Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 62: Lưu manh gặp thuần khiết



62. "Nhật chị!" "Tới a, đến giường của chị?"

Chân Sảng cảm thấy đầu óc mình có hơi loạn, cho nên nàng nắm chặt phần quà này ngã nằm xuống giường một lần nữa.

Tay trái là cặp nhẫn, tay phải là tấm thiệp mời... mời ngủ chung.

Cho nên, giường phải mỗi người một nửa, nhẫn phải mỗi người một chiếc, có phải vớ cũng còn một chiếc khác không?

Nghĩ đến đây, Chân Sảng vỗi vã lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Những lúc như thế này nghĩ cũng vô dụng, mày có bệnh a?"

Những lúc như thế này, không phải nên là ngẫm nghĩ cách đáp lại món quà này sao?

Chuyện xảy ra bất ngờ, trong lòng Chân Sảng hoàn toàn không có đáy.

Đây là Đào Mộng Trúc đang thử xin chuyển chính* sao?

*Từ không chính thức chuyển sang chính thức

Ở cùng nhau với ngủ cách nhau khác biệt lắm sao?

Nếu như từ chối, tình cảm sẽ có ngăn cách sao?

Nếu như chấp nhận, sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm gì sao?

Nàng cảm thấy quả thật Đào Mộng Trúc đã ném đến một quả bom lớn còn chưa kịp châm ngòi đã làm nàng sợ ba hồn bảy vía đều bắt đầu bay đi tứ phía.

Dù thỉnh thoảng khi stream nàng vẫn chửi thề.

Dù lúc nói chuyện phiếm với bạn bè thường xuyên nhắc đến mấy chuyện đen tối, mà nàng còn hay hiểu ngay lập tức.

Dù nàng đã đồng ý, cũng đã quyết định cả đời này ở bên Đào Mộng Trúc.

Thế nhưng, nghĩ đến một vài chuyện không biết, vẫn có chút sợ hãi.

Cái đó... sẽ đau đúng không? Dù sao cũng không sinh con, nhất định phải sao...

Nàng thuần khiết nghĩ như vậy, lâm vào một phen khó xử.

Ngay lúc Chân Sảng miên man suy nghĩ đến nghiêm túc, bỗng nhiên Đào Mộng Trúc đẩy cửa đi vào, sợ đến nàng vội nhắm mắt giả bộ làm xác chết.

Phản ứng của Chân Sảng thật ra rất nhanh, nếu như trong tay không có bất cứ món đồ nào, quả thật giống như một người chưa từng thức dậy.

Nhưng mà, đồ trong tay nàng quá mức dễ thấy rồi.

Đào Mộng Trúc thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Chân Sảng, vội vã nhịn cười, rón ra rón rén đi đến bên cạnh nàng.

Lúc này Chân Sảng mới ý thức được một việc, trong tay mình còn nắm mấy cái này a, giả bộ cái rắm a!

Nhưng bây giờ mở mắt ra có phải quá cố ý quá giả bộ? Đi ngủ không thể cầm cái gì đó trong tay sao?

Đúng vậy, lúc quá buồn ngủ rời giường vớ lấy cái gì đó, lấy xong sau đó ngủ mất, giải thích quá có lý! Cứ như vậy đi, không kêu không tỉnh! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Chân Sảng nghĩ như vậy, lẽ thẳng khí hùng tiếp tục giả bộ.

Đào Mộng Trúc thấy hành động lẽ thẳng khí hùng giả bộ ngủ của Chân Sảng, nhất thời lòng sinh ý trêu ghẹo.

Muốn giả bộ a, vậy giả bộ nhiều hơn một chút đi.

Đào Mộng Trúc nghĩ như vậy, ngồi xuống bên cạnh Chân Sảng, chỉnh âm điện thoại sang chế độ tĩnh, yên lặng lướt weibo.

Chân Sảng chờ a chờ, chờ a chờ, chờ đến tim cũng cháy rồi, nhưng mà không chờ được Đào Mộng Trúc gọi nàng.

Nhưng mà từ nãy đến giờ trong căn phòng yên tĩnh rất rõ ràng nghe thấy tiếng Đào Mộng Trúc hít thở nhẹ nhàng, rất gần, ngay bên cạnh mình, chỉ sợ là lén hé mắt ra một cái là bị bắt gặp.

Haiz, làm gì không làm, đi giả bộ ngủ, quá lén lút rồi có chút... m_ nó thiểu năng.

Đào Mộng Trúc kiên trì đợi một hồi lâu, thấy Chân Sảng vẫn nhắm mắt như trước, không khỏi hiếu kỳ.

Bạn cùng phòng thường ngày làm gì cũng vô cùng hấp tấp, sao hôm nay nhẫn nại tốt vậy?

Nàng nâng cằm tự hỏi một hồi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chân Sảng, trầm tư mấy giây, một tay nắm lấy lưng tay Chân Sảng đang nắm chặt tấm thiệp Noel, một tay chống mép giường, cố gắng, chậm rãi từng chút tới gần Chân Sảng.

