Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 122: Sống chung (2)



Bảo Vy nghe xong liền giật mình bĩu môi nói: “Không có, anh đừng có nghĩ bậy.”

Lúc này chiếc xe của nhà anh đã đỗ yên vị trong sân, người nhà anh vừa thấy thì liền ra mở cửa và phụ giúp mang đồ đạc vào trong. Ưng Túc dìu Bảo Vy bước xuống xe. Anh vươn vai hít thở không khí của nước Mĩ và của gia đình sau hai năm trời biền biệt. Lúc này, ba mẹ và bà ngoại của anh cũng từ trong nhà bước ra. Họ nhìn Bảo Vy và Ưng Túc “tâm đầu ý hợp” thì vui mừng không kể siết. Mẹ Ưng Túc liền kéo Bảo Vy vào nhà ngồi xuống sofa rộng lớn rồi bắt đầu nói: “Con gái à, mẹ và bà ngoại con đã coi ngày, đầu thháng sau có một ngày rất đẹp. Chúng ta chọn ngày đó tổ chức hôn lễ cho con và Ưng Túc nha.”

Bảo Vy chớp chớp mắt mấy cái rồi nói: “Dì à, đầu tháng sau có nhanh quá hay không?”

Bà ngoại Ưng Túc liền hiền từ nói: “Con phải đổi cách xưng hô là mẹ.”

Ba của Ưng Túc cũng góp vô một câu tán đồng. Bảo Vy mỉm cười gọi mẹ của Ưng Túc một tiếng “mẹ”. Bà cảm động đến mức ôm cô ngay vào lòng. Từ lúc Bảo Vy còn nhỏ bà đã rất thương cô và ao ước có một đứa con gái thông minh như vậy. Nhưng phận làm tình nhân nên bà chỉ dám sinh một đứa con. Giờ ao ước bao năm đã thành hiện thực khiến bà mừng rơi nước mắt.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Ưng Túc hí hửng kéo Bảo VY lên phòng. Hành lý của cô không nhiều nhưng có vẻ như hắn đã say người làm gì đó nên không thể chờ được mà khoe với cô.

Căn phòng mà hai người bước vào khác với phòng ngủ trước đây của Ưng Túc. Có vẻ như nó vừa được sửa lại. Trông rộng và mới mẻ hơn rất nhiều.

Ưng Túc vui mừng cầm tay Bảo Vy nói: “Đây là phòng tân hôn của mình, em có thích không?”

Bảo Vy há hốc mồm nhìn căn phòng sang trọng với đầy đủ quần áo và đồ đạc dành cho phụ nữ. Bảo Vy ngây ngô hỏi lại: “Tất cả là cho em sao?”

Ưng Túc ôm cô vào lòng, yêu thương nói: “Phải, tất cả đều là anh chọn rồi đặt mua cho em. Anh đã từng hứa sẽ cho em những thứ tốt nhất trên đời. Quần áo, mĩ phẩm, nữ trang cái gì cũng có. Còn có thẻ tín dụng của anh. Tất cả đều cho em.”

Bảo Vy nhìn hắn thành thật đưa cho cô thẻ ngân hàng của hắn thì không khỏi phì cười: “Ưng Túc, em có lương, không cần lấy nhiều tiền của anh như vậy đâu.”

Ưng Túc ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt tấm lưng thon phẳng lì của cô rồi trìu mến nói: “Bảo Vy, anh biết em là bác sĩ giỏi có thể kiếm được tiền nhưng lúc ở hang động anh từng nói tiền của anh sẽ dành hết cho em. Ngoài ra còn có nhiều bất động sản mà ba mẹ cho anh. Anh cũng để em đứng tên hết. Chỉ cần em cả đời chịu ở bên cạnh anh, không chê bai anh thì cái gì anh cũng cho em.”

Bảo Vy nghe những lời hắn nói thì tự nhiên thấy sóng mũi hơi cay cay. Tên ngốc này đúng là siêu ngốc, cực ngốc. Hắn lại mang nhiều của hồi môn như vậy gả cho cô sao? Bảo Vy nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Ngốc quá! Em không cần tài sản, bất động sản gì hết. Em chỉ cần anh mà thôi.”

Ưng Túc nghe xong càng siết chặt cô vào lòng hơn nữa, hắn không muốn có bất kỳ khoảng cách nào với cô, chỉ muốn dùng hết thời gian của đời mình yêu thương cô thật nhiều mà thôi.

