Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 139: Có lòng trồng hoa, hoa không nở (2)



Nghe tiếng bước chân của cô, mẹ cô liền mở mắt. Mới có hơn một tháng mà bà già đi rất nhiều. Bà ôm Ánh Dương đang ngủ trong lòng rồi khẽ thở dài nói: “Thằng bé không chịu đi ngủ, nó nói phải chờ con về. Con coi, con đi đến giờ này mới về nhà. Bây giờ con đã làm mẹ rồi, phải đặt con cái của mình lên trên hết. Đâu còn như thời son giá nữa.”

Hạ Lê khẽ gật đầu, tiến lại hôn lên đôi má căng tròn mịn màng của Ánh Dương. Mẹ cô lại thở dài nói: “Mẹ nghe Đông Quân nói công ty không cứu được nữa cho nên hôm nay con phải đi vay tiền xoay sở có phải không?”

Hòa trong nỗi chán chường của mẹ mình, cô cũng thở dài thưa: “Dạ phải. Hôm nay con...”

Nói đến đây Hạ Lê không thốt nên lời nữa. Cô không muốn mẹ thất vọng vì quyết định bán công ty của mình. Dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của cha mẹ cô. Chỉ có điều, giữa muôn trùng cuộc đời, cô không thể nhờ cậy ai được. Cái tôi có thể hạ xuộng nhưng lòng tự trọng mà cũng bán rẻ luôn thì cô còn sống để làm gì? Còn Ánh Dương nữa, nó sẽ nhìn mẹ mình ra sao?

Nghĩ đến đây hai mắt Hạ Lê liền ươn ướt. Mẹ cô như nhìn ra được điều gì đó. Không biết bà đoán đúng hay sai nhưng có vẻ bà cũng nghĩ giống Hạ Lê. Giọng bà trầm ổn, từ tốn từng lời nói ra khiến Hạ Lê xót xa: “Nếu khó quá thì bán công ty đi con à. Mẹ không muốn con gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Làm kinh doanh không phải dễ, sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ. Trước đây, khi ba của các con bắt đầu công việc kinh doanh, không biết mẹ đã ngồi chờ ông ấy bao nhiêu đêm như vậy. Lần nào về nhà cả người ông ấy cũng mệt lữ, có khi còn say mèm. Lúc đó mẹ đã muốn dừng lại chuyện kinh doanh nhưng ông ấy nói ông ấy muốn cố thêm một thời gian nữa cho hai con trưởng thành, có tiền ăn học. Những người Việt xa xứ như chúng ta muốn có chỗ đứng ở Mĩ thật không dễ dàng gì. Ông ấy vì muốn các con đi dễ dàng hơn mà ra sức, dốc lòng kinh doanh. Đến nay nếu như công ty là gánh nặng khiến con và Đông Quân phải khổ thì bán nó đi cho nhẹ nợ.”

Đêm tối lạnh lẽo mờ mịt bao quanh bên ngoài khu vườn căn biệt thự, nhưng trong phòng khách, ánh đèn vẫn le lói sưởi ấm cho ba mẹ con bà cháu quây quần bên nhau. Hạ Lê nhẹ nói ra một câu “con hiểu rồi” cho mẹ an tâm rồi bế con trai lên lầu. Đứa bé ngủ say trên vai mẹ nhìn an lành và hạnh phúc biết bao. Hạ Lê ôm con đặt xuống giường, nhìn ngắm con trai chốc lát rồi rời đi. Đêm nay thật là một đêm quá dài, liệu ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao?

...

Sáng hôm sau, Hạ Lê quyết định rao bán công ty và vài bất động sản khác để trả nợ. Cách này tuy không phải là cách tốt nhất và kết quả cũng không phải là cái mà mọi người trong nhà mong chờ nhưng chí ít nó không khiến Hạ Lê mệt mỏi và lo lắng nữa. Khi biết chị mình có quyết định này, Đông Quân đã phản đối nhưng cuối cùng Hạ Lê đã thuyết phục được cậu.

“Công ty chỉ có thể hoạt động tốt nếu cả hai chúng ta cùng ra sức xây dựng nhưng chị trước giờ chỉ thích làm bác sĩ. Bán công ty rồi em có thể quay lại trường Juilliard tiếp tục theo đuổi sự nghiệp âm nhạc của mình. Đông Quân à, chị biết em không phải là thiên tài kinh doanh, bắt em gánh vác công ty là làm khó cho em. Bây giờ hãy coi như đây là cơ hội để theo đuổi ước mơ đi nha.” - Dù Hạ Lê không muốn mất đi tâm huyết của ba mẹ mình nhưng nghĩ đến mặt tích cực thì cô cũng thấy cũng an ủi phần nào. Cuộc sống sẽ có không ít lần phải cúi đầu nhưng dù cúi đầu trước ai thì cô cũng sẽ không cúi đầu trước Lương Giang. Bởi vì cô hận hắn.

Ngay sau khi nhận được tin Hạ Lê muốn rao bán công ty, Lương Giang liền sửng sốt. Anh không ngờ Hạ Lê thà bán công ty chứ quyết không chịu đến gặp anh. Có lẽ những gì năm xưa anh gây ra cho Hạ Lê đã đẩy mối quan hệ của họ vào con đường không lối thoát. Lương Giang nhắm mắt thở dài lái xe đến nhà Hạ Lê, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân anh thất bại đến như vậy.

Biệt thự nhà Hạ Lê, một ngày tháng Giêng âm u mây mù. Trên trên dưới dưới đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị bán đi căn biệt thự này. Lúc Lương Giang bước vào thì Hạ Lê đang ở trên phòng thu dọn hành lý. Những món đồ kỷ niệm, những vật dụng của cả thời tuổi thơ sống gắn bó trong ngôi nhà này nay cô lại phải bán đi. Ba cô vẫn còn nằm trong bệnh viện, chi phí trang trải cho cuộc sống sắp tới, cho em trai học hành bỗng chốc đặt hết lên đôi vai bé nhỏ của cô. Cuộc sống của một tiểu thư giàu có vô lo vô nghĩ từ mai sẽ không còn. Chỉ còn một bác sĩ Hạ Lê gánh trên vai trách nhiệm với gia đình và bản thân.

Hạ Lê bước xuống lầu, nét mặt mệt mỏi tiều tụy nằm sau những sợi tóc buông dài hai bên má. Lương Giang nhìn thấy cô như vậy thì ánh mắt lộ lên vẻ xót xa. Anh phát giác bản thân mình sáu năm qua chưa từng thôi rung động trước cô, cũng chưa từng ngừng nhung nhớ về cô. Sự yêu thích anh dành cho cô cũng vẫn như ngày đầu gặp gỡ. Những kỷ niệm lần đầu giữa hai người vẫn in đậm trong tâm trí anh. Chỉ tiếc, anh đã bỏ lỡ Hạ Lê.

Nhìn thấy Lương Giang, Hậ Lê bất giác thở dài. Cô không biết nên dùng thái độ gì để tiếp đãi hắn. Khách đã đến nhà, không thể im lặng. Nhưng nếu như nói thì biết nói gì đây?

Lương Giang thấy Hạ Lê im lặng ngồi xuống sofa thì anh liền lên tiếng hỏi trước: “Hạ Lê, em ổn không?”

Hạ Lê đưa mắt liếc nhìn anh rồi nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Cám ơn anh đã ban cho tôi kết cục này.”