Nhất thời cả trái tim Chân Sảng cũng phải đập vội.

Nàng có thể cảm nhận được Đào Mộng Trúc đang đến gần, mỗi khi đến gần một phân, đều là không chút kiêng kỵ.

Đây là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi à? Đây là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi à!

Hơi thở ấm áp kia phả vào gương mặt nàng, rất nhanh liền hóa thành lành lạnh giữa bầu không khí mùa đông, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nụ hôn trong dự liệu kia thật lâu vẫn chưa hạ xuống, trêu ghẹo đến lòng người rối loạn.

Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, nụ hôn đầu tiên của một đứa mê 2D hay m_ nó đờ mờ ha ha ha trạch hủ nữ hán gìn giữ 22 năm.

Trong khoảnh khắc này, nàng đã không nhúc nhích rồi, chuẩn bị xong rồi, đợi Đào Mộng Trúc cướp đi.

Nàng cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đôi tai cũng không thể kiềm được bắt đầu nóng rực.

Chần chừ lâu như vậy vẫn không có làm gì, cố ý sao? Là muốn coi gương mặt nàng từ từ biến đổi thành mông của Đại Thánh mới thỏa mãn sao?

Chân Sảng nhịn không được cắn răng.

Động tác nhỏ này nháy mắt bị Đào Mộng Trúc thu vào đáy mắt, nàng nhịn không được nhoẻn khóe miệng cười cười không thành tiếng.

Nhìn rặng mây đỏ trên mặt Chân Sảng càng lúc càng rõ ràng, nàng lén lút giơ cánh tay đang chống bên mép giường lên, nhanh chóng, lại vô lương, phát bệnh dò vào trong cổ áo Chân Sảng, thẳng duỗi vào trong áo ngủ, sờ ngực một chút.

"Cái đuỵt!!!" Nháy mắt Chân Sảng bắn người dậy, tung một chưởng bài sơn đảo hải, đẩy mạnh Đào Mộng Trúc ra, nói: "Lạnh chết người có được không!"

Có kiểu giỡn lưu manh như vậy hả! Đang giữa đông có thể giỡn lưu manh như vậy hả!

Đào Mộng Trúc nhịn không được ha ha cười, cười rồi cười, cả người cũng gập lại ôm bụng ngồi xuống đất.

"Chị còn cười được!" Chân Sảng tức giận nhào đến bỏ tay của mình vào trong áo Đào Mộng Trúc, người kia vội vã rụt cổ trốn qua một bên, chạy mấy bước tới bên cạnh tủ quần áo, tiếp tục cười đến không khép được miệng.

"Em mặc quần áo trước đi, lạnh, một lát bị cảm ha ha ha ha ha..." Đào Mộng Trúc vừa cười vừa vỗ tủ quần áo, nói: "Không phải em tưởng là chị muốn hôn em sao? Coi em khẩn trương kìa!"

"Chị quá đáng a! Chị có bản lĩnh thì lại đây! Chị lại đây cho em!" Chân Sảng ngồi thẳng người dậy, chỉ vào Đào Mộng Trúc nói: "Coi em có lạnh chết chị không!"

"Em mặc quần áo trước." Đào Mộng Trúc nói, nhích về phía cửa, lại thêm: "Điểm quan tâm của em sao lại trật lất thế a, chị bắt ngực em, em cũng chỉ kêu lạnh?"

"Em bắt toàn thân chị xem chị sẽ kêu lưu manh hay là kêu lạnh a!" Chân Sảng tức giận nắm áo bông lên, tức tối nói: "Chị chờ đó, đừng có chạy."

Đào Mộng Trúc nhịn không được hỏi: "Em muốn thế nào?"

"Nhật chị!" Chân Sảng trả lời như vậy không chút nghĩ ngợi.

"Tới a." Đào Mộng Trúc nói, đá lông nheo một cái, liếc qua phòng bên cạnh một cái, cười nói: "Đến giường chị?"

Chân Sảng ngẩn người, cuối cùng liếc mắt khinh thường, cắn răng nói: "Minh Chủ, em thật không ngờ, chị vậy mà lại là Minh Chủ như vậy."

Đào Mộng Trúc thấy Chân Sảng không có tức giận nữa, liền cười dài mà trở về bên cạnh nàng, ngồi xuống nói: "Em cũng đã đọc nó rồi."

Đây không phải là một câu nghi vấn, trực tiếp làm Chân Sảng phải đối mặt với một vấn đề nghiêm túc.

Nàng mặc áo bông, hai chân ở trong chăn thay đổi tư thế ngồi, nhìn "món quà" vẫn nắm chặt trong tay mình một chút, lâm vào một trận trầm mặc.

Đồng ý hay không đồng ý?

Đào Mộng Trúc yên lặng duỗi người một cái, nửa nằm trên giường Chân Sảng, nhắm mắt đợi câu trả lời.

