Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 63: Tác giả này là lưu manh



63.Ha, tiểu gia hỏa này còn rất chảnh.

"Vớ đơn, đây là vớ gói quà." Đào Mộng Trúc mở miệng vớ lôi ra một cây gậy, nói: "Này là dùng để treo, không phải một cặp, khá nhỏ, cũng không thể mang vào."

Có vài vấn đề, nếu Chân Sảng không muốn trả lời, nàng cũng không hỏi nữa.

Dù sao ngay cả đại pháp nói sang chuyện khác nàng cũng dùng tới rồi, hỏi nữa cũng chỉ tăng thêm xấu hổ.

Chân Sảng thấy Đào Mộng Trúc không tiếp tục hỏi nữa, nhiều ít cũng có thể cảm nhận được sự mất mát trong đáy lòng của nàng, nhưng mà trong một lúc không biết nên làm sao hóa giải.

Nàng mím mím môi, yên lặng kéo vớ lông và quần bông vào trong ổ chăn ấm áp, giống như con sâu nhỏ chui vào vỏ, nhích tới nhích lui xoay qua xoay lại vài phút, rốt cuộc cũng mặc vào, nhảy ra khỏi chăn.

Lúc này Đào Mộng Trúc đang làm đồ ăn sáng cho tiểu Nhật Thiên từ sớm đã ở trong phòng khách.

Chân Sảng mím môi, vội tiến lên nói: "Chuyển phòng rất phiền phức, bình thường em còn hay làm ồn, ít đi một bức tường, chị không sợ em làm phiền chị chết a?"

"Hả?" Đào Mộng Trúc vừa đánh trứng vừa xoay người nhìn về phía Chân Sảng.

Chân Sảng không lặp lại lần nữa, chỉ nhún vai với Đào Mộng Trúc, trưng ra vẻ mặt vô tội.

Đào Mộng Trúc nhớ lại lời Chân Sảng vừa nói, càng nghĩ càng kinh ngạc, tay vẫn đánh trứng không ngừng, đôi mắt càng trừng càng lớn.

Đề tài rõ ràng bị Chân Sảng cưỡng ép dời đi giờ lại bị Chân Sảng bắt trở về, đại diện cho cái gì, đã không cần nhiều lời nữa.

Đào Mộng Trúc cười đặt chén đũa qua một bên, nói: "Chị không ngại em tiếp tục sống tự do tự tại bên căn phòng bên cạnh, lúc muốn ngủ thì trở qua bên chị, như vậy không cần dọn đồ đạc, hai ta cũng bớt việc."

Chân Sảng có chút do dự gật gật đầu, sau khi cân nhắc một lát, nói: "Nhưng mà em vẫn cảm thấy, còn chưa kết hôn a, làm vậy không tốt lắm..."

Kết hôn?

"Rốt cuộc đây là đang làm khó chị, hay là muốn thử thách chị?" Đào Mộng Trúc hỏi.

"Không không không, ý của em là... ít nhất, trước đó chúng ta cũng nên có một bằng chứng tình yêu đúng không?" Chân Sảng nói thập phần chăm chú.

Đào Mộng Trúc trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nói: "Theo chị tìm chút đồ."

Chân Sảng ngây ngốc gật đầu.

***

Trước chiếc tủ trong thư phòng, Đào Mộng Trúc và Chân Sảng ngồi chồm hổm dưới đất, đầu chụm đầu, ôm một quyển album ố vàng bám đầy bụi, lật xem từng trang từng trang, thập phần chăm chú.

Phần đầu album, toàn là ảnh cưới, phía sau, là nàng.

Trong ảnh chụp, người phụ nữ điểm trang xinh đẹp mặc áo cưới màu vàng, nụ cười nhẹ đứng bên cạnh baba, vô luận là đứng hay ngồi, đều ôm chặt lấy nhau, nhìn sơ, thật đúng là một đôi trời đất tạo nên.

Chỉ là album này đã hơn 10 năm không được ai mở ra xem, hôm nay xem, mơ hồ có thể cảm giác được người phụ nữ trong ảnh chụp không mấy vui vẻ.

Đối với người mẹ sau khi bỏ đi không thấy bóng dáng Đào Mộng Trúc đã không muốn nghĩ tới nữa rồi, nhưng trong vô số đêm đen vẫn không nhịn được mà nghĩ đến, suy đoán rốt cuộc vì sao bà lại vô tình từ bỏ ngôi nhà này.

Trong lòng suy đoán nghìn vạn lần, lúc đầu là hận, hận lâu rồi, cũng tan.

Nàng nghĩ, dù cho năm đó mẹ có ở lại, nhưng trong lòng chất chứa oán hận, tích lũy từng chút một theo năm tháng mệt nhoài, ngôi nhà này cũng không thể thấy được hạnh phúc mỹ mãn.

Con người, ích kỷ là luôn luôn không thể tránh được.

Có lẽ, cuộc hôn nhân của bọn họ, chính là một lần thỏa hiệp với áp lực từ gia đình mang lại, mà nàng, là kết quả tất nhiên của phần thỏa hiệp đó, gia đình của nàng mới có thể hỏng bét như vậy.

