Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 121: Sống chung (1)



Sau giờ ăn tối tại khách sạn Madarine xinh đẹp tọa lạc bên bờ sông Potomac của thành phố Washington, đôi nam nữ vừa không thể chờ hơn được nữa. Họ bước vào phòng ngủ và liền ôm lấy nhau xoắn xuýt.

Nhìn qua tấm gương trên bàn trang điểm của căn phòng “chăn êm nệm ấm” trong khách sạn, đó chính là hình ảnh người nữ nằm gọn trong vòng tay âu yếm của người đàn ông. Môi hắn cuồng nhiệt giữ lấy môi nàng, tay hắn ôm trọn vòng eo thon gọn của nàng. Chỉ trong chốc lát quần áo của cả hai đã bị vứt xuống sàn. Năm ngày không gặp khiến hắn nhớ nàng điên cuồng.

“Bảo Vy, năm ngày không gặp, em có nhớ anh không?” - Ưng Túc hỏi trong tiếng thở dốc mị tình.

Bảo Vy liên tục gật đầu, cơ thể nàng giờ đã mềm nhũn trong vòng tay của hắn. Từ lúc có giấy triệu tập quay về Mĩ, Ưng Túc luôn ở trong quân đội, đến hôm nay sau buổi lễ phong hàm hắn mới được gặp nàng. Hắn gấp đến nỗi không thể chờ về Los Angeles mà ngay lập tức đưa nàng đến đây trước sự hiểu ý tế nhị của ba mẹ hắn và trợ lý của hắn.

Sau một lúc hắn liền mệt phờ người nằm xuống cạnh nàng, tham lam ôm nàng vào lòng và nhắm mắt ngủ. Bảo Vy không ngủ được, cứ trằn trọc đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình. Bó hồng nhung đỏ thắm thơm lừng bị vứt trên bàn trang điểm, ánh đèn vàng vọt rọi ra khung cảnh mị tình ân ái trong phòng. Bên cạnh nàng hơi thở của Ưng Túc vẫn đều đều phát ra. Nàng nhìn ngắm hắn thật lâu thật lâu, rồi lại cảm thấy mãn nguyện. Đến giờ phút này nàng vẫn không tin được mình đã quay về Mĩ càng không thể tin rằng nàng và Ưng Túc đã là một đôi khắng khít không rời. Duyên phận nhiều lúc cứ khó đoán định như vậy. Nhiều lúc cứ nghĩ bản thân đủ cứng rắn để chối từ một người “đàn ông xấu” như hắn nhưng rốt cục vẫn là dính với nhau mãi không rời.

Thời gian ngắn ngủi diễn ra ở Syria đủ sợ hãi để nàng thôi bướng bỉnh nữa. An phận và chấp nhận chọn cuộc sống yên ổn bên người mình thật lòng yêu thương. Nhớ đến những ngày trong hang động thì đến giờ hắn quả thật đã cho nàng “chăn êm nệm ấm” đúng nghĩa. Sau ngày hôm nay nàng sẽ quay về Los Angeles và bắt đầu cuộc sống chung đôi với hắn. Chỉ nghĩ đến đây thôi thì lòng nàng cũng trào dâng hạnh phúc.

Bảo Vy vẫn đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì liền bị Ưng Túc cắt ngang. Anh mở mắt cười cười nhìn Bảo Vy nhẹ nhàng hỏi: “Em không ngủ được sao?”

Bảo Vy gối đầu trên ngực hắn, bắt đầu thỏ thẻ bằng giọng mèo kêu nghe rất ngọt: “Ưng Túc, em không ngủ được. Có lẽ là vui mừng quá!”

Ưng Túc khẽ vuốt mái tóc cô, dịu giọng nói: “Vậy để anh hát cho em nghe.”

