Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 138: Có lòng trồng hoa, hoa không nở (1)



“Ngã tư phía trước làm ơn cho tôi xuống.” - Hạ Lê nhẹ giọng nói, ngữ điệu đều đều không nhanh không chậm.

Christopher cũng không nhanh không chậm nói lại: “Tôi đưa cô về nhà.”

Hạ Lê liền từ chối: “Cám ơn anh nhưng tôi không dám phiền anh.”

Christopher liếc mắt nhìn đồng hồ. Hai chiếc đồng hồ của hãng Tag Heuer đắt giá trên tay anh nằm thẳng một đường. Anh lại đều đều nói: “Giờ này muộn rồi, một mình cô về nhà rất nguy hiểm.”

Hạ Lê nhúng vai nói: “Không cần tỏ ra lịch sự hay quan tâm tôi. Tôi vốn chẳng sợ gì cả. Dù sao cũng không còn gì để mất.”

Christopher là một người Mĩ gốc Ý, anh có nụ cười khá thu hút của đàn ông vùng Địa Trung Hải. Lúc anh cười lên trông cái mặt đỡ ghét hơn lúc nãy nhiều nhưng lời anh nói ra thì nghe rất ám muội.

“Nếu phải mất về tay kẻ khác, chi bằng mất cho tôi.” - Hắn nghiêng đầu sang phía cô nửa đùa nửa thật.

Hạ Lê không phải cô gái mới đôi mươi mà bắt bẻ hắn nói năng không lịch sự. Cô chỉ chậc lưỡi lẩm bẩm nói hai tiếng: “Ngông cuồng.”

Nhưng cũng chính lúc cô quay sang nói hai tiếng này thì cô lại thấy cái má trắng trẻo của hắn bị hồng lên bất thường. Bất giác Hạ Lê nhớ đến cái tát vừa rồi. Đúng là cô ra tay cũng hơi mạnh tay, nghĩ lại thì thấy mình cũng hơi quá đáng. Hạ Lê lại nhẹ giọng quan tâm: “Cái má của anh vẫn còn đỏ, có lẽ lúc nãy đã rất đau phải không?”

Christopher lấy tay xoa xoa bên má ửng đỏ cười nói: “Tôi có thể coi đây là sự quan tâm đầu tiên của cô hay không?”

Hạ Lê nghe ra cái giọng không đứng đắn của hắn thì không còn muốn nói xin lỗi hắn nữa. Mắc công hắn lại có ý nghĩ lệch lạc với mình, như vậy sẽ không hay. Sau chuyến đi cùng này có lễ giữa hai người cũng không có dịp gì để gặp lại nữa. Lúc đó Hạ Lê đã nghĩ vậy nhưng Christopher lại không nghĩ vậy.

Anh đưa tay ấn chiếc nút mở nhạc, một khúc nhạc tình yêu của Westlife vang lên. Khúc nhạc với những ca từ đẹp như đánh đúng vào tâm trạng của Hạ Lê lúc này.

“Nếu anh hùng không bao giờ đến bên em

Nếu em cần ai đó cho một ngày tệ hại của mình

Nếu em chờ đợi tình yêu nhưng vẫn cô đơn

Nếu em gọi cho những người bạn nhưng họ đều không rảnh.

Em có thể chạy thật xa nhưng xin em đừng lẩn trốn.

Băng qua cơn bão và đêm dài hiu quạnh

Sau đó anh sẽ cho em thấy mọi thứ là số phận.

Những cái không cần trao đổi chính là những cái tốt nhất trên đời.”

(Hãy khóc trên vai anh)

Hạ Lê nhẩm theo lời bài hát, nhẹ giọng hát theo một câu hát: “The best things in life they are free.”, rồi cô lại tự nghĩ liệu có thứ gì tốt dành cho mình mà không cần đánh đổi hay không?

Christopher thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Lê nhuốm buồn thì liền bắt đúng tâm trạng của cô, anh khẽ hát một câu hát: “I will always stay here by your side.” (Anh sẽ luôn luôn ở đây, bên cạnh em). Câu hát như câu trả lời cho câu hỏi băn khoăn trong đầu Hạ Lê. Cô giật mình quay sang nhìn Christopher rồi rất nhanh cụp mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa kính xe. Tháng Mười hai ở Los Angeles vẫn nhiều mưa như cái ngày cô vừa từ Paris quay trở lại. Hạ Lê không phải người đa sầu đa cảm nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ với Lương Giang hôm nay đã buộc cô phải đối mặt với rất nhiều tâm trạng chán chường. Có lẽ người nhiều trải nghiệm như cái tên đang lái xe này đã nhìn thấu được tâm trạng của cô cho nên hắn cố tình bật cho cô nghe bài hát này. Nhưng cô không khóc, có khóc cũng không khóc trên vai người lạ như vậy.

Christopher nhìn Hạ Lê cố gắng tỏ ra kiên cường thì thấy cô thật đáng thương, cô gái không còn ở độ tuổi xuân thì nhưng nét đầm thấm này lại khiến anh bắt đầu để ý. Khóe miệng khẽ động, trong lòng khẽ hân hoan. Mọi thứ đều rất khẽ khàng diễn ra nhưng không ai biết được trước khi phun trào ra nham thạch mạnh mẽ thì núi lửa cũng chỉ có những chuyển động khẽ khàng như thế.

Chiếc xe Fiat màu trắng bạc sang trọng rẽ vào khu dân cư cao cấp và dừng trước biệt thự nhà Hạ Lê. Cô mỉm cười nói cám ơn rồi bước xuống xe. Trước khi quay đi, bàn tay của Hạ Lê đã bị Christopher giữ lấy. Anh mỉm cười hỏi cô: “Cô không nói hẹn gặp lại với tôi sao?”

Hạ Lê lắc đầu, thẳng thắn trả lời: “Tôi đã quyết định không đến chỗ của anh vay tiền nữa. Vậy tôi cần gặp lại anh làm gì?”

Trước câu trả lời thẳng thắn không kiên dè của Hạ Lê, Christopher chỉ có thể nhướng mày phì cười nói lại: “Nhất định sẽ gặp lại.”

Nói xong anh nhẹ hôn vào mu bàn tay của Hạ Lê rồi vẫy tay chào tạm biệt cô. Hạ Lê không hiểu lắm cần phải gặp lại anh ta làm gì cho nên cô không quan tâm lời hắn nói. Cô quay lưng bước vào trong nhà. Phòng khách nhà cô thắp đèn lờ mờ. Phía sofa, mẹ cô đang ôm Ánh Dương ngủ. Nhìn thấy cảnh này lòng Hạ Lê chùn xuống, đáy mắt cũng sâu thêm rất nhiều.