Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 137: Hạ Lê quay về (3)



Người thư ký lúc ấy còn nói riêng với cô rằng: “Giám đốc của chúng tôi trước nay không gần phụ nữ, cho nên nếu cô định giở trò thì tốt nhất nên quên đi ý nghĩ ấy.”

Hạ Lê nhớ lại lời của người thư ký, bàn tay cô siết chặt quai giỏ xách tiến về khu vực phòng ăn nhưng Hạ Lê không vội bước vào trong mà ngồi chờ ở sofa bên ngoài. Chừng nửa tiếng thì khách bên trong phòng bước ra nhưng cô nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy người cô cần tìm. Cho nên cô đánh liều bước vào bên trong phòng ăn. Không gian phòng ăn được bày trí sang trọng, chiếc bàn lớn nằm giữa phòng được trang trí hoa tươi đẹp mắt. Người đó ngồi ở vị trí giữa bàn,chân bắt tréo, ngón tay nhịp lên mặt bàn, trầm tĩnh nói: “Tôi đang đợi xem cô còn muốn dùng trò gì?”

Hạ Lê nghe giọng hắn phát lên thì tự nhiên cả người cứng lại, giống như những gì cô làm không sao qua được mắt hắn. Từ phía cửa cô lí nhí nói: “Xin lỗi, đúng ra tôi nên đường đường chính chính hẹn trước nhưng mà...”

Nói đến đây, cô liền bị người đó ngắt lời: “Cho nên cô đã mua chuộc thư ký của tôi sao?”

Hạ Lê cắn môi dưới không đáp hay đúng hơn là không dám nói gì. Bàn tay siết chiếc giỏ càng mạnh hơn, sắc mặt cũng hơi tái. Vị giám đốc ngân hàng nhếch môi cười rồi đứng lên đi về phía cô. Hạ Lê đưa mắt nhìn anh ta, khuôn mặt thì nhìn giống hình cho nên không thể nhầm lẫn được, chỉ có điều vóc dáng của người này thì đẹp hơn cô nghĩ. Hắn cao tầm hơn một mét tám, bản thân Hạ Lê cũng không thấp nhưng khi đứng cạnh hắn thì cô không còn cao nữa, cũng không dám hất mặt nữa, chỉ có thể cúi đầu.

Người đàn ông đưa tay nâng mặt lên nhìn ngắm cô một lúc, rồi nhếch môi cười nói: “Cô nghĩ là thư ký của tôi dám bán đứng tôi sao? Cô ngốc như vậy mà còn muốn tiếp tục kinh doanh công ty. Tôi nói cho cô biết, nếu không phải Phó Tổng của Phan Lục ra tay cho gia đình cô gặp chuyện sớm thì cái công ty gia đình của cô trước sau cũng sẽ sập bởi người em trai không có đầu óc kinh doanh như em của cô, cộng thêm một bà chị chỉ biết bán thân... ”

“Bốp!” - một cái tát gọn ơ nằm trọn trên má của người đàn ông. Làn da trắng bốc của anh ta phút chốc đỏ hồng, lời còn chưa kịp nói xong đã bị Hạ Lê tát cho đau điếng. Sau đó là một tràng dài sỉ vả từ Hạ Lê phát ra: “Ngày Christopher Benson, tôi biết tôi dùng cách này gặp ngài là sai quy tắc, mua chuộc thư ký của ngài là không đúng nhưng tôi không còn cách nào để gặp ngài để thương lượng chuyện vay vốn. Có thể công ty của chúng tôi không lớn và` cần sự giúp đỡ của ngài nhưng không vì thế mà chịu sự sỉ nhục này. Tôi đến đây có thể van xin năn nỉ nhưng không hề có ý định đem thân xác của mình ra đổi chát. Tôi là một bác sĩ, không phải là gái điếm. Ngài không có quyền xúc phạm tôi.”

Nói xong, Hạ Lê quay người bước đi. Nước mắt lúc này đã lăn dài trên má. Cô tự hứa với lòng, chỉ cho phép một lần duy nhất trong đời bị xúc phạm và Lương Giang đã cướp đi cái lần đó. Những người khác nếu dám đụng đến cô, cô sẽ cho hắn nếm mùi. . đam mỹ hài

“Phòng 1265.” - Giọng người đàn ông vang lên.

Hạ Lê coi như không nghe thấy, cứ kiên quyết bước đi. Người đó lại nói tiếp: “Cơ hội này tôi chỉ cho cô duy nhất một lần.”

Mặc kệ anh ta nói gì, Hạ Lê cũng cầm chặt giỏ xách bước đi. Người đàn ông bị từ chối liền khó chịu đưa tay nắm lấy khủy tay cô kéo lại. Đôi giày cao gót không giữ nổi thăng bằng khiến Hạ Lê chao đảo và ngả gọn vào lòng hắn. Mắt đối mắt, thân chạm thân chỉ trong tích tắc nhưng tự nhiên khiến hai người gượng gạo.

