài xích nữa, hoặc không để ý đến sự đường đột của nàng lúc trước, rồi thử bắt đầu lại lần nữa.

Mặc dù có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản như nói, rất khó mà làm được, nàng cũng nguyện ý làm.

Nếu như chỉ cần nàng lùi là bước có thể để Chân Sảng không xấu hổ nữa, trở lại làm một người vô ưu vô lo như trước kia.

"Chị viết nhiều văn ngược quá rồi sao, còn chưa bắt đầu đã muốn lùi bước... chúng ta có đến mức đó sao?" Chân Sảng nói, mím môi: "Chị muốn em nói thẳng ra thế nào đây? Có phải là, Đào Mộng Trúc, em thật sự rất sợ nhìn thấy chị, cho nên chị cách xa em một chút đi, như vậy à."

Trong lời nói của Chân Sảng không có cho dù là một chút ghét bỏ hay tức giận, ngược lại, có mấy phần chăm chú và bất đắc dĩ: "Em thật sự đã nghĩ rất lâu, quen được chị, em rất vui. Mặc kệ là đứng ở góc độ bạn bè, hay là đứng ở góc độ độc giả, em đều rất thích chị, nhưng mà em không phân biệt được thích đó có cùng một loại với trong lòng chị hay không... nếu như phải, hai chúng ta thật sự có thể mãi mãi bên nhau sao?"

Chân Sảng trầm mặc mấy giây, chăm chú nói thêm: "Em cảm thấy, cần suy sâu tính kỹ không chỉ một mình em, có lẽ chị cũng nên như vậy... chị có chắc chắn không? Thật sự xác định đời này không phải em không được? Hay là, đơn thuần cảm thấy ở bên em rất vui vẻ, cho nên muốn mãi mãi ở bên em."

Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt: "Có khác nhau sao?"

"Có chứ, em không nói rõ được có gì khác nhau, nhưng em muốn biết đáp án của chị." Chân Sảng nói, vội vã trừng Đào Mộng Trúc, ánh mắt sắc bén không ít: "Không được nói dối, em nhìn ra đó."

Đào Mộng Trúc giương mắt đáp lại ánh mắt của Chân Sảng, trầm tư hồi lâu, mở miệng nói: "Một đời dài như vậy, sau này xảy ra chuyện gì ai cũng không biết được."

"Phải, một đời dài như vậy, không chỉ đơn giản như lời chúng ta nói, đây không phải một câu chuyện có thể tùy tiện viết ra, cũng không phải là trò chơi của hai người. Dù sao, chúng ta chỉ ở chung với nhau một thời gian với thân phận là bạn bè mà thôi." Chân Sảng tắt game đi, ngồi xếp bằng đối diện Đào Mộng Trúc, nói: "Chị có nghĩ đến, có lẽ chị chỉ sợ sống một mình, không phải là quan tâm đến em nhiều lắm, chờ em rời đi rồi, chị có thể gặp được bạn cùng phòng khác, không chừng còn gặp được một người không chỉ yên tĩnh mà còn biết nấu cơm, hai người có thể hòa thuận vui vẻ nói cười... nếu như đối phương là người chủ nghĩa không đám cưới, nguyện ý ở bên chị cả đời, hai người có thể ở bên nhau, có thể trôi qua những ngày tốt đẹp thì?"

Bị Chân Sảng truy hỏi, Đào Mộng Trúc kinh ngạc hai giây, không khỏi bật người dậy, nói: "Quả thật tôi sợ cô đơn, cũng không xác định được nhất định phải là cô hay không, tôi nghĩ chúng ta quen nhau, nếu như cô không vui, chúng ta cũng có thể tan. Nhưng có vài điều tôi muốn nói rõ, tôi không phải là kẻ đáng thương nhân duyên kém đến ôm được một người thì luyến tiếc buông tay, tôi có những người bạn rất quan trọng đối với mình, tôi phân biệt được cái gì là tình bạn, cái gì là tình yêu chân chính cuộc đời mình mong muốn. Tôi không biết tại sao cô muốn hỏi động cơ của tôi, lẽ nào tôi nên nói, tôi không muốn cô đơn, tôi khát vọng có cô bầu bạn, là cô có thể quang minh chính đại xử phạt tôi, nói tôi động cơ không thuần khiết?