Đào Mộng Trúc đưa tay chạm lên gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của mẹ, thì ra, đã lâu như vậy rồi.

"Tại sao chúng ta lại xem cái này?" Chân Sảng nhịn không được hỏi.

"Bởi vì... đây là một trong những bằng chứng tình yêu của bọn họ, hiện tại cái quyển sổ đỏ nhỏ kia đã không thấy đâu rồi, nhưng cái này thì vẫn còn ở. Bằng chứng như vậy, có lẽ không thể coi là vĩnh hằng, thế nhưng một đời như vậy là đủ rồi." Đào Mộng Trúc híp mắt lại cười hỏi Chân Sảng: "Em thấy sao?"

Chân Sảng đăm chiêu gật đầu, chỉ chỉ vào mẹ Đào Mộng Trúc, nói: "Mẹ chị rất đẹp, ngũ quan của dì rất giống chị, chị mà trang điểm một chút, mặc đồ đẹp vào, cũng có thể đẹp như vậy."

"Chính xác phải nói là, dáng vẻ của chị giống mẹ." Đào Mộng Trúc sửa đúng.

"Ha ha ha ha ha, đúng ha, nói sai nói sai!" Chân Sảng ôm album bật cười hào hùng.

Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Đừng cười, yên tĩnh, chị nghiêm túc đó... chúng ta, cũng đi chụp một bộ áo cưới, làm bằng chứng tình yêu."

"Này, chị vừa chỉ vào ảnh cưới của một đôi đã chia cách, sau đó nói với em chúng ta cũng đi chụp bằng chứng như vậy, có được không thế?"

"Bọn họ yêu nhau vốn không phải là tình nguyện, chúng ta không giống." Đào Mộng Trúc mở to mắt nói, "Không phải em nói muốn bằng chứng sao? Cái thứ này có thể cất giữ cả đời, chờ chúng ta già rồi, lấy ra xem lại... xem chúng ta của mấy thập niên trước, nhìn xem những năm này đã xảy ra thay đổi gì."

Nàng nói, nhìn album trong tay một chút, thêm: "Có lẽ, có một ngày chúng ta không ở bên nhau, thì còn có thể mở quyển album thuộc về chúng ta, nhớ đến câu chuyện của chúng ta... giống như chúng ta của hiện tại, nhìn ảnh chụp của một thế hệ, suy đoán bọn họ yêu nhau có vui vẻ hay không."

Chân Sảng chớp chớp mắt, nói: "Chị viết văn, em nói không lại chị."

"Vậy câu trả lời là?" Đào Mộng Trúc hỏi.

Chân Sảng gật đầu, nói: "Cảm thấy đồng ý chuyện gì khủng khiếp lắm, này nên chụp thế nào?"

Nói thật thì, Đào Mộng Trúc không biết.

Cho nên hai người tìm tới Cổ Lương Châu.

Quanh năm quan tâm các loại studio, hẳn là nàng sẽ khá có kinh nghiệm?

Sau khi nhận được câu hỏi của hai người, Cổ Lương Châu cho một câu trả lời: Mối quan tâm của tớ không nằm ở phương diện ảnh cưới, cơ mà nếu hai người muốn chụp, tớ có thể giúp các cậu xem chỗ nào tốt, nhưng mà nha...

"Nhưng mà cái gì?" Đào Mộng Trúc và Chân Sảng gần như là hỏi cùng một lúc.

Ở đầu bên kia YY Cổ Lương Châu he he cười, nói: "Hai người nên nói với Cầu Cầu, tớ đang giúp đỡ hai người, không phải cố ý sờ cá không gõ chữ."

Đào Mộng Trúc và Chân Sảng nhìn nhau, tâm chiếu bất tuyên nở nụ cười.

Xem ra Cổ Lương Châu đã hoàn toàn tiến hóa đến cảnh giới làm cái gì cũng phải thông qua sự đồng ý của Vu Hiểu Thu rồi.

Đào Mộng Trúc hỏi: "Cô và Cầu, bây giờ là tình trạng gì?"

Cổ Lương Châu suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ chính là tình trạng hai người đang nghĩ."

"Xác định biết tụi này đang nghĩ loại nào hả?"

"Tớ đâu phải Nhị Hồ." Cổ Lương Châu nói, cười cười: "Nhưng mà còn rất nhiều chuyện cần tỉ mỉ suy nghĩ a, không giống như Minh Chủ cậu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do như vậy."

Đào Mộng Trúc nhìn thoáng qua Chân Sảng, nói với Cổ Lương Châu: "Cố gắng lên."

Cố gắng lên, nếu như quan tâm nhau, vậy lớn mật thử một lần, có đôi lúc có đôi việc nếu như không cố gắng, mãi mãi cũng không thấy được kết quả gì.

Nàng xoay người lại nhìn Chân Sảng, nghiêm túc hỏi: "Em dám comeout chứ?"

"A?" Chân Sảng sửng sốt.

"Dám để cho gia đình biết không?"