Từ đêm đó, Bảo Vy ở lại nhà Ưng Túc. Ba của Bảo Vy biết được cô và Ưng Túc “gương vỡ lại lành” thì vô cùng vui mừng. Hai bên gia đình bắt đầu bàn tính chuyện cưới sinh rất rôm rả. Ba mẹ và em gái của Bảo Vy cũng sắp xếp gác lại mọi chuyện để chuẩn bị qua Mĩ tham dự hôn lễ của hai người họ.

Ưng Túc không chờ được, sau đêm hôm đó, sáng ra liền tức tốc đưa Bảo Vy đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Vì Bảo Vy không có quốc tịch Mĩ nên thủ tục không thể nhanh được. Ưng Túc đành phải chờ đợi để lại được cầm hôn thú lần nữa.

Một ngày trước khi Bảo Vy quay lại bệnh viện làm việc, cô cùng Ưng Túc dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc cá nhân vào phòng tân hôn. Vì Ưng Túc rất lâu không về nhà cho nên đồ đạc của anh nhiều thứ bị phủ bụi. Từ trong thùng giấy carton, Bảo Vy tình cờ nhìn thấy được quyển album cũ của Ưng Túc. Cô cầm lên hỏi anh: “Em có thể xem nó không?”

Ưng Túc đang dở tay cũng bỏ xuống việc, quay sang nhìn Bảo Vy cười cười: “Anh sẽ xem cùng em.”

Ánh nắng của ngày mới chiếu qua cửa kính rộng lớn của căn biệt thự khiến cả tân phòng sáng lấp lánh, Bảo Vy ngồi trong lòng Ưng Túc nhẹ nhàng giở ra quyển album cũ. Cô lướt qua những tấm hình lúc nhỏ của anh. Hai má phúng phính, cái bụng tròn tròn, nhìn rất yêu. Cô lại tiếp tục xem qua những bức hình lúc anh mới đến Mĩ. Rồi cười nói: “Ưng Túc, lúc này nhìn anh rất ngố.”

Ưng Túc vòng tay qua eo Bảo Vy, nghiêng người nhướng mày nói: “Bây giờ anh rất đẹp trai đó.”

Bảo Vy nghe xong liền ho sặc sụa, rồi làm ra động tác cười giễu anh. Ưng Túc liền nói: “Anh đẹp trai thật mà. Em nhìn xem, mặt của anh đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp. Nói chung là một người đàn ông đẹp hoàn hảo.”

Bảo Vy nghe Ưng Túc khoác lác thì liền cười nghiêng ngả, cô nhớ lần đầu tiên lúc mới gặp Ưng Túc, Bảo Hân từng nói anh giống như thằng nghiện ở tù mới ra. Cô nói điều này cho Ưng Túc nghe thì anh há hốc mồm không hiểu được vì sao anh đẹp trai như vậy mà em gái Bảo Vy lại chê bai anh thậm tệ.

Ưng Túc cắn môi dưới, nhíu mắt lại ra vẻ ôm thù ghi hận nói với Bảo Vy: “Được lắm, lần sau có dịp gặp Bảo Hân, anh sẽ cho nó một trận.”

Bảo Vy bĩu môi, hất mặt nói: “Bảo Hân còn dữ hơn em, nó không cho anh ăn đòn đã là may.”

Ưng Túc vẫn rất ấn tượng việc lần trước nói chuyện qua màn hình với Bảo Hân, cô bé dám gọi anh là “cầm thú”. Đúng thật là hết nói nổi. Giờ là người một nhà, anh muốn coi coi em vợ sẽ dùng thái độ gì với anh.

Ngón tay Bảo Vy đang lật giở sang trang album bên cạnh thì bỗng dừng lại. Cô nhìn chăm chú vào bức ảnh Ưng Túc chụp cùng một người rồi nheo mày nghĩ ngợi.

Ưng Túc nhìn thấy Bảo Vy tập trung suy nghĩ thì liền tò mò nhìn vào bức hình. Sau anh lại cười nói: “Đó là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, Phan Lục Kha.”

Bảo Vy nghe xong liền ngẩng mặt lên nhìn Ưng Túc trân trối. Cả cơ mặt tay chân đều cứng đờ.

“Phan Lục Kha là anh trai anh sao?” - Bảo Vy chậm rãi hỏi lại.

Ưng Túc vẫn bình thản đáp: “Phải đó. Anh ấy rất tài giỏi, hai năm trước khi đang giúp ba anh quản lý công ty thì tự nhiên lại muốn nghỉ ngơi đi du lịch. Anh không biết anh ấy đi đâu mà hai năm rồi vẫn không chịu về.”

Từng ngón tay Bảo Vy khẽ rung, cô lắc đầu nhìn Ưng Túc kêu lên: “Thì ra anh chính là người em trai nghiện hút của Phan Lục Kha.”