Đúng lúc này cửa phòng ăn mở ra, Lương Giang đứng đó, nhìn rõ cảnh tượng này. Dù qua lớp mắt kính nhưng không sao giấu nổi tia hờn ghen phát hỏa của anh. Hôm nay biết Hạ Lê một mình đi đến đây vào giờ này thì anh đã lờ mờ đoán ra cô ấy sẽ dùng cách này để cứu nguy cho công ty của nhà mình. Anh lái xe như điên đến đây chính là muốn lôi cô ấy về nhưng lại đến đúng lúc nhìn thấy cảnh cô nằm trong vòng tay của người đàn ông khác. Có phải bọn họ đã bàn thảo xong rồi chăng?

Hạ Lê rời khỏi vòng tay của Christopher, chỉnh lại áo khoác, đứng thẳng lên và lờ đi sự có mặt của Lương Giang. “Xin lỗi, tôi phải đi rồi.” - Cô nhìn người đàn ông da trắng nói khẽ rồi bước ra khỏi phòng ăn sang trọng. Quyết định bán đi công ty, bán đi biệt thự cùng xa cộ đã hiện rõ trong đầu cô. Cô không tin với đồng lương của tiến sĩ Y khoa thì cô không thể nuôi được con trai và cha mẹ. Cuộc sống có thể sẽ khác trước đây nhưng không phải hơn tám mươi phần trăm dân số Thế Giới vẫn đang cố sống đấy sao? Họ nghèo đói thiếu ăn thì họ vẫn phải sống. Cô nay không thiếu ăn cũng không phải sống giữa làn mưa đạn thì cô sợ gì? Nghĩ đến đây, Hạ Lê như có thêm mạnh mẽ, cô dứt khoác thoát ra khỏi bầu không khí khó chịu này. Lương Giang hắn lại một lần nữa bắt gặp dáng vẻ tệ hại dựa dẫm đàn ông của cô. Có lẽ hắn sẽ nghĩ bao nhiêu năm rồi cô không khá lên được cho nên năm đó hắn chọn kết hôn với người khác là đúng. Nghĩ đến đây lòng Hạ Lê đau nhói. Những hình ảnh về đám cưới của hắn lần lượt hiện lên trong đầu cô. Nụ cười hạnh phúc của hắn khi sánh vai cùng người khác trong lễ cưới, từng cái nắm tay, từng ánh mắt đều là vui vẻ mãn nguyện. Vậy thì hôm nay hắn đến đây là để làm gì? Để xem cô “bán thân” sao? Chua chát.

Hạ Lê bước ngang qua Lương Giang, đúng lúc này bàn tay anh đưa lên cầm lấy tay cô giữ nhẹ rồi nói: “Về với anh.”

Hạ Lê nghe xong liền rút tay ra khỏi bàn tay của Lương Giang, không nói một lời, sải bước dài quay đi.

Lương Giang đuổi theo cô ra đến cổng, lần nữa giữ cánh tay cô lại, hối hả nói: “Hạ Lê, đừng đối với anh như vậy. Cho anh vài phút để nói chuyện với em có được không?”

Hạ Lê đưa tay vẫy chiếc taxi, vùng khỏi bàn tay anh rồi định bước lên nhưng Lương Giang đã kéo cô lại rồi đưa cho tài xế taxi một trăm đô để ông ấy chạy đi. Hạ Lê bất mãn muốn quay sang thét lên hỏi hắn đang muốn làm cái gì? Hết chèn ép cho công ty của cô phá sản lại giở trò bắt người. Nhưng nghĩ lại Hạ Lê cũng không hỏi hắn, bởi vì sáu năm trước khi hỏi hắn muốn gì, cô đã nghe được câu trả lời của hắn. Ngu ngốc nhất vẫn là hỏi xem đàn ông muốn gì.

Nghĩ đến đây, Hạ Lê nhắm mắt lại thở dài, kiên quyết thoát khỏi tay của hắn. Đối với hắn, cô mở miệng nói ra nửa chữ cũng là thừa. Đúng lúc không biết phải làm sao thì một chiếc xe sang trọng hiệu Fiat màu xám bạc lao tới. Chiếc xe không mui lộ ra gương mặt của người lúc nảy. Hắn bấm nút mở cửa xe tỏ ý kêu Hạ Lê lên xe. Hạ Lê chần chừ không biết nên làm sao trong tình huống này. Cả hai người đàn ông cô đều ghét. Chỉ có điều mức độ khác nhau mà thôi. Cuối cùng cô chọn bước lên xe của người “mới vừa ghét” và bỏ lại người “ghét đã lâu” đứng đó chưng hửng nhìn theo.