Đương nhiên là nếu cô cảm thấy ở bên tôi có quá nhiều áp lực, tôi sẽ không ngăn cản, cô không cần lo lắng ngày nào đó tôi đột nhiên chết trong nhà, cũng không cần lo lắng tôi sống một mình có bao nhiêu tối tăm, dù sao trước khi cô đến tôi quả thật sống như vậy, tình huống tệ nhất cũng chỉ là tất cả trở về nguyên điểm, cô không cần phải áy náy... thật ra, trên thế giới này có rất nhiều người sống ngây ngô như vậy, tôi chỉ là một phần trong tỉ tỉ trùng hợp xuất hiện trước mặt cô thôi. Hơn nữa, tôi cảm thấy hiện tại mình đã sống lạc quan hơn trước đây, đúng không?

Lúc trước tôi không dám tưởng tượng nếu cô đi rồi tôi sẽ ra sao, nhưng mấy ngày nay cô không để ý đến tôi, tôi bắt đầu tự hỏi một vấn đề, ví dụ như, nếu tôi thất thường để cô ở bên mình, sau đó chúng ta quen nhau có vui vẻ không?" Đào Mộng Trúc nói, cười cười: "Nếu tôi thích cô, vậy tối thiểu cũng phải tôn trọng ý muốn của cô, nếu như cô chỉ vì chăm sóc cho tâm trạng của tôi mà ở lại bên cạnh, hai người chúng ta ngay cả mỗi ngày đụng mặt nhau ở cửa phòng cũng thấy xấu hổ, vậy có ý nghĩa gì? Tôi không muốn, cũng không có tư cách dùng thân phận là một người yếu đuối để trói chặt một đời của cô, nếu như có thể, tôi hy vọng, bên cạnh một cô ưu tú, là một tôi ưu tú, hai chúng ta đều bình đẳng, cô và tôi, đều tự nguyện.

Có một câu cô nói không sai, cô đi rồi, tôi cũng sẽ gặp gỡ một người khác." Đào Mộng Trúc nhún vai, nói: "Không thể phủ nhận, tôi là loại người đó, có người ở cùng là được, dù sao tôi đã quen sống qua loa chờ chết, dù sao trên thế giới này có nhiều người tùy tùy tiện tiện chấp nhận một ai đó để sống qua một đời như vậy, thêm một tôi cũng không nhiều, bớt một tôi cũng không thiếu... nhưng cái này không đại diện cho cô không quan trọng đối với tôi, ở trong lòng tôi cô không giống như vậy, hiểu không?"

Tôi đã quen với cách sống nước chảy bèo trôi, nhưng chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ không quan tâm mà dùng tất cả sức lực để ngược dòng.

Em hiểu không?

"Chị đúng là tác giả..." Chân Sảng dời ánh mắt của mình đi, nhỏ giọng lầm bầm: "Em nói không lại chị."

"Được rồi, là tôi nói nhiều." Đào Mộng Trúc bĩu môi, kéo gối đầu xuống để nằm, lẳng lặng nhìn trần nhà, khẽ thở dài một hơi.

"Không có a, ít nhất... em bắt đầu hiểu suy nghĩ của chị." Chân Sảng nói, cắn môi, sau đó cười: "Trước tiên mặc kệ những cái khác đi, lần này ra ngoài chơi, chúng ta phải chơi vui vẻ một chút, chị đừng gạt bản thân mình ra ngoài, vì dù sao chị cũng là lý do mọi người mượn để được tụ lại cùng nhau."

Đào Mộng Trúc gật đầu theo phản xạ, sau mấy giây mới phản ứng được, ngồi bật dậy từ trên giường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chân Sảng: "Vậy... vậy cô còn tránh né tôi không?"

"Chị muốn em tránh chị à, được, bây giờ em qua bên kia giành giường ngủ." Chân Sảng nói, làm bộ ôm máy tính xuống giường.

"Đừng đừng đừng!" Đào Mộng Trúc vội vã đưa tay ngăn lại, dở khóc dở cười nói: "Bọn họ... không cần cái bóng đèn thứ hai đâu."

===

Chương sau... là... bình thường như mọi chương [ trầm tư ]