Bảo Vy nghe xong liền cảm thấy rất phấn khích, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi tỏ vẻ không tin được. Ưng Túc liền kéo cô nằm lại trong lòng mình rồi bắt đầu hát. Hắn hát liên tục mấy bài liền khiến Bảo Vy trố mắt. Cô không ngờ hắn có thể hát hay đến vậy. Ngay lập tức liền lên tiếng khen ngợi: “Ưng Túc, anh hát quá hay! Có thể đi thi tài năng trẻ của Mĩ.”

Ưng Túc lắc đầu cười nói: “Anh chỉ hát cho một mình em nghe thôi.”

Bảo Vy liền cúi cúi mặt lầm bầm: “Nói chuyện ngọt như vậy, muốn cho người ta ăn mật sao?”

Ưng Túc nhướng người dậy hôn vào đôi má đang phúng phính ửng hồng ấy rồi nói: “Anh nói thật, trước nay chưa bao giờ hát cho cô gái nào nghe.”

Bảo Vy gật gù nói: “Cũng đúng, lúc nhỏ em cũng chưa từng nghe anh hát. Anh muốn cất giấu tài năng để làm gì?

“Để hát cho người anh thương suốt đời nghe.” - Ưng Túc đáp ngay sau câu hỏi của Bảo Vy. Giọng anh trầm tĩnh nghiêm túc và chân thật khiến trái tim Bảo Vy đập rộn ràng, cả người cũng ửng hồng e thẹn.

Ưng Túc đưa tay kéo Bảo Vy vào lòng, cúi đầu ngửi lên mái tóc của cô, hít hà hương chanh quen thuộc ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Bảo Vy, từ hôm nay chúng ta đã chính thức chung sống với nhau như vợ chồng, không còn cảnh chờ đợi gặp nhau mỗi cuối tuần nữa. Em có vui không?”

Bảo Vy vòng tay qua ôm eo hắn khẽ gật đầu nói: “Em rất vui. Em thực sự rất vui. Em không ngờ chúng ta lại một lần nữa trở thành vợ chồng.”

“Anh cũng không ngờ chúng ta còn có thể ở bên nhau lần nữa. Em có biết không, em chính là thành trì kiên cố nhất mà anh không sao có thể phá nổi.” - Ưng Túc trầm giọng, khẽ nhếch môi cười khi nghĩ về khoảng thời gian đã qua.

Hai người cứ như vậy, anh một câu, em một câu kể cho nhau nghe rất nhiều những chuyện trước đây cho đến khi Bảo Vy ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Sau một đêm “chăn êm nệm ấm” tại Washington, Ưng Túc cảm thấy trong lòng mình tràn đầy hứng khởi. Lúc anh và Bảo Vy về gần đến cổng biệt thự nhà ba mẹ mình, anh vẫn còn vui vẻ huýt sáo. Khúc nhạc Ưng Túc huýt khá hay cho nên Bảo VY quay snag hỏi: “Anh huýt sáo bản nhạc gì vậy?”

Ưng Túc cúi đầu đưa mặt sát lại gần nàng, mỉm cười đáp: “Đây là bản Bolero của Ravel, nhà soạn nhạc người Pháp đó.”

Bảo Vy mỉm cười nói: “Nghe rất hay đó!”

Ưng Túc lấy tay chạm nhẹ vào mũi cô, vui vẻ nháy mắt: “Chút nữa lên phòng anh, anh mở cho em nghe.”

Bảo Vy gật gù nghĩ: “Nghe giọng điệu của hắn rất giống là đang dụ dỗ con gái nhà lành. Lần trước hắn cũng dụ cô lên phòng rồi giở trò với cô. Ở bên cạnh hắn thật là quá nguy hiểm. Phải cẩn thận mới được.” - Nghĩ đến đây cô bất giác mỉm cười.

Nhìn thấy Bảo Vy cười khúc khích thì Ưng túc lại xấu xa lên tiếng: “Em lại có kế hoạch “chăn êm nệm ấm” với anh phải không?”