Ngoài mặt nàng trông như không có việc gì, nhưng trong lòng cũng đã khẩn trương đến cảnh giới không giống bình thường... không ai hy vọng mình bị từ chối, đó là thất bại lớn nhất trên chuyện tình cảm.

Nàng không nắm chắc suy nghĩ của Chân Sảng, mặc dù hai người đã sống bên nhau bấy nhiêu ngày, mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ rất phong phú, cả hai cũng ít đi nhiều phiền lo, hơn chút phóng túng, nhưng tiến triển thật sự chỉ vẻn vẹn dừng lại ở cái ôm.

Thành thật mà nói, nàng rất không cam lòng.

Tình yêu trong sáng kiểu Plato, thích hợp cho người cao thượng hơn, nàng chỉ là một phàm phu tục tử, bà xã sớm muộn gì cũng là của mình ở ngay sát vách, nhưng mà chỉ có thể nhìn không thể chạm, đổi lại là ai khác sao không khó chịu?

Nàng nghĩ, nếu không phải định lực của nàng tốt, sợ là đã sớm đào một cái lỗ trên vách tường, đặc biệt dùng để buổi tối nhân lúc ngủ lén qua ăn vụng.

"A a a!" Bỗng nhiên Chân Sảng gãi gãi mái đầu vốn đã lù xù, kêu lên như tức giận: "Không cho em yên ổn qua Noel a!"

"Việc này, nếu nửa trứng thì là quá khứ, tròn trứng thì hai ta đều dễ chịu." Đào Mộng Trúc chăm chú.

Chân Sảng giống như bị người ta nhét một trái khổ qua vào miệng, thô thanh thô khí hít liên tiếp mấy tiếng, nói: "Em... em không biết nói như thế nào."

Nàng nhìn cặp nhẫn trong tay mình, giơ lên lắc lắc trước mặt Đào Mộng Trúc, nói: "Em có thể nhận lấy cái này... sau đó không dọn qua chỗ chị?"

Nàng nói, dường như là sợ Đào Mộng Trúc sẽ nghĩ nhiều hay là tức giận, vội vã giải thích: "Em, cái kia, cái này... em muốn ở bên chị, nhưng mà em việc đó, chị cũng biết... trong một lúc em không nghĩ đến được, cảm thấy ở đâu đó không quá thoải mái."

Nói thì nói a, nhưng mà nàng lại còn khua tay múa chân quơ loạn: "Chị nói, hai ta cùng nhau ăn ăn cơm, dắt dắt chó, chơi chơi game, mở mở stream, nào cũng rất vui vẻ, thế nhưng vừa nghĩ đến phải... phải đại hài hòa á, em liền có chút không dám tưởng tượng."

Đào Mộng Trúc cũng không nghe nàng nói nhiều lời vô dụng như vậy, trực tiếp hỏi: "Tại sao? Chấp nhận không đại diện cho việc em hoàn toàn tiếp thu chị, sau này chúng ta chân chính là người một nhà rồi, sao không thể ngủ cùng nhau?"

"Nhưng mà, nhưng mà đây là lần đầu tiên của em, em có hơi vuông..." Chân Sảng bĩu môi.

"Chị cũng là lần đầu tiên, em sắp xếp lại tâm thái mình, em xem chị không vuông, chị còn rất mong đợi." Đào Mộng Trúc nói, "Em sợ cái gì? Chị cũng không ăn nhẵn lau sạch em."

"Cái đó..." Chân Sảng suy nghĩ một chút, hỏi: "Cái đó có thể rất đau không? Em rất sợ đau, kim tiêm em cũng sợ."

Đào Mộng Trúc trầm mặc một hồi, nói: "Ừm... chị sẽ nhẹ một chút, từ từ tới."

"Có thể để em tới không a?" Chân Sảng nói, vươn ngón tay ra.

Đào Mộng Trúc liếc nàng: "Em biết à?"

"Ờm..." Chân Sảng ngượng ngùng thu ngón tay về, lại ngốc nghếch gãi gãi đầu: "Vì sao chị biết a..."

Đào Mộng Trúc cười mà không nói.

Nói thật, nàng cũng không rành lắm, chính là mấy năm trước trên Tấn Giang khi vẫn còn trong sáng vô tư, được Vu Hiểu Thu đề cử, xem qua không ít văn mà hôm nay bị mãi mãi hiển thị khóa đỏ, cảm thấy mình hẳn là ít nhiều gì cũng có chút hiểu... dù sao con người luôn có lần đầu tiên, chuyện cần thực tiễn này đâu thể trực tiếp nắm tay mà dạy đúng không?

"Cho nên, em quyết định thế nào?"

"Cái này..." Chân Sảng bẻ ngón tay hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy chiếc vớ Noel, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Ế, cái vớ này chỉ có một cái, có nghĩa là ở đâu đó chị còn để lại một cái a?"

Đào Mộng Trúc không khỏi hít sâu một hơi, đây là phương thức nói sang chuyện khác vụng về nhất nàng từng gặp qua.