Chân Sảng cắn cắn đôi môi đã hơi khô nứt, nói: "Không quá dám."

"Ừm." Đào Mộng Trúc đưa tay ôm nàng vào lòng, nói: "Vậy từ từ đến."

Nàng không vội, chỉ cần Chân Sảng nguyện ý ở bên nàng, những cái khác nàng đều có thể kiên trì chờ đợi.

Bạn bè và người nhà chúc phúc, rồi cũng sẽ có.

***

Tết nguyên đán.

Đào Mộng Trúc và Chân Sảng mở chiếc TV đã lâu không động đến, tùy tiện chọn xem một chương trình liên hoan giao thừa.

Nhiều tiết mục lắm, loại chuyện đổi sân khấu bận rộn này căn bản không xuất hiện trên người cả hai.

Nhưng mở chương trình giao thừa lên chỉ cho có xem, hay nói đúng hơn là... cho có nghe.

Sau khi mở TV, hai người liền chui vào phòng ngủ mở stream.

Cả hai cùng chơi một game có thể chơi hai người, làm đêm giao thừa hôm nay cực kỳ giống như Thất tịch, một đống fan bị tiết mục ngược cẩu đêm giao thừa này ngược đến kêu gào.

Chuyện Tam Khuy và Minh Chủ yêu nhau đã không còn là bí mật nữa, đa phần các fan đều biết quan hệ của hai người, bên trong đó có nhiệt tình vạn phần, có thành tâm chúc phúc, cũng có cảm thấy chán ghét.

Mặc kệ người khác thấy thế nào, hai người cũng không chú ý, nên làm gì thì làm đó.

Dưới ngòi bút của Đào Mộng Trúc, câu chuyện của tác giả và chủ bá cũng đã gần hoàn thành.

Trong câu chuyện, hai người ngọt ngọt ngào ngào lăn trên drap giường, hoàn thành lần đại hài hòa đầu tiên của cả hai, tuy nhiên vì để chương không bị nuốt mất, chỉ viết thành tắt đèn, nhưng như vậy vẫn khiến Chân Sảng cảm thấy một phen xấu hổ.

—— Tác giả này là lưu manh.

Nàng nói như vậy trên weibo.

Giây tiếp theo, đoàn ủng hộ lưu manh liền hô lớn "Yêu nhau đi" vừa liên miên lại hùng dũng.

Một luồng không khí lạnh mang đến chỗ hai người ở trận tuyết đầu năm.

Tuyết ở phía nam lúc nào cũng tích rất mỏng, dùng tay cào một cái là có thể tìm thấy đất bụi bị tuyết phủ lên. Dù là vậy, hai người rất ít khi nhìn thấy tuyết vẫn đội gió lạnh, lôi kéo tiểu Nhật Thiên chạy xuống lầu.

Đó là một buổi sáng vẫn chưa hoàn toàn sáng, sắc trời không tỏ rọi xuống lớp tuyết đọng một màu trắng ánh trăng.

Trên đường cái có vài người đi đường vội vội vàng vàng chạy về phía công ty mình, để lại mặt đất từng dấu chân một.

Dường như tiểu Nhật Thiên cảm thấy chơi rất vui, liên tục dùng móng vuốt ấn xuống mặt đất, trông không chút nào sợ lạnh.

Đào Mộng Trúc và Chân Sảng chạy đến vành đai xanh, vươn cánh tay được bọc trong lớp áo dày, gộp đống tuyết khá sạch sẽ đọng trên đám lá trong bồn hoa, cảm thấy mỹ mãn ôm về nhà.

Hai người đắp một con người tuyết trên ban công.

Thân mình to như cái chén, đầu to cỡ nắm tay, dùng hạt nhãn và nhánh cây làm mắt mũi, dùng giấy vàng gấp một cái nón nhọn.

Ngay lúc Đào Mộng Trúc chuẩn bị chụp ảnh thì Chân Sảng ngăn cản nàng, tự mình chạy vào bếp loay hoay một hồi, lúc trở ra trên tay cầm một miếng xúc xích, đào một cái khe dưới mũi người tuyết, nhét xúc xích vào.

"Chân · miệng lạp xưởng, ha ha ha ha ha ha ha ha." Chân Sảng cười con người tuyết bị nàng chơi hỏng.

Tiểu Nhật Thiên vẫn vẫy đuôi yên lặng đứng kế bên nhìn, nhìn hai vị chủ nhân đổi các loại góc độ chụp con người tuyết xấu moe xấu moe này từng tấm, sau đó vào bếp làm điểm tâm.

Một lần nữa quay ra ban công thì chỉ thấy nửa đầu của người tuyết đã vào trong miệng tiểu Nhật Thiên, một nửa còn lại thì rớt xuống đất, chỉ còn lại cơ thể.

Hai người dở khóc dở cười chăm chăm nhìn xuống, tiểu Nhật Thiên nghiêng đầu, liếm cái miệng dính đầy tuyết, sau đó đứng dậy, ngẩng cái đầu tròn, vẫy đuôi, nghênh ngang đi qua chân hai người.

Ha, tiểu gia hỏa này còn rất chảnh.